Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 127-128: Bí Tịch.
N
àng co quắp người lại, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật!
Diệp Không nói những lời này, miệng đã dán lên vành tai nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào khe hở giửa ngực của nàng, thấy cái cổ nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, rung động lòng người.
- Ngươi... Chớ lừa gạt ta...
Lực chú ý của nàng dã bị miệng của Diệp Không hấp dẫn.
Hắn muốn hôn ta sao? Tại sao vẫn chưa hôn chứ? Ai nha, hôm nay ta chỉ mặc một cái yếm, hắn biết sẽ thế nào? Ông trời...ơ...i, cô gái nhỏ ngươi sao lại có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ngươi chuẩn bị cho hắn lột quần áo rồi sao? Đột nhiên trong nội tâm tiểu Hồng xuất hiện ý nghĩ này, bỏ quên chuyện Nhị thái thái trừng phạt nàng.
- Ta lừa ngươi làm gì?
Diệp Không nhìn hai gò má của thiếu nữ, cái cổ, từ màu trắng biến thành màu hồng, rất động lòng người, còn có mùi thơm của nữ nhân, cuống họng của hắn khô khốc, hô hấp cũng dần dần trầm trọng, hắn dùng bờ môi nhẹ nhẹ chạm vào vành tai của nàng.
- Không muốn...
Tiểu Hồng cảm giác bờ tai của mình trở nên nóng hơn, thở nhẹ ra nói một câu, muốn tránh đi, nhưng không có sức lực.
- Ngươi không phải vẫn muốn học Đả Cẩu Bổng Pháp của ta sao... Hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử một hồi.
Diệp Không vươn cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của tiểu Hồng, đè nàng xuống giường.
Nếu đã sớm quyết định thì nên ra tay, đây là chuẩn tắc trước sau như một của Diệp Không, hơn nữa muốn nữ nhân này vì chính mình bảo thủ bí mật, biện pháp duy nhất, chính là đạt được nàng.
Tiểu trang phục màu đỏ bị nhắc lên, cái bụng trơn bóng trắng bóc xuất hiện, Diệp Không đặt tay lên cái bụng trơn bóng của nàng...
Nhưng lúc này, Diệp Không đột nhiên nhớ tới một chuyện, đưa tay khẽ ngắt tiểu kiếm bên hông, ném vào túi trữ vật, chợt nghe Hoàng Tuyền lão tổ nổi giận mắng.
- Tiểu quỷ chết tiệt! Không nên tuyệt tình như vậy chứ? Cho ta xem xem một chút thì có cái gì đâu cơ chứ?
Diệp Không cười hắc hắc nói ra.
- Lão tổ, ta đáp ứng cho ngươi nhìn nữ tử lầu xanh, không có đáp ứng cho ngươi nhìn nữ nhân của ta, đã trông thấy cái bụng của tiểu Hồng, ngươi vụng trộm vui cười đi!
- Đúng là coi trời bằng vung! Tiểu tử này vô liêm sỉ, lão nương sớm muộn sẽ làm cho hắn hối hận.
Nhị thái thái nổi trận lôi đình, nàng từ khi trở về đã được người hầu nói lại chuyện hai nhi tử bị Diệp Không đuổi đánh trong nội viện, bị toàn bộ Diệp Phủ chế giễu, đây quả thực là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Cho dù nàng đấu với bọn Tam thái thái chết đi sống lại, nhưng đó cũng là đấu đá sau lưng, ở trước mặt còn thân hơn cả thân tỷ muội trong nhà, không thể để hạ nhân chế giễu.
Nhưng mà hôm nay Diệp Không đã triệt để làm cho mặt mũi của nàng quét sạch dưới đất, nhi tử bị đánh là chuyện nhỏ, mất mặt tổn thất là đại sự, từ nay về sau những nha hoàn kia, hạ nhân kia, đều mỉa mai Nhị thái thái nàng vô dụng.
Chuyện này không chỉ đánh nhi tử của nàng, đây là đánh lên mặt mũi của nàng.
- Mẫu thân, hắn còn nói cho dù Nhị thái thái về hắn cũng không sợ, cũng muốn đánh chết hai huynh đệ chúng ta, ngươi cần phải vì nhi tử mà làm chủ nha!
Diệp Vũ quỳ trên mặt đất thêm dầu vào lửa mà kể lể.
- Ta sớm muộn gì cũng cho hắn và mẫu thân của hắn biết lợi hại!
Trong mắt Nhị thái thái hiện ra một tia tàn khốc.
- Mẫu thân a, ngươi nói ngươi đi đâu, đến bây giờ mới trở lại, nếu không nhi tử cũng không bị người ta đánh thế này, xảy ra chuyện xấu lớn như vậy.
Nhị thái thái trên mặt đỏ lên, tức giận nói ra.
- Thứ vô dụng, chuyện của lão nương ngươi cũng muốn quản?
Dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt Nhị thái thái hòa hoãn lại, vuốt đầu Diệp Vũ nói ra.
- Con à, mẫu thân biết rõ ngươi ủy khuất, nhưng ngươi vẫn phải chịu đựng... Ngươi yên tâm, mẫu thân sẽ sớm cho tên tiểu tử kia quỳ dưới đất cầu xin con tha thứ!
- Ah, còn phải nhẫn? Mẫu thân, chẳng lẽ ngươi thực sự sợ hắn?
Diệp Vũ rất không vui khóc rống lên.
- Ta phải giúp người nghiệm chứng một việc.
Nhị thái thái nhướng mày, cũng không nói ra, còn nói thêm.
- Đi rửa cái mặt, đổi quần áo, đợi đến buổi trưa không có người, mẫu thân mang ngươi đi nhận sai.
- Còn muốn đi nhận sai với hắn?
Diệp Vũ không thể tin tưởng nổi mà hỏi lại.
- Nhớ kỹ, có thể chịu đựng chuyện mà người khác không chịu đựng được, mới là nhân thượng nhân! Đợi thêm một thời gian, sẽ trả lại cho hắn gấp trăm lần.
Trong phòng của Diệp Không.
- Bát thiếu gia, muốn cái gì đây.
Sau khi tiểu Hồng được mưa móc cũng không có ý tứ mặc quần áo lại, mà dùng chân che nơi thần bí màu đen của nàng lại.
- Muốn cái gì, ân, cái gì cũng không muốn.
Diệp Không quay sang, nhìn thân thể mềm mại trắng bóc của tiểu Hồng, vô ý thức đưa cánh tay tới, mềm mại, có chút mát mẻ tinh tế tỉ mỉ, xúc cảm tuyệt hảo.
- Rất lâu không có thử qua nữ nhân, loại tư vị này đúng là rót vào tận xương tủy.
Diệp Không nỉ non, lại mút quả nho màu đỏ.
Đến Thương Nam đại lục vài năm, rốt cuộc Diệp Không cũng nếm sung sướng với nữ nhân, làm cho hắn mê ly, say mê trong đó.
- Từ nay về sau tiểu Hồng đã là người của Bát thiếu gia... Bát thiếu gia, ngươi chuẩn bị nói thế nào với Nhị thái thái đây?
Hưng phấn qua đi, tiểu Hồng miễn cưỡng không lo lắng nữa.
- Ah, đơn giản.
Diệp Không thò tay vỗ túi trữ vật, từ bên trong lấy ra hai quyển sách nhỏ, đưa cho tiểu Hồng, sau đó cánh tay của hắn duỗi ra, sờ nắn cái bụng tròn vo trơn bóng của nàng, sau đó cánh tay trượt xuống cấm địa thần bí.
- Đừng đụng chỗ đó, đau.
Tiểu Hồng nhíu mày lại vì đau đớn, đột nhiên trông thấy mấy chữ nhỏ trên quyển sách, con mắt đang mê ly biến thành trong trẻo.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng!
Quyển sách này chính là quyển sách trong đống bảo vật dân gian mà Lô Tuấn Lô Nghĩa sưu tầm được, Diệp Không cũng mặc kệ nó thiệt giả, chỉ bảo người đổi lại bìa sách, còn làm thành bộ dáng sách cũ nát, lấy ra lừa gạt Nhị thái thái.
- Bát thiếu gia, ngươi... Thật sự cho ta cái này sao?
Tiểu Hồng cả kinh trừng lớn đôi mắt dễ thương, đều quên ngón tay của Diệp Không đang tiến vào địa phương đau đớn của nàng.
- Không phải cho ngươi, mà là cầm nó để đưa về cho Nhị thái thái, ân coi như là đổi lấy ngươi đi.
Diệp Không cười nói.
- Thật!
Tiểu Hồng kinh hô, phải biết rằng phong trào luyện võ ở Thương Nam đại lục cực kỳ mãnh liệt, một bản võ công tuyệt thế bí tịch có giá trị liên thành, một người con gái như tiểu Hồng so sánh với nó, hoàn toàn không có ý nghĩa.
- Không muốn!
Ngay sau đó tiểu Hồng lại lắc đầu, nói ra.
- Nô tài tự biết mình không đáng giá bằng quyển bí tịch này, nếu dùng để đổi nô tài thì không đáng, cái này Bát thiếu gia hay nên thu lại đi, quá quý trọng, nô tài không đảm đương nổi.
Tiểu Hồng nói xong, trong mắt xuất hiện nước mắt, nàng quá cảm động, thực sự cảm động, đây chính là nam nhân mà nữ nhân tham luyến, một nam tử hoàn toàn bỏ qua bí tịch tuyệt thế để đổi lấy tự do cho nàng, trừ Diệp Không còn có ai chứ?
Diệp Không vốn định nói là giả, nhưng thấy nàng cảm động, nên cũng nhịn xuống, cười nói.
- Trong lòng ta, quyển bí tịch này làm sao có thể so sánh với tiểu Hồng tỷ chứ, cho nên ta chuẩn bị hai quyển.
- Ah!
Tiểu Hồng lại một lần nữa giật mình, nhìn kỹ, nguyên lai chính là quyền bí tịch còn lại, trên bìa cuốn bí tịch thứ hai có viết "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo."
- Ông trời...ơ...i!
Tiểu Hồng lần nữa kinh hô thành tiếng, nàng lại khiếp sợ, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, giá trị của mình có thể đổi được hai quyển bí tịch tuyệt thế này.
- Đi đi, nếu Nhị thái thái có thành ý, nhất định sẽ chủ động đi tới, đến lúc đó, ta sẽ biểu đạt ý tứ, đem hai quyển sách này đưa cho bà ta, sau đó đưa ra thỉnh cầu với bà ta, nhất định bà ta sẽ đại hỉ.
- Bát thiếu gia...
Trong nội tâm tiểu Hồng cảm động, tiếng nói càng thêm ôn nhu, nàng ngậm chặt môi, nước mắt lăn dài trên má, chậm rãi nhích thân thể của mình qua, dùng đôi chân tròn lẳn chủ động quấn lấy eo của Diệp Không, sau đó lại trượt xuống.
- Bát thiếu gia, nô tài có vì ngài mà chết cũng không hối tiếc.
Tiểu Hồng khẽ vươn tay ôm cánh tay Diệp Không, môi nóng đưa tới.
- Hảo hảo, nói cái gì mà chết chứ?
Diệp Không thấp giọng nói ra.
- Nô tài sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Bát thiếu gia, mặc Bát thiếu gia khinh bạc...
- Còn phải bảo thủ bí mật cho ta.
Diệp Không nói xong, lại đè lấy nàng.
- Vâng...
Tiểu Hồng phát ra âm thanh động lòng người, tay trắng ôm cổ Diệp Không, hít sâu một hơi.
- Bát thiếu gia, thương yêu tiểu Hồng, còn đau đấy, đừng... Quá sức.
Lại là một nén hương trôi qua
- Bát thiếu gia, tiểu Hồng không chịu đựng nổi.
Tiểu Hồng đổ đầy mồ hôi sau lưng, tóc tai trên trán đã tán loạn.
- Ân, ta sắp rồi.
Thân thể của Diệp Không còn chưa phát dục hết, không thể quá bền bỉ, có khi đến cuối cùng ngừng suy nghĩ nhịn xuống, cũng nhịn không được.
Sau một hồi lâu, lúc này hai người mời từ trên giường ngồi dậy, con mắt tiểu Hồng nhắm lại, khẽ thở dài.
- Thì ra giữa nam và nữ cùng nhau lại có tư vị này.
Diệp Không khẽ nói.
- Cái tư vị gì?
- Đau, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn tiếp tục, đến cuối cùng... Lại cảm thấy rất tốt.
- Có người nói nữ nhân dây lưng buông lỏng sẽ muốn... Nếu như ta muốn trường kỳ bế quan, ngươi có thể thủ tiết chờ ta hay không?
Diệp Không lại hỏi.
Tiểu Hồng nghe xong, mở mắt ra, nói:
- Bát thiếu gia, ngươi nói cái gì vậy? Tiểu Hồng tuy là hạ nhân, nhưng điểm này... Vẫn hiểu được, tiểu Hồng nếu là người của Bát thiếu gia, sẽ thủ thân như ngọc cho Bát thiếu gia, đừng nói Bát thiếu gia bế quan năm ngày, cho dù năm mươi ngày, năm trăm ngày, tiểu Hồng cũng không muốn có quan hệ gì với nam nhân khác cả.
Nếu là năm năm, năm mươi năm thì sao?
Diệp Không trong lòng nghĩ ngợi, nhưng không nói ra miệng, hắn cảm thấy lúc này nói những chuyện này có chút tàn nhẫn với tiểu Hồng, trách không được tu sĩ đều tìm lão bà là tu sĩ.
Nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói, khổ tu sĩ sau khi tích cốc liền bế qua mấy chục năm là chuyện thường, chờ mình bế quan đi ra, hồng nhan đã biến thành bà lão, làm sao mà chịu nổi? Đối với mình mấy chục năm trôi qua trong nháy mắt, nhưng người đang yêu chờ đợi sẽ thống khổ mà, đúng không?
Diệp Không thở dài một hơi, nói ra.
- Lần này thời gian bế quan của ta dài một chút, có khả năng là vài tháng, vốn hôm nay sẽ bắt đầu, nhưng bởi vì chuyện của ngươi, cho nên sẽ chậm trễ một ngày.
- Không có sao, tiểu Hồng thủ thân hơn mười năm, mấy tháng có tính toán là gì? Nghẹn đến lúc đó... Mới có thể khiến cho Bát thiếu gia tận hứng.
Tiểu Hồng nói xong có chút xấu hổ, một giờ trước kia, dù thế nào mình cũng không nói như vậy, nhưng bây giờ nói ra miệng, cũng rất thản nhiên.
- Ân, Nhị thái thái tại sao còn chưa tới nhỉ?
Diệp Không nhịn không được kỳ quái, nói.
Tiểu Hồng lo lắng, nhưng vẫn nói:
- Tiểu Cầm tại sao giờ này không tới đây?
Kỳ thật bọn họ không biết, Lô Cầm đã tới qua, nhưng hai người quá say mê hoan ái, cũng không có chú ý đến
Bởi vì gian phòng có kết cấu bằng gỗ nên cách âm không tốt, Diệp Không cũng không mở trận pháp, Lô Cầm từ xa đã nghe thấy âm thanh kỳ quái của tiểu Hồng, tiểu nha đầu tuy thuần khiết, nhưng vẫn bị âm thanh này làm toàn thân bủn rủn, cho nên nàng cũng biết đó là cái gì.
Chuyện hôm nay nàng thấy rất rõ ràng, Diệp Không ca ca đã muốn tiểu Hồng, nhưng nàng vẫn không có ghen tuông, ở Thương Nam đại lục, một chồng nhiều vợ là bình thường, người nghèo cũng lấy mấy lão bà đấy, lại nói nàng không có ghét tiểu Hồng.
Đương nhiên, trong lòng của Lô Cầm vẫn có chút khó chịu, vì cái gì Diệp Không ca ca không cùng mình làm việc này? Chẳng lẽ là không thích ta? Hay là ta không đủ xinh đẹp?
Đương nhiên, loại chuyện này chỉ để ở trong lòng của nàng, không có ý tứ nói ra.
Cho dù sau này Diệp Không cùng tiểu Hồng đi ra, nàng cũng chỉ giả bộ như không biết.
- Bát thiếu gia, Nhị thái thái sao còn chưa tới?
Lúc ăn cơm buổi trưa, tiểu Hồng hỏi, nàng đối với phán đoán của Diệp Không cũng có chút hoài nghi.
- Yên tâm đi, ta nói nàng đến, nàng chắc chắn đến.
Diệp Không mới nếm thử nữ nhân, cùng tiểu Hồng như keo như sơn, đang ăn cơm, tay trái vẫn để lên ngực của tiểu Hồng, văn vê ngực của nàng.
- Nàng khẳng định phải đến, bất quá là hưng sư vấn tội a.
Trong nội tâm Trần cửu nương đang phiền não, cũng không chú ý tới hành động mờ ám của hai người trước mặt, nàng buồn đến mức ăn cơm không vô, nói ra:
- Nhị thái thái tâm nhãn nhỏ nhất (ý nói nhỏ nhen), lại chú trọng mặt mũi nhất, bình thường những gia đinh kia đắc tội nàng, nào có kết cục tốt, ai! Lần này ngươi chọc đại họa rồi.
- Kiền nương (mẹ nuôi), ngươi cũng đừng thở dài, Diệp Không ca ca là tiên nhân, hắn nói không có việc gì là không có chuyện gì.
Lô Cầm tiểu nha đầu cắn chiếc đũa, nàng đối với Diệp Không có tín nhiệm mù quáng.
- Ân.
Tiểu Hồng nghe thấy lời này, trong nội tâm an tâm rất nhiều, tiên nhân còn sợ phàm nhân sao?
Đột nhiên cảm giác ngón tay của tiên nhân đang trượt xuống giữa hai chân của nàng, tiến vào bên trong, sắc mặt của nàng đỏ bừng, rốt cuộc chịu không bổi "Á" một tiếng, lặng lẽ để tay trái buông xuống, muốn kéo ngón tay của hắn ra.
Nhưng ai biết Diệp Không đem bàn tay nhỏ của nàng vân vê vài cái, sau một hồi vân vê, làm thân thể tiểu Hồng run lên nhè nhẹ, rốt cuộc không cách nào an tâm ăn cơm.
Cảm giác được động tác của Diệp Không càng ngày càng làm càn, tiểu Hồng càng không chịu nổi, quay đầu trừng mắt với Diệp Không.
Diệp Không như không có gì, không ngờ dùng sức hơn, tiến lên phía trên len vào trong áo mỏng của tiểu Hồng, bàn tay chà sát lưng của nàng.
Thời điểm tiểu Hồng vô kế khả thi, chỉ nghe thấy ngoài viện có tiếng quản gia hô lên.
- Nhị thái thái bên này, mời!
Nghe nói Nhị thái thái đến, khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Hồng biến thành trắng bệch, giống như người bệnh lâu năm.
Tiểu Hồng muốn đứng dậy, nhưng bàn tay của Diệp Không vẫn như cũ, bàn tay của hắn lúc này đang tiến vào quần lót của nàng.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --