Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 81: Hổ Tử Mau Tới Cứu Tôi
"C
on trai, con đi xe ba đi học đi, ba có xe tới đón rồi."
Một chiếc xe đạp cũ kỹ để trước mặt Vưu Kỳ và Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cầm lái, gọi Vưu Kỳ, "Ngồi lên đi."
"Để tôi đèo cậu đi, cũng lâu rồi tôi không đi xe đẹp, muốn thử một chút."
"Cậu đi được không?" Bạch Lạc Nhân có chút nghi ngờ.
Vưu Kỳ vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Không thành vấn đề."
Bạch Lạc Nhân bán tín bán nghi ngồi ra sau xe, đến khi Vưu Kỳ bắt đầu đạp đi, thân xe bắt đầu đong đưa kịch liệt. Thân thể Bạch Lạc Nhân nghiêng trái nghiêng phải theo Vưu Kỳ, mắt nhìn thấy phía trước có một cống thoát nước, Bạch Lạc Nhân cấp tốc nhảy xuống xe, muốn ở phía sau lôi cái gác ba ga xe lại nhưng không kịp, Vưu Kỳ cùng với chiếc xe vọt xuống cống.
May là cái cống thoát nước không rộng, xe không đổ xuống, nhưng mà cái ghi-đông lại chọc đúng vào ''chỗ đó'' của Vưu Kỳ, có vẻ rất thốn.
Lúc Bạch Lạc Nhân đi tới, Vưu Kỳ kẹp chân ngồi xổm dưới đất, gương mặt thống khổ vô cùng.
"Tôi đã nói tôi chở cậu rồi, cậu còn muốn thử đi, đụng hỏng chưa?"
Vưu Kỳ vẫy vẫy tay,"Trước hết đừng nói chuyện với tôi."
Bạch Lạc Nhân dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn là Bạch Lạc Nhân đèo Vưu Kỳ đang đau đớn đến trường.
Hai ngày nay Cố Hải vẫn ở chỗ chị họ Phòng Phỉ, bởi vì cách trường học hơi xa, cậu ta dự định mấy ngày nữa sẽ chuyển ra ngoài, nhìn căn hộ bên Guomao* sửa sang đến đâu rồi, nếu như vừa ý cậu thì sẽ chuyển sang, từ nay sẽ một mình sống ở đó.
(Guomao= Quốc Mậu)
Xe taxi chạy đều đều trên đường, cảnh vật ngoài cửa xe từng chút từng chút bị để lại phía sau.
Rất nhanh, đã đến con đường vào trường.
Đã tròn hai ngày không nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, Cố Hải vẫn đè nén nỗi nhớ đang gợn sóng trong lòng, như không có chuyện gì xảy ra vẫn đi học, như không có chuyện gì xảy ra đi về nhà chị họ, cuộc sống sinh hoạt giống như không có gì khác biệt, mặc dù sự thực thì hoàn toàn không phải là như vậy.
Xe dừng lại ở ngã tư, ngoài của xe chính là quán ăn của thím Trâu, khách hàng chật ních, qua khe hở có thể thấy được bóng dáng thấp thoáng của thím Trâu. Mới có hai ngày thôi, Cố Hải cũng có chút nhớ tay nghề nấu ăn của thím Trâu, ngồi ở trong xe, có thể cảm giác được hương vị thơm ngon phảng phất từng chút từng chút bay lên.
"Sắp tới rồi." Tài xế nhắc nhở Cố Hải chuẩn bị tiền để trả.
Cố Hải nhanh chóng tìm chút tiền lẻ, vừa muốn đưa cho tài xế, kết quả thấy được ngoài của sổ xe có hai người.
Bạch Lạc Nhân đèo Vưu Kỳ, hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đẩy xe đi vào cổng trường.
Trong lòng của Cố Hải vô cớ bốc lên một tia lửa, tức giận và ghen tuông đồng thời diễn ra trong lòng cậu, cậu ta hầm hầm nhìn bóng lưng của Bạch Lạc Nhân, nhìn chằm chằm vào gương mặt như không có chuyện gì xảy ra đó, không cách nào loại bỏ cảm giác đè nén lần thứ hai lan khắp toàn thân. Hoá ra, một mình tôi là người không thoải mái, quan tâm lo lắng cũng chỉ có một mình tôi, đối với cậu ta tôi cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, cậu ta cũng sẵn sàng thay đổi người khác thôi.
Xe đã dừng lại, tài xế đưa tay lấy tiền Cố Hải đưa tới, kết quả túm mãi mà không lấy được.
"Làm sao vậy?"
Tài xế buồn bực, khuôn mặt người này sao lại thay đổi bất thường như thế? Không phải muốn cứ thế này mà ngồi trên xe chứ?
"Không làm sao, tôi lại không muốn đi nữa, chú đưa tôi trở về đi."
"Trở về đường cũ hả?" Tài xế hỏi đến cùng, "Cậu để quên cặp sách để quên ở nhà hả?"
Cố Hải không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng trong kính chiếu hậu đặc biệt dọa người.
Tài xế biết điều, không hỏi nhiều nữa, quay đầu xe đi về.
...
Ở nhà điều chỉnh tâm trạng hai ngày, Bạch Lạc Nhân cho là mình hoàn toàn có thể dùng tâm tư bình thường đối mặt với Cố Hải, nhưng mới đi vào phòng học, cậu ta mới phát hiện việc này khó khăn bao nhiêu.
Chỗ ngồi phía sau hoàn toàn trống trơn, từ tiết một đến tiết cuối cùng.
Rõ ràng không có ai, nhưng Bạch Lạc Nhân lại rất mẫn cảm với động tĩnh sau lưng, hết tiết người nào đó di chuyển bàn một cái, vào lớp người nào đó mở cửa sau một chút, cũng sẽ làm cho tim của cậu thoáng nâng lên một cái, rồi lại hạ xuống, quá trình này cứ chầm chậm chầm chậm lên rồi lại xuống.
Việc này chỉ là lúc Cố Hải không có ở đây, nếu như cậu ta thực sự trở lại, Bạch Lạc Nhân không tưởng tượng nổi mình rơi vào hoàn cảnh thế nào.
Chưa bao giờ cậu có cảm giác như thế này, xử sự như vậy có phải quá dứt khoát, lời nhẫn tâm đã nói ra, trái tim cũng không thu lại được.
"Đây là sách bài tập của Cố Hải, cậu ấy không đi học cậu cầm giúp cậu ấy nhé."
Bạch Lạc Nhân tùy tiện lật một cái, bên trong là lời thơ cổ của Cố Hải viết, thoạt nhìn còn cho là chính mình viết, nhìn kỹ mới phát hiện một chút khác biệt. Bên trong từng chữ đều từng nét viết ra, có thể nhìn thấy người viết rất kiên trì, nghiêm túc, vừa kiên cường lại có chút cộc cằn... Nếu như không phải là Bạch Lạc Nhân biết rõ mình viết như thế nào, thì những chữ này hoàn toàn có thể giả mạo chữ của cậu.
Có một số loại tình cảm yêu mến, sở dĩ khó bỏ khó tách rời, chính là ở từng việc sinh hoạt nhỏ bé đã cắm rễ quá chặt quá sâu.
Không riêng gì cách viết của Cố Hải, ngay cả rất nhiều thói quen sinh hoạt của Bạch Lạc Nhân, cũng bắt đầu giống với Cố Hải.
Bọn họ đi trên phố bất chợt thấy một cảnh tượng quen thuộc, rất tự nhiên nở nụ cười, lúc ăn cơm, cậu gắp đồ cậu không thích ăn vào bát tôi, tôi gắp đồ tôi không thích ăn vào bát cậu, bọn họ bao giờ cũng đi nhầm dép của nhau, cầm nhầm khăn mặt của đối phương, sáng sớm rời giường sẽ mặc quần áo của đối phương, cả ngày trên người một trong hai đều có mùi hương của đối phương...
Bạch Lạc Nhân lật tới trang cuối, thấy được ba trang giấy chằng chịt chữ.
Một tờ tất cả đều viết chữ ''Bạch'', một tờ tất cả đều viết chữ ''Lạc'', một tờ tất cả đều viết chữ ''Nhân''.
Người đang lúc luyện chữ, thường thường cũng sẽ vô ý viết ra chữ xuất hiện trong đầu, thật giống như chúng ta nghe đi nghe lại một khúc nhạc, rồi cả ngày cũng khẽ hát một câu vậy. Bạch Lạc Nhân không dám nghĩ tới Cố Hải viết những chữ này khi đó trong đầu đang suy nghĩ gì, lại có thể viết cả ba trang giấy nồng đậm tình cảm đến vậy.
Hết tiết, Đan Hiểu Tuyền quay sang hỏi Bạch Lạc Nhân.
"Cố Hải đi đâu rồi?"
"Không biết."
"Vậy mà cậu không biết cậu ta đi đâu hả?" Đan Hiểu Tuyền khoa trương đứng dậy cũng mang theo một chút quyến rũ, "Hai người không định thay nhau nghe giảng chứ hả? Hôm nay cậu tới, ngày mai cậu ta tới, mỗi một hôm thay một người, quay về sẽ liền đem kiến thức truyền lại cho nhau..."
"Hôm qua Cố Hải có đi học thật không?"
Đan Hiểu Tuyền gật đầu, "Đúng vậy, hai ngày cậu không ở đây, cậu ta đều đi học á!"
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân thay đổi, không lên tiếng.
Hết tiết thứ hai, lớp trưởng đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân.
"Đây là văn kiện an toàn trách nhiệm trường học của Cố Hải, cậu ấy không đi học, cậu giúp cậu ấy ký một chữ đi."
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, vẫn ký cho Cố Hải.
Buổi trưa tan học, ủy viên sinh hoạt tìm Bạch Lạc Nhân.
"Có một bưu kiện phát chuyển nhanh cho Cố Hải, không biết sao lại gửi tới trường học, cậu nhận giúp cậu ta đi."
...
Lúc Lý Thước và Châu Tự Hổ đi tới quầy bar gia đình nhà Cố Hải, cậu ta đang một mình uống rượu giải sầu.
(Quầy bar gia đình: kiểu như quán rượu nhưng được làm riêng cho một gia đình. )
Hai người mỗi người ngồi một bên, an ủi vị anh trai đang khổ tâm này.
"Đại Hải à, chia tay thì đã chia tay rồi, trước đây lúc hai ngươi ở cùng với nhau, tôi cũng ngại mà không nói, Kim Lộ Lộ thì có cái gì tốt hả? Cô ta có xinh đẹp không? Có chỗ nào giống con gái không? Ra đường vơ một cái thì đầy, cô ta nào có có xứng với cậu hả?"
"Đúng đúng, cả ngày cố làm ra vẻ, ỷ thế hiếp người, loại người... Mặt chó thân người*. Tôi đặc biệt không thích nghe cô ta nói chuyện, nếu không không nể mặt mũi của cậu, đã mấy lần tôi muốn nóng nảy với cô ta rồi!"
(Nhân mô cẩu dạng (mặt chó thân người): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó, đôi khi có thể hiểu là mặt người dạ thú)
"Đại Hải à, cậu sớm nên chia tay cô ta, cậu xem mấy cô em phục vụ ở cái quầy bar, có ai xấu hơn cô ta không?"
"Đúng đúng, dựa vào điều kiện của bạn tôi đây, có ai lại không vểnh mông lên chờ cậu thao cơ chứ!"
Hai người mỗi người một câu, Cố Hải ngồi đó không biết rót bao nhiêu ly rượu uống rồi, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người không ngừng nhúc nhích cái miệng. Họa tiết vàng ánh trên vách tường càng ngày càng chói mắt, ly rượu trong tay càng ngày càng mơ hồ không rõ, ánh mắt mơ màng không biết trái tim mình đang bay về nơi nào, một chút ghen tuông lại một chút nhớ nhung theo mùi rượu xông lên cổ họng.
Lý Thước đang muốn đi ra ngoài gọi nhân viên phục vụ, đột nhiên bị Cố Hải ấn lại, đột nhiên đẩy ngã lên ghế salon.
"Đại Hải, cậu làm sao thế?" Lý Thước bị dọa đến sửng sốt.
Cố Hải làm như không nghe thấy, hai bàn tay to túm gò má của Lý Thước, khàn giọng thống khổ hỏi, "Tôi đối với cậu không tốt hay sao? Cố Hải tôi đã từng đối với cậu như thế nào?"
"Tốt, rất tốt." Lý Thước phụ họa, "Cậu không đối với ai tốt như với tôi."
"Vậy vì sao cậu lại nói tuyệt tình như vậy hả?"
Lý Thước đem mình biến thành Kim Lộ Lộ, nhắm mắt nói, "Bởi vì tôi tiện, con mẹ nó tôi quá ti tiện."
"Cậu nói ai tiện hả?" Cố Hải vuốt tóc Lý Thước từ trán về sau gáy, đột nhiên cắn một cái lên trán của cậu ta, "Ai cho cậu nói bản thân ti tiện?"
"Auu, Đại Hải à! Cậu học đâu cái thói cắn người thế hả?" Lý Thước khóc lóc kể lể.
Châu Tự Hổ ở bên cạnh cười ha ha.
Tinh thần Cố Hải vẫn bị vây bởi thống khổ và phẫn nộ, một hồi lẩm bẩm, một hồi sau lại chửi ầm lên, gào thét nửa ngày không quá hai câu, vì sao cậu ác như vậy? Cậu cũng không nhớ tôi hay sao?
Châu Tự Hổ cảm khái, "Cô Kim Lộ Lộ này, gây họa không nhỏ mà!"
"Nhân Tử." Cố Hải đột nhiên gắt gao ôm lấy Lý Thước, "Tôi nhớ cậu."
Nhân Tử?
Lý Thước và Châu Tự Hổ đồng thời sửng sốt, cái tên này sao lại nghe quen tai thế nhỉ?
Cố Hải không có cho Lý Thước và Châu Tự Hổ thời gian phản ứng lại, đột nhiên xé áo Lý Thước một cái, hướng về phía ngực cậu ta liền cắn một cái, cắn đến mức Lý Thước gào khóc kêu la.
"Cậu không quan tâm đúng không? Cậu không tin tôi có bản lĩnh đúng không? Hôm nay tôi liền đè cậu, có bản lĩnh thì một tiếng cậu cũng đừng kêu! Hôm nay tôi không thao cậu lên bờ xuống ruộng, ông đây sẽ không tự xưng là Cố Hải!"
"Tôi không có bản lĩnh đó!!!" Lý Thước ngửa mặt lên trời gào thét, "Hổ Tử!!! Hổ Tử!!! Mau mau cứu tôi!!!"