A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80
A HÃY QUAY TRỞ LẠI MỘT NGÀN NĂM TRƯỚC, Đến ngay chỗ đó bên bờ sông, phía dưới đám cây. Hãy quay lại thời điểm mà Grandmother đã trườn vào bờ sông để đi tìm đứa cháu gái của mụ, đứa bé có khả năng phát sáng.
Vào ngày hôm đó, mặt trời sáng rực rỡ như một ngọn đèn pha chiếu lên chiếc bình bị bỏ rơi. Grandmother nhìn chiếc bình. Trước đây mụ đã từng thấy nó, chỉ mới vài ngày khi mụ đến đây để tìm Night Song. Mụ đã nhìn thấy bộ ba của gia đình họ, Night Song, Hawk Man và đứa con gái, cùng nắm tay nhau vòng quay cái bình. Mụ đã từng nhìn thấy họ ở cùng nhau, trao cho nhau những vòng tay ôm chặt và những nụ cười. Lúc này mụ trườn tấm thân khổng lồ của mình lên bờ sông và bắt đầu chậm rãi bò quanh cái bình.
Này, đây cái bình đẹp đẽ, duyên dáng trong dáng hình tròn trịa, cân đối và rất to lớn. Đây là cái bình được nặn ra để sử dụng, để chứa nước, đựng dâu và hạt giống. Nhưng nó cũng là một cái bình đáng để chiêm ngưỡng. Grandmother ngắm nhìn những hình khắc tuyệt đẹp, một dải hình mặt trăng lưỡi liềm viền quanh miệng bình.
A nhưng cái gì kia... hình một con rắn khắc bên mép bình. Thật là bắt mắt. Grandmother vươn đầu lên và lướt cằm dọc theo những đường lượn, đưa lưỡi lần theo hình vẽ. Mụ ngồi xuống. Là Night Song. Mụ có thể đánh hơi thấy sự hiện diện của con gái mình như được gắn chặt vào lớp đất sét đã nung cứng. Mụ thở hổn hển trong sự kinh ngạc. Cái bình. Phải, cái bình đáng yêu này là do chính tay con gái mụ làm ra. Rồi mụ rít lên. Ssssịiiiit!!!
Night Song! Nếu không phải vì Night Song thì mụ đâu có cô đơn thế này. Night Song đã bỏ rơi mụ không phải chỉ một lần mà đến hai lần. Mụ nhấc mình ngồi dậy và chuẩn bị mổ vào cái bình. Với đôi hàm kinh khủng của mụ thì mụ có thể đập vỡ phần vành bình và phá hủy nó. Mụ cuộn người thành vòng, cảm thấy nọc dộc đang đang trào trong miệng, cảm thấy sự căng thẳng đang dồn nén trong hàng triệu chiếc xương uốn cong trong cơ thể, trong những bắp thịt săn chắc của mình.
Cái bình này là kẻ thù của mụ. Chính Night Song đã làm ra nó. Cái bình mang dáng hình của mụ ở mặt ngoài. Mụ cuốn người lùi lại như một mũi tên mắc vào cánh cung và mở rộng cái miệng như bông gòn của mình.
Nhưng đúng lúc mụ sắp mổ vào cái bình, vào thời khắc mỗi cơ bắp trên người mụ đang căng ra và sẵn sàng, mụ thình lình cảm thấy cái gì đó đang túm lấy mụ từ phía sau, cảm thấy như có một gọng kìm đang kẹp chặt lấy cổ mụ.
Mụ thở phì phì và phun nọc độc. Mụ uốn cong người vặn vẹo, quăng quật thân mình khắp nơi. Mụ cảm thấy nghẹt thở. Cái gọng kìm đó kẹp thật chặt xung quanh cổ mụ. Rất chặt. Mụ ngửi thấy mùi nọc độc của chính mình khi nó tuôn thành dòng trên cái lưỡi mỏng dính của mụ, cảm thấy từng giọt nhỏ chảy âm thầm qua những chiếc vảy hình thoi của mụ, chảy xuống khắp toàn thân mụ. Mụ lại vặn người. Cái gọng kìm lại siết chặt hơn.
“Mi!” Mụ nghe thấy một giọng nói rất trầm. Và ngay lập tức, mụ nhận ra ngay đó là ai. Chính là Hawk Man.
Chàng xoay người mụ lại để mụ đối diện vớỉ chàng. Bàn tay chàng nắm giữ mụ cách mặt chàng một cánh tay. Nếu không thì mụ đã có thể mổ ngay vào mặt chàng. Nhưng bây giờ thì mụ không còn làm được gì nữa. Chàng đã nắm mụ trong tay. Mụ có thể nhìn thấy những tia sáng vàng lóe lên trong đôi mắt màu sẫm của chàng. Mụ nhìn thấy những chiếc lông vũ dựng thẳng lên từ mái tóc chàng. À, mụ biết rồi, đây không phải là một người đàn ông bình thường.
Chàng nhìn thẳng vào mắt mụ rồi nói.
“Mụ đã làm gì họ?” chàng hỏi.
“Night Song đã chết rồi,” mụ trả lời. Rồi mụ nói tiếp, với một nụ cười khinh bỉ, “Nó đã từ bỏ mi.’ Mụ nhìn thấy một ánh buồn bã, chỉ một tia buồn rầu lóe lên trong đôi mắt chàng. Nhưng nó biến mất rất nhanh. Mụ bảo chàng, “Giờ thì đã quá trễ với Night Song.”
Mụ mong đợi chàng sẽ đổ sụp xuống, sẽ khóc lên như loài người thường vẫn làm thế. Nhưng thay vào đó chàng lại lắc người mụ. “Mụ đã làm gì với con gái của ta?”
Cú rung lắc làm cho mụ phát ho lên. Mụ lại phun phì phì và khạc nọc ra. Dòng nọc độc chảy xuống họng mụ. “Mi muốn nói gì?” mụ hỏi lại.
“Con bé đâu rồi? Mụ đã làm gì với nó?”
Trong giây phút đó, Grandmother nhận ra đây là một con người đang van vỉ mụ. Đây là kẻ mà mụ có thể sử dụng làm công cụ cho riêng mình. Mụ sẽ nói dối với chàng để cho chàng đặt mụ xuống và mụ sẽ nhanh chóng kết liễu hắn để tiếp tục cuộc tìm kiếm đứa cháu ngọai của mụ. Phải, đứa con gái. Rồi thì nó sẽ nhanh chóng trở thành của riêng mụ.
Và cái mánh khóe đó có thể đã thành công nếu như mụ tiến hành nhanh chóng hơn, thế nhưng trước khi mụ kịp nói điều gì thì Hawk Man đã hú siết chặt lấy mụ, và khi đó, cơ thể của mụ co thắt lại thật mạnh, rồi cái đuôi của mụ, như một ngọn roi, đã rạch một đường trên bắp đùi của Hawk Man, mở ra một vết thương sâu và rộng.
Hawk Man hét lên trong cơn đau xé thịt.
Chàng đau đớn cực độ vì đã mất đi người vợ yêu quý, vì không thể tìm thấy đứa con gái bé nhỏ. Hawk Man kiệt quệ vì đau buồn, vì hi vọng và vì những cơn mơ. Chàng đang trong cơn giận dữ.
Vì trong cơn thịnh nộ, chàng mở nắp ra khỏi bình, cái bình to lớn và tuyệt vời của con gái chàng, rồi nhét Grandmother vào trong, ép cái thân hình to lớn và bầm dập của mụ vào trong cái bình sâu có lớp da gốm mịn màng, cái bình được làm ra đế chứa nước ngọt và để giữ tôm càng, để bảo quản bắp và ngũ cốc, là món quà của một người mẹ dành cho một đứa con gái.
"Đời của mụ đã hết rồi!” chàng hét lên.
Chàng nhét con rắn già vào sâu trong cái bình đẹp đẽ rồi ấn mạnh cái nắp vừa khít vào miệng bình. Rồi để chắc chắn là cái nắp không thể bị bung ra, chàng nhấc một tảng đá to và nặng từ bên bờ sông và đặt nó lên miệng bình.
Sau đó, chàng bắt đầu đào đất. Với đôi tay trần của mình, chàng cứ đào mãi, xuyên qua lớp đất sét cứng và dính nhơm nhớp bên bờ sông cho đến khi cuối cùng chàng đã đào được một hố sâu, một cái hố thật vừa vặn để chôn cái bình. Cùng với thứ kinh khủng mà nó chứa đựng bên trong.
Khi chàng đặt cái bình xuống và dùng đất để lấp hố lại, chàng không để ý đến vết rách toạc ở bàn tay. Trong cơn đau từ vết thương ở đùi nơi cái đuôi độc địa của Grandmother đã rạch sâu, chàng không còn cảm thấy nỗi đau ở tay, không nhìn thấy nó đã bắt đầu sưng phồng lên và lan nhanh lên cánh tay chàng, không cảm thấy dòng nọc độc đang chảy nhanh từ tĩnh mạch sang động mạch, chạy vào dòng máu thiêng của chàng, dòng máu của phượng hoàng, của loài chim khổng lồ thần thoại, của chính thần Thoth, của các loài chim thần cổ xưa, những loài có khả năng chuyển đổi hình dạng xa xưa và đã bị lãng quên.
Còn một thứ nữa mà chàng không để ý thấy, một quả thông bị gạt rơi vào cái hố, cái quả thông đã nằm ở đó, ngay bên dưới mặt đất qua một cơn hạn hán khát cháy kéo dài, cho đến khi cuối cùng bị nứt ra nhờ một ngọn lửa mãnh liệt, nó đã nảy mầm, vươn những cái rễ sâu vào trong lớp đất sét đỏ bên bờ sông và ôm choàng quanh cái bình trong bộ rễ, hướng phần ngọn cây nhỏ bé của nó về phía mặt trời, nơi đó thân của nó cứ vươn rộng ra mãi, nó đã đứng đó cả ngàn năm, trải qua hàng ngàn trận dông bão cho đến khi một cú sét theo ngọn gió cuối cùng của một cơn bão đã giáng một lát cắt sâu và nảy lửa vào thân của nó, báo hiệu một cái chết sắp sửa xảy ra.
Cái cây này đây.
Là cây thông to lớn và đáng yêu này.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn