Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 154
C
hương 154: Hoàn toàn tỉnh ngộ
Lý di nương tuy rằng làm hết nước hết cái nhưng vì Tạ Đình Quân luôn né tránh Trang Tín Xuyên nên chuyện cũng không mấy sáng sủa. Trang Tín Xuyên và Lý di nương đương nhiên phiền lòng, đương sự Trang Minh Hỉ ngoài hổ thẹn thì cũng càng thêm đau lòng.
Nàng không tốt với ca ca, với mẫu thân sao? Cho tới nay nàng vẫn luôn toàn tâm toàn ý vì bọn họ, vì ca ca mà bày mưu tính kế. Từ rất lâu rồi, ca ca gặp phải vấn đề gì đều là nàng nghĩ cách xử lý. Nhưng nàng có được gì? Ca ca vì bản thân mà mặc kệ chuyện hôn nhân đại sự của nàng. Mẫu thân trong lòng cũng chỉ có ca ca, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đều thiên về phía ca ca, cũng không suy nghĩ ình.
Chuyện đã đến nước này, nếu nàng cố gả qua thì sẽ có ngày lành sao? Tạ gia sẽ chịu giúp bọn họ? Dựa vào tài cán này của ca ca mà cũng đòi đoạt lại vị trí đương gia từ đại phòng? Đã không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nàng chỉ là thứ nữ sao có thể sống yên ổn ở Tạ gia? Bọn họ lấy nàng làm tiền đặt cược mà có nghĩ đến tình cảnh thê lương của nàng sau này?
Trang Minh Hỉ càng nghĩ càng đau lòng, nhưng nàng có cách gì? Mẫu thân nói đúng, hôn sự của nữ nhân căn bản không phải do tự mình làm chủ. Chẳng lẽ nàng chỉ có thể ngồi chờ kết cục bi thảm sao?
Biến cố bất ngờ khiến cho nàng hiểu rõ lòng dạ của người bên cạnh, cũng khiến cho nàng lo lắng cho tương lai. Nàng ngày ngày trốn trong phòng lấy nước mắt rửa mặt, không thiết cơm nước, đau khổ suy nghĩ cách thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng dù nàng trí tuệ thì tuổi còn nhỏ, lại là nữ nhân, ở thời đại này, nữ nhân hèn kém, suy nghĩ cũng không dám quá vượt khỏi gia giáo. Nàng vừa không dám công nhiên cãi lời huynh trưởng lại càng không dám rời nhà trốn đi.
Hôm nay, nàng ở trong phòng lặng lẽ khóc mà lại nghe bên ngoài ồn ào không ngớt. Nàng lua nước mắt, gọi nha hoàn bên mình là Hỉ Thước vào:
- Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Hỉ Thước ra ngoài hỏi thăm rồi vào đáp:
- Là Nhị phu nhân và Tam thiếu phu nhân gây lộn.
Trang Minh Hỉ kinh hãi, nàng biết từ sau khi Tần Thiên để cho Phương Nghiên Hạnh cai quản chuyện trong phủ thì mẫu thân không phục, vẫn thường nói:
- Ta muốn xem xem Phương thị này có năng lực gì. Phương thị này có gì sai sót thì tiện tì kia còn ai có thể dựa vào. Đến lúc đó vị trí quản gia chẳng phải lại về tay ta.
Nhất định là mẫu thân tìm cớ gây rối.
Nghĩ vậy, Trang Minh Hỉ gạt hết mọi thứ, vội mang nha hoàn ra xem.
Sau khi thành thân, Tín Trung và Phương Nghiên Hạnh ở Ngân Hạnh viên cách chỗ Trần di nương không xa.
Từ xa, Trang Minh Hỉ đã thấy bên ngoài Ngân Hạnh viên rất nhiều nha hoàn vây quanh, đang nghển cổ nhìn vào, chỉ trỏ rồi bưng miệng cười. Giọng nói sắc bén của mẫu thân truyền ra:
- Ta tốt xấu gì cũng là nhị nương nhà danh giá do lão gia cưới về, há có thể để cho ngươi làm nhục như vậy. Ngươi cố ý lấy về đúng không?
Sau đó là giọng nói dịu dàng của Phương thị:
- Sao con có thể cố ý lấy về, Lý di nương, người cũng tận mắt thấy rồi đó, nhà kho quả không có. Di nương có gì cứ từ từ nói, sao phải gây rối nhà cửa, quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, để người hầu trong nhà chế giễu?
- Ngươi đương nhiên là sợ ta làm loạn, ngươi chính là không muốn để người ta biết ngươi đã làm những chuyện đen tối gì!
Giọng Phương thị kích động:
- Di nương cũng không thể vô duyên vô cớ nói oan người khác rồi, con đã mời Đại thiếu phu nhân về, trước mặt Đại thiếu phu nhân, chúng ta nói cho rõ ràng.
Lý di nương hừ vài tiếng:
- Thế thì càng tốt, ta muốn xem xem Đại thiếu phu nhân xử lý chuyện này “công bằng” thế nào!
Nghe đến đó, Trang Minh Hỉ vốn định đi vào nhưng đã thấy nha hoàn Thu Lan bên người Tần Thiên đi tới. Nàng hành lễ với Trang Minh Hỉ rồi lạnh lùng nói với đám nha hoàn vây quanh:
- Đứng đây làm gì, đi làm việc của mình đi. Có ai dám nói luyên thuyên thì tự dẫn xác mà chịu đòn đi!
Đám nha hoàn lúc này mới buồn bực tản ra. Thu Lan đi vào sân, nói với Lý di nương đang vênh váo tự đắc và Phương Nghiên Hạnh đang ức đến đỏ mắt:
- Đương gia phu nhân đã về, đang ở đại sảnh chờ mọi người!
Lý di nương và Phương Nghiên Hạnh một trước một sau đi ra. Trang Minh Lan lo lắng đi theo Phương Nghiên Hạnh. Lý di nương thấy Trang Minh Hỉ thì nhìn nàng ra dấu. Trang Minh Hỉ đi đến bên.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trang Minh Hỉ ép giọng hỏi.
Lý di nương để cho người tam phòng đi trước rồi mới đáp:
- Đừng vội, chờ xem kịch vui đi. Ta quản gia hơn 10 năm chỉ là ngồi không thôi sao?
Trong đại sảnh, Tần Thiên ngồi ở chính vị, phía dưới là Lý di nương, Phương Nghiên Hạnh, Trần di nương đang đứng. Trang Minh Hỉ và Phương Kiến Thụ ngồi một bên. Phía Đại phu nhân cũng không gây kinh động đến bà, Trang Tín Trung ở Trà Hành còn chưa về.
Tần Thiên nghe đầu đuôi câu chuyện.
Chuyện là thế này, mấy hôm nay Trang Tín Xuyên không khỏe, Lý di nương muốn lấy nhân sâm hầm canh gà cho hắn nhưng lúc sai nha hoàn đến kho tìm nhân sâm thì lại được báo là đã không còn, Lý di nương tức giận, tìm Phương Nghiên Hạnh gây rối. Phương Nghiên Hạnh bị bà quấy rối đành mở phòng kho cho bà xem nhưng Lý di nương vẫn không chịu bỏ qua.
Lý di nương đứng giữa đại sảnh, cao giọng nói:
- Đại thiếu phu nhân, ta tuy chỉ là tiểu thiếp nhưng cũng thuộc nhà danh giá lão gia lấy về. Huống chi đó còn không phải là cho ta ăn mà là cho Nhị thiếu gia ăn. Cho dù ta không có tư cách thì Nhị thiếu gia hẳn cũng có chứ. Nhưng Phương thị kia…
Bà chỉ vào Phương Nghiên Hạnh ở bên, vẻ mặt uất ức:
- Nhưng Phương thị này lại dám không đưa nhân sâm ra, đó chẳng phải khinh thường chúng ta thì là cái gì? Nếu chuyện này truyển ra ngoài, người ta biết thì nghĩ phu nhân không coi chúng ta ra gì nhưng không biết thì còn nghĩ Trang phủ không coi Lý gia ta ra gì.
Tần Thiên hiểu ý bà ta. Chuyện hôm nay không xử lý tốt thì bà cũng sẽ không để yên, bà ta là người nhà của Tri phủ đại nhân, nếu thực sự là bọn họ vô lý thì chính là không nể mặt Tri phủ đại nhân.
Bên cạnh, Phương Nghiên Hạnh rốt cuộc thiếu kinh nghiệm, có chút mất kiên nhẫn, nghe lời này của Lý di nương thì, nhất thời nóng nảy:
- Di nương, có sao thì người nói vậy đi, phòng kho người cũng xem rồi đó, nào có Sâm Cao Ly người muốn.
Lý di nương liếc nhìn nàng, cười nhạt:
- Lời này của ngươi lòe ai thì lòe chứ sao lòe được ta. Nhà kho có gì ta còn biết rõ hơn ai hết. Lúc trước khi ta giao nhà kho ra vẫn còn nhớ rõ. Nhà kho vẫn còn 5 cây sâm Cao Ly thượng đẳng. Ta hỏi qua Giang ma ma quản nhà kho rồi, trong thời gian này căn bản không có ai nhắc đến mấy cây sâm Cao Ly này, giờ không thấy, hoặc là ngươi lấy lại, cố ý không cho chúng ta, hoặc là…
Lý di nương cười nhạt:
- Hoặc là có người dùng để làm giàu túi riêng.
- Con không làm thế!
Phương Nghiên Hạnh mặt đỏ lên, Phương Kiến Thụ ở bên cũng tức giận nhìn Lý di nương:
- Tỷ tỷ ta không phải người như thế!
Vẻ mặt Lý di nương đầy khinh thường:
- Ai mà biết được? Nay nàng ta cầm chìa khóa Trang phủ, tùy tiện vơ tay cũng được nắm bạc, ta chỉ sợ có một số kẻ chưa từng được dùng đồ tốt nên nhìn thấy những thứ đó mà nổi lòng tham.
- Bà …
Phương Nghiên Hạnh giận đến òa khóc. Phương Kiến Thụ đứng bên an ủi, ngẩng đầu tức giận quát Lý di nương:
- Lý di nương, không có bằng chứng thì đừng nói lung tung!
- Sổ sách chính là chứng cớ, Giang ma ma chính là nhân chứng.
Lý di nương nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt đầy khiêu khích:
- Đại thiếu phu nhân, gọi Giang ma ma lại là biết ngay.
Không cần gọi Giang ma ma, Tần Thiên cũng biết là Lý di nương đang làm trò quỷ, Phương Nghiên Hạnh là người thế nào nàng rõ ràng nhất. Chỉ là thân là đương gia nàng không thể thiên vị, thế nào cũng phải giải quyết cho rõ ràng.
Nàng nhìn Phương Nghiên Hạnh đầy ý trấn an, ý bảo nàng an tâm rồi gọi Giang ma ma đến.
Giang ma ma hơn 40 tuổi, mặt trắng nõn, mắt nhỏ mày mỏng. Bà quỳ trên đất đáp lời Tần Thiên:
- Dạ thưa Đại thiếu phu nhân, lúc trước khi Lý di nương giao chìa khóa nhà kho cũng có kiểm tra lại một lần với lão nô, trong nhà kho quả thật có năm cây Sâm Cao Ly.
Nói xong, lấy sổ sách ra trình lên cho Tần Thiên xem.
Phương Nghiên Hạnh chỉ vào Giang ma ma nói:
- Giang ma ma, nói chuyện phải nói bằng lương tâm, lúc trước ngươi giao phòng kho cho ta, trong đó làm gì có năm cây sâm Cao Ly này? Hơn nữa ngươi còn chưa bao giờ nói là có sổ sách này, ai biết ngươi có động tay động chân vào không!
- Giang ma ma, chuyện quan trọng, ngươi nghĩ cho kỹ rồi đáp lời!
Lý di nương đi tới vỗ vỗ vang Giang ma ma, ý vị sâu xa mà nói. Sau đó bà lại nhìn về phía Tần Thiên, lạnh lùng nói:
- Năm cây sâm Cao Ly tuy chẳng phải cái gì quá to tát nhưng nếu để cho kẻ tay chân không sạch sẽ quản lý gia trạch thì ai có thể yên tâm?
Nghe mấy chữ “tay chân không sạch sẽ”, Phương Nghiên Hạnh gục đầu vào vai đệ đệ mà khóc. Phía sau, Trần di nương cũng khóc chỉ vào Phương Nghiên Hạnh khẽ nói:
- Lúc trước ta nói gì? Nhưng ngươi không chịu nghe lời, giờ gây chuyện thành thế này, xem xem ngươi về sau còn ngóc nổi đầu lên không.
Việc này một khi chứng thực là đúng, đừng nói vị trí quản gia mà cả đời này Phương Nghiên Hạnh cũng không thể ngóc đầu được ở Trang phủ.
Phương Nghiên Hạnh vừa giận vừa lo, nước mắt càng nhiều.
Giang ma ma chỉ cảm thấy bàn tay trên vai nặng ngàn cân.
Sau khi Tam thiếu phu nhân tiếp quản trong nhà, Lý di nương tìm đến bà, lấy ra căn cứ bà đã từng tư lợi của Trang phủ. Năm cây sâm Cao Ly quả thực là có, cũng là lúc Lý di nương còn chưa giao quyền quản gia ra mà bàn đem đi bán. Bởi vì Lý di nương thường xuyên làm chuyện này, cần sự phối hợp của bà cho nên với việc trộm vặt như vậy cũng nhắm một mắt, mở một mắt. Lại không ngờ Lý di nương đều ghi nhớ lại, nay lấy ra uy hiếp bà.
Nếu giờ quản gia là Đại thiếu phu nhân thì Giang ma ma thà liều mạng, cùng Lý di nương cá chết lưới rách thì cũng không dám hãm hại Đại thiếu phu nhân. Nhưng giờ quản gia chỉ là tam phòng yếu ớt, cái này lại khác. Có lẽ đúng như lời Lý di nương, Tam thiếu phu nhân bị đẩy đi, Lý di nương có thể lại được quản lý bên trong, cái này với bà mà nói cũng là chuyện tốt!
Nghĩ vậy, Giang ma ma dập đầu với Tần Thiên đang ngồi ở chính vị nói:
- Dạ thưa Đại thiếu phu nhân, sổ sách phòng kho này vốn có hai bản, một là trong tay Tam thiếu phu nhân, một là trong tay lão nô. Lại nói, sổ sách trong tay lão nô ghi lại rất nhiều, Đại thiếu phu nhân có thể xem, sổ sách này lão nô không dám có chút động chân động tay gì. Lúc trước lão nô và Tam thiếu phu nhân kiểm kê kho quả thật có năm cây sâm Cao Ly, chỉ là Tam thiếu phu nhân về sau có ghi vào sổ không thì lão nô cũng không biết!
Những lời này tương đương với lời kết tội Phương Nghiên Hạnh. Phương Nghiên Hạnh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng nắm chặt quần áo đệ đệ, chỉ vào Giang ma ma, dùng sức hét lớn:
- Ngươi nói bậy!
Nói xong người lảo đảo, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Nàng được Phương Kiến Thụ đỡ cho đứng vững thì quỳ xuống trước mặt Tần Thiên khóc:
- Đại thiếu phu nhân, Giang ma ma không nói thật, lúc trước khi ta nhận phòng kho thực sự không có sâm Cao Ly, các nàng đang vu hãm ta!
- Nay nhân chứng vật chứng đều có. Tam thiếu phu nhân chẳng lẽ muốn gây rối đến công đường mới chịu nói thật. Lý di nương lạnh lùng nói.
Phương Nghiên Hạnh giận tái mặt, nàng bình thường nhu nhược, vọt tới chỗ Giang ma ma, nắm áo bà ta khóc:
- Giang ma ma, dám thề với trời sao? Ngươi dám thề với trời sao?
- Tam thiếu phu nhân, người tội gì phải thế. Ta chỉ là nô tài, chỉ nói ra sự thật, Tam thiếu phu nhân, người đừng khó xử nô tài.
Giang ma ma cũng khóc nói.
- Ngươi cho là khóc lóc, gây rối, thắt cổ tự tử thì có thể giải quyết vấn đề sao? Phương thị, hôm nay vừa khéo bắt quả tang ngươi, còn chẳng biết ngươi đã trộm bao nhiêu đồ của Trang phủ rồi!
Lý di nương đổ đầu vào lửa:
- Đại thiếu phu nhân, ngươi còn muốn dùng người như vậy làm quản gia?
- Đại thiếu phu nhân, ngươi hiểu rõ tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta không phải người như vậy, xin trả lại công bằng cho tỷ tỷ!
- Nghiên Hạnh, chúng ta không làm quản gia nữa, Nghiên Hạnh, ngươi nghe lời ta đi. Trần di nương ở bên khóc.
Trong đại sảnh toàn tiếng khóc lóc gây rối, loạn như cào cào.
Trang Minh Hỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn Tần Thiên ở chính vị không hoảng không loạn. Bình thường, Tần Thiên như vậy khiến cho nàng oán hận, dường như mọi thứ nàng đều chắc chắn, không gì có thể làm khó nàng. Điều này khiến lòng Trang Minh Hỉ đố kị, nàng dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Nàng chẳng qua chỉ là một nô tỳ hạ lưu mà thôi.
Nhưng giờ, Tần Thiên như vậy lại khiến nàng có suy nghĩ khác. Vì sao một nô tài có thể sống tự tại như vậy mà mình là chủ nhân thì lại phải sống uất ức.
Bất kể thế nào, nàng cũng không thể bằng mình, vì sao giờ nàng ngồi trên còn mình chỉ có thể đứng dưới?
Nàng nhìn Tần Thiên, mắt lóe sáng.
Chính vị, Tần Thiên cũng không hề biết mình trở thành đối tượng để người khác nghiên cứu. Giải quyết đề toán khó trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất.
Nàng bỗng nhiên đứng lên.
Bởi vì động tác này của nàng, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, nhìn thẳng về nàng.
Tần Thiên đến bên Phương Nghiên Hạnh rồi dừng bước, cúi người đỡ Phương Nghiên Hạnh dậy, hòa nhã nói:
- Tỷ cũng là chủ nhân Trang phủ, không nên hơi một tí lại quỳ. Ở Trang phủ, người tỷ phải quỳ chỉ có phu nhân.
Phương Nghiên Hạnh khóc sướt mướt, được Tần Thiên đỡ lên thì khóc nói:
- Tần Thiên, ta không làm, ta thật sự không làm…
Phương Nghiên Hạnh nắm chặt tay Tần Thiên, nước mắt rơi không ngừng.
Tần Thiên vỗ tay nàng:
- Tỷ yên tâm, không phải tỷ làm, ai cũng không thể vu hãm tỷ tỷ!
Nghe xong lời này, Phương Nghiên Hạnh trấn tĩnh lại, lúc này mới ngừng khóc.
Bên cạnh, Lý di nương cười nhạt không thôi.
Tần Thiên không để ý đến bà, lập tức đi đến trước mặt Giang ma ma, lạnh lùng hỏi:
- Giang ma ma, ta hỏi lại bà lần cuối, những lời bà vừa nói là thật?
Giang ma ma quỳ đó nhìn góc váy màu trắng rung động của Tần Thiên mà cảm giác như có một sức mạnh vô hình ép tới khiến bà không dám ngẩng đầu, lưng toát mồ hôi lạnh.
Bà cắn răng:
- Những lời nô tỳ nói đều là thật.
Tần Thiên cười khẽ một tiếng:
- Vậy thì lạ thật, sao trong sổ sách của ta cũng không ghi lại gì về năm cây Sâm Cao Ly này?
Giang ma ma kinh hãi ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Thiên đang nhìn mình, khóe miệng tươi cười nhưng mắt lạnh như băng.
Tần Thiên tiếp tục cười nói:
- Đã quên nói cho các người, sổ sách nhà kho không chỉ có hai quyển, trên tay ta còn có một quyển. Lúc trước ta tiếp nhận Trang phủ thì cùng Nguyệt Nương và Thúy Vi kiểm kê lại tài sản trong phủ một lần. Chỉ là không cho các người biết thôi!
- Đại thiếu… Đại thiếu phu nhân…
Giang ma ma hoảng hốt không nói được gì.
Tần Thiên bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Bà nghĩ rằng ta không biết việc lúc trước của các người thế nào mà định lừa dối sao? Bà cũng không nghĩ lại xem ta sẽ sơ sót như vậy sao?
Nói xong, Tần Thiên quay đầu, ánh mắt như đao, bắn thẳng về phía Lý di nương. Mặt Lý di nương tái mét.
Mắt Phương Nghiên Hạnh và Phương Kiến Thụ đều sáng bừng.
- Giang ma ma, sau khi ta tiếp nhận cũng đã không thấy tăm hơi năm cây Sâm Cao Ly kia, không phải bà định nghi ngờ là ta kiếm tiền riêng chứ?
Giọng Tần Thiên đầy uy nghiêm.
Mặt Giang ma ma trắng như tờ giấy, liên tục dập đầu:
- Đại thiếu phu nhân thứ tội, Đại thiếu phu nhân thứ tội!
Tần Thiên nói rất rõ ràng, sổ sách của nàng là cùng Nguyệt Nương và Thúy Vi bên mình Đại phu nhân đối chiếu, nghi ngờ Tần Thiên không phải là nghi ngờ Đại phu nhân sao. Ai có gan này.
Lý di nương nản lòng cúi đầu, bà biết, lúc này, bà lại thua rồi…
Là bà quá coi thường này tiện tì sao? Lý di nương nắm chặt tay.
- Nhưng mà, sổ của Giang ma ma quả thật có ghi về năm cây sâm Cao Ly này, ta coi kỹ, đúng như lời Giang ma ma, không có dấu hiệu thay đổi gì. Sao lại thế này? Chẳng lẽ nói năm cây sâm Cao Ly này vốn có tồn tại? Sau này vô duyên vô cớ biến mất?
Tần Thiên nhìn Giang ma ma:
- Giang ma ma, nếu bà nói thật, ta có lẽ sẽ tha tội cho bà.
Giang ma ma đầu toát mồ hôi, lén nhìn Lý di nương lại bị bà trừng mắt nhìn lại. Giang ma ma rùng mình, cho dù khai ra Lý di nương thì mình cũng không thể thoát tội, Lý di nương có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nhiều lắm chỉ bị phạt nhẹ nhưng mình thường xuyên kiếm chác như vậy mà bị vạch trần thì sẽ được tha? Nếu giao cho quan phủ thì chỉ có đường chết!
Nghĩ vậy, Giang ma ma đành cắn răng nói:
- Lão nô…… Lão nô cũng không rõ.
Tần Thiên biết, giữa Giang ma ma và Lý di nương nhất định có gì đó. Nếu Giang ma ma không chịu nói thì là vì hậu quả quá lớn. Nếu động đến gia pháp thì có thể sẽ ép hỏi ra được điều gì đó.
Nhưng làm gì đẩy chuyện đến nước đó. Quản sự nhà kho vốn là chức béo bở, vị trí này ai chẳng có lòng riêng, nói tới nói lui, bà ta cũng chỉ là nô tài, nhiều lúc cũng là thân bất do kỷ. Chẳng qua loại nô tài này không thể tiếp tục ở lại Trang phủ.
Nghĩ vậy, Tần Thiên ra quyết định, bởi vì Giang ma ma vu hãm chủ nhân, theo gia pháp đánh 20 trượng, vốn nên bán đi nhưng niệm tình cả nhà bà đều ở Trang phủ nên đuổi bà đến thôn trang.
Sau đó, Tần Thiên lại hạ lệnh:
- Từ hôm nay trở đi, mặc kệ các quản sự có sổ sách hay không, đều phải dựa theo sổ sách trên tay chủ nhân mà làm. Ai còn dám đem sổ sách ra gây chuyện thì sẽ chịu phạt như vậy!
Mọi người đều câm như hến. Đương gia phu nhân lặng lẽ nắm bắt mọi chuyện Trang phủ trong tay, từ nay về sau ai còn dám làm gì nữa.
Lý di nương cũng biết, qua chuyện này, người hầu trong phủ sẽ chẳng còn nghe lệnh mình nữa.
Thì ra là như vậy……
Nhìn Tần Thiên uy nghiêm xử trí Giang ma ma, uy thế này có thể so với khi Đại phu nhân còn khỏe mạnh. Trang Minh Hỉ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Là quyền lực! Mặc kệ là Đại phu nhân, hay là Tần Thiên đều vì các nàng có quyền lực trong tay nên dù là xuất thân gì cũng đều có thể sống thoải mái, nắm bắt mọi thứ. Mà mình, tuy là chủ nhân nhưng vì tay không chút quyền nên mọi chuyện đều bị người quản chế.
Đều là nữ nhân, các nàng có thể làm, dựa vào cái gì chính mình không thể làm?
Đại phu nhân cùng Tần Thiên đều chỉ là con dâu Trang phủ nhưng lại có thể thành người nắm quyền Trang phủ. Vì sao nàng là người của Trang phủ ngược lại lại phải sống uất ức như vậy.
Luận tài trí, nàng không thua bọn họ. Bọn họ có thể làm đương gia, nàng cũng có thể! Chỉ cần nàng trở thành đương gia, gả cho ai thì quan trọng gì? Nàng muốn gì có nấy, hưởng vinh hoa phú quý vô tận. Nàng muốn thế nào thì có thế nấy. Ai có thể sắp đặt cuộc đời nàng.
Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên, mắt sáng bừng.
Nàng chậm rãi nắm chặt tay thành quyền.
Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không ngu ngốc nữa, không may áo cưới cho người khác nữa (Ý chỉ người ngốc, chỉ lo cho người khác mà không nghĩ đến mình). Từ nay trở đi, nàng phải mưu tính vì chính mình.
Mặc kệ là ai, Tần Thiên, đại nương, mẫu thân, ca ca, ai dám cản đường nàng thì, nàng cũng không sẽ bỏ qua!
Bọn họ không coi nàng ra gì thì nàng cũng chẳng coi bọn họ là người thân.