Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 82: Có Qua Có Lại
V
ốn nghĩ Kim Nhất Giai nói dối Hạ Đức Trường để tới huyện. Lúc trước, Hạ Lai cũng đã nói qua, muốn mượn việc Kim Nhất Giai tới đầu tư vào núi Bình Khâu, để Kim Nhất Giai trở thành người liên lạc giữa cô và hắn.
Sao lần đầu tiên Kim Nhất Giai đến huyện Khổng, lại để Hạ Đức Trường biết? Quan Doãn chớp mắt, nhìn lâu hơn một chút trên khuôn mặt Kim Nhất Giai.
Kim Nhất Giai và Hạ Lai là chị em con dì. Mẹ Hạ Lai là dì của Kim Nhất Giai, ngược lại cũng thế. Quan Doãn chỉ biết Kim Nhất Giai xuất ngoại đi du học, vừa mới về nước. Hắn hoàn toàn không biết gì về gia đình Kim Nhất Giai. Hạ Lai không nói, hắn cũng không hỏi.
- À, Trưởng... Chú có chỉ thị gì vậy?
Quan Doãn vốn định gọi một tiếng Trưởng ban Hạ, sau lại suy nghĩ nói vậy quá xa cách cũng không hay, nên cũng dễ dãi hơn vài phần. Nhưng hắn hỏi có chỉ thị gì, vẫn lộ rõ sự bất mãn đối với Hạ Đức Trường.
Kim Nhất Giai đã say tới ba phần, che miệng cười. Người con gái xinh đẹp mà say, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, hơn ba phần quyến rũ bốn phần thẹn thùng:
- Quan Doãn, anh vẫn rất có ý kiến với dượng. Tuy nhiên, thái độ của ông ấy đối với anh hình như đã thay đổi không ít. Ông ấy ủy thác cho tôi nói với anh, ý kiến khai thác núi Bình Khâu quả thực không tồi, hy vọng anh không ngừng cố gắng, ở huyện Khổng làm ra nhiều thành tích lớn hơn nữa.
Cái này gọi là thái độ thay đổi không ít? Quan Doãn im lặng lắc đầu cười. Hoặc là Kim Nhất Giai chưa hiểu rõ về chính trị, không có nghe được ý ở ngoài lời của Hạ Đức Trường. Hoặc là cô cố ý, rõ ràng biết những lời này của Hạ Đức Trường là ám chỉ bảo hắn tiếp tục cắm rễ ở huyện Khổng, chui đầu vào công tác dưới huyện Khổng. Rõ ràng đang cố tình muốn nói mát.
Mặc kệ Kim Nhất Giai nói với ý gì, hắn chỉ giơ chén rượu lên, cũng không tiếp lời nói của Hạ Đức Trường, mà đề nghị:
- Nào, tôi đề nghị người huyện Khổng cùng nâng chén, nhiệt liệt hoan nghênh tiểu thư Kim Nhất Giai đã đến.
Kim Nhất Giai cũng nâng chén rượu lên, đôi mắt xinh đẹp cười nhìn Quan Doãn:
- Cám ơn các anh đã khoản đãi thịnh tình. Nhân dân huyện Khổng nhiệt tình hiếu khách, để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Đương nhiên, Quan tiên sinh khôn khéo, cơ trí và già dặn trước tuổi, cũng khiến tôi khó quên.
Quan Doãn không để ý tới câu nói bóng gió của cô, cười nói:
- Và Kim tiểu thư chính là long phượng trong loài người. So sánh ra, tôi chỉ là tôm trên cạn. Kim tiểu thư chẳng những tài mạo song toàn, học thông trong ngoài, hơn nữa thông thạo thương trường quan trường, tài hoa hơn người, không người nào có thể sánh bằng.
- Cái gì gọi là thông thạo quan trường thương trường?
Kim Nhất Giai nghe ra lời nói đầy hàm ý của Quan Doãn, sắc mặt hơi trầm xuống.
- Quan Doãn, anh có ý gì? Tôi và Hạ Lai giống nhau, đối với chuyện trong quan trường đều không có hứng thú. Không phải anh cảm thấy tôi truyền lời thay dượng, là có mục đích gì không thể cho ai biết sao? Nói cho anh biết Quan Doãn, chuyện tôi đến huyện Khổng, là do trong lúc sơ ý bị dượng biết được. Cũng không phải tôi cố ý nói cho ông ấy biết.
Sắc mặt Kim Nhất Giai thay đổi bất thường, vừa rồi vẫn là người đẹp đang say, mặt thoáng ửng hồng. Chớp mắt đã thành người đẹp phiền não, vẻ mặt cao ngạo. Quả thật là lợi hại. Nếu cô ở trong quan trường, nói thế nào cũng là một nhân vật khiến người ta khó giải quyết.
Ôn Lâm cũng thay đổi sắc mặt, theo bản năng liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái.
Ngược lại, Quan Doãn lắc đầu nở nụ cười:
- Cô hiểu lầm ý tôi rồi. Nhất Giai, chúng tôi ở địa phương nhỏ, luôn phải nhìn nhân vật kiệt xuất đến từ thành phố lớn, nhất là những người xuất ngoại trở về. Hơn nữa cô lại là em họ của Hạ Lai. Bộ dạng của cô giống Hạ Lai như vậy. Tôi thật sự thành tâm thành ý khen cô một câu. Vậy cô cũng thấy bất mãn với tôi sao?
Có đôi khi, có một số việc trực tiếp bóc trần ra ngược lại rất tốt. Nhất là một cô gái có tâm cao khí ngạo như Kim Nhất Giai. Cô nghe Quan Doãn nói như vậy, cũng hiểu vừa rồi phản ứng của mình có phần quá kích động. Cô ngượng ngùng nở nụ cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:
- Tôi hiểu lầm anh, tự phạt một ly.
- Tôi uống với cô một ly.
Quan Doãn thuận thế thì lên, cũng uống một ly.
Ôn Lâm âm thầm khen ngợi. Quan Doãn nhìn người rất chuẩn. Trong lời nói của hắn rõ ràng có ý tứ thăm dò, bị Kim Nhất Giai phát hiện, hắn lại tự bào chữa. Ngược lại, hắn còn khiến Kim Nhất Giai tin như vậy. Thủ đoạn này không khỏi khiến cô phải suy nghĩ. Có phải Quan Doãn thường xuyên quanh co ở trước mặt cô, để cô làm theo ý hắn không? Rất có thể.
Mấy người Lưu Bảo Gia cũng thở phào nhẹ nhõm. Đừng nhìn Lôi Tấn Lực mạnh mẽ, vừa rồi anh ta vẫn bị khẩn trương. Dưới bầu không khí này, toàn thân anh ta đều đổ mồ hôi lạnh. Anh ta đánh nhau với bốn năm người sẽ không luống cuống, nhưng đối mặt với một cô gái xinh đẹp như hoa lại lạnh như sương giống Kim Nhất Giai, cuối cùng anh ta đã cảm nhận được cái gì gọi là khí thế của người gây sự.
Thật sự là một nhân vật lợi hại, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng ăn không tiêu. Hiện tại, chỉ liếc nhìn cô một cái đã hết hồn. Lôi Tấn Lực âm thầm lau mồ hôi, hạ quyết tâm, về sau tìm vợ, không nên tìm người xinh đẹp, nhất định phải là người hiền lành biết nghe lời.
Lại thêm vài vòng rượu, Kim Nhất Giai uống gần nửa lít rượu trắng. Quan Doãn thấy rượu cũng không mạnh lắm, cũng không khuyên nhủ nữa. Tuy nhiên hắn cũng thấy khiếp sợ trước tửu lượng hơn người của Kim Nhất Giai. Nếu cô quá chén, bị say có làm điều gì thất thố, tóm lại cũng không tốt. Hắn nói:
- Được rồi, uống rượu vui vẻ là được. Nhất Giai, muốn ăn món chính là gì? Muốn ăn bánh nướng kẹp thịt, hay uống cháo gạo, lại hoặc là canh trứng chim?
- Anh thích món nào nhất?
Hai gò má Kim Nhất Giai ửng hồng, đặc biệt xung quanh hai mắt, khá đỏ, có lẽ do sức nóng của rượu, mặt cô đỏ, môi cũng đỏ.
- Tôi uống cháo gạo kèm dưa muối, có được không?
- Có, mọi thứ tôi đều thích. Chỉ cần Nhất Giai muốn, muốn cái gì, đều có cái đó.
Quan Doãn cười tủm tỉm, vẻ mặt như đang mắng đứa trẻ vậy.
Kim Nhất Giai khoác một cánh tay lên trên vai Quan Doãn:
- Được, anh rể, anh tự mình nướng bánh nướng để tôi xem. Tôi còn chưa từng thấy bánh nướng được làm thế nào...
Cô kéo dài giọng, gần như làm nũng.
- Được... Không...?
Vẫn là uống qúa chén, Quan Doãn bất đắc dĩ cười trộm:
- Được, cô nói cái gì thì là cái đó.
Quan Doãn đi trước, Kim Nhất Giai đi phía sau. Hai người vào phòng bếp. Phòng bếp là một không gian ngăn vách giữa cửa gỗ và sân. Ôn Lâm cong môi, nói với vẻ không vui:
- Lén lút, khẳng định nói gì xấu sau lưng người ta.
Ôn Lâm cũng uống không ít rượu. Hai gò má cô và Kim Nhất Giai đều ửng đỏ. Nhưng điểm bất đồng chính là, hai má cô hồng nhuận. Mặt Kim Nhất Giai thon dài. Mặt cô tròn. Nếu nói Kim Nhất Giai là cô gái có dáng người thon thả mảnh khảnh, thì cô chính là một cô gái ngọt ngào đáng yêu.
Kim Nhất Giai một khi say là mỹ nhân say, khuôn mặt thoáng ửng đô. Còn cô uống rượu, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm lại như hoa phù dung. Lúc này, trăng đã lên cao. Đèn trong viện cũng không sáng lắm. Ánh trăng hòa vào ánh đèn. Nhìn thoáng qua, khuôn mặt Ôn Lâm như mơ màng, nửa thật nửa giả. Ngay cả ba người Lưu Bảo Gia quen cô lâu như vậy cũng nhất thời sợ ngây người. Trời ạ, thì ra Ôn Lâm xinh đẹp như vậy!
Cũng không thể trách được Ôn Lâm lại ghen tuông như vậy. Quả thật, Quan Doãn và Kim Nhất Giai vào phòng bếp. Vừa qua cửa phòng bếp, Kim Nhất Giai thừa cơ kề vai sát cánh với Quan Doãn, mắt say mơ mơ màng màng, nói:
- Quan Doãn, anh thật sự là một người đàn ông tốt. Tôi đã thấy rất nhiều người. Mỗi người đều muôn hình muôn vẻ. Anh vẫn người đầu tiên biết tinh thông mọi thứ. Hạ Lai thật tinh mắt.
Kim Nhất Giai bước đi không có lực, hai mắt mơ màng. Dường như cô đã thật sự say rồi. Nhưng trong bảy phần say cũng có ba phần tỉnh. Huống chi tinh anh như Kim Nhất Giai thường xuyên lăn lộn trong thương trường đầy sóng gió. Quan Doãn dùng hai tay nắm lấy cánh tay của cô, thuận thế lui về một bước về phía sau, kéo cô ngồi xuống băng ghế ở phía sau, nói:
- Nhất Giai, cô ngồi xong, đừng lộn xộn, phòng bếp nhỏ, có chảo nóng có nước sôi, cẩn thận bị phỏng.
Trong mắt Kim Nhất Giai hiện lên chút tức giận, nhưng chỉ thoáng qua lập tức lại trở lại bình thường, cười nói:
- Anh cứ làm việc của anh, tôi ngồi đây thưởng thức.
Quan Doãn im lặng cười. Sao hắn có thể không nhìn ra Kim Nhất Giai mượn say để thăm dò ý của hắn? Hắn và Hạ Lai mến nhau đã mấy năm, biết Hạ Lai cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích ăn dấm chua. Điều này cũng có thể lý giải được. Phụ nữ mà, không hẹp hòi không phải là phụ nữ. Lần trước, khi Hạ Lai đến huyện Khổng, rõ ràng đã thể hiện sự thù địch đối với Ôn Lâm. Mặc dù sau đó, cô và Ôn Lâm ở chung cũng không tệ lắm. Hắn cũng hiểu rất rõ, trong lòng Hạ Lai vẫn lo lắng Ôn Lâm sẽ nhân cơ hội thay thế vị trí của cô.
Dù sao, hắn và cô đã mến nhau suốt mấy năm học đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học hai người đau khổ lưu luyến suốt một năm, hiện tại lại chia lìa ở hai nơi. Còn phải lừa gạt Hạ Đức Trường âm thầm một tình yêu không thay đổi. Tuy rằng hắn và cô đều quyết chí thề không thay đổi với đối phương. Nhưng cuộc sống không chỉ là hứa hẹn, tin tưởng. Hạ Lai còn lo lắng hắn sẽ không chịu được áp lực của Hạ Đức Trường, cũng lo lắng hắn sẽ thay lòng đổi dạ.
Mặc kệ ý định ban đầu là của Hạ Lai, hay do Kim Nhất Giai tự chủ trương, dù sao Quan Doãn thấy rõ một điều, Kim Nhất Giai muốn thăm dò nhân phẩm của hắn.
- Không phải anh rất kỳ quái khi thấy tôi giống với Hạ Lai sao?
Kim Nhất Giai nghiêm túc ngồi ở phía sau Quan Doãn, không làm gì khác, chỉ tán gẫu với Quan Doãn về việc nhà.
- Mẹ tôi và mẹ Hạ Lai là song sinh. Hơn nữa, tôi và Hạ Lai cũng cùng sinh một ngày. Chị ấy chỉ sinh sớm hơn tôi có mấy giờ. Thật không công bằng.
Thế giới làm sao có chuyện công bằng tuyệt đối. Quan Doãn vừa làm việc vừa đáp:
- Không trách được cô và Hạ Lai giống nhau như chị em song sinh vậy...
- Có phải trong lòng anh suy nghĩ hoa tỷ muội hay không?
Kim Nhất Giai trêu ghẹo hỏi, hoa tỷ muội và chị em sinh đôi có ý giống nhau, nhưng lại có nghĩa ngầm khác. So với chị em sinh đôi, hoa tỷ muội vừa nói ra, rất dễ dàng khiến người miên man suy nghĩ.
Lại nữa rồi, Quan Doãn thầm cười, nói:
- Không có, cô và Hạ Lai là hai kiểu người khác nhau, không thích hợp để đánh đồng.
- Hả... Thật sao?
Kim Nhất Giai trầm ngâm một chút, nhưng không đợi Quan Doãn trả lời, chuyển đề tài.
- Thôi đi, không nói chuyện tào lao với anh nữa. Lần này tôi đến huyện Khổng, thật ra là có ba chuyện. Việc đầu tiên, đương nhiên là tự mình khảo sát hoàn cảnh và tài nguyên núi Bình Khâu, xác định hệ thống hợp tác. Chuyện này, hiện tại xem ra đã hoàn thành một cách thuận lợi. Ngoài trừ lòng tham quá lớn của anh.
- Tôi đang nghe.
Quan Doãn không quay đầu lại, lại có thể đoán được lúc này vẻ mặt Kim Nhất Giai ở phía sau nhất định đang tìm tòi nghiên cứu.
- Chuyện thứ hai chính là truyền lời thay dượng tôi. Tôi cũng không biết vì sao ông ấy biết chuyện tôi muốn đến huyện Khổng, còn muốn gặp mặt anh. Rồi nằng nặc bảo tôi tiện thể nhắn cho anh. Nói thật, ông ấy nói có ý gì, với trí thông minh của anh, khẳng định có thể biết được. Đúng rồi, ngày mốt sẽ chính thức công bố việc ông ấy được bổ nhiệm. Anh nghĩ thế nào?
- Không nghĩ thế nào cả. Việc bổ nhiệm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thường trực, không phải vấn đề mà một cấp Phó phòng như tôi cần suy xét.
Quan Doãn trả lời rất khéo léo.
- Chuyện thứ ba chính là tôi thay Hạ Lai kiểm tra mức độ háo sắc của anh. Rất may mắn, anh qua được cửa ải này.
Kim Nhất Giai cười khúc khích, đứng lên, cúi người bên tai ở Quan Doãn, thở ra hơi thở như hoa lan, nhỏ giọng nói.
- Lại nói cho anh biết một bí mật, thật ra Hạ Lai hiện đang ở ngay tại huyện Khổng, đang âm thầm bí mật phỏng vấn chuyện góp vốn phi pháp của Tiền Ái Lâm...