We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 129-130: Xin Lỗi.
át thiếu gia!
Tiểu Hồng cầu khẩn nhìn Diệp Không.
Mà ngay cả Trần cửu nương cũng rất khẩn trương nhìn Diệp Không, dù sao đối diện với người khống chế thật sự của Diệp phủ, nàng làm sao có thể không khẩn trương?
- Không có việc gì, vội cái gì, ăn cơm như trước đi!
Diệp Không tùy tiện thu tay khỏi quần lót của tiểu Hồng, sau đó dựa lưng vào ghế, thầm nghĩ, nếu có điếu xi gà, lại mang kính mát, vậy thì thoải mái hơn.
Kỳ thật Diệp Không xem ra, Nhị thái thái cũng tương đương với lão đại, dưới tay nàng tiểu đệ đến đạp phá quán không thành, bị người ta đánh, sau khi nàng trở về biết rõ, ngẫm lại người này không thể trêu vào, tất nhiên mang theo tiểu đệ đến thăm kính trà bày rượu để xin lỗi.
Dù đây là chuyện trong nhà, nhưng kỳ thật so với xã hội đen cũng không có gì khác nhau.
Loại chuyện này, Diệp Không ở địa cầu thấy nhiều, mỗi lần bọn lưu manh khác tới chiếm địa bàn, nhưng sau khi bị đánh trở về, như thế nào? Ngươi cắn ta đi, ngươi thực sự có can đảm thì cắn ta, sau đó đừng mang tiểu đệ tới xin lỗi.
Nhị thái thái vừa vào cửa, trong nội tâm đang tức giận đi vào nhìn thấy tràng cảnh trước mắt lại càng muốn điên lên, thấy mấy người bên trong vẫn đang ăn cơm, không có chút ý tứ nghênh đón nàng.
Mỗi lần Nhị thái thái đi đâu, đều mang theo quản gia Diệp Tài, trước khi vào cửa trước liền rống lên một tiếng: "Nhị thái thái đến." đó là nhắc nhở người bên trong, hắc, có muốn sống nữa không hả, Nhị thái thái đến, nhanh tiếp giá.
Nữ nhân này thật sự cho rằng mình là hoàng đế, bởi vậy có thể thấy được, mặt mũi nàng muốn lớn cỡ nào, cho nên Diệp Không chẳng muốn tiếp làm gì.
Quản gia Diệp Tài đi theo mà sững sờ, thầm nghĩ Bát thiếu gia quá trâu, thấy Nhị thái thái tiến đến, ngay cả động cũng không động, vẫn ngồi ăn cơm, bộ dáng không chút sợ hãi.
Ai, may mắn là buổi trưa mình thừa dịp hỗn loạn đi ra ngoài, nếu không hai mặt khó xử, không ngăn cản sẽ bị Nhị thái thái ghi hận, ngăn cản sẽ bị tiểu tử này đánh, mà cái tên bị gọi là ôn thần này, Nhị thái thái cũng sợ hắn.
- Ơ, ăn cơm trưa à, ha ha.
Cho dù Nhị thái thái có khó chịu, bốn người vẫn ngồi không nhúc nhích, nhưng vẫn phải đi qua, còn cười.
Trần cửu nương ngồi không yên, bất kể như thế nào Nhị thái thái đều tôn quý hơn nàng, kỳ thật ở trong nội viện này, đẳng cấp đều sâm nghiêm không kém gì quan trường, quan cao một cấp đè chết người, huống chi Nhị thái thái trong nội viện chính là bà chủ.
- Là Nhị thái thái a, thất lễ, nhanh mời qua.
Trần cửu nương đi qua nghênh đón.
Tiểu Hồng cũng đứng lên, nàng đối với Nhị thái thái vẫn có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn không đi qua, chỉ cúi đầu bó tay, đứng ở một bên.
Diệp Không cũng không trách các nàng, chỉ là quay đầu nhìn Nhị thái thái, ngồi ở trên ghế, dùng cây tăm xỉa răng.
Tiểu tử vô lễ, đến lúc nào đó nhất định phải lấy tăm đâm khắp toàn thân của ngươi, sau đó cạo răng của ngươi, trong nội tâm Nhị thái thái ghi hận, nhưng ngoài miệng lại thân mật.
- Cửu nương nha, quấy rầy các ngươi ăn cơm, ha ha, ta vừa trở lại, nghe nói hai tên ranh con của ta đi tìm các ngươi gây phiền toái, đối với hai tên không nên thân này, ta mang đến cho muội muội xử lý.
Nhị thái thái vừa cười vừa nói
Trần cửu nương nào dám xử lý nha, tranh thủ thời gian nói:
- Tính tính toán toán, cũng là do Diệp Không nhà của ta không đúng, như vậy thôi đi.
- Còn không mau xin lỗi di nương của ngươi!
Nhị thái thái trừng mắt với Diệp Vũ.
- Di nương, là ta sai, xin ngài tha thứ.
Diệp Vũ quỳ xuống, hành đại lễ.
- Không dám không dám, không cần không cần...
Trần cửu nương có chút khẩn trương, đây chính là Tam thiếu gia a, không ngờ lại quỳ trước mặt của mình, chuyện này trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trời nóng lên, trong người dễ kích động, mà khi kích động, sẽ thiếu khuyết tâm nhãn, Trần cửu nương đã bị kích động, lại còn nói nói:
- Là nhi tử nhà chúng ta không đúng, hắn cũng nên quỳ xuống xin lỗi a.
Mà Diệp Không ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, quả thực không thèm để ý tới, Ôi, mẫu thân của ta, ta là lão đại nha, rõ ràng nàng thiếu lý nên xin lỗi, ta đang chờ nàng ta bày rượu bưng trà, sao có thể quỳ dưới chân nàng chứ? Như vậy quá vô nghĩa.
Trông thấy Diệp Không không có chút ý định nào quỳ xuống, trong nội tâm Nhị thái thái buồn cười, đột nhiên có chủ ý, cho mẫu thân ngươi thu thập ngươi, coi như việc ngươi đánh con ta, cũng coi như thu chút tiền lãi.
- Tính toán làm gì chuyện trẻ con, ai nha, cửu nương muội tử, chúng ta ai cũng có lỗi mà? Kỳ thật nha, ta chỉ sợ việc này làm hỏng giao tình của chúng ta, cho nên lúc này mới mang tiểu Vũ đến xin lỗi.
Nhị thái thái thân mật nói ra, làm như tình cảm tỷ muội hòa hợp lắm.
Nhị thái thái càng rộng lượng, Trần cửu nương lại càng không có ý tứ, lại hô.
- Không nhi, mau tới đây xin lỗi Nhị thái thái.
Mẫu thân a, ngươi cái này kêu là nâng chí khí người khác, diệt uy phong mình. Diệp Không bất đắc dĩ, đành phải đứng, liền đi qua, chợt nghe Nhị thái thái vừa cười nói,
- Xin lỗi thì nói xin lỗi đi, nhưng muội tử ngàn vạn lần đừng có bảo Không nhi quỳ, ta chịu không nổi.
Lời này đủ độc a, rõ ràng là nói mát, Trần cửu nương không chút nghĩ ngợi, nói ra.
- Như vậy sao được? Diệp Vũ đã quỳ xuống nói xin lỗi, hắn cũng phải quỳ xin lỗi.
Nghe thấy lời này, Diệp Không nhịn không được, nếu như hành lễ, nói xin lỗi, điều này sẽ làm hỏng tính toán, mà hắn cũng không muốn quỳ nói xin lỗi a.
Diệp Không bước chân ngưng tụ, con mắt ẩn chứa đầy phẫn nộ, hắn mím môi cắn răng, trên mặt đầy dữ tợn, âm thanh lạnh lùng nói ra.
- Muốn ta quỳ xuống xin lỗi sao ...
Nhị thái thái thấy hắn tùy thời sẽ bạo tẩu, trong nội tâm biết rõ mình chơi có chút lớn, đây không phải buộc hắn liều mạng với mình sao?
Trong nội tâm có chút sợ hãi, Nhị thái thái vội vàng cười nói.
- Ha ha, xem ra lão Bát tức giận rồi... Ha ha, Nhị nương và ta đều nói giỡn thôi, đừng tưởng thật.
Trần cửu nương cũng bị ánh mắt của Diệp Không hù sợ, lúc này tiểu nha đầu Lô Cầm đến bên người nàng, nhỏ giọng nói vào lỗ tai nàng.
- Kiền nương, ngươi đừng bảo Diệp Không ca ca quỳ.
- Sao có thể như vậy được, Diệp Vũ người ta có thể quỳ xin lỗi, hắn cũng phải đáp lễ, đây là thường tình mà.
Trần cửu nương còn chưa biết sự tính khúc chiết trong đó.
Lô Cầm nhíu mày, lại nói ra.
- Con không nói chuyện này là ai chiếm lý, con chỉ nói, Diệp Không ca ca và Diệp Vũ có thể giống nhau sao? Trong chiến tranh, Diệp Vũ hắn cũng chỉ là tiểu binh, Nhị thái thái mới là tướng quân, tiểu binh quỳ thì có là gì, cũng không quan trọng, mà bên chúng ta, Diệp Không ca ca chính là tướng quân, trận chiến còn chưa có đánh, tướng quân bên ta đã quỳ xuống dưới chân người ta, chuyện này... Đâu có được.
- Nha.
Trần cửu nương minh bạch, trong tình cảnh này nàng chỉ là tiểu binh, nhưng nàng lại bảo tướng quân của mình quỳ xuống dưới chân tướng quân người ta thì không được, nhưng lúc này nàng lam sao có thể nói ra "Vậy thì đừng quỳ." Cho nên đành ngậm miệng không nói.
Tiếng Lô Cầm tuy nhỏ, nhưng Nhị thái thái lại nghe đại khái, có chút giật mình nhìn tiểu nha đầu, nha đầu kia rất thông minh lại có biện pháp, một hai câu đã nói ra tình thế phức tạp, tiêu điểm của mâu thuẫn, lại có thể thuyết minh, lại còn đơn giản dễ hiểu.
Nếu như để cho nha đầu này làm con dâu của ta, muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều, tuyệt đối là một nội trợ hiền thê, Nhị thái thái xuất hiện ái tâm, trong nội tâm bắt đầu tính toán nên châm ngòi thế nào.
Lúc này Diệp Không thấy lão nương cũng không ép mình quỳ xin lỗi Nhị thái thái, cũng không hề nổi giận, đi đến trước mặt Nhị thái thái, ôm quyền thi lễ, khách khí nói ra.
- Nhị thái thái, xin tha thứ, mọi người đều biết tính tình Diệp Không không tốt, kỳ thật người quen đều biết rõ, người khác kính ta, ta kính hắn gấp bội, nếu không chọc vào ta, ta cũng không nổi giận, đương nhiên, hôm nay ta làm hơi quá tay, thỉnh Nhị thái thái không nên so đo với tiểu nhi như ta.
Kỳ thật đến bây giờ, Diệp Không cũng không có hận Nhị thái thái, tuy nàng bảo tiểu Hồng tới tìm hiểu mình, nhưng Diệp Không biết rõ, nàng chỉ vì tiền đồ của nhi tử, mẫu thân vì nhi tử là chuyện bình thường, phương pháp không thoả đáng, Diệp Không cũng không hận nàng.
Nếu như Nhị thái thái biết điều, mượn cớ xuống đài, vậy thì Diệp Không liền chuẩn bị xuất ra bí tịch giả, sau đó nói chuyện tiểu Hồng với nàng.
Tuy những bí tịch này là võ công thế tục, nhưng dù sao cũng là bảo vật gia truyền, học chỉ có ích chứ vô hại.
Nhưng ai biết Nhị thái thái ý tưởng đột phát, muốn châm ngòi quan hệ giữa Diệp Không và Lô Cầm, nhưng nàng lại không dám quá phận, nhướng mày, nảy ra ý hay.
- Ơ, ha ha, xem ra Diệp Không đúng là rất biết nói chuyện, ha ha, Nhị nương ta làm sao mà trách cứ ngươi chứ, đây cũng là do Tiểu Văn tiểu Vũ nhà ta đã làm sai trước.
Nhị thái thái cười nói xong, lại nói.
- Nhưng Diệp Không, ngươi có một điểm không tốt, không phải Nhị nương nói ngươi, nhưng Tàng Xuân Lâu cũng là địa phương không tốt, về sau ít đi là tốt nhất, lỡ nhiễm bệnh đường sinh dục thì không hay a?
Nhị thái thái đúng là hảo thủ làm đục nước, lời này nói ra đã làm Diệp Không xấu hổ, đã làm Diệp Không tức giận, trọng yếu nhất, là làm cho Lô Cầm hiểu, tiểu tử này đi thanh lâu, trên người sẽ mang bệnh, nói không chừng đã nhiễm bệnh rồi đấy, làm cho tiểu nha đầu sợ hắn, nhìn thấy hắn là buồn nôn.
Đương nhiên, nếu như ngày xưa Nhị thái thái dùng chiêu này nhất định sẽ có hiệu quả, nhưng hôm nay thốt ra lời này, làm cho trong nội tâm Diệp Không bộc phát điểm khả nghi.
- Lại đi thanh lâu, lần sau nếu có mời những bằng hữu kia đi uống rượu thì tìm chỗ tử tế mà uống, không được đi chỗ đó nữa nhé!
Trần cửu nương trách mắng, nhưng lần này nàng thông minh hơn nhiều, làm rõ Diệp Không phải đi uống rượu, mà không phải đi tìm nữ tử phong trần.
- Vâng.
Diệp Không cúi đầu đứng ở một bên, trong nội tâm đang phập phồng bất định.
Ngày hôm qua chính mình đi cửa sau, nha dịch đến nháo sự biết được mình trốn trong phòng, không có lộ diện, theo đạo lý không có rất nhiều người biết rõ chính mình đi Tàng Xuân Lâu nha, Nhị thái thái nàng từ đâu mà biết được?
Nếu như nói là biết rõ mình ở Tàng Xuân Lâu, cũng chỉ có ba nhóm người.
Một, Huynh đệ Lô gia, những người này tuyệt đối không có khả năng có liên hệ với Nhị thái thái, nhưng cũng khó nói, dù sao Huynh đệ Lô gia và mình thành lập liên hệ là vì tiền tài và cường lực, không phải kiên cố như thép, nếu có số tiền và lợi ích cực lớn sẽ bán đứng mình, cũng rất có thể dựa vào người khác.
Hai, là chúng nữ nhân Tàng Xuân Lâu, chuyện này càng khó làm cho người ta tưởng tượng hơn, Nhị thái thái có liên hệ gì với những nữ nhân chốn phong trần chứ? Nếu như nói là quen biết, rất có thể làm quen biết với Phong Tứ Nương, nhưng lão bản lại chủ động hầu hạ mình, lại chủ động dùng khăn tay lau đệ đệ của mình, vì cái gì không nói chuyện nàng quen với Nhị thái thái?
Ba, chính là Thiết Nha Tư, chẳng lẽ Nhị thái thái nửa đêm ra khỏi nhà là đi gặp nha dịch, sau đó đi một đêm không về... Chuyện này rất có khả năng, đột nhiên Diệp Không cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía.
Tóm lại Nhị thái thái có quen biết và nhận được tin tức từ nhóm thứ ba là cao nhất, mặc kệ nàng nửa đêm đi gặp phương nào, cũng làm cho Diệp Không khó chịu.
Nhị thái thái nào biết rằng, chỉ một câu tùy tiện của mình, lại làm cho Diệp Không suy luận ra nhiều bí mật như thế, xem ra đúng là vì trời nóng, dễ làm người ta kích động, mà người kích động, thường để lộ sơ hở.
- Nhị thái thái, ngươi đi thong thả, có rảnh thường đến ngồi một chút.
Nhị thái thái đi ra khỏi phòng, Diệp Không mới tiễn nàng ra tới cửa.
Tiểu Hồng đứng một mình một chỗ không ai hỏi đến mà nội tâm vô cùng đau khổ, bị người ta đùa nghịch, lại bị Bát thiếu gia chơi, mà gia hỏa không có lương tâm này lại nói sẽ dùng hai quyển võ công bí tịch đổi lấy tự do của nàng.
Bắt đầu tiểu Hồng còn tưởng rằng Diệp Không quên, cho nên không ngừng nháy mắt với hắn, nhưng ai biết tiểu tử Diệp Không kia xụ mặt, căn bản làm như không thấy.
Thẳng đến khi tiến Nhị thái thái ra khỏi cửa, tiểu Hồng tuyệt vọng, tiểu tử này thì ra là đang giả bộ, dỗ ngọt mình! Ngẫm lại cũng phải, mình đã đem thân thể xử nữ trao cho hắn, hắn cần gì phải trả một cái giá lớn để mà chuộc thân cho mình chứ, cho nên mình phải trở lại chỗ của Nhị thái thái mà nhận trừng phạt, mạng của mình... Thật khổ a.
- Như thế nào? Tức giận?
Không biết chuyện gì, Diệp Không đã quay trở lại đại sảnh.
- Không có.
Tiểu Hồng cúi đầu, không cho hắn thấy nước mắt của mình.
- Không tức giận thì khóc làm gì?
Ngươi quá vô sỉ! Lại hỏi ta khóc vì cái gì? Ta cái gì đều mất đi, bị người lừa gạt bị người chơi, lập tức còn phải đi về đối mặt với trách phạt khủng bố của Nhị thái thái, ta có thể không khóc sao?
Tiểu Hồng rốt cuộc khống chế không nổi cảm xúc, nước mắt trào ra, nàng đẩy Diệp Không ra, lao ra đại sảnh.
Ánh mặt trời giữa trưa, không ngờ lại giá lạnh như thế này.
- Tiểu Hồng tỷ, như thế nào lại khóc vậy?
Lô Cầm đi đến nhìn thấy cảnh này cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
- Không có việc gì, có chút hiểu lầm, ha ha.
Diệp Không sờ sờ đầu Lô Cầm rồi đuổi theo.
- Chạy cái gì, đi vào phòng nghe ta nói.
Diệp Không đuổi theo tiểu Hồng tới tiểu viện, sau đó kéo nàng trở lại.
Tiểu Hồng đại phát tính tình, lại đánh lại đá nhưng không chịu về, trong miệng còn mắng.
- Ngươi phụ lòng của ta, ngươi không nỡ thì nói sớm, ta sẽ không ép, vì sao ngươi lại trêu đùa ta?
- Ta không phải nói trở về phòng sẽ nói cho nàng biết sao?
Diệp Không sợ người ta trông thấy, cho nên phải kéo nàng về.
- Ta không thích nghe! Ngươi thả ta đi! Lừa đảo!
Tiểu Hồng không chịu trở về, còn kêu to hơn, làm cho Trần cửu nương hoảng sợ chạy ra mà hỏi chuyện gì.
- Tiên nhân cái bản bản, trước kia vì sao ta lại không phát hiện tính tình của nàng, nói cho ngươi biết, gặp được người khác có tính tình còn lớn hơn ta a!
Diệp Không cũng căm tức, trên tay vừa dùng lực, đè nàng xuống, sau đó mang nàng về phòng của mình, đóng cửa lại.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên