Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 80: Vưu Kỳ Đến Tìm Nhân Tử
T
ròn hai ngày Bạch Lạc Nhân không đi học.
Duy nhất một lần cậu bảo Bạch Hán Kỳ gọi điện thoại cho La Hiểu Du, trừ lần đó ra thì không hề nói một câu nào.
Gần đây Vưu Kỳ không thích tiếp lời với Cố Hải, bởi vì Cố Hải luôn luôn vô tình hay cố ý chĩa mũi nhọn vào cậu, nhưng lần này cậu ta thật có chút không nhịn nổi. Hai ngày nay Bạch Lạc Nhân không đi học, Vưu Kỳ làm gì cũng gặp khó khăn, muốn chép bài tập cũng không biết tìm ai, đồ ăn không hết cũng không biết cho ai, muốn kêu ca mấy câu cũng không biết tìm ai...
"Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đâu?"
Cố Hải cắm tai nghe, nhạc thiền Phật giáo, mặt không chút thay đổi.
Vưu Kỳ không biết làm sao, tan học liền chạy vội đến lớp Dương Mãnh.
"Wow! Wow!..."
Vưu Kỳ mới vừa đi tới lầu một, một trận gào rú chói tai bắt đầu, tất cả học sinh thích xem náo nhiệt đều chạy ra, kết quả ngoài Vưu Kỳ thì chẳng còn ai khác. Trong phút chốc toàn bộ hành lang liền ầm ĩ, nữ sinh tán thưởng suýt xoa, nam sinh xem thường chửi rủa liên tục.
Hai tay Vưu Kỳ đút túi quần, giống như được mọi người vây xem đã thành thói quen, khí chất giống như người mẫu đi đến cửa lớp Dương Mãnh.
"Dương Mãnh có ở đây không?" Vưu Kỳ quay sang một cô nữ sinh hỏi.
Nữ sinh này dùng tay che miệng đang há hốc ra, ngay lập tức chạy vào lớp túm cổ Dương Mãnh kéo ra ngoài.
"Đã tìm tới cho cậu." Nữ sinh cười duyên dáng.
Vưu Kỳ qua loa nói mấy câu cảm ơn, kéo Dương Mãnh đi lên cầu thang.
"Tôi không biết vì sao bên ngoài nhốn nháo như thế, ồn ào nửa ngày hóa ra là cậu đến!" Dương Mãnh ngáp một cái.
Vưu Kỳ rút lại vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt tỏ vẻ sốt ruột nhìn Dương Mãnh.
"Bạch Lạc Nhân đi đâu rồi?"
"Nhân Tử?" Dương Mãnh sửng sốt hồi lâu, "Cậu ấy không đi học hay sao?"
"Hai ngày này không đi, cậu không biết hả?"
Dương Mãnh lắc đầu, "Không biết! Cũng lâu rồi tôi không qua nhà cậu ấy."
"Tan học cùng tôi qua đó đi!"
Dương Mãnh chần chừ một chút.
"Tôi nhớ là cậu ở nội trú mà? Ký túc xá cậu có điểm danh không? Hay là chờ thêm đi, có khi ngày mai cậu ấy lại đi học rồi, nếu như không đi, chủ nhật hai ta cùng đến thăm cậu ấy."
"Thôi đừng đợi đến chủ nhật, hôm nay đi luôn đi." Vưu Kỳ sắp túm quần áo Dương Mãnh thành bông hoa rồi.
Dương Mãnh nhìn Vưu Kỳ từ trên xuống dưới, vẻ mặt tỏ ra không thể hiểu được, "Cậu gấp gáp như vậy làm gì? Không phải cậu ấy xin nghỉ hai ngày thôi sao? Nếu thật sự có chuyện gì thì sớm đã có người khác thu dọn đồ đạc cho cậu ấy."
"Cậu đó, thật bình tĩnh! Vưu Kỳ lấy ngón tay ấn đầu Dương Mãnh," Tôi còn tưởng cậu có tình có nghĩa, không nghĩ tới thật là không nghĩ tới cậu lại trẻ con như vậy!"
Nói xong, mặt đen lại xoay người đi.
Dương Mãnh nhìn bóng lưng Vưu Kỳ, lẩm bẩm một câu, "Bị tâm thần hả?"
Xoay người đi về lớp, đụng phải một ''tường thành'' nữ sinh...
Trước khi tan học 10 phút, Vưu Kỳ liền mai phục tại bãi đỗ xe lớp của Dương Mãnh, đến khi Dương Mãnh đem xe đi ra cổng trường, Vưu Kỳ liền nhảy lên một chiếc taxi.
"Chú tài xế, làm phiền chú đi theo chiếc xe đạp phía trước."
Nói xong câu đó, Vưu Kỳ chờ chú tài xế mắng chửi cậu, kết quả vị tài xế này vô cùng tốt tính, không những không đuổi Vưu Kỳ xuống, mà còn không hề oán thán một câu, đi theo chiếc xe đạp vào một con đường nhỏ. Quẹo trái quẹo phải, không thấy bực mình chút nào, thậm chí còn vừa đi vừa khẽ hát theo nhạc trong xe.
Vưu Kỳ nhịn không được liền hỏi, "Chú tài xế, cháu bắt chú đi theo một chiếc xe đạp, chú không tức giận ạ?"
Tài xế ha ha cười hai tiếng, "Tôi thì có gì không vui? Lần trước có một cậu bắt tôi đi theo một người đi bộ cơ!"
Trong lòng Vưu Kỳ dâng lên một trận cảm động, nếu như mọi người đều giống như vị tài xế này, nhiệt tình như vậy, thì xã hội này có phải là ấm áp bao nhiêu chứ!
Dương Mãnh dừng lại ở cửa nhà Bạch Lạc Nhân.
Vưu Kỳ cũng bảo tài xế dừng lại, sau đó nhìn đồng hồ tính phí, móc ra 25 tệ đưa cho tài xế.
"25 tệ?" Khuôn mặt chú tài xế tái xanh,"Cái này mà cậu cũng có thể móc ra hả?"
Vưu Kỳ ngây ngẩn cả người, chỉ đồng hồ tính phí, "Trên kia hiện có 25 tệ mà!"
Tài xế cười nhạt, "Chàng trai, cậu thật là không có chút độ lượng rồi! Cái cậu mà tôi vừa kể ấy, cậu ta bắt tôi đi theo một người đi bộ, cuối cùng lúc thanh toán cũng là 25 tệ, cậu ta không nói hai lời trực tiếp cho 100 tệ."
"Đó là cậu ta có tiền, cháu không có tiền." Vưu Kỳ vặn lại ông tài xế.
Tài xế cấp tốc khóa cửa xe lại, bắt đầu tranh luận phải trái với Vưu Kỳ.
"Chàng trai này, tôi không phải là loại tài xế vớ vẩn, tôi là dựa vào lương tâm mà đòi tiền. Cậu tính xem tôi trở cậu bao nhiêu lâu hả? Dựa theo tốc độ bình thường, thì tôi trở cậu bao nhiêu lâu hả?"
"Nếu đúng như chú nói, chú còn phải giảm tiền cho tôi đó! Bây giờ đang là giờ cao điểm, nếu tôi không bảo chú đi con đường nhỏ này, thì bây giờ chú vẫn đang mắc kẹt ở cổng trường đó!"
"Không cần phí lời với tôi, hôm nay cậu không trả tiền, thì cũng đừng có mong xuống xe!"
"Chú lái xe hay là ăn cướp hả?"'
"Cậu nói ai ăn cướp hả? Cậu nói ai ăn cướp hả? Cậu còn nói thêm một câu nữa, tôi vả cậu rụng hai hàng tiền đạo!"
Cuối cùng Vưu Kỳ cũng phải thỏa hiệp, hơn 100 tệ trong ví tiền đều ném qua, lúc xuống xe trong lòng không ngừng mắng chửi: Thằng chó nào cho ông ta 100 tệ hả? Fuck! Để tôi gặp được nhất định giết chết không tha!
Dương Mãnh do dự rất lâu, vẫn đi vào cửa nhà Bạch Lạc Nhân.
Vưu Kỳ theo sát phía sau.
Bạch Hán Kỳ thấy Dương Mãnh, nhiệt tình hô một tiếng, "Con gái! Mấy ngày nay sao không thấy tới nhà chơi hả?"
Vưu Kỳ chợt nghe thấy hai chữ ''con gái'' Nhịn không được ở phía sau cười khúc khích, cậu ta coi như đã biết vì sao Dương Mãnh không cho cậu ta đi theo, hoá ra người ta còn có biệt danh đáng yêu như thế!
Dương Mãnh nghe được tiếng cười sau lưng, nhịn không được đánh rùng mình một cái, nhìn lại, mặt mũi liền trắng bệch.
"Cậu... Sao lại theo tới?"
"Tôi không theo qua đây, sao mà biết được ba cậu gọi cậu là con gái hả?"
"Đây không phải là ba tôi." Dương Mãnh ngượng ngùng, "Đây là ba Bạch Lạc Nhân."
"Hả?" Vưu Kỳ ngạc nhiên một hồi, "Chào chú ạ!"
Bạch Hán Kỳ quay sang cười cười với Vưu Kỳ, "Cháu cũng là bạn học của Nhân Tử hả? Cái tên nhóc này dáng dấp thật sự nhanh nhẹn!"
Vưu Kỳ ngượng ngùng cười cười, Dương Mãnh ở bên cạnh mắt trợn trắng.
"Chú, Bạch Lạc Nhân đâu ạ?"
"Nó đang ngủ!" Bạch Hán Kỳ nói.
Vưu Kỳ nhìn đồng hồ một cái, vừa mới hơn bảy giờ một chút, "Cậu ấy ngủ sớm như vậy hả chú?"
"Sáng sớm nó mới ngủ, chắc cũng sắp dậy rồi."
Đồng hồ sinh học đảo lộn hả... Vưu Kỳ tính thăm dò hỏi, "Cậu ấy bị ốm hay sao ạ?"
"Không phải ốm, mà là mệt mỏi, không muốn rời giường."
Người cha này... Quá văn minh rồi! Con trai mệt mỏi có thể không phải đi học, trong lòng Vưu Kỳ có chút ao ước cùng với đố kỵ.
Dương Mãnh nghe nói Bạch Lạc Nhân không có sao, cũng không đi vào làm phiền cậu ấy ngủ, ở trong sân trò chuyện một chút với ông nội Bạch, hái mấy quả táo ăn ngon lành, đoán chừng thời gian cũng muộn rồi, liền trở về nhà ăn cơm.
Vưu Kỳ len lén âm thầm đi vào buồng của Bạch Lạc Nhân, không chịu được mà bị cảnh tượng lộn xộn trước mắt làm cho hoảng sợ, khắp nơi để đồ đạc, hầu như không còn chỗ nào đặt chân vào. Gần cửa sổ có một cái giường, một cái giường hình dáng kì lạ dành cho hai người, một bên là tấm ván gỗ, một bên là đệm lò xo, Bạch Lạc Nhân nằm bên ván gỗ, chỉ lộ ra vài lọn tóc xốc xếch.
Vưu Kỳ đi tới bên cạch bàn đọc sách, tùy tiện lục lọi xem, kết quả phát hiện rất nhiều đồ của Cố Hải trên đó. Đồng hồ đeo tay, băng cổ tay thể thao, bật lửa.... Vưu Kỳ bình thường hay để ý tới Cố Hải, cho nên đối với đồ dùng của cậu Vưu Kỳ nhớ rất rõ, mở tủ quần áo, bên trong quần áo cũng đều là của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, từng cái từng cái gấp lại đặt chung một chỗ, rõ ràng quan hệ của hai người rất thân thiết.
Bạch Lạc Nhân tỉnh dậy, ánh mắt mệt mỏi thâm quầng nhìn Vưu Kỳ.
"Sao cậu lại tới đây?"'
Vưu Kỳ vội vàng buông đồ đạc trong tay xuống, trên mặt anh tuấn hiện lên vẻ tươi cười.
"Hai ngày nay cậu cũng không chịu đi học, tôi đến thăm cậu một chút."
Bạch Lạc Nhân như có như không ừ một tiếng, mặc quần áo chuẩn bị rời giường.
Vưu Kỳ đã nhìn ra, sắc mặt của Bạch Lạc Nhân rất khó coi, nếu như không phải là ốm, thì chỉ có thể tâm tình đang xảy ra vấn đề. Nhưng mà nhìn nhìn dáng vẻ của ba cậu ta thế kia thì có vẻ như nhà cũng không xảy ra chuyện gì, chắc chắn là vấn đề cá nhân của Bạch Lạc Nhân.
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân giữ Vưu Kỳ ở nhà qua đêm.
Ban đêm vắng vẻ, tất cả mọi người đều đã đi ngủ, Vưu Kỳ đem mình cuộn tròn ở trong chăn, không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân.
"Cậu và Cố Hải cãi nhau hả?"
Trái tim Bạch Lạc Nhân đập thình thịch một cái, vẻ mặt ngụy trang rất bình tĩnh.
"Tại sao lại là cậu ta?"
"Cậu không cảm thấy, tình cảm của hai người không bình thường hay sao?"
Những lời này, không chỉ có một mình Vưu Kỳ nói với Bạch Lạc Nhân, Bạch Hán Kỳ cũng đã nói qua vấn đề này rồi. Nhưng mà từ trong miệng hai người nói ra, là hai loại cảm giác khác nhau, Bạch Hán Kỳ chỉ nghĩ hai người bọn họ chỉ hơn mức anh em bạn bè tốt, còn Vưu Kỳ thì có hàm ý sâu xa hơn.
Bạch Lạc Nhân không có thói quen cùng một tên con trai khác nói về qua hệ giữa con trai với nhau, ngay lập tức không nói gì nữa.
Đêm đã khuya, Vưu Kỳ không chống cự nổi cơn buồn ngủ, ngay lập tức liền ngủ say.
Bạch Lạc Nhân lẳng lặng nhìn Vưu Kỳ.
Cùng là bạn bè, rõ ràng đều là bạn bè, vì sao cậu lại có cảm giác mình và Cố Hải lại khác?
"Nhân Tử..."
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại, trong đầu vẫn lẩn quẩn tiếng gọi này của Cố Hải, mỗi buổi tối gọi không biết bao nhiêu lần, âm cuối kéo thật dài, vừa mang một chút trêu đùa, vừa mang nồng đậm vẻ thân thiết và lưu manh.
Nếu như thanh âm này phát ra từ trong miệng Vưu Kỳ, nhất định Bạch Lạc Nhân rất chán ghét không muốn nghe, nhưng đổi lại là Cố Hải thì không như vậy.