If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 145 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 742 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:07:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82: Chu Ngọc Lại Cầu Hôn.
úc này tỷ đệ Cơ Tự đang ở lan can cách vách. Chu Ngọc cúi đầu nhìn xuống đường phố theo lời Cơ Tự. Bên dưới người qua kẻ lại đèn dầu sáng rỡ, chỉ có con ngõ đối diện kia hơi vắng người.
Chu Ngọc đã chứng kiến cảnh ban nãy của chị em nàng nên chỉ liếc mắt thôi đã nhận ra tiểu lang sĩ tộc vừa đánh nhau với Cơ Đạo trong con ngõ đối diện kia rồi. Không biết bộ khúc của thằng bé kia đã đi đâu hết, giờ chỉ còn lại mình nó đang nhảy nhót hớn hở vì những chiếc đèn trời muôn hình muôn vẻ trên bầu trời. Trước mặt tiểu thiếu niên kia là đường phố, từ ngõ hẻm ra phố phải bước qua sáu bậc thềm, phía sau thằng bé mấy bước có một gã trung niên đang cúi đầu đi lại, mà phía sau gã lại có hai lang quân sĩ tộc mười một mười hai tuổi vừa đi vừa bàn luận gì đó. Cuối ngõ giao với một con đường, nơi đó người đông nghìn nghịt, đương vào lúc náo nhiệt.
Ngay lúc này, Chu Ngọc nghe được tiếng Cơ Tự truyền đến, "A Đạo, bây giờ đệ gọi tên bạn học của đệ, nói cho nó biết người phía sau nó chính là thích khách!"
Cơ Tự vừa dứt lời, Chu Ngọc và Lý đại nhân đều sửng sốt. Còn Cơ Đạo thì hít sâu vào một hơi liền cao giọng hét lên, "Trần Chi Tú! Trần Chi Tú! Mau chạy đi! Người phía sau ngươi là thích khách đấy!"
Trần Chi Tú chính là tên nhóc đã đánh nhau với Cơ Đạo ban nãy. Nó và Cơ Đạo là bạn học đã lâu nên rất rõ về nhau. Giờ phút này nghe thấy Cơ Đạo hô to, Trần Chi Tú ngẩng phắt đầu lên nhìn Cơ Đạo, rồi trừng mắt cười khẩy, sau đó nó quay đầu lại lừ mắt gã trung niên đằng sau.
Tiểu thiếu niên Trần Chi Tú không buồn để ý Cơ Đạo nói gì nhưng gã trung niên phía sau nó và hai lang quân sĩ tộc phía sau gã đều hoảng hốt. Gã trung niên mặt mày xám ngoét, quay ngoắt đầu lại, phát hiện ra hai lang quân sĩ tộc phía sau đang cảnh giác nhìn mình chằm chằm, còn phía cuối con ngõ người qua lại tấp nập, gã lập tức quay đầu nhìn về hướng Trần Chi Tú rồi lao đến.
Hóa ra Trần Chi Tú vô tình đứng chắn ở đầu con ngõ, cản trở gã trung niên kia chạy thoát thân.
Trong nháy mắt liền đẩy mạnh tên ục ịch Trần Chi Tú khiến nó ngã xuống bậc đá, còn lăn xa đến năm sáu bước. Gã nhảy qua người nó, lao vọt đi.
Nhưng lúc này đường phố chật kín người, Cơ Đạo vừa hô lên đã kinh động đến đám đông. Thế là ngay sau khi gã trung niên cuống cuồng chạy đi, năm sáu hộ vệ bỗng xuất hiện, vây bắt lấy gã.
Bấy giờ hai gã hộ vệ của Trần Chi Tú cũng đang ở gần đó, chẳng qua vừa rồi Trần Chi Tú mải mê ngắm đèn nên đã cách họ một quãng, vì vậy lúc này hai gã hộ vệ cũng đuổi theo.
Khi gã trung niên đang cuống cuồng chạy trốn, một đại hán đột ngột nhảy xuống từ tầng hai lầu các, đẩy ngã gã kia xuống đất, sau đó đại hán đưa tay lần mò thứ gì đó trong vạt áo gã, cuối cùng móc ra được một sấp khăn đã được tẩm thuốc. Mới ngửi qua một chút, đại hán kia liền hoảng hốt hô lên: "Thuốc gây mê ư?"
Vừa dứt lời, người xung quanh đều tức tím mặt, một nho sinh cất cao giọng: "Gã là kẻ bắt cóc á?"
Phải nói ở thời đại này, dù giàu hay nghèo, dù hàn môn hay sĩ tộc, kẻ khiến người người hận nhất chính là bọn bắt cóc này. Vì vậy, nho sinh kia vừa cất lời, người vây xem xung quanh đều căm phẫn.
Ngay lúc này, giọng nói của một phụ nhân vang lên: "Con của ta, con của ta, sao con lại bị thế này?"
Thì ra tên béo ục ịch Trần Chi Tú bị gã bắt cóc va phải lăn xuống mấy bậc đá, hiện tại đang bị vỡ đầu chảy máu nằm im lìm bất động trên mặt đất.
Phu nhân kia thét lên chói tai khiến mười mấy người cũng xúm vào. Sau đó một lang quân thanh niên lay thằng bé mấy cái, y ngăn cản quý phụ kia nhào đến: "Trần phu nhân, Chi Tú ngã vỡ đầu rồi, lúc đưa đi nhớ cẩn thận một chút." Ngay lúc đó, tên béo ục ịch kia rên rỉ mở mắt ra, nhìn mẹ mình đang khóc lóc: "Mẫu thân, con đau quá!"
Quý phụ kia vừa nghe thấy, trái tim như thể vỡ nát, vừa nói vừa hét: "Người đâu, người đâu mau đánh chết kẻ bắt cóc kia đi!"
Nhưng bấy giờ người của quan phủ đã áp tải kẻ kia đi từ lâu rồi, thị nào còn ai để trút giận nữa chứ? Thế là ngay khi trông thấy Cơ Đạo đang lo lắng chạy tới, thị quắc mắt chỉ vào Cơ Đạo rồi quát lên: "Đúng vậy, tại thằng ranh con này hô bậy bạ làm hại con ta bị kẻ xấu đẩy ngã. Người đâu, bắt thằng ranh này lại cho ta!"
Xưa nay thị cũng từng bắt nạt nhóm người hàn môn như vậy mấy lần rồi, thế nhưng lần này, thị chợt nhận ra sau khi mình vừa nói xong, liền thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình rất lạ. Cuối cùng lang quân thanh niên khi nãy nhíu mày, giọng nói có vẻ khó chịu: "Trần phu nhân, chính cậu bé này đã cứu con của ngươi một mạng đấy!"
Thị càng tức giận, thét to: "Ta cũng đứng gần đây, rõ ràng là nó gào lên làm kinh động đến gã bắt cóc kia, vì thế mới làm cho con ta bị gã va vào! Thế mà lại nói rằng nó đã cứu con ta hay sao?"
Xung quanh vang lên tiếng cười. Một lang quân trung niên bước ra khỏi đám người, y giận dữ nói với thị: "Trần Cửu gia, sao ngươi ngốc thế cơ chứ? Mới vừa rồi một mình con trai ngươi cùng gã bắt cóc đi trong ngõ hẻm kia, nếu không phải này cậu bé này hô hoán thì không biết gã đã ra tay từ đời thuở nào rồi. Nếu con của ngươi thật sự bị gã bắt đi, cả đời này ngươi còn có còn hi vọng được nhìn thấy con mình nữa không?"
Thoáng chốc y lại nhìn Trần Chi Tú đang rên rỉ khóc lóc trên mặt đất: "Giờ nó mới chỉ ngã vỡ đầu, dù có gãy vài cái xương thì tịnh dưỡng một thời gian là khỏe lại thôi. Chẳng lẽ như vậy không tốt hơn việc con của ngươi bị bắt đi à?"
Lúc lang quân trung niên này nói chuyện, xung quanh dậy tiếng xì xầm bàn tán, "Trần Cửu gia? Toánh Xuyên Trần thị Trần Cửu ư?" "Gì cơ! Sao Toánh Xuyên Trần thị lại cưới một ả ngu si về nhà được chứ? Chắc chỉ là một chi của Toánh Xuyên Trần thị thôi."
Tiếng nghị luận xung quanh vẫn đang vang lên, lúc này vài bộ khúc tỳ nữ đứng phía sau thị đều lúng túng cúi đầu, mà thị thì sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Trong khi thị khe khẽ ra lệnh giục hạ nhân đưa con trai mình về thì giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ truyền đến: "Vị phu nhân này không định cảm ơn đệ đệ của ta một tiếng hay sao?"
Dưới ánh mắt của mọi người, Cơ Tự dắt Cơ Đạo đi tới trước mặt thị. Nàng tháo chiếc khăn che mặt ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ đượm buồn man mác: "Đệ đệ của ta chỉ vì muốn cứu bạn học nên mới hô lên phá hỏng kế hoạch của gã bắt cóc kia. Mà nghe nói hạng người này vô cùng thù dai. Phu nhân, đệ đệ ta vì cứu con ngài mà chuốc lấy tai họa, thế mà cũng không đáng để ngài nói một tiếng tạ ơn sao?"
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt xung quanh nhìn hai tỷ đệ đều mang theo vài phần thiện cảm, còn lúc nhìn quý phụ kia thì lại là khinh thường.
Lang quân trung niên kia nói tiếp: "Trần Cửu gia, vị tiểu cô này nói đúng đấy, ngươi hẳn nên tạ ơn người ta đi!" Rồi y quay sang hỏi Cơ Tự, "Vị tiểu cô này, sao đệ đệ ngươi lại biết gã trung niên kia là kẻ bắt cóc?"
Cơ Tự cất giọng rõ vang: "Một bộ khúc của ta có sở trường đọc được khẩu hình, y nghe được mấy tên bắt cóc kia bàn bạc với nhau nên tỷ đệ ta mới để ý." Cơ Tự chỉ vào Tần Tiểu Mộc bên cạnh và nói, "Nếu lang quân không tin, có thể thử y."
Trên đời này có khá nhiều người giỏi việc đọc khẩu hình, sau khi lang quân trung niên kia nói hai câu với Tần Tiểu Mộc liền hoàn toàn tin tưởng. Y bảo Tần Tiểu Mộc lui ra, rồi quay đầu cau mày nhìn Trần phu nhân: "Trần Cửu gia, ngươi còn đứng ì ra đấy làm gì?"
Mặt thị xám xịt. Tất nhiên thị vẫn nhớ tỷ đệ Cơ Tự, mới vừa rồi thị còn ra vẻ oai phong trước mặt hai tỷ đệ này, mà người đang vây xem xung quanh đây cũng có vài người chứng kiến chuyện lúc ấy. Vậy mà chỉ trong chớp mắt thị đã phải hạ thấp mình cảm tạ hai tỷ đệ họ, việc này thật sự thị không làm sao nói ra miệng cho được.
Song thị càng chần chừ thì ánh mắt của người xung quanh càng khinh bỉ và thất vọng nhiều hơn. Một lang quân sĩ tộc bên cạnh nói: "Toánh Xuyên Trần thị, sao lại không biết dạy dỗ người trong tộc thế nhỉ?"
Thị đỏ bừng mặt, cuối cùng cũng khẽ nói với Cơ Đạo: "Đa tạ tiểu lang vì chuyện vừa rồi." Không đợi Cơ Đạo đáp lời, thị liền dẫn theo người hầu đưa con trai đi mất.
Dõi mắt nhìn theo thị và đám người hầu bỏ chạy trối chết, Cơ Tự bật cười vui vẻ.
Chu Ngọc và Lý đại nhân đứng trên lầu chứng kiến cảnh vừa rồi từ đầu đến cuối, Lý đại nhân cảm khái nói: "Tiểu cô này chắc chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi thôi. Tuổi nhỏ nhưng có mưu kế và ánh mắt nhường này thật đúng là hiếm thấy. Đáng tiếc nàng không phải nam tử, nếu là nam tử chắc chắn có thể trở thành danh thần một phương rồi!"
Chu Ngọc chỉ lẳng lặng nhấm rượu, không nói một lời.
Một lát sau, Lý đại nhân chắp tay chào Chu Ngọc: "Người hầu tới tìm, lang quân Chu gia, hẹn ngài lần sau gặp mặt."
Chu Ngọc cũng chắp tay trước ngực đáp lễ: "Đại nhân đi thong thả."
Sau khi tiễn Lý đại nhân về, Chu Ngọc cũng thong thả đi ra khỏi tửu lâu.
Tiếng nghị luận về gã bắt cóc kia đã dần dần lắng xuống, hai tiểu lang ở trong con ngõ lúc bấy giờ cũng chạy đến chân thành cảm ơn tỷ đệ Cơ Tự.
Cơ Đạo vui vẻ nói tên họ và địa chỉ của mình cho hai tiểu lang kia. Sau đó cậu quay đầu nhìn Cơ Tự, cười khúc khích: "Tỷ tỷ, đệ vẫn còn muốn xem đèn lồng." Cậu rất hiểu Cơ Tự, sợ nàng sẽ vì muốn tránh bọn buôn người kia mà vội vàng về nhà.
Cơ Tự nhìn Tôn Phù và năm sáu bộ khúc: "Vậy đệ cẩn thận một chút."
Ngay lúc Cơ Đạo tung tăng rời đi, bên cạnh chợt truyền tới giọng nói của nam tử quen thuộc: "A Tự, đã lâu không gặp."
Cơ Tự quay ngoắt lại, trông thấy Chu Ngọc. Một năm không gặp, lang quân tuấn tú như ngọc có vẻ chín chắn hơn nhiều, đôi mắt mang nét cười càng sâu xa hơn trước kia.
Ba bộ khúc đứng sau lưng Cơ Tự đều đã từng gặp Chu Ngọc, Chu Ngọc lập tức cười nói với họ: "Chư vị, ta muốn trò chuyện vài câu với tiểu cô của các ngươi, có thể giúp ta hay không?"
Mấy người nhìn về phía Cơ Tự, thấy nàng gật đầu mới lui về phía sau.
Chu Ngọc ngoảnh sang nhìn Cơ Tự: "A Tự, chúng ta vào tửu lâu ngồi một lát đi."
Mặc dù Chu Ngọc là người có lòng dạ thâm sâu khó lường nhưng Cơ Tự biết vẫn có thể tin tưởng y. Vì thế thản nhiên đi theo y vào tửu lâu.
Chỉ chốc lát hai người đã vào gian phòng mà Chu Ngọc và Lý đại nhân vừa ngồi. Ánh đèn mông lung chiếu lên người Cơ Tự đẹp như tranh vẽ, Chu Ngọc rót cho nàng và mình chung rượu rồi mới bắt chuyện: "Một năm không gặp, A Tự càng lớn càng xinh."
Y thấy Cơ Tự cúi đầu nhấp một hớp rượu nhưng vẫn im lặng, không khỏi nhớ lại cảnh lúc nàng còn ở gian phòng bên cạnh, ung dung dạy dỗ đệ đệ phải sống và hành động thế nào.
Chu Ngọc thầm than một tiếng, nghĩ ngợi trong lòng: Tuy tiểu cô này còn khá nhỏ tuổi nhưng lại rất giỏi, kiến thức cũng uyên bác, hoàn toàn đủ tư cách trở thành chủ mẫu của một gia đình nào đó, cũng có năng lực dạy dỗ con cháu ưu tú.
Dằn xuống suy nghĩ vẩn vơ, Chu Ngọc nói: "Sau khi ta trở về từ huyện Kinh liền nghe theo thánh chỉ của bệ hạ đến làm quan ở Dương Châu, nên ta không hề hay biết A Tự đã chuyển nhà đến Kiến Khang. Nàng ở đây đã quen chưa?"
Cơ Tự gật đầu đáp khẽ: "Sắp quen rồi."
Chu Ngọc lại cười, ánh mắt nhìn nàng rất đỗi chân thành: "A Tự, những lời ta nói ở huyện Kinh năm ngoái vẫn còn giá trị như trước."
Câu nói của y làm Cơ Tự ngẩng phắt đầu lên, y nói tiếp: "Sống ở Kiến Khang một năm nay, hẳn là A Tự đã biết nơi đây thế nào rồi. A Tự, ta hoàn toàn có thể cam đoan với nàng, người duy nhất trên thế gian này nguyện ý cưới nàng làm chính thê và đối đãi nàng như thế tộc, chỉ có mình Chu gia ta, chỉ có mình Chu Ngọc ta thôi!"
Chu Ngọc vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Cơ Tự, đắm đuối nhìn nàng, khẽ giọng hỏi han: "A Tự, gả cho ta được không?"
Cơ Tự nhìn thẳng vào Chu Ngọc. Giây lát sau, nàng cúi xuống rồi chậm rãi lắc đầu.
Vẻ mặt Chu Ngọc thất vọng, y từ từ rút tay lại.
Cơ Tự đứng lên nhún chào Chu Ngọc, nói nhẹ nhàng: "A Tự đi trước, lang quân cứ từ từ uống." Nói xong, nàng đứng thẳng dậy, không chút do dự quay người rời đi, từ đầu đến cuối đều không hề ngoảnh lại.
Nhìn theo bóng dáng nàng xa dần, Chu Ngọc đột nhiên bật cười thành tiếng, không hề quay lại mà ra lệnh: "Hãy đi báo, ta bằng lòng cưới công chúa Tố Ngọc."
Góc tối phía sau y vang lên giọng đáp "vâng!"
Cơ Tự vừa ra khỏi tửu lâu, lại đi ngắm đèn lồng chốc lát, đến khi dòng người thưa dần mới hội hợp với Cơ Đạo.
Vừa gặp lại, Tần Tiểu Mộc liền kề sát vào khẽ bẩm báo cho Cơ Tự: "Tiểu cô, chúng tôi vừa mới nhìn thấy Thái tử."
Thái tử sao? Cơ Tự giật mình, quay đầu nhìn quanh.
Cơ Đạo đứng bên cạnh cũng hạ thấp giọng: "Đúng vậy, tỷ tỷ, đệ cũng thấy Thái tử, lúc nãy gã vừa mắt một mỹ nhân liền đến cướp người đi. Lúc bọn họ đưa mỹ nhân kia đi, đệ ở tít đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng nàng ta khóc nữa cơ."
Mặc dù đã từng nghe Trang Thập Tam nói Thái tử háo sắc từ lâu, nhưng cho tới bây giờ Cơ Tự mới thực sự biết được Thái tử háo sắc đến mức nào.
Chốc lát sau Cơ Tự hỏi: "Vị mỹ nhân kia trông thế nào? Thuộc lớp người hàn môn hả?"
"Đương nhiên thuộc lớp người hàn môn rồi. Cho dù gã là Thái tử cũng không dám động tay với tiểu cô sĩ tộc trước mặt bao nhiêu người đâu. Gã dám cướp thì đương nhiên sẽ là nữ tử hàn môn." Tần Tiểu Mộc nhìn thoáng qua Cơ Tự rồi nói tiếp: "Là một tiểu cô rất xinh đẹp, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, đôi mắt long lanh như nước"
Y nói tới đây, thấy Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tò mò hỏi hỏi: "Tiểu cô sao vậy?"
Cơ Tự trả lời: "Nếu là kiểu tiểu cô này thì chứng tỏ khoảng thời gian vừa rồi sở thích với mỹ nhân của gã đã thay đổi rồi. Nói cách khác thì kiểu như ta đã không còn hợp ý gã nữa."
Kiều Kiều Vô Song Kiều Kiều Vô Song - Lâm Gia Thành