Số lần đọc/download: 3992 / 74
Cập nhật: 2017-06-18 21:14:09 +0700
Chương 82: Thay Đổi Kiếm Quyết
“ C
hí đạo vô hình, ứng sinh nguyên khí, vị chi nhất dã, nhất chi sở phẫu, phân vi tam dã...”
Trong hang chứa kinh, một luồng kiếm quang nhảy nhót xung quanh Lạc Bắc.
Ngày thứ hai, Lạc Bắc vừa học thuộc, lĩnh ngộ kiếm quyết tiếp theo, vừa luyện tập pháp môn ngự kiếm, bây giờ thuật ngự kiếm của hắn so với mấy ngày trước đã tiến bộ không ít.
Hơn nữa có thể là do đã luyện hóa Ô Cầu nội đan, trong chân nguyên đã mang long uy, nên hiện giờ thanh Tam Thiên Phù Đồ đen tuyền đang bay lượn quanh y lại mang mùi vị của giao long.
Đây chính là kiếm ý.
Tuy trên bộ quyết pháp này tu vi của Lạc Bắc còn thấp, nhưng là người luyện kiếm thì đều có kiếm ý. Kiếm ý của Lạc Bắc hiện giờ, vô hình trung đã uy mãnh hơn người thường nhiều.
Tam Thiên Phù Đồ đột nhiên ngừng lại, như thể không khống chế được nữa liền rơi xuống.
“ Nhất chi sở phẫu, phân vi tam dã..., đây là ý gì vậy?”
Lạc Bắc như nhớ ra gì đó, liền khống chế phi kiếm, thu Tam Thiên Phù Đồ về tay mình.
Hai ba tiếng đồng hồ qua Lạc Bắc đã thuộc lòng kinh văn ngự kiếm, nhưng pháp môn ngự kiếm này khó hiểu hơn pháp môn nô kiếm nhiều. Hiện giờ có một đoạn văn tự mà mãi Lạc Bắc vẫn chưa hiểu được nó có ý nghĩa gì, trong lúc suy mải suy nghĩ nhất thời mất kiểm soát đối với Tam Thiên Phù Đồ.
“ Hay là đi hỏi Minh Hạo sư huynh hoặc Đoạn Thiên Nhai sư huynh rồi tính sau.”
Lạc Bắc biết rằng không hiểu kinh văn mà đoán mò thì cũng không có tác dụng, bèn ghi nhớ một đoạn kinh văn ngự kiếm, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Không cần nói đến việc nơi đây là nơi tàng kinh trọng yếu của Thục Sơn, vào ban ngay, bản thân hang Thiên Nhược dưới ánh mặt trời đã hiện lên một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục.
Chỉ là có chút gì đó lạnh lẽo.
“ Y vẫn còn ở đây.”
Tịnh Tư không có ở đây, y đương nhiên không thể biết được Lạc Bắc lại ra sớm như thế. Lạc Bắc một mình đi theo sơn đạo xuống dưới, đi đến chỗ rẽ đó, quả nhiên vẫn thấy nam tử mặc áo trắng với bộ dạng như lúc sáng, ngồi trầm ngâm ở đó, ngắm mây trên trời.
“ Đến người quan trọng nhất trong tim mình và họ tên của chính mình mà y cũng không nhớ được.”
Lúc đó Lạc Bắc không nhịn được lại bước đến đó.
“ Ồ? Ngươi đến hang này để tu luyện kiếm quyết sao?”
Cũng giống như hôm qua, khi Lạc Bắc chỉ còn cách y không xa, người nam tử có dung mạo rất đẹp này lại quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi Lạc Bắc câu này.
Đúng như Tịnh Tư đã nói, quả nhiên đến Lạc Bắc vừa gặp hôm qua y đã quên rồi.
Lạc Bắc nhìn y, đang chưa biết phải nói gì thì y đã lại ồ lên một tiếng, nhìn nhìn Lạc Bắc, “ Ngươi có quen ta?”
“ Mới quen hôm qua.” Lạc Bắc gật đầu, “ Ta là Lạc Bắc, hôm qua đã gặp huynh ở đây, chỉ có điều là huynh không nhớ được tên của chính mình.”
Đôi mắt của người này dường như thuần khiết đến nỗi có thể nhìn thấu con người bên trong. Đứng trước mặt y, Lạc Bắc cũng cảm thấy mình trở nên vô cùng thuần khiết, không có gì phải vờ vịt, giấu giếm.
“ Lại một ngày nữa trôi qua, ta lại không nhớ được những chuyện xảy ra ngày hôm trước.” Nam tử mặc áo trắng áy náy cười nói, “ Ta cứ qua đi một ngày thì những chuyện của ngày hôm trước đều quên sạch cả. Nếu không vạch một đường ở đây thì cũng không biết là một ngày nữa lại trôi qua.”
Hướng mắt theo ánh mắt của y, Lạc Bắc nhìn thấy trên tảng đá bên cạnh y có vô số những vết khắc mờ mờ, có lẽ là do dùng cành cây vạch lên.
“ Đúng rồi, hôm qua ngươi có nói gì không?” Nam tử mặc áo trắng đột nhiên lại hỏi.
“ Không có.” Lạc Bắc lắc đầu, “ huynh chỉ nói với ta là trong tim huynh có một người rất quan trọng, nhưng lại không nhớ người đó hình dáng ra sao, đến tên của huynh, huynh cũng không nhớ nữa.”
“ Thật sao?” nam tử áo trắng mỉm cười, “ nói chuyện với kẻ cái gì cũng không nhớ như ta, chắc phải vô vị lắm, nếu ngươi đã biết cứ qua một ngày thì ta sẽ không thể nhận ra ngươi, vậy sao còn đến đây nói chuyện với ta?”
“ Không biết nữa.” Lạc Bắc lắc đầu, “ Ta chỉ cảm thấy, một người mà đến người quan trọng nhất đối với mình cũng không nhớ ra, thì người đó nhất định rất cô đơn.”
“ Cô đơn?” Nam tử mặc áo đen tựa hồ như đang suy nghĩ miên man, “ Ngươi cảm thấy ta cô đơn, nên mới đến nói chuyện với ta sao?”
Lạc Bắc gật đầu.
“ Ngươi là một người thú vị, cũng giống như y.” Nam tử lập tức mỉm cười, chỉ chỉ tay, “ Mỗi lần nhìn thấy ta, y đều làm mặt hề với ta.”
Nhìn theo hướng tay chỉ, Lạc Bắc phát hiện ra đó là Tịnh Tư, Tịnh tư lúc này đang ở dưới một tán cây ở đằng xa, ngồi yên bất động, chắc chắn là đang luyện quyết pháp.
“ Tịnh Tư sư huynh cũng là một người có tâm hồn trẻ thơ, lại thêm chỉ có một mình cũng buồn chán, nên mỗi lần gặp mới làm mặt hề với y.”
“ Huynh không nhớ được những chuyện đã xảy ra hôm qua, vậy sao huynh lại nhớ mỗi lần nhìn thấy huynh, y đều làm mặt hề?” Lạc Bắc chưa kịp hỏi y câu này thì y đã lắc đầu, “ kì thực ta không hề cô đơn.”
“ Không cô đơn?” Lạc Bắc lặng người.
“ Nếu một người cái gì cũng không nhớ được, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những sự vật hoàn toàn mới, thì người đó sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Có điều ta vẫn muốn nhớ lại những chuyện trước đây, muốn biết người rất quan trọng trong tim ta đó nhìn như thế nào, kể cả cô đơn cũng được.” Nam tử áo trắng nhìn Lạc Bắc, “ Ngươi có cô đơn không?”
“ Thỉnh thoảng thì có, nhưng đa số là không.” Lạc Bắc lắc đầu.
“ Ồ, tại sao thế?”
“ Ta có rất nhiều bằng hữu, Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ...”
“ Cũng đúng.” Nam tử áo trắng chớp chớp mắt, “ Tiếc rằng ta không nhớ người bằng hữu nào cả.”
“ Không sao. Ta có thể làm bằng hữu của huynh.” Lạc Bắc cười nói.
“ Bằng hữu? Hình như bao nhiêu năm nay ta không có bằng hữu rồi. Lạc Bắc, bằng hữu của ta.” Nam tử áo trắng nở một nụ cười rất đẹp, nhắc lại câu này một lần nữa, bỗng y lại cười, nhìn Lạc Bắc hỏi: “ Nếu ngươi đã đến hang Thiên Nhược này để luyện kiếm pháp, sao lại xuống núi sớm như vậy?”
“ Trong kiếm quyết có một đoạn văn tự ta mãi vẫn không hiểu nó nghĩa là gì, nên mới ra ngoài, định đi hỏi các vị sư huynh xem sao.”
“ Ồ?” Nam tử áo trắng nhìn Lạc Bắc, “ Ngươi đi ra từ hang động có Phá Thiên Liệt kiếm quyết, vậy ta có thể giải thích cho ngươi, ngươi không hiểu đoạn nào?”
“ Huynh có thể giải thích cho ta?” Lạc Bắc lập tức thất kinh, “ Làm sao huynh biết được?”
“ Ta đã từng luyện qua Phá Thiên Liệt.” Nam tử áo trắng cười nói, “ Không hiểu vì sao, những thứ này thì ta vẫn nhớ được.”
“ Huynh đã luyện qua Phá Thiên Liệt kiếm quyết?!”
“ Rốt cuộc y là ai?”
Trong lòng Lạc Bắc lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phá Thiên Liệt kiếm pháp là một trong những kiếm pháp vô địch của Thục Sơn, những sư trưởng có thể luyện được môn kiếm quyết này chắc chắn không thể là hạng tào lao.
Nhưng Lạc Bắc lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, vì đến tên của mình y cũng quên mất, mình có đoán mò nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Quan trọng là, y và mình giờ là bạn bè.
“ Chí đạo vô hình, ứng sinh nguyên khí, vị chi nhất dã, nhất chi sở phẫu, phân vi tam dã...” Lạc Bắc lập tức đọc lại đoạn kinh văn, hỏi: “ ta chỉ không hiểu “ tam” ở trong “ phân vi tam dã” nghĩa là gì.”
“ Ồ.” Nam tử áo trắng gật gù, nói: “ Tam giả, thanh (trong), trọc (đục), hòa kết hợp thành thiên, địa, nhân; cũng có thể là tam nguyên thượng, trung, hạ ; trong thiên lại có tam quang, nhật, nguyệt, tinh; trong địa lại có tam bảo, kim, ngọc, châu; trong nhân lại có tam sinh, nhĩ, mục, tâm; trong đạo lại có tam khí, huyền, nguyên, thủy; lại còn có tam thiên là Thanh Vi, Vũ Dư, Đại Xích ( tên ba bầu trời trên thiên giới trong đạo giáo); lại có tam cảnh là Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh ( ba khu vực nằm trong tiên cảnh).”
“ Thì ra là thế.” Lạc Bắc nghe y giải thích đột nhiên có cảm giác như được mở rộng tầm mắt. “ Vậy là trong bộ kiếm quyết này, phải dùng kiếm quyết pháp môn chia chân nguyên của mình thành tam khí thanh, trọc, hòa; dùng thanh khí để bồi dưỡng phi kiếm, thiết lập liên hệ với tâm thần.”
“ Chính là như thế.” Nam tử áo trắng mỉm cười, “ Kiếm thai là vật phải qua trăm ngàn lần tôi luyện, là vật chí thanh chí thuần, trực tiếp dùng chân nguyên chỉ có thê tương khống, chứ không thể tương sinh.”
“ Đa tạ!” Nhất thông bách thông, chỉ cần hiểu một đạo lí này, Lạc Bắc trong chốc lát đã lĩnh hội được toàn bộ ý nghĩ trong pháp quyết ngự kiếm y vừa học thuộc.
“ Tạ cái gì, ta với ngươi không phải là bằng hữu sao?” Nam tử áo trắng mỉm cười, “ có điều kiếm quyết Phá Thiên Liệt này có một thiếu sót nho nhỏ, nếu ngươi tin ta, thay đổi phương thức vận hành của một số kinh mạch, thì uy lực của kiếm quyết sẽ tăng lên vài thành.”
“ Thay đổi kiếm quyết!”
Lạc Bắc nhìn y, không giấu được sự kinh ngạc.
Lạc Bắc hiện nay đang luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết, kiếm quyết vô danh trong Tam Thiên Phù Đồ, tuy rằng trong lúc ngẫu nhiên đã biết được ba loại công pháp này phù đồ đồng quy, đều có một số sở trường, nhưng Lạc Bắc trước nay chưa từng có suy nghĩ sẽ kết hợp ba loại công pháp này vào, thay đổi công pháp.
Thay đổi, sáng tạo công pháp, đây là những việc mà chỉ có bậc đại tông sư, đại thánh hiện có đại tu vi, đại ngộ đạo mới làm được!
Bởi vì tu luyện quyết pháp, mỗi bước đều vô cùng hung hiểm, không có ai biết được chân nguyên lưu động chệch đi một chút, đi nhầm vào kinh mạch khác một chút thì hậu quả sẽ như thế nào.
Có lẽ là thân thể tiêu vong, hình hài hủy diệt!
Nhưng y lại nói kiếm quyết Phá Thiên Liệt này chỉ cần sửa một số chỗ, uy lực có thể mạnh thêm vài thành.
Tu vi của y, rốt cuộc là ở mức nào?
“ Sao thế? Ngươi không tin sao?” Trong lúc Lạc Bắc cả kinh, trong lòng hoảng loạn, nam tử áo trắng nhìn Lạc Bắc rồi hỏi.
“ Người trước đây chắc chắn là một sư trưởng có thân phận cao tuyệt, tuy rằng hiện nay lại cùng ta bình bối tương giao (ngang hàng ngang vế), nhưng đã truyền kinh thụ đạo, xin hãy nhận của ta một vái.” Lạc Bắc hít một hơi thật sau, nhìn nam tử áo trắng như ánh trăng, vái một vái, “ huynh là bằng hữu của ta, sao ta có thể không tin huynh được.”
“ Ta và ngươi đã là bằng hữu, hà tất phải làm những lễ tiết rườm rà thế này.” Nam tử áo trắng nhìn Lạc Bắc, cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười.
Ánh mắt của y làm Lạc Bắc có cảm giác thấy trong suốt và rất bình thản, “ Khi ta ở La Phù hành sự không có ai ngăn cấm, trong người có cả tốt cả xấu, nhưng ta đến Thục Sơn lâu lại thành ra câu nệ lễ giáo rồi.” Lạc Bắc vừa nghĩ thế liên lập tức có cảm giác tinh thần cởi mở hơn, bất giác cười ha hả, “ huynh nói cũng đúng.”
“ Lạc Bắc, ngươi quả nhiên là một người rất thú vị. Bằng hữu...vị bằng hữu đầu tiên của ta mấy chục năm gần đây.” Nam tử áo trắng nhìn Lạc Bắc cười nói, “ ngày mai ngươi đến ta chắc chắn sẽ không quên tên ngươi nữa.”
“ Vì sao?” Lạc Bắc có chút ngạc nhiên liền quay đầu lại, thì nhìn thấy nam tử áo trắng vẫn đang ngồi trên tảng sơn thạch, không biết từ lúc nào đã khắc lên trên mặt đá hai chữ “ Lạc Bắc”.
Bên cạnh cái tên Lạc Bắc lại có hai chữ “ bằng hữu”, bên cạnh bốn chữ đó lại có hai khuôn mặt, một cái là tướng mạo của Lạc Bắc, một cái là một khuôn mặt như đang làm mặt hề, chính là Tịnh Tư, bên dưới còn có rất nhiều vết vạch nữa.
Lúc này Lạc Bắc đã hiểu vì sao y lại nhớ được là Tịnh Tư mỗi lần gặp y đều làm mặt hề.