Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Windy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 548 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Yêu Không Giới Hạn – Chương 80.2 (End)
hap 80.2 (end)
Ngày khuất gió. Mây lặng thin trên nền trời xanh ngắt. Nắng sưởi màu vàng ấm lên những ngôi mộ còn vương chút sương sớm.
Ôm theo đóa hồng trắng, Duy Anh chậm rãi tìm đến hai ngôi mộ kề nhau, ở đó, người đàn ông và người đàn bà đầu tiên anh yêu thương đang yên nghỉ bên kia thế giới. Hôm qua là giỗ mẹ, anh không tới được vì đang ở nước ngoài. Bước chân anh chậm dần và dừng hẳn, một người phụ nữ đang cúi người đặt bó hoa xuống mộ mẹ anh, người phụ nữ đó có biến thành tro anh cũng nhận ra, người đã nhẫn tâm cướp chồng của mẹ anh, bắt cóc đứa em gái chưa tròn 1 tuổi của anh, bà ta chính là kẻ đã phá nát gia đình – Vũ Thu Hương. Bên cạnh là đứa con gái của bà ta cũng là đứa em gái cùng cha khác mẹ chưa bao giờ được anh công nhận.
-       Hai người vẫn khỏe chứ? Lẽ ra tôi phải đến vào hôm qua nhưng tôi sợ gặp tụi nhỏ nên hôm nay mới đến. À, đây là con gái của tôi, Thu Phương. – Bà lay cánh tay cô. – Chào hai bác đi con.
Vũ Phương cúi đầu:
-       Chào bố. Chào dì…
Thu Hương sựng người nhìn con gái:
-       Phương, con….
-       Mẹ à! Là bố của con thì sao con không được nhận chứ? Mẹ nghĩ như vậy bố sẽ vui sao?
-       Dù là như vậy nhưng chúng ta không thể, chúng ta là kẻ có lỗi. – Thu Phương nắm chặt cánh tay con gái, giọng nghẹn lại.
-       Có lỗi? Có lỗi thì không có quyền nhận bố ruột của mình sao? Bao năm qua con chịu đủ rồi, con sẽ không trốn tránh nữa đâu. Bố của con thì tức là bố của con, cho dù anh ta có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật này. Anh ta muốn trả thù thì cứ mặc anh ta, con không sợ.
-       Nói hay lắm!
Giọng nói thứ ba kèm theo tiếng vỗ tay giòn giã làm hai mẹ con sững người.
-       Duy Anh, con… – Thu Hương căng mắt nhìn, những nếp nhăn trên vầng trán xô vào nhau.
Duy Anh từ từ bước lại, ánh mắt sắc lạnh quét đều lên hai mẹ con.
-       Hai mẹ con bà lấy tư cách gì viếng mộ mẹ tôi?
-       Dì, dì xin lỗi. Dì và Phương sẽ đi ngay.
Thu Hương lúng túng, bà nắm vội tay con gái kéo đi nhưng Vũ Phương đã vùng lại.
-       Sao chúng ta phải đi? – Quay sang Duy Anh, cô kênh giọng. – Tôi và mẹ đến thăm bố và dì cũng phải cần sự cho phép của anh sao?
-       Ai là bố và dì của cô?
Vũ Phương chỉ vào hai ngôi mộ kề nhau:
-       Chính là họ, bố mẹ của anh và Gia Hân.
-       Cô họ Vũ không phải họ Hoàng.
-       Tôi nhận bố không phải vì để thay đổi cái họ mà là kính trọng người đã sinh ra tôi. Còn anh, anh luôn miệng nói trả thù cho bố mẹ, anh tưởng như thế họ sẽ vui sao, Hoàng Duy Anh, anh có như thế là bất hiếu không?
-       Bất hiếu… – Cười nhạt. -  Mạnh miệng lắm! Như thế mới là con gái nhà họ Hoàng chứ.
Vũ Phương cau mày, không thể tin được những điều mình vừa nghe:
-       Anh nói gì?
-       Tôi sẽ cho người làm lại giấy tờ cho cô, dù gì cũng phải nhận tổ quy tông.
-       Duy Anh ý con là…
-       Thu Phương là con gái của bố tôi, điều đó không thể thay đổi. Còn bà, xin lỗi bà không thể là vợ của bố tôi.
Thu Hương mừng rỡ nói:
-       Không sao. Chỉ cần Thu Phương được nhận tổ tông thì dì đã rất mãn nguyện rồi. Cảm ơn con nhiều lắm Duy Anh.
Duy Anh không hề mảy may tới thái độ vui mừng của bà, mặt anh lạnh tanh nhưng trong đôi mắt ẩn hiện nét cười. Anh đặt bó hoa xuống mộ mẹ, gập người cung kính.
-       Anh là đang nói đùa đúng không? – Vũ Phương nheo mắt hỏi lại, trong lòng vẫn còn nỗi hoài nghi.
-       Gia Hân giống mẹ còn cô thì giống bố.
Duy Anh quay đầu bước đi, chỉ để lại câu nói đó, trong lòng dậy lên một cảm giác yên bình đến khó tả. Bao năm qua thù hận đã ăn mòn con người anh, hiện diện cả trong giấc mơ lẫn đời thực, anh cứ nghĩ trả
thù thì sẽ vơi đi nỗi đau trong lòng mình nhưng không, chỉ có tha thứ mới đem lại những bình yên cho con tim đầy vết nứt.
Trên bia mộ, người đàn ông và người phụ nữ đang mỉm cười và mãi mãi là như vậy!
***
Đại học Kinh tế.
Kết thúc giờ học, Gia Hân đi dạo xung quanh rồi định sẽ vào căn-tin kiếm cái gì lót dạ, chiếc headphone áp trên tai không ngừng phả ra những giai điệu du dương. Gia Hân thả hồn vào bản nhạc rồi bỗng cô bị
kéo mạnh, cả người bị ép chặt vào tường. Còn chưa kịp biết gì, môi cô đã bị một bờ môi khác ép chặt, cảm ấm áp quen thuộc lại trỗi dậy.
-       Anh…
Chấn Nam đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
-       Sao anh lại tới đây? Bây giờ đang giờ làm việc mà. – Cô thì thầm.
-       Trốn công ty.
-       Anh buông thả thật đấy.
-       Tại em. Ai bảo em làm anh nhớ em.
-       Vừa mới sáng nay anh đưa em đi học mà còn nhớ à?
-       Ai biết. Ngay cả khi em ở trước mặt anh vẫn thấy nhớ em. – Anh nhún vai.
-       Anh có biết để người khác thấy sẽ rất kì cục không?
-       Có ai thấy đâu.
-       Có tôi thấy.
Gia Hân giật bắn mình vì giọng nói thứ ba. Là Kris.
-       Chào em trai.
-       Chào anh trai. Cẩu thả quá không giống anh chút nào.
-       Nhờ em một chuyện. Anh phải đem “con mèo” đi. – Anh nhờ như ra lệnh.
-       Ai là “con mèo” vậy? – Gia Hân ngơ ngác hỏi.
Chấn Nam đưa tay bẹo má cô đầy thích thú rồi nắm tay kéo đi.
-       Anh kéo em đi đâu vậy? Thả ra mau.
Kris đứng đơ nhìn theo họ, trong lòng có chút không vui nhưng lại rất thanh thản. Từ khi nào anh trở thành cái máy xin phép nghỉ học của Gia Hân nhỉ?
***
Tập đoàn Lục Chấn.
Trong khi ai kia mải mê đi tìm người yêu chỉ vì vài tiếng không gặp thì ở đây, Jay phải bù đầu vào công việc, biết bao nhiêu là hợp đồng và dự án cần kiểm duyệt để thông qua. Những trang giấy vô tội bị lật
mạnh không thường tiếc, Jay lào bào chửi rủa:
-       Lục Chấn Nam à? Chủ tịch ư? Leader hả? Bộ muốn làm gì thì làm sao?
Tổng thống trốn việc cũng bị còn bị sa thải nữa kìa! Lục Chấn Nam đáng ghét về mà xem đây này. Chết tiệt sao lại nhiều như thế chứ? Lúc thì lao đầu vào công việc không thèm ăn uống, lúc lại bỏ bê thế này có điên không chứ…Ring… Ring…
Minh Triết gọi, như vớ được cái “thớt” ngon lành, Jay áp ngay tai vào
điện thoại bắt đầu “chém”:
-       Minh Triết cậu gọi đúng lúc lắm có biết Chấn Nam…
-       < … >
-       Cậu đi Mỹ???
Gió lộng. Mây bay. Nắng ngả màu.
Hoàng hôn buông, một vùng trời cam nơi cuối mặt biển bao la. Chú chim nhỏ sải rộng đôi cánh như một đặc quyền tự do, gió mang vị mằn mặn của biển xộc lên cánh mũi, thổi tung đám tóc lòa xòa của cô gái, làm bay vạt áo sơ mi ngoài của chàng trai.
Mặt cát phẳng lặng và lạnh tanh, chút bọt biển còn vương lại cũng sớm bị gió thổi tan. Cô gái nhỏ rải từng bước vụng về, cô đưa tay túm lấy đám tóc đang tung hoành. Chàng trai bên cạnh có đôi mắt tĩnh nhưng sắc, tóc ngắn cứng rắn trước biển trời lộng gió.
Gia Hân đột nhiên dừng lại, bặm môi, xụ mặt.
-       Sao thế? – Anh hỏi.
Cô ngước lên, đôi mắt trong veo:
-        Anh có biết anh đang là tâm điểm của rất nhiều người không?
Gia Hân ái ngại nhìn quanh, bất kể là phụ nữ hay đàn ông đều nhìn anh một cách mê mệt.
-       Ghen?
-       Em ứ thèm. – Cô quay mặt sang hướng khác.
-       Chứ thái độ hiện giờ của Gia Hân là gì?
-       Em chỉ là không thích đi với anh thôi. Bị người ta xăm soi, khó chịu lắm!
-       Là em nói đấy.
Anh cười rồi bỏ lại cô, một mình chạy nhanh về phía trước. Gia Hân hậm hực đuổi theo:
-       Lục Chấn Nam đáng ghét không được bỏ em.
Sóng biển dập dờn, tạt vào bờ xóa đi những dấu vết trả lại một bờ cái trơn tru.
-       Bắt được anh rồi!
Bị cô nắm chặt vạt áo, anh quay lại, môi nhếch một đường ma mị rồi tức thời đẩy mạnh cô xuống biển nhưng Gia Hân cũng rất ma mãnh, nắm chặt tay anh không buông kết quả là cả hai ngã nhào xuống biển.
Gia Hân giận dỗi đánh anh liên tục làm nước văng tung tóe, nắm chặt tay cô lại, anh hất nước vào mặt cô làm cô phải nhắm chặt mắt và tránh né. Cứ thế mà cuộc chiến của họ kéo dài cho đến khi vệt nắng cuối ngày tắt lịm.
Gia Hân ngồi thừ trên cát, thở dốc vì mệt, cả người ướt nhem, mắt mũi đỏ gay, cô ho khan vài tiếng. Chấn Nam cởi áo sơ mi ngoài khoác lên người cô, Gia Hân nhìn anh cảm động, cô quên mất là mình mặc áo sơ mi trắng khi bị thấm nước rất khó coi.
-       Không cần phải cảm động. – Anh vén lại tóc cho cô rồi đứng dậy, ra lệnh. – Về nhà.
-       Em đau chân quá! – Cô nũng nịu.
-       Thì sao?
-       Cõng em.
-       Nếu tôi nói không?
-       Chấn Nam, em yêu anh! – Làm bộ mặt cún con.
Anh bật cười, cứng rắn như sắt, lạnh như băng nhưng không thể nào qua khỏi cái trò này của “con mèo”.
Dưới màu trời hoàng hôn, biển lặng sóng, chàng trai cõng trên lưng một cô gái, từng bước chân nặng nề vì mang hạnh phúc.
***
Trời trong vắt, từng tia nắng mỏng xuyên qua tầng mây còn ngáy ngủ, mặt trời vươn mình cất tiếng gọi ngày mới.
Lễ đường trịnh trọng, đón ngàn nắng mai, khoác lên người chiếc áo hoa lộng lẫy. Những tay săn ảnh và cánh báo giới không đời nào bỏ qua một cơ hội hiếm hoi để săn tin về đám cưới danh giá trong giới thương lưu nhưng họ chỉ đành ngậm ngùi đứng ở ngoài, Black Hats quả không tầm thường, chỉ cần một cái quất mắt của họ cũng đủ đám “chó săn” ngày thường hung hăng, nháo nhào phải im bặt, nhất là khi có sự lãnh đạo của Killer – một thành viên mới, cứng đầu, khó thuần phục nhưng bản lĩnh lại không hề thua kém ai.
Trong không khí trang trọng, dưới vị giám mục, Gia Hân cầm bàn tay có chiếc nhẫn lấp lánh của mẹ đặt vào một bàn tay rắn rỏi, có hơi chai và nhăn vì năm tháng.
-       Bác Chấn Khang, kể từ giờ phút này con giao mẹ Linh yêu quý của con cho bác, bác phải hứa là không được làm mẹ buồn, nếu không con sẽ bắt mẹ Linh lại để bác cô đơn đến già.
-       Bác hứa. Bác nhất định sẽ ẹ Linh của con một cuộc sống hạnh phúc nhất. – Lục Chấn Khang cười đôn hậu, siết chặt bàn tay đeo chiếc nhẫn y hệt mình.
-       Con tin bác.
Gia Hân cười tinh nghịch, lui về đứng cạnh Chấn Nam. Lục Chấn Khang dang tay ôm lấy vợ, đến cuối cùng, sau bao nhiêu trắc trở họ lại trở về bên nhau.
Vị giám mục mỉm cười, ông khảng khái cất giọng:
-       Ta tuyên bố…
-       KHOAN ĐÃ!
Cánh cửa gỗ bật mở, ánh sáng lùa vào, mọi người đồng loạt ngoắc đầu xem ai xuất hiện. Phương Linh giương to đôi mắt, cả người bà run lên, bên cạnh, Lục Chấn Khang siết nhẹ tay bà trấn an dù ông cũng đang rất kinh ngạc. Gia Hân mở to đôi mắt phủ sương, cắn chặt môi nhìn người đàn ông trung niên đang chắn luồng sáng, bóng ông đổ dài lên mặt sàn.
Tiếng “bố” nghẹn lại trong cổ họng đắng nghét.
-       Tôi có điều muốn nói.
Lục Chấn Khang đứng chắn cho vợ, giọng sắc lạnh:
-       Triệu Hoàng, ông đến đây làm gì? Tôi không để ông phá hỏng đám cưới này đâu.
Không khí bỗng chốc thay đổi, mọi người đều mang nỗi thắc mắc. Triệu Hoàng – một kiến trúc sư tài ba, đột nhiên biến mất giờ lại đột nhiên xuất hiện trong lễ cưới của người vợ cũ, phải chăng là một sự tính
toán.
-       Lục Chấn Khang, ông không được cưới Phương Linh.
Những ánh mắt nhìn nhau hoang mang. Người trong cuộc cũng phải bàng hoàng.
-       Trừ khi ông hứa đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho Phương Linh.
Triệu Hoàng hằn giọng, nói tiếp:
-       Hôm nay tôi đến đây không phải phá lễ cưới. Tôi muốn xin lỗi vì những lỗi lầm của mình.
Ông nheo mắt nhìn người vợ cũ, lòng thổn thức chờ đợi sự tha thứ. Bao năm qua, để trốn tránh hiện tại, bỏ chạy quá khứ, ông đi khắp nơi không ngừng thiết kế và xây dựng. Đến giờ, khi đã đủ dũng cảm để  đối mặt, ông quay lại và thiết tha một lời xin lỗi với người vợ ông từng làm tổn thương.
-       Triệu Hoàng, ông không cần phải xin lỗi. Tất cả quá khứ hãy đem cất hết, chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai. – Phương Linh nhẹ giọng nói.
-       Đúng đấy.
-       Đây là quà cưới. – Ông chìa trước hai vợ chồng một hộp quà màu nâu  nhạt, là giấy tờ và chìa khóa một ngôi nhà ông đã dùng tâm huyết để thiết kế và xây dựng. – Tôi mong hai người có thể sang Đức hưởng tuần trăng mật.
-       Lòng tốt của anh chúng tôi xin nhận.
Đón lấy hộp quà, Lục Chấn Khang vỗ vai Triệu Hoàng cười thân thiện cứ như đôi bạn già. Bên cạnh, Phương Linh nở nụ cười hạnh phúc.
-       Ta tuyên bố: Lục Chấn Khang và Bùi Phương Linh chính thức trở thành vợ chồng.
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên bắt nhịp cho bản nhạc mang màu hạnh phúc. Gia Hân như con mèo nhỏ nép trong lòng Chấn Nam, nước mắt mang vị ngọt ướt đẫm má. Bảo Châu ôm chặt cánh tay Lâm Vũ, tựa đầu lên vai anh. Hoài Nam nắm lấy tay Vũ Phương nhưng bị cô hất ra, cô vẫn còn giận anh vụ việc hôm bữa, Hoài Nam xụ mặt, làm bộ dạng đáng yêu, Vũ Phương suýt nữa bật cười may là cô nén lại. Duy Anh choàng tay qua eo cô vợ nhỏ, bé Quang Anh chưa tròn tuổi trên tay Rin nở nụ cười ngây ngô. Hàn Phong, Kris và Jay, ba chàng “FA” đứng cạnh nhau, tình yêu không từ chối họ chỉ là tình yêu thực sự của họ vẫn chưa đến, rung động đầu đời phải chăng chỉ là những xúc cảm vụng về của tình yêu.
-       Bố!!! Hân Hân nhớ bố lắm! – Gia Hân ôm bố nũng nịu.
-       Con gái lớn rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo. – Triệu Hoàng béo má con gái, mắng yêu.
Gia Hân xoa má, giả vờ thíu thít:
-       Không biết đâu. Ai bảo bố tự nhiên biến mất, bố bỏ rơi con.
-       Hân Hân con càng lớn càng hư rồi đấy. Bố phải bảo Chấn Nam dạy lại con mới được.
-       Anh ta làm sao dạy được con chứ? Nói cho bố biết anh ấy rất ngoan, không dám cãi lời con đâu.
-       Vậy sao?
Gia Hân rùng mình một cái, giọng nói lạnh lùng này không phải quen lắm sao.
Cô đau khổ cười xòa:
-       Dạ… không… Em… em chỉ…
-       Chỉ là đang nói xấu tôi?
-       Không. Không có. – Lắc đầu lia lịa.
-       Em hư lắm rồi. Tôi phải phạt em.
Gia Hân làm bộ mặt biết lỗi, lúc đó một thứ gì đó rơi vào vai cô rồi đáp ngay dưới chân. Chấn Nam cúi người nhặt đó hoa bách huệ đưa trước  mặt cô, ra là mẹ Linh tung hoa, Gia Hân e dè nhận lấy, sự ngượng ngùng làm cô quên mất tình thế của mình đến khi nhận ra Chấn Nam đã bế xốc cô lên đi thẳng ra cổng. BMW đang đợi chủ nhân.
-       Em chết chắc.
Gia Hân không ngừng la hét, giẫy giụa, cô gọi bố Hoàng, gọi mẹ Linh, gọi bác Chấn Khang, gọi anh hai… nhưng mọi người chỉ nhìn theo cười thích thú. Tiếng cười vang dậy trong lễ đường.
Nơi cuối đoạn đường hầm tăm tối cuối cùng những con người với cái gọi là tình yêu đã tìm thấy ánh sáng – nguồn sáng vô hạn của tình yêu. Rồi ngày mai, trên bầu trời trong vắt chẳng biết sẽ có mưa giông hay bão tố, dù là gì thì hãy tin rằng con người với tình yêu của họ sẽ vượt qua tất cả vì con người mạnh mẽ và tình yêu không bao giờ có giới hạn.
The end.
*** Tác giả:
Sau hơn 1 năm “Yêu không giới hạn” cuối cùng cũng đi vào kết thúc.
Windy gửi lời cảm ơn tới tất cả đọc giả đã yêu thích và ủng hộ cho “đứa con đầu lòng” của mình. Cảm ơn rất nhiều!!! Hai chương cuối mình để dành đến hôm nay xem như quà cho năm học mới. Chúc tất cả có một năm học thành công! Cùng nỗ lực hết mình nhé! Hẹn gặp lại vào một ngày không xa, các đoc giả!!!
Yêu Không Giới Hạn Yêu Không Giới Hạn - Windy