Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79
uá tuyệt vời…em đã làm mọi người ở đây khóc vì em rồi đó Lệ Băng à _ Khiêm nói khi tiếng nó vừa hạ vĩ xuống
-... _ nó mỉm cười toả nắng
Trong lúc nó không để ý vì đang nhập tâm vào bài biểu diễn, cửa hội trường đã được mở ra và có một người phụ nữ bước vào, bà ấy chỉ đứng lặng lẽ nhìn cô con gái bé bỏng mà bà luôn đặt mọi luật bảo vệ xung quanh con bé nay đã lớn khôn như thế này rồi. Mặc dù bà khóc nhưng không phải vì nội dung bản nhạc, bà chẳng hề quan tâm tới nội dung đó, mà bà khóc vì bà hạnh phúc. Thì ra ba nó luôn nói với bà là bà phải tới xem nó biểu diễn dù một lần thôi mà bà cũng không đi, cho tới ngày hôm nay thì dường như đã quá muộn khi bà phát hiện ra hai chữ “ hạnh phúc “ nó lại mang ý nghĩa to lớn như vậy.
Nó ủ rũ hẳn đi vì chẳng thê tìm thấy hắn, rõ ràng nó đã dặn hắn ngồi ở trên cao để nó thấy mà hắn lại ngồi ở đâu vậy chứ. Sau nhạc viện W các nhạc viện khác lần lượt lên biểu diễn và ngồi ở ghế được sắp sẵn hai bên sân khấu, vì đây là vòng loại trực tiếp nên tất cả thí sinh khi thi đấu xong đều phải ở lại để chờ hội đồng ban giám khảo họp sau đó sẽ được biết kết quả luôn. Để đảm bảo tính công bằng trong cuộc thi, tất cả các đại diện sẽ được ở một phòng giành riêng cho nhạc viện của mình.
- Chúc mừng _ Thiên Anh đứng trước mặt chặn đường nó đang đi
- … _ nó chẳng muốn tiếp chuyện với cô ta vì mỗi khi nói chuyện lại chẳng có gì đáng nói cả
- Thôi được…thừa nhận thì tôi cũng chẳng thích thú gì nói chuyện với cô đâu
- Vậy thì đừng bao giờ bắt chuyện với tôi nữa _ nó nói
- Không được…tôi phải nói chuyện với cô để biết cảm xúc của cô như thế nào chứ
- Cảm xúc _ nó chau mày nhắc lại
- Phải…tôi đang chờ xem thái độ của cô sẽ ra sao và gia đình cô sẽ làm gì khi tất cả mọi người biết về thân thế thật sự của cô _ Thiên Anh vuốt tóc nó
- Bỏ tay cô xuống đi _ nó hất tay Thiên Anh ra
- Cô nên cảm ơn tôi vì tôi đã không ọi người biết điều đó sớm hơn, tôi vẫn đang chờ…chờ xem thái độ của cô ra sao
- Cô sẽ chẳng nhận lại được gì từ tôi đâu _ nó nói
- Tôi nói đơn giản thôi…tránh xa anh Vĩ ra…cô không xứng đáng với anh ấy đâu
- Vậy sao _ nó vẫn ung dung trả lời _ nếu không còn gì tôi đi đây
- Mẹ của anh ấy chẳng hề thích cô, vì vậy biết điều một chút thì nên tránh xa anh ấy ra _ Thiên Anh gầm từng chữ một
- Vậy bác ấy có nói với cô chuyện tôi với Khôi Vĩ sẽ đính hôn không…cậu ta không nói gì với cô sao _ nó cười khẩy quay lại nhìn Thiên Anh
- Cô nói sao? _ Thiên Anh như không tin vào điều mình vừa nghe
- Điều đó cô nên đi hỏi rõ gia đình đó…nếu được lựa chọn tôi sẽ nhường cậu ta lại cho cậu _ nó nói rồi bỏ đi
- …. _ Thiên Anh đang cố nuốt trôi những gì nó nói, cô ta ngẫm nghĩ từng chữ một
- AAAAAAAAAAAA _ cô ta hét lên rồi hất đổ hết đồ trên bàn xuống
Cô ta lục tìm điện thoại trong túi xách bấm gọi cho ai đó rất vội vàng.
- Alo…tôi đây….mau làm đi
- “ Vâng thưa cô “
Nói rồi cô ta cúp máy, mặt thì đầy giận dữ bỏ ra ngoài, lúc cô ta ra tới cửa thì gặp Duyên.
- Cô làm cái gì vậy _ Duyên nhăn nhó nhìn đống đổ nát dưới sàn
- Im cái mồm chị lại đi _ cô ta gằn lên
- Cô…
- Tránh ra _ Thiên Anh đẩy Duyên sang một bên để lấy đường đi
- Cô… _Duyên tức anh ách nhưng chẳng thể làm gì
Ở trong hội trường.
Từ các dãy và khối ghế họ bắt đầu truyền phát cho nhau những tờ giấy gì đó, nhưng khi đọc xong vẻ mặt của họ có chút thay đổi, họ tức giận, đó là những gì nó cảm thấy. Tất cả đại diện hiện đang có mặt trên sân khấu để chờ đợi nghe kết quả. Ở trên dãy ghế khán giả họ bắt đầu bàn tán xôn xao, hoj xì xầm gì đó và nhìn một trong các số thí sinh trên sân khấu rất ác liệt.
- Trên tay tôi đang cầm kết quả…_ anh Khiêm đưa cao cái phong bì trắng _ Vâng….nó đã được niêm phong lại
- Không đợi mọi người chờ đợi, tôi xin đọc kết quả luôn….bla bla
- Đó là về các nhạc cụ cổ truyền….còn nhạc cụ phương tây thì sao đây….rất xuất sắc…mĩ nam nhạc viện W Trần Thiên Vương, anh chàng đào hoa Eric Quốc Việt, cô việt kiều Trần Thiên Anh và cuối cùng là Chu Lệ Băng
Tất cả mọi người đều vỗ tay khi anh Khiêm đọc tên nhưng chỉ riêng một mình nó mọi người lại im lặng, có một sự im lặng nặng nề đè nặng trên không gian trong hội trường này.
- À…tôi nghĩ mọi người nên chúc mừng nhạc viện W bằng một chàng pháo tay chứ _ anh Khiêm cố gắng cười mặc dù anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Dối trá… Lừa đảo… Đồ mặt dày… _ khán giả bỗng phẫn nộ mà hò hét
- Xuống đi _ nhiều khán giả khác hét lớn rồi còn ném các tờ giấy bị vò lại xuống sân khấu
- Xin mọi người giữ trật tự…xin vui lòng về chỗ _ Khiêm hốt hoảng khi giấy được ném lên tới sân khấu
- Gì đây…con gái của hiệu trưởng nhạc viện, có mẹ là người có tiếng nói trong giới y học sao…hừ vui thật đấy _ một đại diện của nhạc viện K nói
- Sao _ Vương với Eric giật mình quay lại
- … _ nó cũng từ từ quay lại nhìn mọi người, mỗi người đều được cầm một tờ giấy
- Em vào trong trước đi…Băng _ Khiêm nói với nó
- Đưa con bé đi trước đi _ Khiêm nói với Vương
- Xin mọi người trật tự _ ba nó ngồi dưới dãy ghế giám khảo đứng dậy hét lớn
- Chúng tôi cần một lời giải thích ông Chu Phúc Thành _ các hiệu trưởng khác cũng phẫn nộ theo
- Tôi sẽ giải thích chuyện này với các ông…nhưng đây là một cuộc thi không phải là một cái chợ _ ba nó quả quyết
- Tại sao mấy người lại ngu dốt như thế chứ _ giọng nói của hắn vang lên ở đâu đó trong hội trường này nhưng không biết ở đâu.
- …. _ mọi người im lặng lắng nghe, còn hắn thì đang ngồi trong phòng điều hành mà nói chẳng sợ gì cả
- Cậu kia…ra ngoài ngay _ mấy người trong phòng bị hắn đuổi ra ngoài và khoá cửa lại hét
- Cho tôi mượn một lát thôi….sao mà mấy người keo thế _ hắn nhìn họ
- Cậu có biết cậu đang làm cái quái gì không hả
- Im mồm đi ông chú _ hắn gầm lên
- Alo…alo…1 2 3…alo alo _ hắn thử loa
- Ehem…xin lỗi để các vị phải chờ lâu, nhưng tôi muốn nói sao tất cả các người ngu thế
- Đứa nào nói vậy
- Ai vậy
- Chuyện gì vậy
- … _ hàng tá câu hỏi được đặt ra
- Mọi người chỉ đọc được thông tin trên một tờ giấy và chưa đầy 5 phút để xác nhận sự thật mấy người đã đứng lên hò hét như những kẻ không não và hành động như một kẻ không học…thật đáng xấu hổ khi mấy người có thể đặt chân vào đây và ngồi trên các hàng ghế đó
- … _ mọi người xì xầm nhỏ lại
- Nếu cô ấy dựa hơi vào thân thế thật sự của mình liệu cô ấy có thể đứng được trên cái sân khấu đó không hả lũ ngu kia, làm sao mấy người biết cô ấy đã phải cực khổ luyện tập ra sao chứ, chưa nói đến việc phải sống với cái mác là kẻ mồ côi không cha mẹ chỉ vì gia đình cô ấy không muốn thế giới…chính là mấy người biết về cuộc sống của cô ấy, sợ mấy người làm phiền cô ấy…như vậy là sai sao, làm cha làm mẹ ai không muốn bảo vệ con họ tránh xa những cạm bẫy và lũ vi khuẩn các người chứ
- Cô ấy đứng đây bằng chính thực lực của mình, vì vậy nếu ai không tin cô ấy hay cho cô ấy một cơ hội chứng mình…hãy để cô ấy chứng mình cô ấy đã hy sinh cho nghệ thuật những gì để có được ngày hôm nay để đem đến ấy người niềm vui và hạnh phúc ra sao…hãy để cô ấy chứng minh cô ấy được tôn trọng dù cô ấy có là ai, dù là đứa mồ côi khi có ba mẹ thuộc vào hàng khủng của thế giới…hãy để cô ấy chứng mình
- Đi về…về đi _ khán giả đứng dậy bỏ về
- Mọi người xin ngồi xuống _ bảo vệ chạy lại giữa đám đông để
- Mọi người vào trong phòng chờ trước đi _ anh Khiêm nói với các đại diện
- Tôi nghĩ ông nên cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng cho tất cả ông Thành à _ hiệu trưởng J nói
- Mọi người vào phòng họp đợi tôi trước đi…tôi phải giải quyết chuyện ở đây trước đã _ ba nó nhìn lên sân khấu nơi nó đang đứng như người mất hồn
- Hãy đưa mọi người ra ngoài trước rồi đóng cửa hội trường lại….cứ vậy trước đi _ ba nó nói với ban tổ chức
- Dạ… _ mọi người nghe lệnh từ ba nó rồi nhanh chóng đi làm việc của mình
Ba nó đứng ở bàn giám khảo nhìn lên sân khấu trong khi mọi người đang quay vào trong phòng chờ thì nó lại đứng chôn chân tại chỗ chẳng nhúc nhích gì.
- Vào thôi em _ Vương ôm vai nó
- Em muốn ở một mình _ nó nói
- Đừng đứng …. _ Eric nói
- … _ Vương chụp cánh tay Eric rồi nhìn cậu ta như ra hiệu đừng nói gì thêm
Nó đâu biết lúc đó trên dãy ghế khác giả cũng có 3 người đang đứng nhìn nó đâu chứ, ba người nó tưởng rằng nó đã quên mất rồi, đó là Tâm, Khánh và Linh San, với họ nó vẫn là bạn mãi mãi vẫn là bạn vì thế cuộc thi của nó sao họ có thể quên được chứ.
- Cậu ấy sẽ không sao chứ _ San lo lắng nhìn nó
- Đi thôi…tôi sẽ tìm cách ấy người gặp nhau _ Tâm nói
- Liệu có ổn không…cậu ấy…
- Đi đi, bảo vệ tới rồi kìa _ Tâm hối
Tâm hiểu rõ nó muốn gì giờ này, mặc dù chơi không lâu và cũng không thân bằng Linh San nhưng cậu ấy là người nó luôn tìm tới mỗi khi nó không muốn nói chuyện với hai người kia, và những lúc nó là nó, một nó buồn bã và lạnh lùng thì đó là lúc Tâm ở cạnh nó nên cậu ấy hiểu.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 80
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...