Số lần đọc/download: 3992 / 74
Cập nhật: 2017-06-18 21:14:09 +0700
Chương 81: Nô Kiếm. Lãng Quên
B
ây giờ Lạc Bắc đã hoàn toàn hiểu được phương pháp nô kiếm là như thế nào, nên trong đầu mới mường tượng đường đi của chân nguyên, ý nghĩ muốn luyện thử vừa thoáng qua trong đầu thì chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết liền lập tức di chuyển theo con đường Lạc Bắc vừa tưởng tượng.
“ Không ổn, chân nguyên yếu quá.”
Dựa vào kiếm quyết để vận chuyển chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết nhưng Lạc Bắc lại chỉ cảm thấy chân nguyên trong chốc lát bốc ra từ Thương Dương, bọc lấy Tam Thiên Phù Đồ nhưng không sao nhấc lên được, lát sau thì tiêu tán mất.
Biến vô hình thành hữu hình, trong phút chốc Lạc Bắc đã nếm trải được cảm giác này, rằng chân nguyên không chỉ là nguyên khí vô hình mà còn có thể ngưng tụ lại thành một thực thể.
Nhưng Lạc Bắc đồng thời cũng phát hiện ra, chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ ba của mình quá yếu, đến phi kiếm cũng không nhấc lên được.
“ Bản thân kiếm thai cũng có khác biệt, nếu đổi lại là một thanh kiếm có kiếm chất nhẹ hơn thì sẽ có thể sử dụng được, nhưng trong trường hợp chân nguyên có sức mạnh tương đương, khi sử kiếm đương nhiên là kiếm càng nhẹ thì càng nhạy bén, nhưng nếu xét thêm cả độ cứng thì có vẻ kiếm chất nặng lại chiếm ưu thế hơn.
“ Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh của ta đã đạt đến tầng thứ năm, không biết liệu chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có thể dựa theo những điều kiếm quyết đã nói để dùng phi kiếm không.”
Lạc Bắc nhìn thanh Tam Thiên Phù Đồ đen tuyền, trong đầu đột nhiên nghĩ đến điểm này.
“ Khi tu luyện quyết pháp, nếu không biết gì mà đã luyện thử thì cực kì nguy hiểm, nhưng Lạc Bắc đã trải qua mấy lần kiểm tra sinh tử, nên không hề có cảm giác sợ hãi.”
Được tâm niệm dẫn dắt, chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh như vàng lỏng trong người y bắt đầu chảy đi. “ hự”, ngón tay Lạc Bắc động đậy, cảm thấy chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tuôn ra từ huyệt Thương Dương, lập tức bọc lấy Tam Thiên Phù Đồ, lát sau thì nó lơ lửng trong không trung.
Thanh Tam Thiên Phù Đồ màu đen, trong chốc lát đã bị Lạc Bắc khống chế, treo lơ lửng trong không trung!
Cảnh giới nô kiếm!
Không ngờ lại có thể làm được nhanh như vậy!
Lạc Bắc hết sức vui sướng, bất giác tâm niệm nhất động, làm thanh Tam Thiên Phù Đồ bay thẳng về phía trước.
Tam Thiên Phù Đồ đang lao vun vút về phía trước thì đột nhiên đứng lại, tựa hồ như bị thứ gì đó ở phía sau kéo tụt lại.
Lạc Bắc sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Thì ra vừa rồi sức giữ kiếm của y chưa tốt, lúc vừa phóng ra thì chân nguyên đã không khống chế nổi thanh kiếm lao như tên bắn, suýt chút nữa thì làm Tam Thiên Phù Đồ đâm vào bức vách có khắc kiếm quyết.
“ Phải tìm hiểu cận thận mức độ giữ kiếm mới được.”
Lạc Bắc cũng lập tức phát hiện ra, nếu muốn hoàn toàn điều khiển được Tam Thiên Phù Đồ tùy ý tấn công trong phạm vi trăm trượng thì còn phải tìm ra được cách khống chế chân nguyên nữa.
Chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh đương nhiên là có thể dùng để nô kiếm được.
“ Chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh có khi còn mạnh hơn chân nguyên Đại Đại Trực Chỉ Thúy Hư Quyết đến mấy lần.”
Trong đầu Lạc Bắc bất giác có suy nghĩ như vậy Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết há chẳng phải là vô dụng sao. Nhưng Lạc Bắc lập tức lắc đầu, xua bỏ suy nghĩ này của bản thân.
Trong tình hình hiện nay, quá trình tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cực kì gian khổ, lại nguy hiểm, nếu tu luyện ban ngày chưa biết chừng sư trưởng ở Thục Sơn phát hiện. Hơn nữa tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh vô cùng tổn hao thể lực, tâm trí, nếu ban ngày luyện rồi thì ban đêm chưa chắc đã luyện tiếp được. Thế nên nếu ban ngày không luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết thì thật là lãng phí.
Huống hồ chân nguyên Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết nhẹ nhàng bổ dưỡng, có tác dụng phụ trợ cho việc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh.
Dù gì thì Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh cũng đã đạt đến tầng thứ năm, việc tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư quyết cũng có tiến bộ vượt bậc.
“ Những công pháp này tuy trái ngược nhưng lại có thể bổ sung cho nhau.”
Lạc Bắc từ từ đặt thanh Tam Thiên Phù Đồ của mình xuống, khi định đọc tiếp cách ngự kiếm của kiếm quyết “ Phá Thiên Liệt” thì phát hiện ra trong hang dần dần tối lại, nét chữ và hình ảnh ở trên tường cũng không đọc rõ được nữa.
“ Hang Thiên Nhược này bao quanh đều là núi, chẳng lẽ ánh sáng cũng lọt vào được sao?”
Lạc Bắc có chút kinh ngạc, cầm Tam Thiên Phù Đồ đi ra ngoài cửa hang, phát hiện ra bên ngoài trời đã tối từ lúc nào.
Bên ngoài trời tối, trong hang cũng mất dần ánh sáng. Xem ra đá ở hang Thiên Nhược này không những vô cùng rắn chắc mà còn có thể phản chiếu ánh sáng mặt trời một cách thần kì.
Lạc Bắc nghĩ rằng trong hang không đặt những đồ vật có thể phát sáng, có thể là do sợ những đệ tự mới nhập môn tâm trí chưa ổn định, nhất thời nhìn thấy kiếm quyết ảo diệu thì sung sướng vô cùng, đắm chìm vào trong đó rồi hấp tấp liều lĩnh.
“ Lạc Bắc.”
Lạc Bắc nhìn thấy trời tối, đang trầm ngâm suy nghĩ thì nghe thấy tiếng có người gọi mình, hướng về phía âm thanh phát ra thì nhìn thấy Tịnh Tư cùng Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đang từ sơn đạo đi xuống.
“ Được rồi, cũng đủ cả rồi nhỉ?” Lúc Lạc Bắc quay đầu lại nhìn Tịnh Tư thì Tịnh Tư đang cười hi hi, nói một câu như thế. Thì ra Thái Thúc cũng đã ra khỏi hang chứ kinh, nghe thấy tiếng nói nên cũng đi lên.
“ Thái Thúc sư muội, kiếm quyết trong hang của muội là Chu Tà sao?”
“ Lạn Hàng sư huynh, kiếm quyết trong hang của huynh là gì?'
“ Huyền Vô Kỳ sư huynh, kiếm quyết trong hang của huynh là gì?”
Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ trong lòng đều rất phấn khích, vừa gặp nhau trên sơn đạo, mấy người không hẹn mà cùng hỏi một câu như nhau.
Nhưng mấy người họ đều không có cơ hội trả lời, vì bao nhiêu lời định nói đều bị Tịnh Tư nói hết cả, “ Lạc Bắc! Thái Thúc! Phá Thiên Liệt và Chu Tà trong hang của các ngươi đúng không? Ta không có lừa gạt các ngươi đúng chứ? Chậc chậc, Lạn Hàng sư đệ! Huyền Vô Kỳ sư đệ! Kiếm quyết của các ngươi chắc chắn cũng rất lợi hại, một cái là Cửu Hỏa Toàn Nguyên kiếm quyết, một cái là Huyền Thiên kiếm quyêt. Lạn Hàng sư đệ, nghe nói kiếm quyết Cửu Hỏa Toàn Nguyên này có thể tích trữ thái dương chân hỏa vào trong kiếm thai, đi với thanh Xích Tô tiềm ẩn chân hỏa cực lớn của ngươi đúng là một sự kết hợp tuyệt vời...”
Lạc Bắc và Thái Thúc nhìn bộ dạng hả hê của Tịnh Tư cũng mặc kệ y, Thái Thúc hỏi nhỏ Lạc Bắc: “ Kiếm quyết đó ngươi lĩnh ngộ thế nào? Nhớ được bao nhiêu rồi?”
“ Ta mới hiểu được kiếm quyết nô kiếm, còn phần sau thì chưa kịp xem. Còn muội?”
“ A a ta còn nhanh hơn ngươi, xem hết kiếm quyết ngự kiếm rồi. Nhưng ngươi không phải vội, tu vị của chúng ta chưa đủ. Ta thử rồi, những pháp môn tu luyện đằng sau nô kiếm chúng ta không đủ chân nguyên, căn bản là chưa thể luyện được, vì thế nhanh hơn một ngày hay chậm hơn một ngày thì cũng như nhau thôi.”
“ Muội thử nô kiếm rồi?”
Thái Thúc gật đầu, khẽ cười nói, “ khống chế được, nhưng vẫn chưa giữ được kình đạo, chỉ sợ bây giờ mà nô kiếm, nếu khống chế không tốt sẽ lập tức làm mất phi kiếm. Nếu như Đoạn Thiên Nhai sư thúc, à không, Đoạn Thiên Nhai sư huynh mà phát hiện ra ta làm mất thanh Tân Thiên Trạm Lư, hơn nữa còn làm mất bao nhiêu là chân nguyên, chắc chắn sẽ tức đến nỗi đỏ mặt tía tai.”
“ Kể có có mất kiếm, huynh ấy giận đỏ mặt tía tai thì vẫn sẽ giúp ngươi tìm lại mà. Ngươi đừng nhìn cái mặt xám xịt ấy không thôi, con người huynh ấy không hề xấu đâu.” Thái Thúc và Lạc Bắc thì thào với nhau nhưng Tịnh Tư vẫn nghe thấy được, “ Hơn nữa, chắc chắn huynh ấy không mắng ngươi đâu. Vì ta nhớ huynh ấy còn mất nhiều hơn ngươi năm tháng mới luyện được nô kiếm, mà trong lúc luyện còn chẳng may đánh mất thanh Thanh Dương, suýt nữa thì đâm trúng mông của Minh Hạo.”
“ Đoạn Thiên Nhai sư huynh trong lúc luyện kiếm, đã làm mất phi kiếm lại còn suýt thì đâm trúng mông của Minh Hạo sư huynh?”
Lạc Bắc cùng Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ nghe thấy câu này, nghĩ đến bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng của Đoạn Thiên Nhai, nhất thời muốn cười nhưng không dám cười, phải nhịn đến mỗi mặt mũi méo xệch.
“ Đúng rồi, Đoạn Thiên Nhai sư huynh luyện kiếm quyết gì vậy?”
Lạc Bắc nhịn cười, muốn hỏi câu này nhưng đột nhiên lúc đó, trong lúc đi theo sơn đạo xuống dưới, y lại nhìn thấy bóng người mặc áo trắng lúc lên núi.
Bóng người áo trắng đó vẫn đang ngồi lặng lẽ trên tảng sơn thạch. Chỉ có điều, buổi sáng đến thì y tựa hồ như đang ngắm nhìn những đám mây trắng ở trên trời, còn bây giờ thì y tựa hồ như đang ngắm nhìn ráng chiều đang dần biến mất.
” Tịnh Tư sư huynh, người đó là ai thế?” Lạc Bắc bất giác dừng lại, đưa tay chỉ về phía đó, hỏi Tịnh Tư.
“ Đừng để ý đến y.” Tịnh Tư nhìn về phía bóng người ở xa, ồ lên một tiếng, “ y chỉ là một tên ngố thôi.”
“ Ngố?”
“ Đúng thế. Đến mình là ai y cũng không biết, hơn nữa lại rất hay quên, qua một ngày thì quên sạch những chuyện xảy ra ngày hôm trước.” Tịnh Tư lắc đầu, “ Hồi trước, ngày nào ta cũng nói chuyện với y thì ngày nào y cũng hỏi lại ta là ai, làm ta chẳng muốn nói chuyện với y nữa.”
Một người mà đến chuyện mới ngày hôm trước đã quên sao?
Lạc Bắc bất giác lặng người, “ Vậy sao y lại ở đây?”
“ Ta không biết.” Tịnh Tư lắc đầu, “ Lúc ta đến thì y đã ở đây rồi. Lúc sư huynh dẫn đường hồi trước đến thì y cũng đã ở đây rồi. Sư tôn bảo bọn ta không cần để ý đến y, y cũng không đi đâu, ngày nào cũng chỉ ngồi ở đây.”
“ Sao thế?” Thái Thúc lén kéo vạt áo của Lạc Bắc.
Vì nàng cảm thấy thần sắc của Lạc Bắc khi nhìn con người kia có chút cổ quái.
Tuy rằng ở hang Thiên Nhược có một người thế này cũng có chút kì quái, nhưng cả Thục Sơn chu vi ngàn dặm này, những người kì dị cũng không hề ít, Lạc Bắc không nhất thiết phải ngạc nhiên như thế.
“ Không có gì.” Lạc Bắc lắc đầu, không nói gì cả, tiếp tục đi theo Tịnh Tư xuống dưới.
Nhưng mới đi được vài bước, Lạc Bắc đột nhiên dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhìn Tịnh Tư nói: “ Tịnh Tư sư huynh, đệ có thể đến gặp y, nói với y vài câu được không?”
“ Ngươi muốn nói gì với y? Tại sao?” Lần này chưa cần nói đến Tịnh Tư, mà cả Thái Thúc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ đêu rất ngỡ ngàng.
“ Vì y hình như có nét gì đó giống với một người trước đây đệ đã từng gặp.” Lạc Bắc cũng có chỗ khó nói.
Bời vì hắn vừa mới ngỡ ngàng một chút, hoảng hốt nhận ra rằng, bóng người đó, dường như rất giống với Nguyên Thiên Y.
“ Sư phụ không thể nào lại ở đây được.”
Trong lòng Lạc Bắc cũng vừa hiện lên suy nghĩ này.
Nhưng mới đi được vài bước, ý nghĩ muốn được nhìn thấy người đó của Lạc Bắc lại càng mãnh liệt hơn, không thể nào kiềm chế được.
Lạc Bắc thậm chí còn cảm thấy, nếu mình không đi xem cho rõ thì trong lòng sẽ không thể bình tĩnh để luyện bất kì quyết pháp nào.
“ Có nét giống với người ngươi đã từng gặp? Y đã ở đây bao nhiêu năm nay không ra ngoài rồi, chắc chắn không phải người ngươi quen đâu ha?” Tịnh Tư nói thế nhưng nhìn bộ dạng thấp thỏm của Lạc Bắc, y vẫn gật đầu, “ Dù sao thì ta cũng chỉ có nhiệm vụ dẫn đường, chỉ cần không để các ngươi đi nhầm hang là được, cũng không có quyền gì ngăn cản hành động của các ngươi. Ngươi muốn gặp thì cứ đi gặp đi.”
“ Đa tạ Tịnh Tư sư huynh.”
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, tiến về phía bóng người áo trắng đó.
“ Người mà Lạc Bắc nói đã từng gặp là ai? Đối với y lại quan trọng như thế?” Nhìn dáng Lạc Bắc đi về hướng đó, trong đầu mấy người Thái Thúc đều nảy sinh ý nghĩ này. Ba người họ trước giờ chưa từng thấy Lạc Bắc căng thẳng như thế.
Bóng người áo trắng trong đêm tối mờ ảo, Lạc Bắc càng đến gần càng thấy tim mình đập dữ dội, y càng nhìn càng thấy người đó giống Nguyên Thiên Y.
“ Ồ? Ngươi đến hang kinh này để luyện kiếm quyết hả?”
Nhưng đúng lúc Lạc Bắc chỉ còn cách phía sau y không xa, người này lại chậm rãi quay người lại, nhìn Lạc Bắc mà nói.
Toàn thân Lạc Bắc lập tức đứng lại, toàn thân đột nhiên thất vọng tột cùng.
Người này tuy rằng cũng xõa tóc, vóc dáng cũng giống với Nguyên Thiên Y, dung mạo cũng vô cùng khôi ngô, nhưng khuôn mặt lại không hề giống với Nguyên Thiên Y.
Rõ ràng y không phải là Nguyên Thiên Y.
“ Sao thế? Sao ngươi lại thất vọng như vậy?” Nam tử mặc áo trắng bỗng hỏi.
Lạc Bắc lúc này mới giật mình, lúc này y mới phát hiện ra, đôi mắt của nam tử này lại thuần khiết vô cùng, thuần khiết như một đứa trẻ chưa kinh qua sự đời, đôi mắt trong suốt như có thể nhìn thấy đáy.
Ngập ngừng một lúc, Lạc Bắc trả lời có chút áy náy, “ Ta lúc trước tưởng huynh là một người ta quen, nhưng đến đây rồi thì mới biết là không phải.”
“ Ồ?” Nam tử mặc áo trắng khẽ mỉm cười rất đẹp, “ Sao, người mà ngươi quen đó nhìn rất giống ta sao?”
“ Không phải.” Lạc Bắc chầm chậm cúi đầu xuống, “ chỉ là nhìn từ sau lưng thì rất giống.”
“ Vậy sao?” Nam tử mặc áo xanh liền đứng dậy, chăm chú nhìn Lạc Bắc, “ Ngươi đó đối với ngươi mà nói, nhất định là rất quan trọng.”
Lạc Bắc gật đầu.
Đối với Lạc Bắc, La Phù là nhà của y, còn Nguyên Thiên Y và Llo Triệu Nam không chỉ là thầy, mà còn là người thân đối xử với y rất thật lòng.
Vì thế khi y phát hiện ra người này không phải là Nguyên Thiên Y, trong lòng rất thất vọng, buồn bã.
Tuy hiện giờ y đang đắm chìm trong niềm vui sướng tu đạo có đột phá, nhưng thân là đệ tử, một khi có thành tựu thì trong lòng đều muốn sư phụ của mình nhìn thấy.
“ Trong lòng ta cũng có một người rất quan trọng, chỉ có điều ta không nhớ hình dáng người đó ra sao.”
Nam tử mặc áo trắng nhìn Lạc Bắc, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi, “ Ngươi tên là gì?”
“ Ta là Lạc Bắc.”
“ Lạc Bắc?” Nam tử mặc áo trắng nhìn Lạc Bắc, cười một cái, rồi lại quay người đi, nhìn lên bầu trời đã tối đen kia.
“ Huynh đang nhìn gì vậy” Lạc Bắc không nhịn được phải hỏi.
“ Ta chẳng nhìn gì cả” Nam tử áo trắng khẽ nhíu mày, “ Ta đang nghĩ xem ta là ai. Ta muốn cho ngươi biết tên của ta, nhưng mãi mà ta vẫn không nhớ ra mình tên là gì.”