Số lần đọc/download: 2508 / 40
Cập nhật: 2017-04-23 13:15:09 +0700
Lời Tác Giả
T
ất cả chúng ta đều từng có mong muốn biến mất, ít nhất là một lần trong đời.
Vào một thời điểm thối chí, chúng ta đã từng nghĩ đến việc ra ga xe lửa, trèo lên một chuyến tàu ngẫu nhiên, để tạm lánh đi, có thể là trong vài giờ vào một buổi sáng thứ Ba ngập nắng giữ mùa đông. Nếu có làm chuyện đó thì chúng ta cũng không bao giờ kể lại. Nhưng chúng ta vẫn giữ trong lòng cảm giác tự do khi tắt điện thoại, phớt lờ mạng Internet, vượt qua các rào cản công nghệ để phó thác mình cho định mệnh.
Từ lâu tôi đã có trong đầu ý tưởng viết một tiểu thuyết về những người mất tích quay trở lại. Thậm chí tôi có thể khẳng định chính từ ý tưởng đó đã sinh ra nhân vật Mila Vasquez.
Trước khi chấp bút, tôi đã phỏng vấn một số người đại diện pháp luật, thám tử tư và nhà báo. Nhưng trên hết, tôi đã trò chuyện với bạn bè thân hữu của những người đã chọn bóng tối hoặc được bóng tối lựa chọn.
Tuy vậy, trong tất cả những cuộc gặp gỡ ấy, tôi luôn có cảm giác mình chỉ khám phá được một phần của hiện tượng: phần ở ngoài ánh sáng. Phần còn lại ít nhiều không được biết đến.
Sự ám ảnh của tôi đối với những người mất tích lẽ ra đã không thể giải quyết nếu một người trong số họ không tiếp xúc với tôi.
Sau khi xuất bản Kẻ nhắc tuồng, tôi đã nhận được lá thư từ một người đàn ông khẳng định mình đã "xóa" phần đời trước đây để sống một cuộc đời mới - dưới một danh tính khác, và một phạm vi quan hệ xã hội khác.
Tôi không có phương tiện để kiểm chứng lời anh ta nói là thật hay chỉ là một trò lừa gạt khéo léo. Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã trao đổi thư từ, và qua đó tôi biết được một số sự thật - tất cả đều rất đáng tranh cãi. Những điều này đã bồi đắp ý tưởng ban đầu, mang lại cho nó sự vững chắc của một câu chuyện.
Người vô danh đã mô tả chi tiết với tôi làm thế nào người ta thực hiện cái việc ban đầu chỉ giống như một ảo tưởng, nhưng theo thời gian đã trở thành một dự án thực sự. Những nhượng bộ duy nhất người này dành cho tôi, vi phạm mong muốn giữ gìn sự vô danh của anh ta là quốc tịch của mình - một người Ý - và tên con mèo của anh ta: Kairus.
Sau những trao đổi ngắn giữa chúng tôi, tôi đã nhận ra cách duy nhất để hiểu được ý nghĩa của việc biến mất là... tự mình biến mất.
Lần trốn nhà của tôi chỉ kéo dài vài tuần lễ, thời gian vừa đủ để chuẩn bị cho cuốn tiểu thuyết. Tất nhiên, người thân của tôi đã được thông báo, và tôi không bao giờ cắt đứt sợi dây đã gắn tôi với phần đời trước đó. Dẫu vậy, tôi đã tắt chuông điện thoại, bỏ mặc hộp thư điện tử và trang cá nhân trên mạng xã hội. Tôi đã ném mình vào một thế giới song song.
Vì nhiều lí do khác nhau, trải nghiệm của tôi khá là êm đềm, chủ yếu do tôi đã biết vụ mất tích của mình rồi sẽ chấm dứt. Tuy nhiên, tôi cũng khám phá ra việc biến mất không phải luôn đồng nghĩa với một sự giải phóng: lúc đầu bóng tối xoa dịu chúng ta, sau đó nó tóm lấy chúng ta, và cuối cùng nó chỉ thả chúng ta dưới một số điều kiện nhất định.
Khi tôi quay về nhà, gia đình và bạn bè đã hỏi tôi đi đâu. Tôi đã cho họ một phiên bản ngắn gọn của sự thật: "Tôi đã đi thăm nhà xác".
Giờ đây, họ đã biết phiên bản dài chính là quyển sách này.
Khi nhắc đến các vụ mất tích, người ta luôn dẫn ra các số liệu thống kê. Thế nhưng thật vô ích khi liệt kê ở đây một loạt các con số, hay nhấn mạnh rằng mỗi ngày có trung bình hai mươi mốt người mất tích trên một triệu dân - thông tin này đã được báo chí đăng tải rồi.
Điều mà không ai nói ra, đó là chúng ta không thể tưởng tượng được có bao nhiêu người mất tích đi qua chúng ta hàng ngày. Ngoài đường phố, trên xe buýt, trong khu chợ. Chúng ta quan sát họ, nhưng không biết họ là những người mất tích.
Và họ cũng vậy, từ phía sau tấm bình phong của một danh tính giả, họ cũng quan sát chúng ta.
Từ đáy lòng mình, tôi cám ơn người bạn thư vô danh đã giúp tôi hiểu tất cả chuyện này - dù anh ta có phải là một người mất tích thực sự hay không, dù con mèo của anh ta có tên là Kairus hay không. Dù anh là ai và anh làm gì, tôi hi vọng với anh biến mất là một việc thỏa đáng.
DONATO CARRISI.
Hết.