Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Điêu Thuyền Giá Lâm
àng đứng trên Xích Thố uy phong lẫm liệt tràn đấy ngạo khí. Trên người nàng tản ra những lớp hào quang màu ám kim, và ở phía ngoài cùng của lớp ám kim này có lởn vởn những dòng khí đen tựa như làn khói nhẹ vậy. Trên tay nàng giơ cao cây Phương Thiên Hoa Kích, nhắm đâm thẳng về phía Quan Vũ và Trương Phi.
Võ tướng kĩ màu ám kim Lữ Bố đã tấn công tới trước mặt rồi nhưng Quan Vũ và Trương Phi vẫn không hề sợ hãi gì cả. Bởi vì từ trước tới nay hai nàng chưa từng phải đối đầu với một đối thủ nào ở cấp độ ám kim cả, cho nên đâu có biết được uy lực và sự lợi hãi của võ tướng kĩ màu ám kim ra sao đâu.
Tôn Vũ là người hiểu hơn ai hết uy lực và sức công phá của võ tướng kĩ cấp độ ám kim. Cho nên anh ta hét lớn nói với Trương Phi và Quan Vũ:
- Ngưng thần, chuẩn bị toàn lực ứng chiến, võ tướng kĩ màu ám kim không phải chuyện đùa đâu, phải vô cùng cẩn thận đấy.
- Hừ! Quan Vũ ta há lại sợ ngươi hay sao?
Quan Vũ vẫn kiêu ngạo vuốt ve bộ râu của mình, nhìn đối phương bằng nữa con mắt:
- Ta đây chính là vô địch thiên hạ rồi.
Tới rồi! Phương Thiên Họa kích của Lữ Bố đã đánh tới trước mặt của họ rồi. Kích này của Lữ Bố vừa nhanh vừa hiểm, mang theo cả lưu quang ám kim nữa. Quan Vũ còn đang mải vuốt râu mà Họa Kích quét đến quá nhanh, nàng ta không kịp giương đao chống đỡ, chỉ còn cách ngả người về phía sau né tránh. Và hậu quả cho việc khinh địch lần này chính là có đến mấy sợi râu của nàng đã bị Họa Kích cắt đứt. Những sợi râu này không rơi xuống đất mà lại bị luống khí thế chiến đấu bao quang Quan Vũ thổi lên, “phiêu lãng” trong không trung.
- Hoa Hùng, ngươi là một con bé tà ác, sao dám chém đứt râu của ta chứ?
Quan Vũ vẫn cho rằng đối thủ của mình là Hoa Hùng chứ không phải là Lữ Bố. Cho nên nàng mới quát gọi như vậy. Bị cắt mất mấy sợi râu Quan Vũ còn đau hơn bị cắt tiết, nàng ta gào thét:
- Ta sẽ liều mạng với ngươi.
Quan Vũ lập tức hô lên:
- Thanh Long Yển Nguyệt đao! Mở!
Quan Vũ giơ cao chí bảo “Thanh long Yển Nguyệt đao” quát lớn. Lập tức ánh kim quang trên cây thần đao này sáng chói lòa rực rỡ, và cũng xuất hiện hai chữ “Thần binh” giống như Trượng Bát Xà mâu lúc khai mở Chí bảo kĩ.
Một con rồng xanh từ thân của Thanh Long Yển Nguyệt đao bỗng vọt lên cao, nó nhe nang múa vuốt trông vô cùng uy vũ. Cùng với đó, Quan Vũ dồn tất cả bình sinh bổ một đao về phía Lữ Bố. Con rồng xanh trên không trung cũng lập tức nhào xuống. Người và rồng cùng một mục tiêu, chính là Lữ Bố nhỏ bé kia.
Khi đã giải trừ cấm chế của chí bảo kĩ đi rồi thì bộ dạng của Quan Vũ cũng có sự biến đổi, nhất là đôi mắt, bình thương đôi mắt ấy luôn nhắm hở, “nhìn đời bằng nửa con mắt” (kiêu ngạo) thì giờ đây đôi mắt ấy đã mở trừng trừng.
Tôn Vũ nhìn thấy sự thay đổi đó liền suy nghĩ: Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung có miêu tả Quan Vũ thường nhắm hờ hờ đôi mắt, và khi mắt đã trừng trừng mở ra thì có nghĩa là ông ta muốn giết người rồi đấy … Không ngờ rằng trong cái thế giới này, Quan Vũ …
Tôn Vũ lắc đầu, than thầm trong lòng: Như vậy thì ba chị em Lưu – Quan –Trương trong thế giới này cũng chỉ đến thế mà thôi (Kết cục giống ba anh em Lưu - Quan - Trương trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quan Trung)
Khi con rồng xanh kia ập đến thì Lữ Bố giương cao Phương Thiên Họa Kích mà quát lớn:
- Phá.
Và con rồng xanh uy vũ đang nhe nah giơ vuốt lập tức bị luồng hắc khí từ cây Họa Kích kia nuốt chừng chẳng còn thấy tăm hơi đâu cả.
Trương Phi thấy vậy hét lớn:
- Nhị tỷ à, kim xà của muội còn bị nó phá giải dễ dàng thì rồng xanh của tỷ có tác dụng gì chứ. Để muội giúp tỷ một tay.
Nói rồi Trương Phi xuất ra một mâu, hỗ trợ Quan Vũ tấn công Lữ Bố.
Trương Phi và Quan Vũ liên thủ với nhau, người mâu, kẻ đao liên tiếp tấn công về phía Lữ Bố. Nhưng Lữ Bố bây giờ hoàn toàn khác với lúc trước rồi, cơ thể của nàng ta tuy không phát ra chiến đấu khí, nhưng thân hình lại cực kỳ vũng trãi, trường kích đánh xuống mạnh như núi đổ, mỗi kích tựa như mang sức nặng cả ngàn cân. Quan Vũ là “Chiến thần” dùng cây thần binh “Thanh long Yển nguyệt đao” nặng tám mươi hai cân chống đỡ mà bị ép cho chật vật, liên tiếp thối lui về phía sau.
- Nhị tỷ à, con bé này đúng là khó đối phó quá.
Trương Phi vừa xuất ra một mâu vừa nói.
- Tam muội à, muội hãy cẩn thận một chút, xem uy lực của tỷ tỷ đây …. Ai da
Quan Vũ vừa mới “chém gió” đã bị một kích của Lữ Bố ập tới, suýt chút nữa là bị đánh văng ra khỏi ngựa rồi.
- Nhị tỷ à, tỷ đừng có ngoan cố như thế nữa, nếu như không đánh được nó thì chúng ta nhờ đại tỷ xuất thủ đi, trận này đúng là quá khó rồi.
Trương Phi vừa lau mồ hôi vừa la lên.
Câu nói của Trương Phi đã cảnh tỉnh Quan Vũ rất nhiều. Nàng ta đã nhận thức được rõ hơn về tình cảnh và thực lực của mình hiện nay. Cho nên Quan Vũ một bên giơ Thanh Long đao đỡ gạt Họa Kích, mặt khác quay sang nói với Trương Phi:
- Muội nói không sai … nếu như đại tỷ mà xuất thủ thì …. ai dà, thật đúng là vô cùng đáng sợ đấy.
- Ầm ĩ quá! Hai ngươi ầm ĩ quá đi mất thôi, ta điên lắm rồi đấy.
Lữ Bố vốn là một cô bé yêu thích sự tĩnh lặng vậy mà từ đầu đến giờ Quan Vũ và Trương Phi cứ chém gió ầm ầm, nói chuyện oang oang khiến cho Lữ Bố càng tức giận, quyết giết chết hai người:
- Đã thế ta đánh tung các ngươi lên trời ngay lập tức.
Lữ Bố thân mang tuyệt kĩ đã ra sức cảnh báo hai chị em nhà kia hãy giữ trật tự, thế mà Quan Vũ và Trương Phi cứ như không nghe thấy, nói năng oang oang khiến Lữ Bố vô cùng tức giận, nàng xuất chiêu sát thủ quyết cho “hai con mụ” này câm lặng luôn. Chuôi kích vẫn nằm trong tay của Lữ Bố nhưng mũi kích thì cứ thế kéo lê dưới đất, sau khi tới gần Quan Vũ, Lữ Bố hất ngược kích lên giống như kiểu con linh dương húc sừng ngược từ dưới lên trên. Chiêu kích này quả là hiểm độc vô cùng hơn nữa lại còn mang theo cả thần lực kinh người nữa. Sức chiến đấu của đòn tấn công này không khác là bao so với chiêu tấn công Trương Phi lần trước. Lữ Bố dành chiêu này để tấn công Quan Vũ trước đã.
Họa kích ập tới vừa nhanh vừa mạnh, khiến Quan Vũ không kịp né tránh nữa, nàng ta không thể làm gì khác hơn là đưa đao ra chống đỡ.
“Coong!” Một tiếng chấn động thật lớn vang lên. Và một lực rất mạnh từ Họa Kích đã tác động vào cán của thanh đại đao mà Quan Vũ đang cầm trên tay từ đó mà truyền vào Quan Vũ, khiến cho nàng ta bị đánh văng ra khỏi ngựa. Văng ra tới tận hai, ba trượng chứ chẳng ít. Nhưng cũng may là Quan Vũ chuyển mình kịp thời, cho nên tuy bị lực phản chấn đánh tung lên trời nhưng nàng ta cũng không hề thụ thương mà từ trên không trung lộn nhào một vòng rồi vững vàng đáp xuống mặt đất. Chiến mã của nàng cũng nhanh chóng chạy mất hút.
- Hừm! Thế là một đứa đã bị đánh bay lên trời rồi! Giờ tới đứa còn lại đây.
Lữ Bố liền xoay chuyển mục tiêu, Họa Kích lại chuẩn bị tấn công Trương Phi rồi.
Tôn Vũ nhìn thấy vậy trong lòng than thầm: Không hay rồi! Trương Phi này cũng không đánh lại Lữ Bố đâu, ta phải dùng “Phụ tá” để giúp Trương Phi thôi.
Tôn Vũ nghĩ vậy liền thấp giọng ra lệnh cho NM01: NM01! Ngươi đi ngay đi! Hãy hoạt tính hóa tế bào của Trương Phi, đề cao sức chiến đấu của nàng ngay lập tức.
NM01 lập tức lên xuất phát tới chỗ của Trương Phi nhưng ngay sau đó nó lại quay trở về, thì thầm ở bên tai của Tôn Vũ:
- Bẩm chủ nhân! Tôi không thể nào hoạt tính hóa tế bào của nàng ta được, bởi vì bản thân võ tướng kĩ màu vàng đã tự có khả năng hoạt tính hóa tế bào cho chủ nhân của mình rồi.
Tôn Vũ “A” lên một tiếng kinh ngạc khi nghe NM01 báo cáo như thế. Nói cách khác thì “Phụ tá” của anh ta sẽ không mang lại bất kỳ hiệu quả hỗ trợ nào cho võ tướng kĩ màu vàng cả. Tôn Vũ thầm nghĩ: Vậy là ta đã tính sai một bước rồi. Chiêu “phụ tá” hỗ trợ mà ta cho là lợi hại nhất bây giờ cũng đã vô dụng mất rồi.
Mục tiêu của Lữ Bố bây giờ là Trương Phi. Hai người đang đối diện với nhau. Nhìn Lữ Bố đánh văng nhị tỷ của mình, khiến con chiến mã bỏ chạy mất hút, Trương Phi hằm hằm nói với Lữ Bố:
- Con bà mày! Mày có biết một con chiến mã đáng giá bao nhiêu tiền không hả? Bốn vạn văn tiền mày biết không? Bà đây đã phải bán đi không biết bao nhiêu là thịt lợn mới đủ tiền mua cho nhị tỷ con chiến mã đấy. Vậy mà mày lại khiến nó chạy mất rồi, mày phải bồi thường lại cho chị em tao ngay.
- Lắm mồm quá đấy!
Lữ Bố nói xong lại giương Họa Kích, xông thẳng tới Trương Phi. Ánh kim quang chói lọi ập xuống ngay trước mặt nàng ta rồi. Trương Phi dĩ nhiên không bao giờ bó tay chịu trói, nàng ta cũng vung Trượng Bát Xà Mâu chống đỡ. Kết quả là cái ngạnh móc câu trên đầu ngọn kích của Lữ Bố đã khóa chặt cái cán của cây xà mâu. Lữ Bố lập tức hất văng cây xà mâu lên trời, Trương Phi theo đó cũng “thăng thiên”, và nàng ta cũng hạ cánh xuống đất an toàn. Tuy nhiên con chiến mã của nàng cũng “lợi dụng” chủ nhân “nguy khốn” mà trốn mất tăm luôn.
- Thảm rồi! Chết rồi … Bốn vạn văn tiền của ta ơi … Ta lại phải bán bao nhiêu cân thịt nữa đây.
Trương Phi “của đau con xót” khóc rầm rĩ như mưa vậy.
Tôn Vũ nhìn thấy diễn biến đó thở dài một hơi. Anh ta thầm nhủ: Hai nàng Quan - Trương các ngươi đúng là đồ ngốc mà, ngốc đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++