Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Khuynh Quốc Khuynh Thành Đích Điêu Thuyền
ai! Hoàn toàn sai lầm! Bốn mươi ba vạn quân này không thể địch lại Lữ Bố và Điêu Thuyền đâu.
Bởi vì trong thế giới này có một người có thể dùng kĩ năng của mình để “ức chế”. Điên đảo được cả vạn đại quân. Đó chính là Điêu Thuyền.
Nhìn thấy thiên quân vạn mã với sát khí đằng đằng, gào thét vang trời đòi lấy mạng mình và Lữ Bố, Điêu Thuyền không hề sợ hãi, nàng điềm tĩnh nở một nụ cười thần tiên, tiêu sái. Rồi nàng phi thân lên nóc của chiếc kiệu đó. Đứng nghiêm trang trong gió, để cho gió tùy ý làm tung bay dải lùa trên tay và cả tà áo của mình nữa. Lúc này xung quanh thân thể của nàng tỏa ra một vẻ đẹp không lời nào nói hết, không bút nào viết được.
Thân thể của Điêu Thuyền lúc này hơi cử động một chút, và hai cây quạt nhỏ đã xuất hiện trên tay của nàng rồi. Hai cây quạt này có màu hồng nhạt, phía trước có thêu hình của một bông hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm. Điêu Thuyền nhẹ nhàng mở cây quạt, vung nó lên như đang múa điệu Nghê Thường vậy, Nhìn cử chỉ điệu bộ của nàng lúc này uyển chuyển đẹp mắt giống như nước chảy mây trôi vậy.
Và lập tức trên người của nàng tỏa ra vầng hào quang màu ám kim, vầng hào quang ấy xông thẳng lên trời cao. Nếu như Lữ Bố, Quan Vũ, Trương Phi … khi khởi phát võ tướng kĩ màu vàng thì đều phát ra chiến đấu khí dữ dội, áp chế, đè nén đối phương thì Điêu Thuyền lại không thế, võ tướng kĩ cấp ám kim của nàng không hề phát ra chiến đấu khí áp đảo đối phương, mà lại khiến cho lòng người rung động, mơ màng, ngơ ngẩn. Dường như đối phương đang được nghe một khúc nhạc thần tiên nên không còn vướng bận gì nữa.
Tôn Vũ nhìn Điêu Thuyền khởi phát kĩ năng của mình mà vô cùng kinh ngạc, trong lòng tự hỏi: Đây là cái loại võ tướng kĩ gì vậy nhỉ. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, Điêu Thuyền đâu phải là một võ tướng, vậy mà ở cái thế giới này, trên người của nàng lại bùng phát hào quang màu ám kim thế kia? Mình có dự cảm không tốt lắm.
Lúc này Tôn Vũ đã cứu được Trương Phi và Quan Vũ, an toàn chạy tới chỗ của Lưu Bị rồi. Đứng cùng với họ ở một bên chiến trường để quan sát.
Quan Vũ nhìn Điêu Thuyền đang đứng trên nóc chiếc kiệu ở phía xa xa kia bằng con mắt tò mò, hiếu kỳ. Nàng ta lầu bầu nói:
- Lại là một võ tướng kĩ cấp độ ám kim nữa. Mà sao võ tướng kĩ cấp độ ám kim lại không phát ra đấu khí thế nhỉ? Lạ quá! Mới chỉ có một con Hoa Hùng bé nhỏ thế kia đã phiền phức lắm rồi. Giờ lại thêm Điêu Thuyền nữa … Ai dà! Cũng chỉ tại tam muội làm vướng chân vướng tay, nếu không nhị tỷ đây đã đánh bại được Hoa Hùng rồi.
Trương Phi nghe Quan Vũ có ý chê trách mình, lập tức phản pháo ngay:
- Rõ ràng là bộ râu của nhị tỷ quá dài, làm che khuất cả tầm nhìn của muội, nếu không thế muội làm sao có thể thua Hoa Hùng được chứ.
Lưu Bị thấy hai em chành chọe nhau như vậy, liền cười xòa, xoa đầu cả hai nói:
- Người mà hai em vừa giao chiến không phải là Hoa Hùng mà là Lữ Bố. Mà hai đứa còn không mau xuống ngựa đi, đấy là ngựa của Tôn tiên sinh đấy, định làm cho ngựa gãy xương chết sao hả?
Quan Vũ và Trương Phi tuy tính tình có chút ngang bướng, nhưng rất nghe lời đại tỷ của mình, cả hai lập tức xuống ngựa, cảm tạ Tôn Vũ. Sau đó Quan Vân Trường nhìn về chiến trường trước mặt nói:
- Đại tỷ à, nếu như bốn mươi ba vạn đại quân này mà đánh không thắng được, thì … tỷ tỷ phải dùng võ tướng kĩ của mình mà xuất chiến đi thôi.
Trương Phi nghe Quan Vũ nói vậy thì hoảng hốt kêu lên:
- Không được, không được, lúc đại tỷ dùng võ tướng kĩ muội sợ lắm, ngàn vạn lần không nên sử dụng nó. Mà đánh thắng hay không thắng thì có quan hệ chứ, nếu không cả ba chúng ta cùng xuất chiến, chứ đại tỷ mà dùng võ tướng kĩ dù chỉ một lát thôi … muội cũng không thể chịu nổi đâu …
Tôn Vũ nghe cuộc đối thoại giữa Quan Vũ và Trương Phi thì cảm thấy rất tò mò. Sự hiếu kỳ ấy quá lớn khiến cho lý trí không thể kiềm chế cái miệng của anh ta cất tiếng hỏi:
- Lưu cô nương à, võ tướng kĩ của cô nương rốt cuộc là võ tướng kĩ loại gì vậy? Trương Phi và Quan Vũ cùng tấn công mà không đánh lại được Lữ Bố, chẳng lẽ mình cô nương lại có thể địch được nàng ta hay sao?
Lúc này, ánh kim quang trên người Điều Thiền càng lúc càng trở nên chói chang rực rỡ. Và trên đỉnh đầu của nàng đã xuất hiện bốn con chữ “Khuynh đảo chúng sinh” màu vàng huy hoàng, lấp lánh.
Thân thể của Điêu Thuyền khẽ xoay chuyển, bộ y vũ Nghê Thường cùng dải lụa cũng xoay tròn theo, dường như nàng ta đang múa. Hai cây quạt nhỏ trong nàng cũng phát ra những bóng ảnh màu hồng phấn. Cây quạt nhỏ vung về phía trước, lập tức những luồng kim quang theo đó bắn ra. Ánh sáng ấy tràn ngập trong đôi mắt của mỗi binh lính trong đoàn binh mã của liên quân.
Điêu Thuyền lúc này khẽ cười nói:
- Ngã!
Khi chiếc miệng nhỏ xinh của nàng vừa phát ra chữ “Ngã” thì ngay lập tức tất cả bốn mươi ba vạn binh lính đều cảm thấy hai chân của mình mềm nhũn, họ cố gắng đứng vững nhưng không nổi, tất cả đều ngã quỵ xuống mặt đất. Gần như bốn mươi ba vạn quân lính này ngã xuống cùng một lúc cho nên chỉ sau có hai tiếng “Bịch”, “Bịch”.Tiếng “Bịch” thứ nhất là bộ binh ngã xuống, còn tiếng “Bịch” thứ hai là kỵ binh ngã xuống. Bởi vì kỵ binh còn ngồi ở trên ngựa nên ngã xuống sau bộ binh, cho nên mới xuất hiện hai tiếng “bịch” và âm thanh của tiếng “bịch” thứ hai to lớn tiếng “bịch” thứ nhất là điều dễ hiểu.
Hơn bốn mươi ba vạn binh lính tuy là gục ngã hết cả nhưng thực ra không ai bị thụ thương gì cả, chỉ là trong lý trí của họ không còn chút tinh thần chiến đấu, không còn chút sát ý nào cả, thì làm sao bọn họ còn có dũng khí và động lực để xông lên chứ. Lúc này tất cả đều đang đắm chìm trong một ảo giác lãng mạn, phiêu bồng: bên tai họ thì như có tiếng sao thiên tai réo rắt, trước mặt họ là tiên nữ từ trên trời cao hạ xuống đang múa điệu Nghê Thường tuyệt diệu. Ngay lúc này, ngay bây giờ, bốn mươi ba vạn con người này đều có cảm giác mình đang được tận hưởng biết bao vẻ đẹp của nhân gian. Tất cả chỉ muốn kéo dài cái giây phút hoan lạc ấy cho tới tận cuối đời. Vậy thì ngay tại đây, ngay lúc này còn có ai muốn chiến đấu nữa chứ.
Và như vậy bốn mươi ba vạn đại quân đã bị gục ngã xuống đất hết cả, không ai muốn chiến đấu nữa cả. Trong nháy mắt đại quân của mười tám lộ chư hầu đã tan rã.
Võ tướng kĩ “Khuynh đảo chúng sinh” có uy lực đúng như tên gọi của nó, làm tất cả gục ngã, chao đảo. Nhưng liệu bốn mươi ba vạn đã có thể khẳng định là tất cả chúng sinh hay chưa?
Lúc này tất cả đều yên tĩnh, yên tĩnh tới mức tuyệt đối.
Tất cả mọi tướng lĩnh (có võ tướng kĩ nên chưa bị ảnh hưởng bởi chữ “Ngã” của Điêu Thuyền) trong đó có cả Tôn Vũ nữa đều sợ hãi đến ngây người.
Ai nấy cũng đều tự hỏi: Đây là cái loại võ tưỡng kĩ gì mà nó lại có uy lực khủng khiếp như thế? Chỉ cần một tiếng quát nhẹ mà đã khiến cho bốn mươi ba vạn quân lính gục ngã? Điêu Thuyền có phải là người không đây?
Lúc này Điêu Thuyền đã ngừng múa và cũng thu hồi lại hai cây quạt lại. Nàng khẽ nói:
- Các ngươi lui binh ngay cho ta.
Và ở phía sau hàng rào doanh trại của liên quân lúc này là Viên Thuật, mụ ta không còn to mồm như trước nữa, mà hoàn toàn xép lép. Ngay chiêu “Khuynh đảo chúng sinh” đầu tiên của Điêu Thuyền, đã khiến cho Viên Thuật sợ đến hết hồn toàn thân run lẩy bẩy, trời thì không rét nhưng hai hàm răng của mụ cứ thể là đập vào nhau cầm cập. Mụ ta lầm bẩm nói:
- Đánh không được … rồi. Chúng ta không đánh lại được con quái vật kia đâu … mau lui binh đi thôi …
Viên Thiệu là minh chủ của liên quân phản Đổng lần này, chưa bao giờ bà ta gặp phải đối thủ nào đáng sợ như thế này. Hai tay của Viên Thiệu run run, miệng thì lầm bầm nói:
- Không thể như thế được! Không thể như thế được, trên thế gian này không thể có thứ thần kĩ như vậy được … Điền Phong? Điền Phong đâu, ngươi mau ra phá giải quân sư kĩ của Điều Thiền cho ta.
Sau khí Viên Thiệu ra lệnh, Điền Phong không dám xuất chiến mà lí nhí trả lời:
- Bẩm chủ công, tôi không thể nào phá giải được, bởi vì cái mà Điêu Thuyền vừa sử dụng không phải là quân sư kĩ mà nó là một loại võ tướng kĩ có tác dụng khống chế tâm linh của đối phương.
Không phá được sao?
Mười tám lộ chư hầu đều không thể tìm ra cách đối phó, bọn họ đã bắt đầu có ý định rút lui.
Viên Thiệu đành cắn răng, phát lệnh “Thu binh”. Bà ta thật sự sẽ không còn dám tái chiến Điêu Thuyền nữa, bởi vì võ tướng kĩ của nàng quá đặc dị tựa như ma quỷ vậy.
Tôn Vũ đứng quan chiến nãy giờ thấy bốn mươi ba vạn quân gục ngã, rồi Viên Thiệu lại ra lệnh thu binh, nên anh ta rất sốt ruột. À! Còn Công Tôn Toản nữa, vừa rồi Công Tôn Toản có đi lẫn trong Bạch Mã Nghĩa Tòng, khởi phát võ tướng kĩ “Bạch mã” để hỗ trợ họ, không biết bây giờ nàng ra sao? Có bị “Khuynh đảo chúng sinh” làm ngã xuống đất không? Tôn Vũ rất lo lắng cho nàng.
Tôn Vũ nhìn lại về phía quân đội của Công Tôn gia quân thấy Công Tôn Toản vẫn đang vững vàng ngồi trên lưng ngựa, chỉ có điều là thần sắc của nàng có phần “nghệt ra” (bị ảnh hưởng của “Khuynh đảo chúng sinh”), rồi nhìn thấy cảnh tượng bốn mươi ba vạn đại quân chưa đánh mà đồng loạt gục ngã lại cại càng khiến cho nàng thêm hoảng sợ, không còn chút tinh thần nào cả, mặt cắt không còn giọt máu nào nữa.
Tôn Vũ nhìn kĩ lại thì thấy không chỉ riêng Công Tôn Toản vẫn còn ngồi vững trên lưng ngựa mà còn có Mã Đằng, Tào Báo, Cúc Nghĩa và một số tướng lính khác. Nhưng người này đều đi lẫn vào trong quân sử dụng ngự binh kỹ để hỗ trợ cho binh lính. Tất cả đều vẫn an toàn trên lưng ngựa, nhưng có điều ai nấy cũng đều giống như Công Tôn Toản, mặt cứ “nghệt”, “đơ” hết cả.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++