Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 155-156
Sau đó, Tần Thiên cùng chị em Phương Nghiên Hạnh, Trần di nương cùng trở về Ngân Hạnh viên. Bốn người vừa ngồi xuống thì Trang Tín Ngạn đã quay về. Ngay sau đó là tiếng nha hoàn thông báo, là Ngũ tiểu thư Trang Minh Lan đến.
Tần Thiên nghe được bên ngoài có một giọng nói không chút nể nang:
- Ta nói chờ ta thêu xong rồi đi, ngươi nói vội thế làm gì.
Giọng nói đầy vẻ oán trách. Rất rõ ràng đó là nha hoàn bên người của Trang Minh Lan nhưng Trang Minh Lan lại không nói gì.
Tần Thiên nhíu mày, nhìn sắc mặt mọi người thì chẳng thấy ai có gì khác lạ, hiển nhiên đã coi đó là chuyện bình thường.
Chỉ chốc lát, màn trúc xốc lên, Trang Minh Lan đi vào. Tần Thiên nhìn nha hoàn bên người nàng, nha hoàn này chính là nữ nhi của quản sự ngoại viện, tên là Bảo Châu. Khó trách dám kiêu ngạo như vậy.
Bảo Châu đang bực dọc đi vào nhìn thấy Tần Thiên thì hoảng sợ, hành lễ rồi cúi đầu đứng qua một bên. Tần Thiên nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Trong phòng, Trang Tín Trung sau khi rõ chuyện thì an ủi Phương Nghiên Hạnh đôi câu. Lại nói với Tần Thiên:
- Hôm nay cũng may có Đại thiếu phu nhân, nếu không Nghiên Hạnh tỷ lần này khó mà thoát thân.
Tần Thiên lắc đầu:
- Mọi người đều là người của Trang phủ, cần gì nói mấy chuyện này.
Trang Tín Trung gật gật đầu.
Một bên, Trang Minh Lan hoảng sợ hỏi:
- Đại thiếu phu nhân trước đó đã làm kiểm kê vì sao lại không nói cho tẩu tử?
Câu nói này nhắc nhở Phương Nghiên Hạnh. Nàng nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên, nếu biết chỗ nàng còn có sổ sách thì mình đã không cần hoảng sợ như vậy.
Thấy Phương Kiến Thụ và Trần di nương cũng khó hiểu, Tần Thiên nhìn bốn phía rồi ra hiệu với Phương Nghiên Hạnh. Phương Nghiên Hạnh hiểu ý, cho các nha hoàn trong phòng lui xuống hết.
Chờ nha hoàn xuống hết, Tần Thiên bưng trà lên uống. Nàng nhìn thoáng qua Trang Minh Lan, Trang Minh Lan giống mẫu thân, trời sinh nhu nhược, bình thường rất ít khi ra khỏi phòng. Ngày thường Tần Thiên cũng không mấy khi thấy nàng. Giờ nhìn kỹ, nàng da trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, đúng là vô cùng tú lệ nhưng ánh mắt sợ sệt, lúc giơ tay nhấc chân đều có vẻ khúm núm.
Chẳng qua, tâm tư vẫn rất tinh tế, chỉ là ngồi bên nghe qua chuyện mà đã nắm bắt được trọng điểm.
Tần Thiên nhìn nàng cười cười, Trang Minh Lan đỏ mặt, e lệ cúi đầu.
- Ta nào có kiểm kê gì, lúc ấy ta vì Trà Hành mà mệt mỏi choáng váng, làm gì nghĩ được nhiều như vậy? Chỉ là dù dọa bọn họ thôi. Tần Thiên thản nhiên cười nói.
Lúc bận rộn sao có thể làm mọi thứ thật chu đáo, nếu nàng có thể làm được thì cũng không cần phiền Phương Nghiên Hạnh giúp đỡ.
- Dọa bọn họ?
Đám người Phương Nghiên Hạnh đều sợ hãi mở to mắt.
Phương Kiến Thụ là người thật thà chất phác, tuy chuyện đã qua nhưng vẫn toát mồ hôi thay cho Tần Thiên:
- Vạn nhất các nàng đòi xem sổ sách…
Tần Thiên nhìn hắn cười:
- Không phải các nàng không dám đòi xem sao? Bởi vì trong lòng bọn họ có quỷ, bọn họ chột dạ, ta còn cố ý nhắc tới thân tín của Đại phu nhân nữa thì sao bọn họ dám làm gì?
Quan trọng nhất là ngay từ ban đầu nàng đã thành công trong việc trấn áp bọn họ, những lời nàng nói bọn họ không dám hoài nghi.
Nói xong buông chén trà, cầm tay Phương Nghiên Hạnh:
- Ta biết ngươi không phải là người như vậy cho nên mới dám làm thế.
- Nhưng ta vô dụng, làm ngươi thất vọng rồi.
Vẻ mặt Phương Nghiên Hạnh xấu hổ, Trang Tín Trung ở sau vỗ lưng như an ủi nàng. Phương Nghiên Hạnh cầm tay hắn.
Lúc này, Trần di nương nhân cơ hội nói:
- Đại thiếu phu nhân, ngươi cũng thấy rồi đó, Nghiên Hạnh không hợp để quản gia, nếu có thể, Đại thiếu phu nhân vẫn nên chọn người khác đi.
Phương Nghiên Hạnh và Trang Tín Trung đều ngăn lại:
- Di nương…
- Nghiên Hạnh, người sao mặc áo vậy thôi.
Trần di nương khuyên nhủ Phương Nghiên Hạnh:
- Chuyện hôm nay nguy hiểm cỡ nào, nếu không phải Đại thiếu phu nhân nhạy bén thì ngươi bị định tội danh là chắc, sau này sẽ phải làm sao? Tín Trung càng không thể ngóc đầu lên được.
Nói xong, Trần di nương lại bắt đầu lau nước mắt, Trang Minh Lan ở bên cũng bắt đầu mắt đỏ hoe.
Nhắc tới chuyện hôm nay, lòng Phương Nghiên Hạnh còn hoảng sợ. Nàng cúi đầu, nắm chặt khăn tay.
Thấy vậy, Tần Thiên nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi cũng có ý này?
Nếu là miễn cưỡng thì cũng không nên.
- Ta… ta…
Phương Nghiên Hạnh vô cùng mâu thuẫn, nhất thời không nói được gì. Lý di nương lợi hại như vậy, sau này không biết sẽ gây chuyện gì. Chẳng lẽ lần nào cũng đều nhờ Tần Thiên giải quyết? Nàng cũng thấy ngượng ngùng.
Nàng nắm chặt tay, Trang Tín Trung cũng mờ mịt, cùng lúc muốn giúp Tần Thiên nhưng lại cũng lo lắng cho thê tử.
Đến lúc này, Phương Kiến Thụ vẫn không nói gì lên tiếng:
- Tỷ quên những lời tỷ nói với đệ rồi sao?
Phương Nghiên Hạnh run lên, mặt hơi biến sắc, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Ta vẫn muốn quản gia!
Chuyện của Trang phủ, bọn họ sẽ không từ nan, không thể làm cũng phải nghĩ cách mà làm. Đây là lời nàng từng nói với đệ đệ.
- Nghiên Hạnh…
Trần di nương nóng nảy, còn định nói tiếp nhưng Phương Nghiên Hạnh đã cắt ngang lời bà:
- Di nương không cần nói nữa, ý con đã quyết!
- Nhưng lỡ lại xảy ra chuyện…
Trần di nương còn chưa từ bỏ ý định. Tần Thiên ở bên rốt cuộc không nghe nổi nữa, nàng nhìn Trần di nương cười nhạt nói:
- Có chuyện thì cũng là chuyện của Trang phủ, nếu Trần di nương chỉ muốn nghĩ cho bản thân thì không bằng rời khỏi Trang phủ, tay làm hàm nhai, như vậy mọi chuyện của Trang phủ đều không liên quan gì đến ngươi nữa.
Lời này khiến Trần di nương đỏ mặt, Trang Tín Trung, Trang Minh Lan cũng đỏ mặt cúi đầu.
Thấy Tần Thiên trước mặt con cái không chừa ình chút sĩ diện, Trần di nương xấu hổ. Bà nhìn Tần Thiên nghĩ: chẳng phải trước kia cũng chỉ là người hầu? Giờ đắc ý thì trong mắt không còn biết ai. Luận về xuất thân, ngươi hơn ta được bao nhiêu?
Nhưng những lời này bà không dám nói ra, vừa giận vừa xấu hổ, dựa vào các con đều ở bên cạnh thì lại nước mắt ngắn dài khóc lóc nói:
- Các ngươi đều khinh thường ta, ta xuất thân nha hoàn, ta đê tiện hèn mọn, ta chỉ muốn sống an ổn thì có gì sai? Ta không dám đắc tội, trêu chọc ai, vậy mà các ngươi còn khinh thường ta.
Thấy các con đều khuyên nhủ thì Trần di nương càng khóc như đứt ruột.
- Lời này của Trần di nương quá vô nghĩa.
Tần Thiên cười nhạt:
- Nếu người tự thấy bản thân đê tiện hèn mọn, cần gì phải trách người khác coi thường!
Đối với Trần di nương “đáng thương” này, Tần Thiên sớm đã không thuận mắt. Chỉ dựa vào ngươi giả bộ đáng thương mà mọi người dễ dàng bỏ qua cho ngươi, thấu hiểu ngươi? Đúng là quá buồn cười. Nàng cũng không phải là Đại phu nhân, nàng sẽ không mềm lòng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình, nhất là Trần di nương, nhất thời quên cả khóc. Đến khi lấy lại tinh thần thì lại khóc như xé lòng.
Bà đấm ngực, dậm chân:
- Ta sống trên đời còn ý nghĩa gì…
Trang Tín Trung thấy bà như vậy thì nhìn Tần Thiên đầy cầu xin, ý bảo nàng đứng nói gì thêm. Nhưng hôm nay Tần Thiên quyết tâm xé rách lớp mặt nạ yếu đuối của tam phòng.
Nàng đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Trần di nương. Trần di nương bị động tác này của nàng dọa cho hoảng hốt, vội ngừng khóc, ngẩng đầu mở to mắt nhìn nàng, nước mắt nước mũi ràn rụa.
- Trần di nương, bà cần gì đem những lời này ra mà dọa con cái mình? Bà chẳng qua là ỷ vào bọn họ quan tâm bà thôi. Bà thực sự không muốn sống sao? Nếu bà có gan này thì ta mới bội phục bà!
- Ngươi… ngươi…
Trần di nương tức tái mét mặt, thiếu chút nữa không thở được.
- Đại thiếu phu nhân… Trang Tín Trung ở bên toát mồ hôi.
Tần Thiên không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Trần di nương, từng lời từng chữ mạnh bạo:
- Trần di nương, bà đừng có luôn đem chuyện xuất thân ra mà nói. Không phải ta xem thường bà nhưng kể cả bà có ở vị trí cao hơn Đại phu nhân thì bà cũng chẳng làm được gì cả. Bởi vì bà làm người nhưng sống vô trách nhiệm. Bà luôn trốn tránh trách nhiệm, sợ hãi hậu quả. Người xương cốt mềm đương nhiên không thể đứng thẳng. Tình cảnh này của bà đều do tính cách của mình mà ra. Hoàn toàn không liên quan gì đến xuất thân!
Trần di nương nhìn Tần Thiên trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy mỗi lời nàng nói đều như bảo kiếm xuyên tim, chuẩn xác đâm vào tim bà. Bà định cãi lại nhưng lại chẳng biết nói gì.
Trang Tín Trung vốn đang định ngăn lại cũng dần yên tĩnh. Hắn cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó. Phương Nghiên Hạnh và Phương Kiến Thụ đều nhìn Tần Thiên, mắt sáng bừng.
Tần Thiên cũng không dừng lại, nàng quay đầu, ánh mắt như điện mà bắt về phía Trang Minh Lan khiến Trang Minh Lan hoảng sợ, vội lui hai bước.
- Còn cả ngươi nữa, Minh Lan.
Tần Thiên nhìn nàng trầm giọng nói:
- Rốt cuộc ngươi có biết mình là chủ nhân Trang phủ không? Vì sao để mặc nha hoàn làm càn trước mặt ngươi? Ngươi cũng đến tuổi kết hôn, ngươi định gả qua đó cho người ta coi thường?
- Ta… ta…
Nhất thời, Trang Minh Lan đỏ bừng mặt, nước mắt như rèm châu bị đứt mà rơi xuống không ngừng.
- Đại thiếu phu nhân, ngươi mắng ta cũng thôi, sao lại làm nhục đứa con gái đáng thương của ta…. Trần di nương lại khóc lóc.
- Bà câm miệng đi!
Tần Thiên tức giận quát:
- Minh Lan đường đường là Ngũ tiểu thư Trang phủ, không lo ăn uống, của hồi môn nhiều, có gì mà đáng thương? Bên ngoài còn rất nhiều nữ nhân mồ côi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. So với các nàng, Minh Lan còn tốt hơn gấp bội. Chỉ là vì những hành động, lời nói của bà mới khiến cho nàng trở nên nhát gan như vậy!
Nghe đến đó, Trang Tín Trung đi dến bên Trần di nương, vỗ vai bà, nhẹ giọng nói:
- Di nương, đều nghe Đại thiếu phu nhân nói đi, nàng đều là vì tốt cho Minh Lan thôi.
Thấy Trang Tín Trung hiểu ý như vậy, Tần Thiên cảm thấy thật an ủi.
Nếu sau này nàng rời khỏi đây, Trang Tín Ngạn đương nhiên cần Trang Tín Trung giúp đỡ. Trang Tín Trung là người tốt, chỉ là tính cách bị Trần di nương ảnh hưởng mà có chút yếu đuối. Còn cả Trang Minh Lan, như con thỏ non nhát gan, tiểu cô nương đơn thuần khiến người ta nhìn mà đau lòng. Nàng thực sự hi vọng Trang Minh Lan có thể được sống tốt.
Mong rằng những lời này có thể giúp cho bọn họ tỉnh ngộ. Còn mong Trần di nương sau này không thể giúp thì cũng đừng làm vướng chân con cái mình.
- Ta… ta cũng không muốn như vậy…
Trang Minh Lan tủi thân ôm mặt khóc:
- Các nàng không chịu nghe ta, ta chỉ là thứ nữ.
- Thứ nữ cũng là chủ nhân!
Tần Thiên nghiêm mặt nói:
- Ngươi không coi mình là chủ nhân thì các nàng sao nể trọng ngươi? Tỏ ra chút khí phách đi, ngươi chẳng lẽ đi sợ các nàng!
Nàng dừng dừng, lại nói tiếp:
- Vừa rồi, Bảo Châu kia bất kính với ngươi, theo gia pháp thì phải xử phạt, ngươi có biết?
- Ta biết… phải… phải vả miệng mười cái… Trang Minh Lan ấp a ấp úng nói.
- Gọi Bảo Châu vào đây!
Tần Thiên cao giọng sai bảo, sau đó nói:
- Trang Minh Lan, chút nữa ngươi phải tự đi xử phạt nàng.
Trang Minh Lan nhất thời hoảng sợ, vội xua tay.
- Ta… ta không làm được…
Tần Thiên trợn mắt khiến Trang Minh Lan cả kinh, tủi tủi hờn hờn mà không dám phản đối. Bên cạnh, Phương Nghiên Hạnh vỗ vai nàng động viên. Trang Minh Lan bĩu môi, nước mắt lại rơi xuống, nàng thỉnh thoảng lén quay đầu nhìn mẫu thân và ca ca. Trang Tín Trung tuy thương nàng nhưng nhịn không nói gì. Trần di nương bị Tần Thiên mắng cho hoảng sợ mà không dám lên tiếng nữa.
Chỉ chốc lát, Bảo Châu đi vào, mặt hơi tái:
- Đại thiếu phu nhân cho gọi nô tỳ có chuyện gì?
Tần Thiên liếc mắt nhìn Trang Minh Lan. Trang Minh Lan nhát gan, vừa rồi Tần Thiên lạnh lùng nói khiến Trang Minh Lan sợ nàng như sợ cọp, với dặn dò của nàng, không dám không theo.
Nàng nhìn Bảo Châu, ngập ngừng mở miệng:
- Vừa rồi… Vừa rồi… Ngươi bất kính… Giọng như muỗi kêu.
Tần Thiên thầm than một hơi, quyết định giúp Trang Minh Lan một phen, nàng nhìn Bảo Châu quát lớn:
- Quỳ xuống!
Lời này vừa nói ra lại khiến Trang Minh Lan hoảng sợ giật mình, Phương Nghiên Hạnh ở bên cạnh không nhịn được cười. Tần Thiên cũng chỉ cười khổ, nhìn nàng hai mắt đẫm lệ, bộ dáng như con thỏ con bị hoảng sợ mà cảm thấy nàng thực đáng yêu.
Bảo Châu run run quỳ xuống, nhưng nàng rốt cuộc cũng là nữ nhi của quản sự, gan cũng to, nàng nhìn Trang Minh Lan:
- Tiểu thư, rốt cuộc Bảo Châu làm sai điều gì?
- Ngươi… ngươi…
Mặt Trang Minh Lan đỏ bừng. Bình thường, nương luôn nhắc nhở nàng, thân phận nàng thấp kém, có việc cũng không được xuất đầu lộ diện. Cho dù bất công cũng phải nhẫn nhịn để đổi lấy bình an nên giờ biến nàng thành nói cũng không dám nói. Nha hoàn khinh thường nàng cũng không dám nói gì. Giờ trước mặt bao người, sao nói ra được những lời trừng phạt này nọ.
Nhưng Đại thiếu phu nhân ở bên vẫn nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng khiến nàng hốt hoảng, cơ hồ thở không nổi, quá sợ hãi chỉ đành cứng rắn nói:
- Ngươi… ngươi bất kính với ta… phải… phải vả miệng mười cái.
Giọng nói nhỏ đến mức khó mà nghe ra.
Nhưng Tần Thiên ở bên nghe được, nàng nhìn các nha hoàn vừa đi vào, trầm giọng nói:
- Có nghe thấy không, Ngũ tiểu thư nói Bảo Châu bất kính với nàng, phải vả miệng mười cái, còn không mau kéo xuống!
Bảo Châu sợ ngây người, sở dĩ cha mẹ nàng đưa nàng đến chỗ Ngũ tiểu thư là vì thấy Ngũ tiểu thư yếu đuối, dễ hầu hạ. Chưa từng nghĩ sẽ có ngày bị đánh.
- Tiểu thư, tiểu thư…
Bảo Châu sợ tới khóc thét nhưng lập tức bị ma ma kéo ra ngoài sân. Chỉ nghe thấy những tiếng tát tai đen đét và tiếng Bảo Châu khóc lớn.
Trang Minh Lan ôm ngực nghe tiếng Bảo Châu khóc, hai mắt mở lớn. Bình thường luôn bị nàng ta coi thường, giờ trong lòng cũng có chút thống khoái.
- Thế nào? Nay ngươi xử phạt nha hoàn cũng không có chuyện gì đáng sợ chứ
Bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa của Đại thiếu phu nhân. Trang Minh Lan quay đầu lại đã thấy Tần Thiên đang nhìn mình cười, nụ cười ấm áp, bỗng nhiên, Trang Minh Lan không hề thấy nàng đáng sợ nữa…
Trang Minh Lan mặt đỏ lên, cúi đầu.
- Về sau cứ thế mà làm, ai còn dám bất kính với ngươi thì ngươi cứ lấy thân phận chủ nhân ra mà xử phạt bọn họ. Dù sao ngươi còn có tẩu tử làm chủ cho ngươi. Tần Thiên lại nói.
Trang Minh Lan cúi đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ấm áp.
Vẫn là lần đầu tiên có người làm chỗ dựa cho nàng như vậy……
Chương 156: Trở về
Nói xong chuyện của Trang Minh Lan. Tần Thiên lại nhìn Phương Nghiên Hạnh nghiêm mặt nói:
- Tỷ, tỷ đã quyết định như vậy, có một số lời muội muội nghĩ cũng nên nói.
Lúc này, ngoài Trần di nương còn có chút khó chịu thì những người còn lại đều rất kính phục Tần Thiên. Nhất là Phương Nghiên Hạnh, nàng nhìn những việc Tần Thiên làm kể từ khi thành đương gia tới nay, trong lòng không khỏi cảm thán. Người ta chỉ xuất thân nha hoàn mà còn có khí thế này. Mình tuy gia đạo sa sút nhưng dù sao cũng là chủ nhân mười mấy năm mà lại vô dụng như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn.
- Muội muội có chuyện cứ việc nói thẳng, tỷ nhất định ghi tạc trong lòng. Phương Nghiên Hạnh thành tâm nói.
Thấy nàng nói như thế, Tần Thiên cũng không khách khí. Nàng cảm thấy, một người nếu quyết định chịu gánh vác trách nhiệm, nhất định phải có chút khí thế. Chẳng có ai là nhân tài lãnh đạo hết, chẳng phải đều học mà ra?
- Tỷ hôm nay mắc phải hai sai lầm.
Tần Thiên vươn hai ngón tay, mặt lạnh lùng nói. Mọi người đều rất chú ý, hiển nhiên là đang cẩn thận lắng nghe.
- Thứ nhất, tỷ là quản lý bên trong, lúc có việc xảy ra lại chỉ mong ta về xử lý, điều này khiến cho người hầu cảm thấy tỷ không đủ bản lĩnh làm chủ, khiến cho bọn họ càng coi thường mình. Nếu hôm nay ta có việc gấp không thể về kịp thì sao? Chẳng lẽ định không xử lý việc này hay là để bọn họ vu hãm mình?
Phương Nghiên Hạnh xấu hổ cúi đầu, lúc ấy nàng tâm hoảng ý loạn, chỉ mong có người làm chủ ình mà không nghĩ rằng đây vốn là trách nhiệm của mình.
- Thứ hai: tỷ gặp chuyện nhưng không bình tĩnh, tình huống này khóc chỉ càng khiến đối phương coi thường mình chứ nào có ích lợi gì? Giải thích với người hầu làm cái gì? Tỷ là quản lý bên trong, lời ngươi nói bọn họ đều phải nghe. Chuyện tỷ không làm thì cần gì phải nói những lời vô nghĩa với bọn họ như vậy. Mất đồ, cứ xử lý thẳng quản sự coi kho là được rồi. Nếu nàng không phục thì để tự nàng đi mà kêu oan.
Tần Thiên nhìn Phương Nghiên Hạnh, nặng nề nói:
- Tỷ chỉ cần nhớ kỹ, chuyện bên trong nhà đều là do tỷ định đoạt. Các người hầu đều phải nghe lệnh tỷ, ai dám không phục, dám giở trò thì không cần khách khí, cứ việc dạy dỗ. Đây vốn là quyền của tỷ.
Nói chuyện này, nàng từng là người hầu, khi đó nàng cẩn thận an phận thủ thường, giờ là chủ nhân, là đương gia thì phải có khí thế đánh đâu thắng đó.
Không bộc lộ ra khí phách thì sao trấn áp được nhiều người dưới như vậy?
Hai mắt Phương Nghiên Hạnh dần sáng bừng lên. Tần Thiên gằn từng tiếng tựa như những mồi lửa khiến lòng nàng bừng cháy, máu nóng sôi trào.
Không sai, dù trước đây nàng là kẻ ăn nhờ ở đậu cũng được, hèn mọn thấp kém cũng vậy, đây đều là chuyện quá khứ. Giờ nàng là Tam thiếu phu nhân Trang phủ, lại là người cai quản việc trong nhà. Nàng không thể để mặc người hầu coi thường, nàng muốn giống như Tần Thiên, sống thì phải có khí thế.
Thấy vẻ mặt Phương Nghiên Hạnh sáng rỡ, Tần Thiên biết mình đã đánh động được nàng. Nàng lại nhìn về phía Trang Minh Lan, thấy nàng nhìn mình với ánh mắt sùng bái thì cảm thấy là hưởng thụ…
Thấy Tần Thiên nhìn qua, mặt Trang Minh Lan lại đỏ bừng lên…
Tần Thiên bỗng nhiên hiểu vì sao rõ ràng không quá thân với Trang Minh Lan mà lại có cảm giác thân thiết với nàng như vậy. Chính vì Trang Minh Lan đỏ mặt cũng như Trang Tín Ngạn vậy…
Đẹp như ánh hoàng hôn….
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn, lòng Tần Thiên bỗng nhiên thoáng bủn rủn.
Nàng vội ngừng suy nghĩ, nói với Trang Minh Lan:
- Từ mai trở đi, ngươi giúp tẩu tử ngươi quản gia!
- A! Ta không…
Mặt Trang Minh Lan từ hồng chuyển tái. Tần Thiên cố ý lạnh mặt, Trang Minh Lan sợ hãi mếu máo nhưng cũng không dám phản đối.
Chờ Tần Thiên đi rồi, Trần di nương líu lưỡi nói:
- Nhìn nàng kiêu ngạo như vậy, người không biết còn tưởng rằng nàng là tiểu thư nhà giàu mà ra, chẳng qua chỉ là nha hoàn mà thôi…
Các con đều nhìn nàng mội cái rồi xoay mặt đi, không ai phụ họa. Trần di nương thấy vô vị đành dẫn nha hoàn mình về.
Buổi tối, Tần Thiên đến Thanh Âm viện ăn cơm cùng Đại phu nhân. Đại phu nhân đã nghe được chuyện này từ Nguyệt Nương, lúc này hỏi Tần Thiên tình huống cụ thể. Tần Thiên không dấu giếm mà kể tường tận, kể cả lúc quát mắng Trần di nương.
Đại phu nhân cười nói:
- Mắng hay lắm! Xảo Vân này, có đôi khi ta giận không thể mắng bà ta, chẳng qua thấy bà ấy quả thực có nỗi khó xử nên cũng không so đo. Mong là ngươi có thể mắng tỉnh bà ấy.
Nói xong, bà thở dài:
- Nhiều năm qua ta luôn không quản lý chặt chẽ chuyện trong phủ, Tín Xuyên tâm thuật bất chính, Tín Trung yếu đuối, Minh Lan nhát gan, ta là đại nương có trách nhiệm rất lớn. Khuyết điểm của ta nay đều do ngươi gánh vác…
Bà sờ soạng rồi nắm tay Tần Thiên, dịu dàng nói:
- Tần Thiên, làm khó ngươi, cũng là ngươi có lòng như vậy, ta biết ngươi là muốn giúp bọn họ.
- Mẫu thân nói lời này làm gì, mẫu nếu tin tưởng con, để con thành đương gia thì đó chính là trách nhiệm của con.
Tần Thiên cười nói, nói xong, gắp đồ ăn cho Đại phu nhân:
- Mẫu thân, ăn cá đi, cá chép này rất tươi.
- Ta biết là ta không nhìn nhầm người mà.
Đại phu nhân cười cười rồi cầm lấy đũa Nguyệt Nương đưa qua nói:
- Nhắc đến cá chép, đây là đồ Tín Ngạn thích ăn nhất…
Nghe Đại phu nhân nhắc tới Trang Tín Ngạn, Tần Thiên nhìn lại chỗ trống bên cạnh. Nàng nhớ tới bình thường, Trang Tín Ngạn luôn ngồi đó, lặng lẽ gắp đồ ăn cho nàng. Bát nàng chưa bao giờ trống không, tất cả đều là đồ nàng thích. Nàng chưa từng nói với hắn nàng thích ăn gì nhưng cũng không hiểu vì sao hắn lại biết.
Nay nhìn bát cơm trống trơn, lòng bỗng nhiên cũng thấy trống rỗng.
- Bình thường cũng chỉ có hai chúng ta nói chuyện, Tín Ngạn đều yên lặng, cũng như không có ai. Nhưng hắn thực sự không ở đây ta lại cảm thấy quá yên tĩnh. Đại phu nhân cảm khái.
Tần Thiên gẩy gẩy cơm trong bát, cũng thấy ăn không ngon.
Đúng vậy, quá vắng lặng, sao có thể như vậy? Nàng nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, cảm thấy thật khó chịu.
- Phu nhân đang nhớ Đại thiếu gia sao? Nguyệt Nương ở bên cười nói.
Đại phu nhân cũng cười cười, lúc này mới bưng bát:
- Ta nhớ con ta cũng có sao đâu. Đúng rồi, Tần Thiên, Tín Ngạn đi được mấy ngày rồi?
- Bảy ngày rồi.
Tần Thiên đáp xong cũng tự thấy kinh ngạc, mình sao nhớ rõ như vậy.
- Bảy ngày… Sao hắn còn không về? Đại phu nhân lại thở dài.
Ăn cơm xong, Tần Thiên và Đại phu nhân hàn huyên rồi trở về Thanh Tùng viện.
Lúc này, thời tiết vô cùng nóng bức, Tần Thiên tắm xong thì ngồi bên cửa sổ, vừa chờ tóc khô vừa hóng mát.
Xuyên qua cửa sổ mở rộng, nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên cao, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá chậm. Bình thường, lúc có Trang Tín Ngạn ở bên lại không có cảm giác này. Bọn họ cũng đâu có làm gì?
Tần Thiên cẩn thận nhớ lại, sau kho bọn họ từ Thanh Âm viện trở về, tắm rửa xong, thu dọn chăn màn thì đều tự đọc sách hoặc tán gẫu đôi câu rồi tự đi ngủ. Chẳng qua là những chuyện đơn giản mà lại khiến thời gian trôi nhanh hơn.
Giờ hắn thế nào, hắn đang làm gì? Khi nào sẽ về? Cổ đại thật phiền toái, nếu ở thời hiện đại, gọi điện thoại là được rồi.
Lại cảm thấy lạ, vì sao luôn nghĩ đến hắn? Nghĩ một hồi đã có đáp án, có lẽ là vì một năm này hầu như mình luôn ở chung với hắn mà thành quen đi. Bỗng nhiên chia ra mới cảm thấy không quen. Như lúc nàng mới rời khỏi nhà dì, sau lại rời khỏi nhà bác cả, không phải rất lâu sau đó mới thích ứng được sao? Chỉ là đạo lý tương tự mà thôi.
Ngoài như vậy thì còn có nguyên nhân gì đâu? Cũng không thể là vì nhớ hắn chứ. Nàng rõ ràng biết hắn không phải nàng là phu quân lý tưởng của nàng thì sao có thể bị hãm vào? Cho tới giờ, nàng vẫn luôn là người lý trí, tuyệt đối sẽ không biết mà còn phạm sai lầm.
Nàng nhìn ánh trăng, lúc nhíu mày, lúc lại thở dài, nhàm chán phát buồn. Vất vả lắm mới đợi được tóc khô thì mới lên giường đi ngủ.
Nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu hỗn loạn, trong lòng lúc cảm thấy trống rỗng, lúc lại thấy lộn xộn, vô cùng khó chịu. Nàng lại đứng lên, lấy chăn nệm và màn trong tủ ra, dọn chăn màn ở vị trí bình thường Trang Tín Ngạn vẫn ngủ rồi dém màn cẩn thận.
Màn trắng bao phủ mông lung. Tần Thiên đứng trước màn nhìn hồi lâu rồi mới thổi nến, lên giường.
Cách màn, Tần Thiên nhìn ra bên ngoài, gió đêm thổi vào, màn hơn rung động, tựa như có bóng người. Tần Thiên chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Ngủ ngon, mơ đẹp.
Nàng nhắm hai mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Nhoáng một cái, lại bảy ngày trôi qua. Chạng vạng hôm đó, Tần Thiên từ Trà Hành trở về, vừa xuống xe ngựa đã thấy Bích Liên đợi ở cửa, thấy Tần Thiên thì bước lên chào đón, cười nói:
- Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia đã trở lại!
Tín Ngạn đã trở lại? Tần Thiên hai mắt sáng bừng, tim đập loạn. Nàng có cảm giác xúc động, hận không thể lập tức chạy vội vào nhưng lại cố ép mình lại.