I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80
iếng sấm nổ rền liên tục đổ xuống kéo Tess ra khỏi giấc ngủ. Nàng thức dậy, nhưng vẫn nửa tỉnh nửa mê, không biết mình đang ở đâu. Tess có thể cảm nhận cơn mưa đang trút xuống sau gáy. Toàn thân đau nhức, tưởng chừng nàng đã bị một con voi giày xéo. Khi những giác quan dần hồi phục, Tess nghe tiếng gió rú rít và tiếng sóng đập ầm ầm xung quanh, nàng cảm thấy lo sợ. Điều cuối cùng Tess nhớ lại là một bức tường nước sắp sửa chôn vùi nàng. Toàn thân tê cóng vì nỗi kinh hoàng trào dâng trong người lúc nàng băn khoăn không biết phải chăng nàng vẫn đang lênh đênh ngoài biển cả, bị thất lạc trong cơn bão, bị những con sóng vùi dập, nhưng... có cái gì đó không đúng. Tess cảm thấy hoàn toàn khác hẳn. Và rồi nàng nhận ra tại sao như vậy.
Nàng đang ở yên một chỗ. Đang ở trên đất liền.
Nỗi kinh hoàng nhường chỗ cho sự khuây khỏa, Tess thử mở mắt, nhưng chúng nhói lên dữ dội, nàng nhanh chóng quyết định là sẽ làm từ từ. Những hình ảnh xung quanh đều lờ mờ, nhạt nhòa. Tess hoảng loạn một lát trước khi kịp nhận ra có cái gì đó che khuất tầm nhìn của nàng. Mò mẫm bằng những ngón tay run rẩy, Tess vén mớ tướt rối bù trên mặt và đưa tay sờ nhẹ lên mi mắt. Cả hai mắt sưng phù, đôi môi cũng vậy. Nàng thử nuốt nước miếng, nhưng không thể. Tess có cảm tưởng như có một quả bóng đầy gai nhọn mắc kẹt trong cổ họng. Nàng cần nước, một loại nước không có vị mặn chát.
Dần dần, những hình ảnh lờ mờ cũng hiện ra rõ ràng hơn. Bầu trời vẫn xám xịt, nhưng Tess có thể cảm nhận được mặt trời đang hiện lên phía sau nàng, và qua tiếng sóng vỗ Tess có thể phán đoán được biển nằm hướng nào. Nàng cố ngồi dậy, nhưng cánh tay kia dính chặt vào một cái gì đó, không cử động được. Tess thử kéo cánh tay đó ra, một cơn đau nhói lan khắp toàn thân. Vươn cánh tay còn lại ra sờ soạng, Tess thấy cánh tay kia bị buộc vào một sợi dây thừng và chính sợi dây thừng ấy đã cứa vào da thịt nàng. Nằm xuống trở lại, Tess nhớ ra nàng đã tự buộc mình vào Reilly vào một tấm nắp đậy bằng gỗ.
Reilly. Reilly đâu rồi?
Tess chợt nhận ra Reilly không có bên cạnh nàng trên tấm gỗ, và nỗi kinh hoàng lại bùng lên. Nàng ngồi dậy, vật lộn để gỡ cánh tay ra và cuối cùng rút được nó ra khỏi sợi thừng. Tess quỳ lên và từ từ đứng dậy, xem xét xung quanh. Một bãi cát trải dài và nhấp nhô lên xuống dọc theo bờ biển, băng qua hai mỏm đá ở hai đầu. Tess do dự bước vài bước, quan sát bãi biển hoang vắng không một bóng người bằng đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nhưng nàng không thấy gì cả. Tess muốn kêu to lên tên Reilly, nhưng cổ họng rát bỏng không cho phép nàng làm điều đó. Và rồi nàng chợt cảm thấy một cơn buồn nôn và mê sảng kéo tới. Tess hơi lảo đảo, rồi ngã khuỵu xuống, cảm thấy chút sức lực mỏng manh còn lại trượt đi. Tess muốn khóc, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào.
Không còn chút sức lực, nàng ngã xoài ra trên cát, bất tỉnh.
Khi Tess tỉnh lại, mọi thứ khác hẳn. Đầu tiên là xung quanh hoàn toàn yên lặng. Không có tiếng gió rú rít. Không còn tiếng sóng gầm thét. Dù vẫn có tiếng mưa rơi đâu đó, nhưng sự yên ả như thiên đường đang vây bọc xung quanh nàng. Và rồi nào là gối, chăn, nệm, ga trải giường... Không phải là một tấm ván, cũng không phải là một cái gối cát. Đây là một cái giường, một cái giường thực sự.
Tess nuốt nước miếng và nhận ra ngay cảm giác dễ chịu hơn trong cổ họng, nhìn quanh, nàng hiểu được vì sao. Lù lù phía trên là một bình truyền dịch, mắc lủng lẳng vào một giá sắt mạ chrom đặt cạnh giường, sợi dây truyền ngoằn ngoèo chạy xuống cánh tay nàng, Tess đảo mắt nhìn quanh. Nàng đang ở trong một căn phòng nhỏ, bài trí đồ đạc đơn giản. Bên cạnh giường là một ghế gỗộc mạc và một bàn nhỏ kê sát tường. Trên bàn có một bình nước nhỏ và chiếc ly, đặt trên tấm lót bằng vải ren trắng mà các mép đã khá sờn. Những bức tường quét vôi trắng và không trang trí gì cả, ngoại trừ một thánh giá nhỏ, bằng gỗ trên bức tường cạnh nàng.
Tess cố ngồi dậy, nhưng đầu nàng vẫn còn cảm giác bồng bềnh. Chiếc giường kêu cọt kẹt dưới sức nặng lúc nàng nhúc nhích, âm thanh đó vang vọng ra khỏi phòng. Tess nghe có tiếng bước chân và những tiếng nói ngắt quãng, giọng phụ nữ, khẩn trương, và rồi một người phụ nữ xuất hiện, mỉm cười nhìn nàng với vẻ lo lắng. Đó là một phụ nữ to béo, khoảng gần năm mươi, có làm da màu ôliu, mái tóc nâu xoăn buộc lại dưới cái khăn quàng màu trắng in những cánh hoa nhiều màu sặc sỡ. Đôi mắt bà ta toát lên sự thân thiện và ấm áp.
“Doxa to Theo. Pos esthaneste?”
Trước khi Tess kịp trả lời, một người đàn ông chạy vội vào, lộ vẻ vui mừng khi nhìn thấy nàng. Ông ta mang một cặp kính gọng kim loại, da rám nắng màu đồng, tóc từng đốm màu lông chuột trông như một lớp men sứ màu đen. Người đàn ông liến thoắng trao đổi với người phụ nữ, cũng bằng thứ tiếng xa lạ kia rồi mỉm cười, quay qua hỏi nàng cái gì đó mà nàng không hiểu được.
“Xin lỗi,” nàng lầm bầm, giọng run run. Tess hắng giọng. “Tôi không hiểu...”
Người đàn ông có vẻ lúng túng, trao cái nhìn đầy vẻ trêu ghẹo cho người phụ nữ rồi quay sang Tess. “Xin lỗi, tôi nghĩ cô là – cô là người Mỹ?” ông ta hỏi bằng một giọng Anh nặng trịch trong khi đưa tay ra trao cho nàng ly nước.
Tess nhấp một ngụm và gật đầu. “Vâng.”
“Chuyện gì xảy ra với cô vậy?”
Tess tìm từ giải thích. “Tôi đang ở trên một chiếc tàu, chúng tôi gặp một cơn bão, và...” Nàng bỏ lửng câu nói. Tess cố nhớ lại những gì đã xảy ra, và những câu hỏi lại chợt nảy ra “Tôi đang ở đâu? Làm sao tôi đến đây được?”
Người đàn ông cúi xuống, sờ lên trán nàng và nói. “Tên tôi là Costa Mavromaras. Tôi là bác sĩ địa phương này, và đây là Eleni, vợ tôi. Vài ngư dân tìm thấy cô trên bãi biển ở Marathounda và đã đưa cô đến đây.”
Những cái tên và giọng nói vẫn làm Tess mù mờ, chưa hiểu. “Đây là... đâu?”
Mavromaras mỉm cười, trả lời vẻ đùa cợt. “Nhà chúng tôi. Ở Yialos.
Vẻ mặt Tess chắc hẳn vẫn còn đầy bối rối, bởi trán ông bác sĩ hằn lên những nếp nhăn, phản chiếu lại vẻ mặt nàng. “Yialos, ở Symi,” ông ta giải thích, chợt ngưng lại rồi hỏi nàng. “Vậy cô cho là mình đang ở đâu?”
Tâm trí Tess vẫn mù mờ.
Symi?
Nàng làm cái quái quỷ gì trên một hòn đảo Hy Lạp? Những câu hỏi ùa đến, tràn ngập tâm trí. Tess biết Symi thuộc về quần thể Mười Hai Đảo của Hy Lạp, đâu đó gần bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng nàng muốn biết chính xác nó ở đâu và làm sao nàng lại ở đây. Tess muốn biết hôm nay là ngày bao nhiêu, đã bao lâu kể từ khi cơn bão hạ gục chiếc Savarona, nàng đã trôi dạt trên biển bao lâu – nhưng tất cả những điều đó có thể gác lại. Còn một điều khác mà Tess nôn nóng muốn biết.
“Còn một người đàn ông cùng đi với tôi,” Tess hỏi, giọng run run, nghẹn ngào. “Các ngư dân có tìm thấy ai nữa không...?” Nàng ngưng lại khi nhìn thấy vẻ mặt ông bác sĩ tỏ ra thận trọng và càng lo lắng hơn khi ông ta liếc nhìn bà vợ. Ông ta nhìn nàng rồi gật đầu, và vẻ buồn rầu rõ ràng trên nét mặt ông ta làm Tess cảm thấy đau nhói trong lòng.
“Vâng, họ cũng tìm thấy một người nữa, trên cùng một bãi biển với cô, nhưng tôi e rằng tình trạng của anh ta trầm trọng hơn cô một chút.”
Tess đã bỏ cả hai chân xuống khỏi gường.
“Tôi cần phải gặp anh ấy,” nàng nài nỉ. “Xin ông đấy!”
Đôi chân Tess, vốn đã yếu và chỉ có thể giúp nàng đi một đoạn ngắn từ hành lang đến căn phòng kế cận, gần như khuỵu xuống khi nàng nhìn thấy Reilly. Đỉnh đầu Reilly quấn chặt trong một lớp băng to đùng nhưng không có vết máu. Một vết bầm vừa đen vừa vàng trên má và quanh mắt trái, hai mí mắt nhắm nghiền và sưng phồng. Môi nứt nẻ, thâm tím. Một bình dung dịch với dây truyền tĩnh mạch chạy ngoằn ngoèo trên cánh tay, mặt nạ thở úp trên mặt Reilly, chiếc máy bơm khí kêu ro ro bên cạnh. Tệ hại nhất là màu da của Reilly. Xanh lè, tái nhợt chết chóc.
Tess cảm thấy dòng nước mắt chảy ngược vào trong lúc Mavromaras giúp nàng ngồi vào chiếc ghế đặt cạnh gường Reilly. Bên ngoài, trời đã tạnh mưa. Ông bác sĩ giải thích, các ngư dân tìm thấy hai người khi đang đi kiểm tra tàu bè của họ ở mạn Đông hòn đảo. Trong lúc thời tiết vẫn còn rất tồi tệ, bất chấp những con đường chìm ngập trong nước mưa, họ đưa ngay cả hai trở về thị trấn và đến phòng khám của ông ta.
Đã hai ngày rồi.
Tình trạng của Tess không làm ông bác sĩ thực sự lo lắng lắm, bởi mạch của nàng phản ứng ngay với dung dịch truyền tĩnh mạch, dù không nhớ ra nhưng nàng đã rơi vào tình trạng lúc tỉnh lúc mê trong suốt quãng thời gian đó. Tuy nhiên, tình trạng của Reilly thì tồi tệ hơn. Anh đã mất quá nhiều máu, phổi cũng yếu nhưng không trầm trọng lắm. Cú đánh vào đầu rõ ràng mới là vấn đề chính. Mavromaras không nghĩ là cú đánh đó làm nứt sọ anh, dù ông không thể nói chắc bởi chẳng có máy chụp X-quang nào trên đảo cả. Nhưng dù gì đi nữa, Reilly đã bị một chấn thương nghiêm trọng ở đầu, và vẫn chưa hồi tỉnh kể từ lúc anh được tìm thấy trong tình trạng gần như chết đuối trên bờ biển.
Tess cảm thấy mặt nàng cắt không còn chút máu nào. “Ông nói gì vậy?”
“Những dấu hiệu hồi sinh đã rõ ràng và ổn định, huyết áp tốt hơn, hơi thở còn yếu nhưng ít ra là anh ta đã tự thở được, không cần phải trợ giúp nữa – máy thở vẫn duy trì ở đó chỉ để giữ anh ta đừng thở quá nhanh, và để đảm bảo não được cung cấp đầy đủ máu trong khi anh ta vẫn còn bất tỉnh. Ngoài ra...”
Mặt nàng như tối sầm lại khi cố xua đi cái ý nghĩ kinh hoàng. “Bác sĩ cho rằng anh ấy bị hôn mê?”
Mavromaras nhìn Tess, vẻ buồn bã, “Đúng.”
“Ông có đủ mọi phương tiện cần thiết để chữa trị cho anh ấy ở đây chứ? Ý tôi là, sao chúng ta không chuyển anh ấy vào bệnh viện?”
“Đây là một hòn đảo nhỏ, tôi e rằng chúng ta không có bệnh viện ở đây. Bệnh viện gần nhất ở trên đảo Rodos – tức đảo Rhodes. Tôi đã liên lạc với họ, nhưng không may là chiếc trực thăng cứu thương bị hỏng ba ngày trước, khi cố gắng đáp xuống trong cơn bão, và họ đang chờ một số phụ tùng gửi đến từ Athens để sửa chữa. Hơn nữa, trực thăng cũng không thể bay đến đây vì vẫn còn bão. Người ta hy vọng thời tiết sẽ tốt hơn vào ngày mai, nhưng cũng xin nói thẳng với cô, tôi không chắc việc chuyển anh ấy đi là một ý kiến hay, vả lại, ở đó anh ấy cũng chẳng khá hơn chút nào đâu, người ta cũng không thể làm gì hơn là nối anh ấy một vài thứ màn hình tối tân mà chúng ta không có ở đây thôi.”
Tess cảm thấy màn sương mù bao trùm căn phòng trở nên dày hơn. “Bác sĩ không thể làm gì hơn sao?” nàng lắp bắp.
“Tôi sợ rằng không thể, không thể làm gìình trạng hôn mê. Tôi chỉ có thể theo dõi huyết áp, nồng độ dưỡng khí trong máu, nhưng không có cách nào,” ông ta dừng lại, như để tìm lời thích hợp. “đánh thức một người đang hôn mê. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi.”
Nàng gần như là e sợ khi phải đưa ra một câu hỏi. Nhưng rốt cuộc nàng cũng thốt lên. “Phải bao lâu?”
Ông bác sĩ xòe tay ra, tỏ ý không chắc chắn. “Có thể chỉ vài giờ, vài ngày, hoặc hàng tuần... Thực sự không có cách nào để biết được...” Ông ta bỏ lửng câu nói, ánh mắt như nói thay cho câu nói dở dang. Đó rõ ràng không chỉ là vấn đề “bao giờ”.
Tess gật đầu, thầm biết ơn ông ta đã không nói thành lời cái khả năng khủng khiếp đã hiện ra và ngự trị chắc chắn trong đầu óc nàng, ngay giây phút nàng bước chân vào căn phòng này.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa