Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 80: Ám Kim Sắc – Nhân Trung Lữ Bố
K
hông chỉ có “kim xà trận” bị phá mà ngay cả đường mâu của Trương Phi cũng bị Lữ Bố dùng Họa Kích dễ dàng đánh chặn lại.
Lúc này đây, bộ dạng của Lữ Bố cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi. Xung quanh nàng không còn vâng hào quang màu vàng bao bọc nữa, mà thay vào đó là một quầng đen xám mờ mờ như sương như khói. Khuôn mặt thanh tú sáng sủa của nàng giờ đây tràn đầy sát khí. Luồng hắc khí cứ như dòng nước chảy lởn vởn quanh thân thể của nàng. Lữ Bố vung Phương Thiên Họa Kích, rồi hừ lạnh quát:
- Phá …
Chỉ một tiếng “Phá” được thét ra mà toàn bộ kim quang do Trượng Bát Xà mâu phát ra hoàn toàn bị tiêu tán đi đâu hết, bóng ảnh của kim xà cũng không thể nào tái xuất được nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng này Tôn Vũ bất ngờ lắm. Anh ta thầm nghĩ: Đây rốt cuộc là Tam Quốc diễn nghĩa hay là Phong Thần diễn nghĩa nữa không biết.
Tôn Vũ lúc này có muốn bực bội cũng không được nữa, anh ta cẩn thận suy xét lại và chợt nhận ra rằng: Thì ra bóng ảnh kim xà mà Trượng Bát Xà Mâu của Trương Phi phát tán ra cũng giống như “Yêu thuật” của Trương Bảo, đó là một loại ảo thuật hù người của quân sư kĩ mà thôi. Và dĩ nhiên chiêu trò này của quân sư kĩ không phải là vô địch, cũng có thể bị đối phương cao tay hơn lật tẩy. Bản thân Lữ Bố tuy không phải là quân sư, nhưng Phương Thiên họa kích trong tau của nàng lại có thừa năng lực để giúp chủ nhân phá giải quân sư kĩ. Và nói cho cùng thì tất cả những luồng hắc khí đang lởn vởn xung quanh người của nàng cũng là cũng loại với cái hắc khí lởn vởn xung quanh người Trương Bảo khi mụ ta vận dụng “yêu thuật”, đó chẳng qua đều là ảo ảnh mà thôi. Nói cách khác thì Phương Thiên Họa Kích đã phát ra quân sư kĩ.
Tôn Vũ hiểu ra vấn đề nhưng trong lòng lại nảy sinh một vấn đề khác đó là: Chẳng lẽ chí bảo Phương Thiên Họa Kích lại có thể phá giải ảo ảnh và quân sư kĩ của đối phương hay sao? Lữ Bố đã không bị trúng kế ảo ảnh và quân sư kĩ, vậy thì phải làm sao đây? Như vậy thì ngoài cách trực tiếp đổ máu nếu không chẳng còn cách nào đối phó với nàng ta cả.
Trương Phi đúng là không thể nào địch lại Lữ Bố được nữa rồi. Ngay cả uy lực tuyệt đối của chí bảo Trượng Bát Xà Mâu cũng bị Lữ Bố phá vỡ. Giờ đây Trương Phi rơi vào thế hạ phong, luống cuống chống chọi với đòn thế của Lữ Bố, nàng ta liên tiếp bị ép lùi về phía sau.
Quan Vũ đứng quan sát nãy giờ thấy tam muội của mình đang thất thế, nàng liền nói với Lưu Bị:
- Tam muội không cố được nữa rồi, để muội đi giúp muội ấy.
Lập tức Quan Vũ giơ Thanh Long Yển Nguyệt đao lên, quất ngựa xung trận. Hai chữ “Chiến thần” cũng đã hiện lên trên đầu của nàng. Võ tướng kĩ “Chiến thần của Quan Vũ không chỉ có tác dụng đơn thuần là đề cao năng lực chiến đấu của nàng mà nó là một trong ba chức năng chính. Các chức năng đó là: Thứ nhất, đề cao tốc độ cưỡi ngựa của Quan Vũ, tác dụng này tương tự như “Kỵ tướng”. Thứ hai là nó để cao năng lực chiến đấu của nàng. Thứ ba nó còn có tác dụng ngự binh, tức là nâng cao khả năng và sức chiến đấu của binh mã dưới trướng của nàng
Chỉ có điều lúc này ba chị em Lưu –Quan – Trương không quân không tướng cho nên hiệu quả của chức năng ngự binh chưa được Quan Vũ khởi phát.
Quan Vũ giật mạnh dây cương cho ngựa xuất phát. Được võ tướng kĩ “chiến thần” hỗ trợ chiến mã lao đi rất nhanh lập tức xâm nhập vào phạm vi đấu trường của Lữ Bố và Trương Phi. Quan Vũ còn chưa tới nhưng luồng khí thế chiến đấu mãnh liệt của nàng đã ập đến, hợp nhất với chiến đấu khí của Trương Phi, nên càng trở nên hùng mạnh hơn, áp đảo trở lại đấu khí của Lữ Bố.
Chiến mã lao đi thần tốc và chỉ trong nháy mắt Thanh Long Yển Nguyệt Đao đã ập tới ngay trước mặt của Lữ Bố rồi.
Lữ Bố thấy đối phương vung đao ập tới liền xuất kích chống đỡ. Thanh Long Yển Nguyệt đao nặng tới tám mươi hai cân, bổ một lực đạo không hề nhỏ xuống Phương Thiên Họa Kích. Nhưng không hiểu trong nội thể của Lữ Bố còn tiềm tàng bao nhiêu sức lực mà nàng ta đủ sức chặn đánh chiêu đao thôi sơn đó. Họa kích trong tay của nàng rung lên một chút nhưng đao phong của Quan Vũ cũng hoàn toàn bị phá giải rồi.
Lúc này Trương Phi cũng đâm môt mâu về phía Lữ Bố. Khái quát lại tình hình một chút, giờ đây Lữ Bố phải một mình chiến với Quan Vũ và Trương Phi, cả hai đều là những võ tướng kĩ màu vàng cả, cho nên Lữ Bố phải vất vả đôi phó.
Quan – Trương liên thủ cực kỳ bài bản, đao – mâu đan xen khiến cho Lữ Bố phải luống cuống, liên tiếp bị ép về phía sau.
Tôn Vũ vẫn đứng trong phạm vi đấu trường, chăm chú quan sát cuộc chiến này, anh thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ thực lực của Lữ Bố chỉ có bằng này thôi sao. Mình cảm thấy võ tướng kĩ của nàng phải đạt tới cấp độ ám kim mới đúng. Nhưng dù là võ tướng kĩ màu vàng ở cấp độ nào đi nữa thì cũng chỉ xuất hiện hai chữ trên đầu thôi, đằng này võ tướng kĩ của Lữ Bố lại có những bốn chữ “Nhân trung Lữ Bố”
Trước đây Tôn Vũ chỉ biết có hai võ tướng kĩ mà khi hiển lộ thần oai trên đầu sẽ xuất hiện bốn chữ. Đó là Trương Giác với “Đại hiền lương sư”, và hai người nữa cũng có bốn chữ là “Tận diệt hoàng thiên”. Khi khởi phát võ tướng kĩ trên đầu của họ đều có bốn chữ, và họ đều là võ tướng kĩ cấp độ ám kim. Trên đầu Lữ Bố cũng có bốn chữ lấp lánh như vậy nàng cũng phải là võ tướng kĩ cấp độ ám kim rồi.
- Ái chà … Hai võ tướng kĩ màu vàng nhạt sao?
Lữ Bố lẩm bẩm nói:
- Thế thì ta phải dùng võ tướng kĩ màu vàng đậm thôi.
Nói rồi Lữ Bố vung kích đỡ đao của Quan Vũ rồi tấn công Trương Phi vài đòn, rồi quay ngựa chạy lui mấy bước. Trên người của nàng đột nhiên xuất hiện ánh kim quang ảm đạm.
Tôn Vũ thấy vậy thì nghĩ thầm: Tới rồi! Lại đổi màu rồi đây.
Lúc này ánh kim quang trên người Lữ Bố đột nhiên chuyển sang ảm đạm như sắc chiều tà vậy, tất cả những hào quang, những tia sáng vàng chói lọi cũng trở nên sẫm hơn, đậm hơn. Và bốn chữ “Nhân trung Lữ Bố” trên đầu của nàng cũng từ từ chuyển sang màu ám kim.
Tôn Vũ thầm nghĩ: Đúng là võ tướng kĩ màu ám kim rồi.
Tôn Vũ cảm thất cổ họng mình như nghẽn lại, anh ta nhớ lại cảnh Trương Giác đứng trên đỉnh núi vận dụng võ tướng kĩ ám kim, khi đó sấm chớp nhằng nhịt đầy trời, đất đá bụi bay tứ tung, ào ào như lốc cuốn.
Màu ám kim! Đó là cấp độ võ tướng kĩ mà ai cũng mong đạt tới, ai cũng phải sợ hãi khi đối đầu với nó. Trước đây cũng nhờ võ tướng màu ám kim “Tân diệt hoàng thiên” ở trước mặt thu hút sự chú ý của Trương Giác khiến bà ta lơi lỏng hậu tâm thì mình mới có thể đánh lén thành công từ phía sau được chứ/
Hiện tại đã không còn viện binh là võ tướng kỹ màu vàng đậm, chỉ dựa vào võ tướng kỹ màu vàng nhạt sao có thể thắng được.
Chỉ trong chốc lát Lữ Bố đã hoàn thành việc “thoát xác” từ võ tướng kĩ màu vàng bình thường sang võ tướng kĩ cấp độ ám kim rồi. Nàng cưỡi con thần mã Xích Thố, cùng với bộ giáp trụ màu đen khiến cho nàng lại càng thêm phẩn lẫm liệt, càng tăng thêm phần sát khí.Trương Phi và Quan Vũ không chờ đợi lâu tiếp tục vung đao, vung mâu ào đến tấn công. Nhưng Lữ Bố không hề nao núng, nàng vẫn bình thản ngồi trên lưng ngựa, luồng chiến đấu khí cũng chỉ lởn vởn quanh người chứ nàng không hề phát tán nó ra để chặn đánh đối phương.
Quan Vũ trông thấy thế liền bĩu môi nói:
- Giả thần giả quỷ gì chứ, chẳng có gì đáng sợ cả.
Trương Phi cưỡi ngựa vọt lên trước Quan Vũ một chút, nàng nói nhỏ:
- Nhị tỷ à, bộ râu của tỷ còn giả thần giả quỷ hơn Hoa Hùng (Trương Phi vẫn không biết đây là Hổ Lao quan) kia ấy chứ. Thế nên tỷ đừng có chê người chẳng nghĩ đến thân thế chứ hả.
Quan Vũ nghe Trương Phi trêu chọc như vậy tức giận quát:
- Muội dám chê bai đùa cợt với bộ râu của ta sao hả?
Tôn Vũ nghe thấy hai chị em cãi cọ đùa giỡn nhau như vậy than thầm trong lòng: Ta chết đây, bây giờ là lúc nào rồi, mà hai bà cô còn đấu võ mồm thế chứ.
Tôn Vũ vội vàng lên tiếng cảnh báo:
- Hai cô nương ơi hãy chuyên tâm mà chiến đấu đi. Quan Vũ kia ơi, bộ râu của cô nương đẹp mà, chẳng qua là nữ nhân mà có râu thì không quen lắm, hay là cô nương đem bỏ bộ râu ấy đi?
Quan Vũ không chịu kém lời, nàng ta phản pháo:
- Nếu như tam muội không uống rượu nữa thì ta đây cũng bỏ bộ râu giả này luôn.
Trương Phi nghe nhị tỷ nói vậy, liền “hứ” mấy tiếng nói:
- Nếu như đại tỷ mà tức giận, mắng người thì muội sẽ không uống rượu nữa.
Lưu Bị vẫn đang đứng xa xa quan chiến, nghe hay em nhăng cuội nãy giờ, lại còn lôi mình vào nữa. Nàng cười nhẹ rồi đáp:
- Bất luận các muội có nói năng thế nào cũng không khích bác được tỷ đâu.
- Ầm ĩ cái gì thế hả? Sao mà lắm mồm thế. Ta sẽ cho các ngươi câm mồm mà về chầu ông bà ông vải luôn.
Rốt cuộc Lữ Bố đã không thể nín nhịn được nữa rồi. Luồng khí thế chiến đấu từ thân thể của nàng bùng phát dữ dội. Trong lúc nàng quay ngựa lùi về phía sau để biến hình thì hai chị em Quan – Trương cứ thế om xòm cãi nhau khiến nàng điên tiết, quyết không tha cho hai người dám vi phạm nguyên tắc của nàng.
Lữ Bố vỗ nhẹ vào lưng của Xích Thố, rồi hừ lạnh nói:
- Mấy người các ngươi hãy cầu nguyện chuẩn bị chết đi, ta không thể tha cho các ngươi vì các ngươi quá ầm ĩ.
Lữ Bố lúc này không thèm ngồi trên lưng ngựa nữa, mà nàng nhảy lên đứng hẳn lên trên lưng Xích Thố rồi.