Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 79: Tiến Triển Của Cây Đậu Đỏ
“V
ương tổng bảo tôi hỏi cậu, có nhớ anh ta không?”
Lựa chọn suốt mấy tiếng đồng hồ, Du Minh cuối cùng cũng tìm được một bộ ưng ý về kiểu dáng lẫn giá cả, kết quả lúc trả tiền lại bị báo thẻ của cậu không thể dùng ở đây.
“Vì sao?” Du Minh khó hiểu.
Nhân viên thu ngân mỉm cười giải thích cho Du Minh: “Bởi vì trước đó tài khoản của ngài đã được đăng ký ở đây, hệ thống của chúng ta không thể thu tiền trong thẻ ngài, nhưng ngài vẫn có thể đem đồ đi.”
“Là sao?” Du Minh vẫn không hiểu.
Nhân viên cố vấn bên cạnh chen vào: “Là ngài có thể tùy ý chọn đồ ở chỗ này, nhưng không cần trả tiền.”
Trong mắt người khác đây chính là đãi ngộ đáng để thèm thuồng, nhưng với Du Minh lại là cục diện đáng buồn, trong mắt cậu không có lấy một chút gợn sóng.
“Tôi có thể dùng thẻ của người khác trả không?” Du Minh hỏi.
Nhân viên thu ngân gật đầu: “Đương nhiên, chuyện này chúng tôi không ngăn được.”
Du Minh vừa đi, mấy nhân viên thu ngân nhàn rỗi bên cạnh túm tụm lại nhiều chuyện.
“Cậu ta nghĩ cái gì vậy? Không chịu lấy không? Nếu là tôi thì đã sớm quét sạch chỗ này!”
“Tôi đã chờ từ cái ngày tài khoản cậu ta bị khóa, hôm nay rốt cục được chứng kiến, thật không bình thường mà.”
“Vị tài chủ* sau lưng cậu ta rốt cuộc là ai? Hệ thống không tra được sao?”
(*Tài chủ: Ông chủ lớn, kẻ có tiền.)
“Không tra được, xuất thân quá cao, ẩn giấu lại sâu, nghe nói đã khóa tài khoản của cậu ta ở rất nhiều khu mua sắm lớn.”
“Lạy trời, quả thật là chân tình mà!”
Du Minh trở lại tìm Hàn Đông hỏi: “Trong thẻ cậu còn bao nhiêu tiền?”
“Tôi cũng không biết, chắc là mấy ngàn đi. Sao vậy? Không đủ tiền à?”
“Của tôi có chút vấn đề, mượn của cậu trả trước, trở về trả lại cậu.” Du Minh nói.
Hàn Đông hào phóng phất phất tay: “Cái gì mà trả hay không trả, cầm trước dùng đi.”
Du Minh dùng thẻ của Hàn Đông trả tiền.
Đến tối, Hàn Đông vừa định đi ngủ, đột nhiên nhận được tin nhắn: Vào lúc 21:56 ngày 13, ngân hàng XX thu vào 100000.00 tệ của thẻ mang số đuôi 2XX6, số dư là 100027.23 tệ.
Hàn Đông đếm từng số không, sau đó bật dậy.
10 vạn! Nhiều dữ vậy?
Hắn để chân trần chạy qua phòng Du Minh hỏi: “Minh Nhi, cậu gửi tiền cho tôi hả?”
Du Minh đã ngủ, mơ mơ màng màng trả lời: “Hôm nay không có thời gian đi ngân hàng, ngày mai gửi cho cậu.”
“Vậy à… không sao, tôi không gấp.”
Hàn Đông lại trở về ghế sa lon trong phòng khách, cân nhắc số tiền kia được chuyển tới từ nơi nào. Trong số những người hắn quen biết, có thể ra tay khí phách như vậy chỉ có Vương Trung Đỉnh, nhưng vì sao anh ta lại gửi tiền?
Nhớ mình, nhất định là nhớ mình… Giữa hai đầu lông mày lộ ra một chút hả hê mà Hàn Đông không phát hiện.
Mấy ngày nay Hàn Đông luôn vội vàng ở trường quay của đoàn phim, ban ngày hầu như không xuất hiện trước mặt Vương Trung Đỉnh, đến tối trở về nằm xuống liền ngủ, hai người đã khá lâu không gặp mặt. Vương Trung Đỉnh mặc dù là người đại diện của Hàn Đông, nhưng phần lớn thời gian sẽ không đích thân lộ diện, có việc gì thì phân phó người khác đi làm thay, áp dụng chính sách nuôi thả với hắn.
Ngày hôm sau, Hàn Đông dậy thật sớm, cách cảnh quay buổi sáng hơn một tiếng đồng hồ, hắn bắt đầu đi lang thang dưới khu tòa nhà văn phòng.
Mỹ nữ kế toán ở phòng tài vụ công ty đi ngang qua: “Thầy pháp Hàn, hình như đã lâu rồi không gặp cậu nhỉ?”
“Thật sao? Tôi mới ra ngoài bảy tám ngày, cô liền cảm thấy như cách một thế kỷ sao?” Hàn lưu manh híp mắt cười.
“Chủ yếu là trước kia cậu thường xuyên lắc lư ở đây, cậu đi rồi công ty thanh tịnh trở lại.”
Đang nói, Hàn Đông thấy một chiếc xế hộp xa hoa chạy đến cổng, vị ngồi trên xe chính là vị kim chủ ngạo kiều mà Hàn Đông tự cho là nhớ hắn, nhớ đến không thể nào chịu nổi, lại vì mặt mũi nên không mở miệng được, cuối cùng chỉ có thể vụng trộm cho hắn mười vạn tệ.
Vương Trung Đỉnh xuống xe mới nhìn thấy Hàn Đông, không biết có phải bởi vì cảm giác tồn tại của Hàn Đông quá mạnh mẽ hay không, Vương Trung Đỉnh cũng có một loại cảm giác đã thật lâu không gặp hắn.
Phá lệ, Hàn Đông giữa ban ngày ban mặt nở nụ cười với Vương Trung Đỉnh.
Nên hình dung như thế nào về nụ cười này đây? Có chút cool có chút du côn còn có chút tà ác, toàn bộ đặc điểm còn lại đều tập trung trên hai chữ —— lẳng lơ.
Vẻ mặt Vương Trung Đỉnh cứng lại, rõ ràng là bị ‘sét’ đánh rồi, nhưng loại sét này không phải tình yêu sét đánh, mà là do trường kỳ bị ‘đầu độc’ nên cơ thể mới hình thành chế độ cảnh giác có điều kiện.
Lập tức nói với Nhị Lôi: “Cậu đi xem cậu ta có đang tỉnh không vậy?”
“Phải xem thế nào?”
Vương Trung Đỉnh nghĩ nghĩ, nói: “Cậu hỏi, mấy ngày nay có nhớ tôi không?”
Nhị Lôi chấn động, có cảm giác như mình đang nằm mơ, Vương Trung Đỉnh sao lại nói như vậy? Hơn nữa những lời này có thể nghiệm chứng hiệu quả sao? Lúc cậu ta ngủ mấy người đã làm cái gì…
“Còn không đi mau?” Vương Trung Đỉnh bất mãn nhìn Nhị Lôi lề mề.
Nhị Lôi không thể làm gì khác hơn là gắng gượng đi qua chỗ Hàn Đông, nói thật, vấn đề này ngay cả hắn cũng hơi khó mở miệng.
“Vương tổng bảo tôi hỏi cậu, có nhớ anh ta không?”
Hàn Đông cau mày: “Cậu nói gì?”
“Cậu có nhớ Vương tổng không?” Nhị Lôi rất không được tự nhiên lặp lại lần nữa.
Hàn Đông lập tức tỏ rõ lập trường: “Mười vạn tôi cười cho anh ta một cái là không tệ rồi, còn muốn tôi phải nhớ anh ta? Bộ tưởng tôi dễ gạ gẫm vậy sao?!” Dứt lời liền xoay lưng bỏ của chạy lấy người.
Nhị Lôi quay về thuật lại lời nói của Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh buồn bực: “Mười vạn gì?”
“Tôi cũng không rõ, mà hình như mới vài ngày không tiếp xúc, nghe cậu ta nói chuyện lại không hiểu gì rồi.” Nhị Lôi nói.
Vương Trung Đỉnh cũng có loại cảm giác này, người như Hàn Đông nếu mỗi ngày đều tiếp xúc thì được, nhưng chỉ cần không gặp một lát thôi sẽ cảm thấy như tế bào não của hắn sinh ra một đống thứ quái lạ, muốn hiểu được thì sẽ rất vất vả.
“Đúng rồi, chuyện cây đậu đỏ có tiến triển gì không?” Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
Nhị Lôi chần chừ nói: “Có thì có, nhưng mà…”
“Có mà sao cậu không nói sớm?” Vương Trung Đỉnh gắt một câu.
Nhị Lôi muốn nói lại thôi: “Tiến triển này cũng không phải chuyện tốt.”
“Có tiến triển so với không còn đỡ hơn, nói mau.”
Bị cưỡng ép, Nhị Lôi không mở miệng không được: “À thì… đoạn gốc cây còn lại lại ngắn đi một khúc.”
Vương Trung Đỉnh: “…”
Hàn Đông trở lại ký túc xá, Du Minh cũng mới rời giường không bao lâu.
“Sao cậu dậy sớm thế?” Du Minh buồn bực.
Hàn Đông làm bộ làm tịch vươn tay căng cơ ngực: “Tập thể dục buổi sáng, tập thể dục buổi sáng.”
Du Minh thấy Hàn Đông mặt mày hớn hở đầy ý cười, nhịn không được hỏi: “Sao hôm nay cậu vui thế?”
Nhảm, có ai trong thẻ vô duyên vô cớ có thêm hơn mười vạn mà lại buồn đâu?
“Không phải bởi vì hôm nay cậu đi diễn thử sao? Anh đây thay cậu vui vẻ!” Hàn Đông chớp mắt.
Du Minh không nói gì, đi đánh răng rửa mặt.
Hàn Đông ở trong phòng cười khúc khích, hai ngày trước đã quét sơn lên giường gỗ với thùng tắm rồi, hôm nay chắc cũng đã khô, có lẽ đến tối là tắm được, rồi ngủ trên giường gỗ, trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của tiểu tư*.
(*Tiểu tư: chỉ những người được học và ảnh hưởng lối sống theo kiểu âu mĩ,có nghề nghiệp ổn định, lương cao, mức sống cao.Họ thường coi trọng tính điệu, phẩm vị cuộc sống, có những sở thích, thói quen cố định. Đặc biệt là đối với nghệ thuật.)
Trước khi đi, Hàn Đông ôm mấy khúc gỗ tạm thời chưa dùng đến sang phòng Du Minh.
“Mấy cái này cậu cũng giữ giúp tôi đi.”
Du Minh buồn bực: “Tại sao lại nhiều thêm nữa vậy? Tôi nhớ cậu dùng hết rồi mà.”
“À, cái này tôi mới chặt.”
“Chặt làm gì nữa?”
Hàn Đông nghiêm túc nói: “Cái cây này không ít tuổi đâu, hẳn là có linh hồn luôn rồi. Ngày hôm qua linh hồn nó báo mộng cho tôi, bảo rằng nó muốn được toàn thây, thế là tôi chặt nốt đoạn còn lại, để dành mai mốt làm chậu rửa chân.”
Du Minh: “…”
Trên đường đến trường quay, Hàn Đông cứ vụng trộm cười vui vẻ, sau đó phát hiện Du Minh đang nhìn mình, liền chỉ ra ngoài cửa sổ xe nói: “Cậu xem cái lan can kia kìa, thật thú vị.”
Du Minh hoàn toàn không hiểu gì hết: “Lan can thì có cái gì thú vị?”
“Một dãy chỉnh tề đều dặn như vậy, ha ha ha…”
Du Minh: “…”
Một lát sau, Du Minh đột nhiên nhớ tới vụ trả tiền, nói với Hàn Đông: “Lúc về tôi trả tiền lại cho cậu.”
“Không cần.”
“Không cần? Sao lại không cần?”
“Hồi trước Lý Thượng mặc quần tôi tặng mới được dịp trổ hết tài năng, cậu mặc đồ tôi tặng cũng có thể gặp được may mắn.”
Du Minh nhìn Hàn Đông một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đến trường quay, Hàn Đông khẩn cấp dẫn Du Minh qua giới thiệu cho đạo diễn Lỗ.
“Chú, đây chính là Du Minh mà con nói với chú.”
Thì ra Hàn Đông sợ Du Minh cứ cẩn trọng sẽ tạo ấn tượng xấu với đạo diễn Lỗ, nhưng khi Du Minh cố gắng thả lỏng, đạo diễn Lỗ lại có chút không được tự nhiên.
“Ừm, đã xem kịch bản chưa?” Đạo diễn Lỗ hỏi Du Minh.
Du Minh nói: “Chỉ mới xem một lần.”
Hàn Đông thầm cấu véo Du Minh, rõ ràng xem lâu như vậy, tại sao phải khiêm tốn chứ? Đạo diễn Lỗ không có thích thế đâu.
Không ngờ, đạo diễn Lỗ vốn đã quen hô to gọi nhỏ ở trường quay, nóng giận liền mắng người, nhưng lần này lại hiền hoà đến dị thường: “Không sao, cậu có rất nhiều thời gian để học thuộc kịch bản.”
Nói xong, lập tức phân phó nhân viên công tác vào đúng vị trí, chuẩn bị để Du Minh quay thử một cảnh.
Bộ phim nhựa này là phim kinh dị điển hình của Trung Quốc, mở đầu là các sự kiện thần bí liên tiếp xảy ra, kết cục cuối cùng sẽ vạch trần những ‘con quỷ’ đó đều do nhân vật tưởng tượng ra, là hình thức điển hình. Cũng may cố sự gay cấn hồi hộp khá nhiều, vòng vòng đan xen, tính thu hút vẫn rất cao. Hơn nữa đầu tư mảng hóa trang cũng tốn không ít công phu, rất nhiều hình ảnh kích thích thị giác.
Lúc Du Minh diễn thử, vai của cậu tuy mới thêm vào nhưng cũng là một nhân vật mấu chốt của phim, lời thoại không nhiều, chủ yếu biểu hiện qua thần thái và tứ chi, mà cái này lại là điểm yếu nhất của Du Minh.
“Các đơn vị chuẩn bị, 《 Xé Rách 》 cảnh ba màn thứ năm, Action!” Đạo diễn Lỗ cầm loa hô một tiếng.
Bảng clapper board điện ảnh ‘ba’ một tiếng, Du Minh ló đầu ra từ sau một mặt tường.
Cậu nhìn khắp bốn phía, như đang tìm kiếm thứ gì đó, quá trình này diễn ra trong một khoảng thời gian rất dài. Đột nhiên một ‘con quỷ’ từ trên trời giáng xuống, Du Minh lập tức phát ra tiếng kinh hô: “A…”
Hàn Đông cũng thầm “A” trong lòng, lúc ấy hắn nghĩ ‘thôi xong rồi’. Đừng nói đến ánh mắt xảo quyệt của đạo diễn Lỗ, ngay cả hắn cũng thấy cảnh này chỉ mới tạm được.
Đầu tiên là nhân vật Du Minh diễn có lá gan rất nhỏ, hoàn toàn kém xa khí chất luôn bình tĩnh của Du Minh. Tạm thời không nói đến đoạn giữa Du Minh không có biến hóa diễn cảm gì hết, đến phút cuối nhìn thấy ‘quỷ’, cậu cũng không phải hét lên sợ hãi, mà là kinh ngạc.
“Cắt!”
Quả nhiên, sắc mặt đạo diễn Lỗ sa sầm xuống.
Hàn Đông vội vàng giải thích thay Du Minh: “Chú, cậu ấy có thể hơi căng thẳng, nếu không thử lại một cảnh khác được không?”
“Không cần.” So với thất vọng, giọng đạo diễn Lỗ gọi là bất đắc dĩ thì đúng hơn.
Hàn Đông đưa cho đạo diễn Lỗ một điếu thuốc, để ông bình tĩnh lại một chút, sau đó nói: “Đạo diễn Lỗ, kỳ thật ở ký túc xá con có diễn đoạn này với cậu ta, lúc đó cậu ấy làm rất tốt, có thể cho cậu ấy một cơ hội không…”
Đạo diễn Lỗ trầm tư một lát, thản nhiên trả lời: “Tôi đây không thành vấn đề, chủ yếu là do cậu ta.”
“Cũng có nghĩa là chú đồng ý để cậu ấy diễn cái vai kia?”
Đạo diễn Lỗ vẫn ôm thái độ thản nhiên nói: “Cậu ta vốn đã được định là không thành vấn đề rồi.”
Hàn Đông bật người nhảy đến bên cạnh Du Minh nói cho cậu tin tức này.
“Cậu phải cám ơn tôi, nếu không có tôi tặng quần áo cho cậu, bằng cái bản mặt tê liệt này thì ai mà chọn cậu?”
Du Minh hừ lạnh một tiếng, có điều nhìn dáng dấp cũng biết cậu đang vui.
Một lát sau, số diễn viên còn lại cũng lục tục có mặt, Du Minh đơn giản chào hỏi bọn họ.
Bởi vì hôm nay phải quay rất nhiều, đến 12 đêm mới xong, sáng mai sáu giờ lại phải quay tiếp, cho nên đoàn phim sắp xếp khách sạn cho đa số diễn viên và nhân viên công tác ở gần trường quay. Mà Hàn Đông vẫn giống ngày thường, có trễ cách mấy cũng trở về công ty ngủ.
Trên đường, Du Minh hỏi Hàn Đông đang buồn ngủ: “Sao cậu không ở khách sạn cùng bọn họ?”
Thẩm Sơ Hoa bên cạnh nói: “Đây là yêu cầu của Vương tổng.”
Mắt Hàn Đông nửa khép nữa mở, hắn cười nói: “Vừa hay trở về xem thử thùng tắm với giường mới của tôi.”
Du Minh không nói gì nữa.