Số lần đọc/download: 560 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:54:07 +0700
Chương 82: Phế Bỏ Một Tay
Thanh âm trầm thấp, hơi thở nặng nề cùng với cường thế uy áp mang theo phẫn nộ vô hình đánh úp (đánh lén) về phía nàng. Cùng lúc đó, cúi người hướng phía trước đi xuống, dùng hai tay ôm lấy nàng. Không biết vì sao trong lòng nảy lên một cỗ phẫn nộ không thể áp chế, chỉ biết là hắn không thích thấy nàng nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét! Ở trong mắt của nàng, giống như là liếc nhìn hắn một cái cũng ngại bẩn! Hắn là đệ tử giỏi nhất ở Thanh Sơn, thực lực dung mạo gia thế ít người có thể so sánh được, bao nhiêu nữ nhân đối hắn nịnh nọt, mà người trước mặt này, dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn!
Hắn cứ vậy mà tới gần, hơi thở nam tính xông vào mũi, cường thế uy áp, hơi thở xa lạ, làm cho nàng cảm thấy một trận phản cảm, trong lúc đó lại bị hắn dùng hai tay ôm lấy, phía sau lại là gốc cây đại thụ, căn bản không thể thối lui. Mà trên người hắn phát ra cỗ uy áp uy hiếp, nàng không phải đối thủ của hắn, phát hiện này, làm cho nàng nhíu mày bất giác sâu sắc thêm vài phần.
Khẽ nhắm đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, quang mang chợt lóe rồi biến mất, lãnh liệt mà băng hàn, nhanh đến mức không có người phát giác. Nếu hai người thực lực tương đương, nàng còn có thể liều mạng, nhưng chênh lệch quá nhiều, cho dù cùng hắn động thủ, chính mình cũng không có nửa điểm tiện nghi, nàng càng không thể dễ dàng ra tay, nàng chỉ có thể chờ, chờ một thời cơ tốt nhất, nhất kích tức trung thời cơ! Nàng phải cho hắn biết, nàng cũng không phải là quả hồng mềm có thể để cho người khác tùy ý nhào nặn!
Thấy nàng thật lâu không mở miệng, hắn đột nhiên khẽ cười tà tứ, cúi đầu xuống, cố ý đem hơi thở ấm áp phun ở bên tai nàng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm dung nhan thanh tú của nàng, trong mắt hiện lên một tia u ám khó hiểu, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn trong có một cỗ ngạo mạn tự cho là đúng: "Vẫn là nói, đây ngươi cố ý dùng thủ đoạn khiến cho ta chú ý?"
Nghe vậy, Tử Tình nhịn không được cảm thấy một trận ác hàn, hắn cũng quá tự cho là đúng, thực sự cho là trong thiên hạ chỉ có hắn là nam nhân sao? Cho dù là trong thiên hạ chỉ còn lại hắn là nam nhân, nàng cũng sẽ không bị mù nhìn đến hắn. Khóe môi hiện lên ý cười châm chọc, nâng lên ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà chán ghét nhìn về phía hắn, giọng điệu mang trào phúng nói: "Ta đã thấy qua người không biết xấu hổ, những lại chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ giống ngươi như vậy."
"Ngươi làm càn!" Nghe nói như thế, Bạch Dục chán nản, tức giận hét to một tiếng, huyền khí hùng hậu theo hơi thở của hắn theo tiếng quát mà đánh úp về phía người bị hắn vây khốn không đường thối lui - Tử Tình. Xẹt qua mặt của nàng, giống như bị đao kiếm quét qua, nhè nhẹ sinh đau.
Chỉ thấy hắn nguyên bản ý cười bên môi nhất thời dừng lại, ở tại nơi đó, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên trầm xuống, đen như đáy nồi, hơi thở cũng theo tâm tình hắn chuyển biến mà càng trở nên làm cho người ta sợ hãi, cường thế uy áp, hơi thở nặng nề, ánh mắt phẫn nộ sắc bén, giống như sư tử bị chọc giận, tùy thời có thể đem nàng xé thành từng mảnh nhỏ.
Đối mặt với khí thế cường thế như vậy mà làm cho người ta sợ hãi của Bạch Dục, Tử Tình không có một chút khiếp ý, ngược lại không ngại đón nhận ánh mắt phẫn nộ mà hung ác nham hiểm, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà âm trầm ngay trước mắt, nàng thản nhiên giơ lên khóe môi châm chọc: "Ta làm càn?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Mạc danh kỳ diệu đem ta vây ở chỗ này không cho ta rời đi, thế nhưng còn nói ta cố ý khiến cho ngươi chú ý? Tự tin của ngươi từ đâu mà đến? Ngươi một thân xác thối tha? Không nghĩ tới được xưng là Thanh Sơn đệ nhất nhân- Bạch Dục, thế nhưng trừ bỏ một thân thân xác thối tha, ngay cả đầu óc cũng đều không có."
Nàng nói ra những lời tổn hại hắn không chút lưu tình, nàng muốn, chính là chọc hắn phẫn nộ, hắn trời sanh tính đa nghi lại cẩn thận, chỉ có ở thời điểm phẫn nộ mới có thể đối nàng không có phòng bị,
cũng chỉ có tại lúc đó, nàng mới có thể ra tay!
Lại một lần nữa nghe được từ trong miệng nàng nói ra những lời châm chọc cùng khinh thường, ánh mắt của Bạch Dục kia vốn đã hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi lúc này lại bùng lên hai đám lửa giận, dường như muốn đem nàng thiêu đốt, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm gương mặt trắng trong thuần khiết của nàng, bỗng nhiên, một tay mạnh mẽ nắm lấy cằm của nàng, làm cho nàng nâng lên đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là muốn chết! Cũng dám nói ta không có đầu óc?"
Tử Tình nhướng mày lên, chỉ cảm thấy cằm bị hắn nắm sinh đau, lại một lần nữa nhận thức được kẻ yếu cùng cường giả khác nhau, càng hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho chính mình trở thành cường giả! Chỉ có như vậy, mới có thể làm chủ hết thảy! Mà không phải giống như bây giờ, bị vây mà không hề sức phản kháng!
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đón nhận cái nhìn hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi của hắn, cánh tay dưới ống tay áo hơi động, ba cây ngân châm xuất hiện ở trong tay nàng, âm thầm rót vào một tia huyền khí, nhìn Bạch Dục đang nổi giận, đang chuẩn bị động thủ, một tiếng hét phẫn nộ bỗng nhiên truyền đến, làm cho nàng đang chuẩn bị bắn ra ngân châm liền dừng một chút.
"Ngươi đang làm gì? Buông nàng ra!"
Tử Thanh một thân quần áo mộc mạc bay vút đến, nhìn đến Bạch Dục đang siết chặt cằm Tử Tình mạnh mẽ vây khốn, nhất thời thần sắc trở nên phẫn nộ, khẩn trương lo lắng, ở trong nháy mắt chiếm cứ lòng hắn, lo lắng Tử Tình gặp được Bạch Dục sẽ chịu thiệt, lo lắng Bạch Dục sẽ làm tổn thương đến nàng, lo lắng nàng bị Bạch Dục chiếm tiện nghi!
Nhìn Tử Thanh xuất hiện, Tử Tình bất động thanh sắc đem ba cây ngân châm thu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng trên mặt Bạch Dục, bình tĩnh mà lạnh lùng hỏi: "Không biết ngươi tính siết chặt cằm ta như vậy tới khi nào?"
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Bạch Dục nhìn chằm chằm nàng, dường như không có nghe thấy tiếng hét của Tử Thanh, bàn tay đang nắm chặt cằm nàng một chút lực đạo cũng không giảm, ngón tay chỉ di động một chút là có thể thấy được cằm nàng bị hắn nắm đã muốn nổi lên dấu tay hồng hồng.
"Buông Tử Tình ra!" Tử Thanh phẫn nộ hét lớn, trong tay ngưng tụ một cỗ huyền hhí, một chưởng mạnh mẽ hung hăng hướng Bạch Dục đánh tới, bí mật mang theo chưởng phong, không lưu tình chút nào, dường như muốn cùng hắn liều mạng, dùng mười thành lực đạo!
Cảm giác được bên người kia dung một chưởng phong cường liệt mà sắc bén hung hăng hướng hắn đánh tới, Bạch Dục khóe môi khẽ nhếch, khinh miệt cùng khinh thường hướng Tử Thanh nhìn lướt qua: "Không biết tự lượng sức mình!" thanh âm hung ác nham hiểm rơi xuống, chỉ thấy hắn bỗng nhiên buông ra tay đang chế trụ cằm Tử Tình, bàn tay vừa chuyển, huyền khí màu xanh tràn ngập ở trên tay hắn, một chưởng đánh về phía Tử Thanh.
Hai người bàn tay đánh vào cùng một chỗ, một cái va chạm thật mạnh vang lên, một cỗ huyền khí cũng theo bàn tay hai người tràn ngập mà ra, thực lực Bạch Dục hẳn là thanh Võ thánh cấp bậc cao nhất, mà Tử Thanh còn chưa có bước vào lục Vũ tông cảnh giới, thực lực kém quá nhiều, một lần giao thủ, thắng bại đã rõ.
Chỉ thấy, khi hai bàn tay hai người đánh vào một chỗ, Tử Thanh bị cỗ chưởng phong sắc bén của Bạch Dục đánh lui vài bước, màu xanh huyền khí theo phương hướng bàn tay đánh ra thuận thế mà lên, dừng ở trên ngực Tử Thanh, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn vang lên.
"Phốc!" Một thanh âm vang lên, chỉ thấy Tử Thanh mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết trong ngực mạnh mẽ quay cuồng, hắn vội vàng mạnh mẽ áp chế, ai ngờ Bạch Dục kia một chưởng quá mức tàn nhẫn, huyền khí của hắn thế nhưng không thể áp chế, đôi môi nhắm chặt, máu tươi theo khóe miệng tràn ra.
Tử Tình vừa được tự do, cảm thấy không khỏi lo lắng, vội vàng hướng hắn chạy đi qua: "Tử Thanh! Ngươi thế nào?" Bạch Dục chết tiệt! Thế nhưng làm hắn bị thương nặng như vậy!
"Tử Tình, ngươi không sao chứ? Hắn không làm gì ngươi chứ? Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ bảo vệ ngươi!" Tử Thanh nâng tay lau đi máu tươi tràn ra khóe miệng, mới đi về trước một bước liền bị thân thủ hắn cản lại, đem nàng bảo hộ ở phía sau, trừng mắt nhìn Bạch Dục.
Thấy hắn bị trọng thương như vậy còn không quên phải bảo vệ nàng, không khỏi cảm thấy trong lòng một trận mềm mại, một cỗ ấm áp cảm giác tràn ngập trong lòng của nàng, làm cho nàng không tự chủ hốc mắt ửng đỏ, dường như có cái gì muốn trào ra, nàng vội vàng nhắm đôi mắt lại, sửa sang lại nỗi lòng, vừa mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh mà ôn nhu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tử Thanh, không cần lo lắng, ta không sao."
Nguyên lai, cảm giác được người bảo hộ là như vậy, tốt đẹp như vậy. Hôm nay hắn nhất thời bảo hộ nàng, nàng sẽ bảo hộ hắn cả đời!
Bạch Dục hung ác nham hiểm nghiêm mặt nhìn hai người bọn họ, thấy được trong mắt Tử Tình tia ôn nhu chưa bao giờ xuất hiện, trong lòng không khỏi bị phẫn nộ chiếm cứ, chết tiệt! Nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, mà nay, thế nhưng trước mặt Tử Thanh mà lộ ra ánh mắt ôn nhu như vậy, thật sự là đáng chết!
Không biết sự phẫn nộ từ đâu mà đến, bàn tay dưới ống tay áo, gắt gao nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, răng rắc rung động! Ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tử Thanh bị một chưởng của hắn sắc mặt có chút tái nhợt, thanh âm âm trầm trong miệng hắn mà ra: "Chỉ bằng ngươi cũng dám vì nàng xuất đầu? Hảo! Hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi! Cho ngươi hiểu thế nào là không biết tự lượng sức mình!" Nói xong, bàn tay vừa lật, khởi động huyền khí màu xanh, huyền khí hùng hậu theo hơi thở mà ra mang theo uy áp khiến người ta sợ hãi, quanh thân nhất thời tràn ngập một cỗ khí thế cường đại mà tàn nhẫn.
"Bạch Dục ngươi dừng tay cho ta!"
Tử Tình vừa thấy, tú mi khẽ nâng, lắc mình tiến lên, trầm mặt chắn ở trước mặt Tử Thanh còn chưa có phản ứng gì, thanh mâu nhảy lên một tia tức giận. Hắn biết rõ Tử Thanh không phải đối thủ của hắn, đã một chưởng đánh hắn bị thương, thế nhưng còn muốn đối hắn động thủ, thật sự là đáng giận.
"Tử Tình ngươi tránh ra!" Tử Thanh thấy nàng che ở trước mặt chính mình, trong lòng ấm áp, lại không thể để cho nàng làm như vậy! Tuy rằng thực lực của hắn không thể so với Bạch dục, nhưng tại đây là Thanh Sơn, hắn ( Huy3t: BD ) hẳn là không dám giết hắn ( Huy3t: TT ), mà hắn còn có huyền khí hộ thể, cho dù bị thương, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian nhất định có thể khôi phục, nhưng Tử Tình không giống, Tử Tình mặc dù ở phương diện y thuật có vẻ tinh thông, nhưng là ở phương diện võ công không được tốt, nếu là bị Bạch Dục đả thương, cho dù không chết cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Nghe được thanh âm Tử Thanh, thấy hắn muốn tiến lên, nàng lúc này chuyển thân, thanh mâu mang theo một tia thận trọng dừng ở trên người của hắn nói: "Tử Thanh, ngươi không phải đối thủ của hắn." Nếu cùng hắn so chiêu, Tử Thanh sẽ bị thương càng thêm nghiêm trọng.
Thấy hai người đều lo lắng đối phương sẽ bị thương, hắn càng nhìn càng giận, mở miệng chê cười: "Khó trách ngươi cự tuyệt Bạch Dật, nguyên lai là muốn cùng với hắn, chính là ta không rõ, tiểu tử này có điểm nào hơn Bạch Dật?" Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy có chút ảo não, hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Làm sao có thể nói như vậy? Ý của hắn không phải là như thế, chính là gặp chuyện của nàng, hắn luôn không thể khống chế hành vi cùng lời nói của chính mình.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Tử Thanh vừa nghe, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh lùng của Tử Tình nhìn hắn, khóe môi hơi giương lên, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị quang mang nói: "Ta khuyên ngươi đừng ở trong này lãng phí thời gian, sớm một chút đi dược cốc, chậm, hậu quả có thể nghiêm trọng." Dám chạm vào nàng? Thật sự là không biết sống chết! Tựa như những gì Bạch Cẩm nói, đối với người quen thuộc y dược, có thể thần không biết quỷ không hay kê đơn, huống chi, nàng cũng không chỉ biết y thuật, độc của nàng, lại quỷ dị vạn phần! Tùy tiện động thủ, nàng đều có thể dễ dàng làm hắn mất mạng!
Nghe nói như thế, Bạch Dục mày khẽ nâng, nháy mắt dường như suy nghĩ cẩn thận cái gì, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Ngươi đối ta hạ độc?"
Tử Thanh đứng bên cạnh tử tình thần sắc thay đổi, kinh ngạc nhìn Tử Tình liếc mắt một cái, nguyên lai nàng đối Bạch Dục hạ độc? Kia có hay không đã nói, cho dù hắn vừa rồi không có tới, nàng cũng có thể chính mình ứng phó? Không không không! Tử Tình lại nói như thế nào cũng chỉ là một nữ tử, cho dù đối y độc tinh thông, nhưng lại làm sao có thể là đối thủ của Bạch Dục, không chừng hắn tức giận hạ độc thủ liền phiền toái, hoàn hảo, hắn từng có tìm đến nàng, tuy rằng đánh không lại Bạch Dục, nhưng ít ra có nhiều người, hắn cũng không dám làm quá mức.
Tử Tình thần sắc đạm mạc nhìn sắc mặt hung ác nham hiểm hắn, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên: "Đối ta động thủ, ngươi phải trả giá đắt." Võ công của hăn lợi hại thì thế nào? Nàng nếu muốn giết hắn, tất nhiên có thể làm được thần không biết quỷ không hay!
"Ngươi!" Bạch Dục muốn tiến lên, một thân lửa giận, mới đi hai bước, lại cảm giác trong cơ thể dường như có cái gì không thích hợp, lúc này nhanh chóng dùng huyền khí ngăn chặn, hung tợn hướng Tử Tình nhìn lướt qua, vận dụng khinh công, nhanh chóng hướng dược cốc mà đi.
Chết tiệt! Thế nhưng nàng thật sự đối hắn hạ độc! Nàng rốt cuộc là ở khi nào thì hạ độc? Hắn nhưng lại không có phát hiện!
"Khụ khụ khụ... Phốc!" Bạch Dục vừa đi, Tử Thanh rốt cuộc nhịn không được mà đứng lên, một ngụm máu tươi phù một tiếng phun ra, trước mắt nhất thời tối đi, cả người cũng theo ngã xuống.
"Tử Thanh!" Tử Tình lo lắng hô một tiếng, đỡ lấy thân thể của hắn, một tay nhanh chóng kiểm tra mạch tượng của hắn, thấy hắn vì bị nội thương khiến cho khí huyết quay cuồng mà ngất xỉu, lập tức nhanh chóng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên đan dược nhét vào trong miệng của hắn, lại đỡ hắn đến bên dưới tàng cây ngồi dựa vào. Nàng lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Tử Thanh còn không có tỉnh lại, ngàn vạn suy nghĩ nổi lên.
Không biết qua bao lâu, Tử Thanh từ từ tỉnh lại liền nhìn đến Tử Tình lẳng lặng đứng bên người, ánh mắt nhìn bầu trời, không biết suy tư về cái gì, bản năng đưa tay sờ sờ trên ngực bị Bạch Dục đả thương, kỳ tích thế nhưng lại không đau? Hắn giật mình, kinh ngạc nhìn Tử Tình nói: "Tử Tình, ngực ta bị thương đã khỏi?" Là nàng trị cho hắn? Khoảng thời gian ngắn như vậy, nàng như thế nào chữa khỏi cho hắn? Bị nội thương như vậy, hắn vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải qua mấy ngày mới có thể khôi phục, ai ngờ vừa tỉnh thế nhưng tốt lắm? Này, này cũng quá thần kỳ đi?
Nghe được thanh âm của hắn, nàng phục hồi tinh thần lại, đối với hắn cười nói: "Tỉnh?"
Tử Thanh thuận thế đứng lên, thân thể khẽ chuyển, xoay xoay thắt lưng, một chút cũng không có cảm giác từng bị thương, không khỏi kinh hô liên tục: "Tử Tình, ngươi quá lợi hại! Một chưởng kia của Bạch Dục kia cũng không nhẹ, ngươi thế nhưng có thể trị cho ta? Ngươi cho ta ăn cái gì lợi hại như vậy?"
"Ngươi cũng biết một chưởng của hắn cũng không nhẹ?" Tử Tình giận tái mặt nhìn hắn, thấy hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu, không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Lần tới cũng không thể như vậy, gặp được người mạnh hơn so với mình, không thể chống chọi, chỉ có thể dùng trí."
Nghe vậy, hắn gãi gãi đầu cười: "Ta đã biết." Tuy nhiên, chỉ có trong lòng hắn biết, nếu lần sau còn thấy Tử Tình gặp nguy hiểm, hắn nói như thế nào cũng phải cứu Tử Tình trước, chẳng sợ chính mình bởi vậy mà bị thương, thậm chí là chết!
Bên kia,Bạch Dục vận dụng khinh công bay nhanh đi vào dược cốc, lúc này lại ở dược trong cốc tìm không thấy bóng dáng dược sư, cảm giác thân thể kia cổ khác thường càng phát ra lợi hại, mặt hắn âm trầm, vươn kéo một gã dược đồ giọng điệu nổi giận hỏi: "Dược sư đâu?"
"Dược, dược sư lúc trước cùng Tử Tình đi ra ngoài, hiện, bây giờ còn không trở về." Dược đồ nhìn người sắc mặt không tốt trước mắt, thậm chí có thể nói hung ác nham hiểm đáng sợ -Bạch Dục, đành phải nuốt nuốt nước miếng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
"Đáng chết!" Hắn tức giận quát một tiếng: "Lập tức đi tìm hắn trở về cho ta..." Ai ngờ hắn lời này vừa quát ra, thế nhưng trước mắt một mảnh tối đen, cả người cũng theo ngã xuống, làm cho dược đồ trong cốc kinh hoảng không thôi, vội vàng hô to: "Nhanh! Nhanh phân công nhau đi tìm dược sư!"