There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80: Chỉ Mới Một Hồi Đã Trở Về Thời Kỳ Trước Giải Phóng
áng tiếc, cây đậu đỏ chết quá thảm!”
Trở lại ký túc xá, Hàn Đông khẩn cấp xả nước ấm vào thùng tắm, rồi ngồi vào. Gỗ tản ra mùi hương tự nhiên thơm ngát, nước ấm làm dịu đi mệt mỏi trên thân thể, âm nhạc nhẹ nhàng càng kiến tâm tình thả lỏng. Đốt thêm một điếu thuốc, duỗi một chân ra, đầu ngón chân trồi lên khỏi mặt nước… Lập tức bày ra cảnh tượng tiêu hồn!
Rất con mẹ nó thoải mái! Giờ phút này, có ai thoải mái được như mình đây?
Hàn Đông ngẩng cổ lên, hầu kết trượt trượt, khói thuốc bay xuống xương quai xanh phía dưới, cả khuôn ngực đều được nước ấm hun nhiễm một màu hồng đỏ.
Vất vả cả ngày, không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập tới, Hàn Đông chưa tắm xong đã ngủ mất.
Mới đầu thì gục đầu ngủ, nằm trong thùng gỗ không nhúc nhích, một lát sau lại ngửa cổ lên. Cầm lấy di động tắt nhạc, rồi gọi điện thoại cho người nào đó, trong lúc như thế mắt vẫn luôn nhắm chặt.
Vương Trung Đỉnh cũng vừa lúc xong việc, thấy là điện thoại của Hàn Đông liền bắt máy không chút do dự.
“Tôi nhớ anh.” Hàn Đông nói.
Đáp án buổi sáng khi thanh tỉnh lập tức bị đáp án lúc mộng du hất văng, phương pháp kiểm tra của Vương Trung Đỉnh quả nhiên rất chính xác.
“Tôi nhớ anh, tôi nhớ anh, tôi nhớ anh…” Hàn Đông lại bắt đầu tụng kinh.
Vương Trung Đỉnh vốn dĩ có thể cúp điện thoại, nhưng với bản lĩnh làm phiền của Hàn Đông, không nói mấy ngàn lần tuyệt đối sẽ không ngừng. Nhưng một Vương Trung Đỉnh vẫn luôn thích giải quyết vấn đề nhanh chóng lại không hề cúp điện thoại, mà đem theo nó vào thang máy, ra khỏi khu văn phòng, đi đến bãi đỗ xe… Câu nói kia vẫn cứ luẩn quẩn bên tai.
Bác sĩ tâm lý nói, khi mộng du cũng là khi một người muốn thực hiện ý nguyện trong tiềm thức của mình.
Hôm nay Hàn Đông hơi thất thường, Vương Trung Đỉnh còn chưa đi đến bãi đỗ xe, câu ‘tôi nhớ anh’ liền ngừng lại. Nhưng không phải tạm dừng bình thường, mà như bị cái gì đó cắt ngang, sau đó là một tiếng ‘Á’.
Hàn Đông vội vàng vớt di động ra khỏi nước, đáng tiếc đã chết máy.
Kệ mẹ nó, hắn nhanh chóng lấy xà bông tắm rửa, tắm xong thì vọt lên giường gỗ mới, giường gỗ mới…
Vốn dĩ Hàn Đông sắp xếp như thế này, thùng tắm để cạnh giường, trên giường để khăn tắm. Nếu lúc hắn tắm mà ngủ gật, đợi nước lạnh thì sẽ bò lên giường.
Kết quả hắn vạn lần không ngờ tới, thùng tắm bị rò nước…
Mà chiến sĩ thi đua mộng du Hàn Đông lúc bò ra khỏi thùng tắm lại không trèo lên giường, mà đi vào buồng vệ sinh xả nước vào thùng tắm lần nữa, còn cho rằng mình chưa tắm xong, nằm trong đó với vẻ mặt hưởng thụ.
Vì thế, nước lặng yên không một tiếng động chảy ra cửa, lặng yên không một tiếng động tràn khắp phòng…
Chờ Vương Trung Đỉnh đi thang máy lên tới nơi, nước thiếu điều đã tràn tới bên ngoài.
Anh nhớ hồi trước mình từng thấy sự cố tự sát trong bồn tắm, lại nghĩ đến trình độ mộng du phản khoa học của Hàn Đông, trong lòng Vương Trung Đỉnh nảy lên một suy nghĩ, có khi nào do hắn cô đơn một mình nên mới xuất hiện trạng thái khủng hoảng không?
Bởi vì Vương Trung Đỉnh có bộ chìa khóa của khu ký túc xá nên thuận lợi mở cửa phòng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ Hàn Đông.
Vừa chạy vào, liền bị một cỗ mùi gỗ ập vào mũi.
Giường gỗ mới đóng xa hoa, cái bàn vuông gỗ nhỏ, ống đựng bút gỗ, kệ chén gỗ, đũa gỗ, tăm gỗ… Cùng với cái thùng tắm gỗ thật lớn đang chứa Hàn Đông trong đó.
Lúc Vương Trung Đỉnh tới, nước trong thùng gỗ cũng cạn, chỉ còn lại một thân trần trụi của Hàn Đông.
Hàn Đông vẫn duy trì tư thế trước khi ngủ, một chân gác lên, một chân duỗi ra, độ dài và cong kia thực khiến người khác phải tấm tắc không thôi, tất cả đều bày ra trắng trợn, hút hết lực chú ý của Vương Trung Đỉnh.
Đáng tiếc, cây đậu đỏ chết quá thảm!
Cậu nói cậu lấy làm cái này cái nọ thì thôi đi, cậu còn ‘ngũ mã phanh thây’ tâm can bảo bối mà tôi đây cẩn thận che chở, cắt thành đủ thứ chỉ để cho cậu sung sướng.
Vương Trung Đỉnh vuốt thùng gỗ làm từ cây đậu đỏ già nua, cảm thấy tim mình như bị ai cắt nát.
Hàn Đông còn đè tay Vương Trung Đỉnh lại, khuôn mặt nóng như lửa gối lên.
Ngâm nước nóng hơn hai giờ, khó khăn lắm mới túm được thứ gì đó lạnh lạnh. Hàn Đông nghiêng người, cọ lên tay Vương Trung Đỉnh, tựa như một con chó lông quăn xấu xí.
Vương Trung Đỉnh túm lấy tóc hắn, mạnh mẽ kéo mặt hắn lên, chất vấn: “Lấy gỗ ở đâu ra?”
“Chặt trong vườn của anh.” Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh cảm thấy tim mình đang rỉ máu: “Ai cho phép cậu làm như vậy?!”
“Anh không cho tôi đổi đồ dùng trong phòng, tôi chỉ có thể tự mình làm.” Hàn Đông còn làm như mình oan ức lắm.
Vương Trung Đỉnh nổi nóng: “Không phải tôi mua cho cậu một đống đồ bằng hơi sao?”
“Tôi bán đi rồi.” Hàn Đông cũng không chút do dự bán rẻ mình.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đã không thể dùng từ kém để hình dung, hẳn nên dùng là ác liệt.
“Ngoại trừ những thứ này có còn nữa không?” Chất vấn Hàn Đông.
Hàn Đông nói: “Còn thừa lại mấy khúc, gửi ở phòng Du Minh để dành mai mốt dùng.”
Vương Trung Đỉnh nghĩ đêm khuya quấy rầy người khác nghỉ ngơi cũng không ổn lắm, dù sao Du Minh không có tội, nhưng Hàn Đông lại rất nhiệt tình, nghĩ Vương Trung Đỉnh muốn xem, không nói hai lời liền đứng lên, bò ra khỏi thùng gỗ, thả rông chym đi đến phòng Du Minh.
“Cậu trở lại cho tôi, mặc đồ vào trước.” Vương Trung Đỉnh đen mặt ra lệnh.
Hàn Đông khoát tay: “Không cần, tôi thường xuyên để trần trong ký túc xá.”
“Cậu không sợ người ta nhìn, nhưng không có nghĩa là người ta không sợ gặp phải cậu.”
Vương Trung Đỉnh nói xong liền lôi Hàn Đông lại, bắt Hàn Đông tự mặc quần áo nhưng hắn không chịu mặc, cuối cùng Vương Trung Đỉnh đành phải đích thân mặc cho hắn. Lúc xoay người, chym Hàn Đông cứ bật tới bật lui trước mặt anh, cướp hết nổi bật của cặp chân dài kia.
Sau khi ăn mặc tử tế, Hàn Đông cực kỳ phấn khởi đi qua phòng Du Minh.
Kỳ thật Vương Trung Đỉnh vốn nên ngăn Hàn Đông lại, nhưng anh rất muốn biết cây đậu đỏ đã chết như thế nào, liền đi theo Hàn Đông.
Du Minh đã sớm tỉnh, hoặc là nói, cậu căn bản không có ngủ, nhưng bởi vì không bật đèn, nên cậu cũng không phát hiện tình huống phòng cách vách bị rò nước.
Lúc mở cửa, Hàn Đông lại giống cái dạng mấy ngày hôm trước đi kiểm tra, hỏi Du Minh: “Mấy khúc gỗ tôi gửi ở phòng cậu đâu? Để ảnh nhìn một cái.”
Thấy Vương Trung Đỉnh đứng phía sau Hàn Đông, Du Minh rõ ràng có chút sửng sốt, nhưng bởi vì khi tỉnh Hàn Đông đã bôi đen Vương Trung Đỉnh vô số lần, trạng thái như vậy chỉ có thể là đang mộng du.
“Gỗ gì?” Du Minh giả ngu.
Kỳ thật, Vương Trung Đỉnh biết rõ Du Minh giả ngu, từ lúc Hàn Đông hỏi Du Minh, Vương Trung Đỉnh đã xác định gỗ để trong phòng cậu. Sở dĩ không vạch trần, đơn giản là vì muốn xem kỹ thuật diễn xuất của hai vị nghệ sĩ nhà mình.
“Giả bộ với tôi đúng không? Tự tay tôi mang qua mà tôi còn không biết sao? Nhanh lấy ra đi, đừng chờ tôi tự mình vào!”
Du Minh vẫn làm vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu không có việc gì thì tôi đi ngủ.”
Hàn Đông lại trưng ra nụ cười đùa dai: “Há há há há… Thật ra tôi đâu có mộng du, giỡn với cậu đó.”
Nhưng, kế này rất nhanh đã bị Du Minh nhìn ra.
“Tôi không đùa với cậu nữa, tôi muốn ngủ, phiền cậu tránh ra.”
Hàn Đông chưa từ bỏ ý định, tiếp tục anh dũng chạy như điên trên con đường tìm chết.
“Tôi biết, trước đó hai ta đã thương lượng rất tốt, cho dù tôi có đòi như thế nào, cậu cũng không thể đưa cho, đúng không? Tôi đã nói bí mật này ra rồi, cậu còn không tin cái gì? Được rồi, đừng đứng đó gác cửa nữa, anh Vương không phải người ngoài, để anh Vương nhìn đống gỗ của tôi một chút…”
Giờ này khắc này, Du Minh đặc biệt muốn rống vào mặt Hàn Đông một tiếng: Con mẹ nó, cậu sống như vậy có mệt không?
Kết quả, cậu chưa kịp rống, Hàn Đông đã rống trước.
“Tránh ra, tôi lặp lại lần nữa, tránh ra có nghe không hả?”
Du Minh thật xứng đáng là một người bạn chí cốt, đến nước này còn thay Hàn Đông chống đỡ.
“Cút ra ngoài! Cút ra!” Du Minh cũng rống lên.
Hàn Đông kình lại, miệng không dùng được thì bắt đầu động thủ: “Cậu tránh ra cho tôi, hôm nay tôi phải lấy gỗ ra! Cái tên ma cà bông này, cậu chanh chua phá hỏng thứ không phải của cậu, tôi đây đập chết cậu!”
Nắm đấm của Du Minh cũng quất tới: “Đừng có sủa bậy, cút xa được bao nhiêu thì cút bấy nhiêu đi!”
“Cậu mắng ai đó? Cậu mắng ai đó? Tôi quất chết cậu tin không?”
“Cậu đánh, cậu đánh, ngon thì đánh một cái thử xem!”
Mắt thấy vuốt chó sắp cào lên mặt người ta, Vương Trung Đỉnh không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, thô bạo kéo Hàn Đông qua, bực mình nhìn hai người bọn họ.
“Được rồi, tôi sớm nhìn ra rồi.”
Nói xong, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đi vào phòng Du Minh, đem hết toàn bộ gỗ, vỏ cây, chạc cây, khúc cây từ trong rương, tủ quần áo, dưới sàn dọn sạch.
Hàn Đông náo loạn đủ rồi lại trở về hang ổ của mình, cuộn người trên ghế sa lon ngủ, ngủ rất ngon lành.
Du Minh nói với Vương Trung Đỉnh: “Tôi trả tiền bồi thường cây cho anh, anh đừng mang đồ dùng trong phòng cậu ta đi.”
“Tôi có thể không truy cứu cậu ta một phân tiền, nhưng đồ dùng trong phòng tôi phải mang đi.”
Du Minh khó hiểu: “Vì sao?”
Sáng ngày hôm sau, Du Minh tỉnh lại trong tiếng kêu gào thảm thiết.
“A a a a… Vì sao? Vì sao chỉ mới một hồi đã trở về thời kỳ trước giải phóng? Giường yêu của tôi!!!” Tiếp đó lại là một trận đập cửa bang bang: “Du Minh mày đi ra cho tau! Tau biết tên khốn mày không dựa dẫm gì được mà! Có ngon thì mày cứ trốn…”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang