Số lần đọc/download: 560 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:54:07 +0700
Chương 80: Đãi Ngộ Lạ Thường
V
ài ngày sau trên núi Lăng Phong, trong rừng cây cách phòng Tử Tình không xa, nàng đang luyện kiếm dưới tàng cây, không mang theo một tia huyền khí nào khi luyện tập, chỉ muốn luyện tập thuộc bộ kiếm pháp kia, bạch y theo nàng chuyển động mà bay lên trong không khí xẹt qua những độ cong hoàn mỹ. Lá trên cây rụng xuống không biết là do gió thổi hay là do nàng luyện kiếm mà rơi, nhẹ nhàng bay từ không trung xuống, rải đầy mặt đất.
Chỉ thấy, nàng đột nhiên xoay người, kiếm gỗ trong tay chuyển động, nhanh chóng biến hóa chiêu thức, mũi kiếm mãnh liệt hướng lên đỉnh đầu vọt tới, dưới chân cũng điểm nhẹ, bay lên trời, liên tiếp xuyên qua vài phiến lá cây bay xuống, kiếm gỗ trong tay cũng di chuyển, ngang qua bầu trời, lại xuyên qua mấy chiếc lá rụng đong đưa trong không khí, thẳng đến khi trên kiếm gỗ đầy lá rụng, nàng mới thu hồi lại kiếm, dừng luyện tập.
Ánh mắt đẹp và tĩnh mịch nhìn vào thanh kiếm gỗ trên tay, âm thầm nghĩ,có lẽ,nàng nên tìm cơ hội ra ngoài thực chiến một chút, chỉ có ở thực chiến nàng mới nâng cao thực lực cùng năng lực ứng chiến của mình, ánh mắt chớp động, đã có quyết định, bàn tay mãnh liệt vỗ lên thân kiếm gỗ, lá cây trên thân kiếm rơi xuống mặt đất hóa thành tro tàn…
Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một đạo bóng dáng phong hoa tuyệt đại, cảm thấy nghi hoặc, hắn như thế nào lại xuất hiện ở đây?
“Ta là tới nói cho ngươi một tiếng, ta có chút việc, phải rời khỏi Lăng Phong một chuyến.”
Thanh âm nam tính dễ nghe truyền vào trong tai nàng, nghe hắn nói,sâu trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc, con mắt trong suốt nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch kia. Chỉ thấy, hắn một thân áo bào trắng quý khí bao quanh người, tay áo theo gió bay, đứng ở một gốc cây xanh, lại thêm ánh mặt trời chiếu trên người, khiến hắn thực tôn quý mà thánh khiết.
Cứ xuất trần như trích tiên, không nhiễm khói bụi phàm tục, hắn đạm mạc mà thần thánh, đôi mắt đen sâu không lường được, trên trán lại ẩn giấu một tia khí phách vương giả nhưng lại cực kỳ thanh cao. Khí thế mâu thuẫn như thế nhưng hội tụ trên người hắn lại trở nên thực hài hòa, phảng phất hắn vỗn dĩ là như thế! Mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng vẫn luôn không thể giấu được sự kinh diễm, xuất chúng trác tuyệt, khó trách khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ quấn quít si mê...
“Ân, ta đã biết.” Nàng nhẹ giọng đáp, từ từ hạ mi mắt. Kỳ thật, hắn không cần phải nói chuyện này với nàng.
Mắt đen tĩnh mịch nhìn vào kiếm gỗ nàng đang cầm, nhíu nhẹ lông mày khó mà nhận ra, đi đến trước mặt nàng, trầm giọng nói: “Ngươi không có vũ khí à? Lần tới ta trở lại mang cho ngươi một thanh nhuyễn khiếm.”
Nàng khẽ giật mình, lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Không cần, không thể để ngươi lại tìm đồ giúp ta, ta sẽ tự mình đi tìm một thanh kiếm.” Trước kia hắn cho nàng một cái vòng cổ, nàng cũng không có vật gì tốt đáp trả lại hắn, giờ như thế nào lại để cho hắn vì nàng mà đưa tiếp đồ gì đây?
“Cái này tặng ngươi.” Nàng từ trong lòng ngực lấy ra một bình nhỏ tinh xảo đưa cho hắn nói: “Đây là Tử Linh Đan ta tự mình nghiên cứu chế tạo ra, cho dù là bị trọng thương, thậm chí là người vừa tắt thở, chỉ cần một viên, là cứu được mạng sống, nhưng mà cái này lại rất khó luyện thành, dược liệu cũng rất khó tìm, nên chỉ có 3 viên.”
Nghe vậy, Thần cảm thấy hơi kinh ngạc, nhận lấy bình nhỏ trên tay nàng. Đó là một cái bình nhỏ màu trắng, trên thân bình có vẽ một bức tranh, hồng mai nở rộ, một nữ tử mỉm cười cầm hồng mai trên tay vui vẻ.
Khóe môi khêu gợi có chút giương lên, thanh âm trầm thấp mang theo vui vẻ nói: “Tốt, ta nhận.” Nói xong, liền đem cái bình nhỏ cẩn thận bỏ vào trong ngực, giống như vừa bỏ vào là kiện trân bảo quý giá.
Mà chính xác, Tử Linh Đan này của Tử Tình, quả thật là trân bảo vạn kim khó cầu, không lâu trong tương lai, đại lục phía trên dùng vạn kim, cũng không mua được một viên Tử Linh Đan, tất nhiên, đây là chuyện sau này,…
“Tử Tình nha đầu! Tử Tình nha đầu! Ta đến lấy rượu thuốc, ngươi ngâm rượu thuốc chuột ở đâu vậy?”
Ngay lúc đó, một thanh âm hưng phấn phá vỡ giờ khắc yên lặng và hài hòa này, hai người đồng thời nhìn về phía thanh âm kia, thấy Dược sư một thân áo bào xám đứng trước phòng của nàng hô to, một bên lại hướng về bọn họ vẫy tay.
“Ngươi đi đi! Ta còn muốn đến chỗ Sơn chủ một chút.” Thần nói xong, ý bảo nàng không cần để ý đến hắn, đi làm chuyện của mình.
“Ân.” Nàng nhẹ giọng đáp, nhìn hắn một cái, mới dời bước đến chỗ Dược sư.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, Thần đưa tay sờ bình đan dược trong ngực mà nàng đưa cho, tâm tình vô cùng vui sướng, môi gợi lên độ cong, nhìn thật sâu bóng dáng nhỏ bé của nàng mới quay người rời đi.
“Tử Tình nha đầu, nhanh, đem bình rượu lấy ra, tự ta đưa đến cho tiểu tử kia.” Dược sư vừa thấy nàng, mặt mày hớn hở cười cười. Mấy ngày nay, hắn đều trông chừng tên tiểu tử Tử Nguyên kia ăn chuột con, không có hắn nhìn chằm chằm, tên kia lại không chịu ăn, mấy người bên ngoài lại không có cách nào, bất đắc dĩ, chính hắn đành phải động thủ. (Sao mình cảm thấy Dược sư này cực thích nhiệm vụ cho Tử Nguyên ăn chuột nhỉ:v)
“Ân, ta đi vào lấy.” Ngâm vài ngày, rượu thuốc có thể dùng. Vào phòng, ôm bình rượu từ nơi hẻo lánh ra, đưa cho hắn nói: “Dược sư, để cho hắn một lần uống ba chén, một ngày ba lần, chắc rằng uống xong bình thuốc này thì thương thế của hắn cũng có thể khôi phục lại rồi.”
“Thần kỳ như vậy?” Dược sư nghe xong, không khỏi kinh ngạc nhìn nàng, ước lương sức nặng của vò rượu trong tay, nói: “Cứ như vậy, ta nghĩ không đến bảy ngày là hắn uống hết, nếu quả thật theo như ngươi nói, vậy không phải bảy ngày sau là hắn hồi phục rồi à? Nhanh thư vậy?” Thật sự hậu sinh khả úy nha!
*Hậu sinh khả úy: nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa. Câu này có tương truyền do Khổng Tử nói, sau khi gặp Hạng Thao, một đứa trẻ mới lên 7 tuổi nhưng khi gặp Khổng Tử đã trả lời được mọi câu hỏi của ông, ngược lại đã hỏi những câu mà Khổng Tử không trả lời nổi.
Nhìn Tử Tình nha đầu tuổi đang còn nhỏ, vậy mà y thuật lại rất inh, thật là không biết rốt cuộc là ai đã dạy nàng tốt như thế, nếu có cơ hội, hắn muốn gặp được người kia một lần.
Vừa nghĩ đến, liền sát vào bên cạnh tai nàng cười ha hả nói: “Tử Tình nha đầu, y thuật này của ngươi, đến cùng là học của ai? Có thể nói cho ta biết hay không? Hoặc là, để cho ta gặp một lần sư phụ của ngươi đi? Ta cam đoan sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, ngươi nghĩ thế nào?”
Nghe thế, Tử Tình liếc mắt nhìn Dược sư, thấy trong mắt của hắn lộ vẻ hiếu kỳ, biết được hắn đối với y dược cuồng nhiệt, cũng biết rõ cách làm người của hắn như thế nào. Nhưng gia gia nàng đã từng nói qua không thể để cho ai biết sự xuất hiện của hắn, cho nên cái này nàng phải hỏi gia gia trước rồi nói sau vậy, vì thế, nàng cười nhẹ nói: “Dược sư, nếu như ngươi thực sự muốn gặp, vậy cũng phải để ta hỏi hắn xem hắn có đồng ý không đã, chưa có ý kiến của hắn, ta không thể nói hắn là ai và không thể nói hắn đang ở đâu cho bất kì ai.”
“Tốt tốt tốt, chỉ cần ngươi chịu đi hỏi, ta nhất định sẽ có cơ hội…nhất định có…ha ha a…” Nghe Tử Tình nói, Dược sư mừng rỡ cười không khép miệng, ôm bình rượu nói: “Trước tiên ta đi đem cái này cho tiểu tử kia, ngươi sớm chút đi hỏi, sau đó nói cho ta biết nhanh nhất có thể.” Nói xong, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Sáng sớm hôm nay rời giường, tâm tình của Tử Nguyên đã tốt hơn trước rất nhiều, bị bắt buộc ăn chuột sơ sinh vài ngày, vết thương ở khí khổng của hắn xác thực là tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, ít nhất, hiện tại hắn đã có thể chính mình xuống giường đi lại, hô hấp cũng không đau như lúc trước, phát hiện ra điều này, hắn lại làm lòng hắn sợ hãi thán phục không thôi, cũng đối với Tử Tình tràn đầy kinh ngạc, trong thời gian ngắn như vậy mà nàng làm cho hắn khôi phục được thế này, quả nhiên là rất giỏi!
“Nhị sư huynh, đến đây, ăn nhiều một chút, hôm qua Dược sư nói, huynh hôm nay không cần phải nuốt mấy con chuột kia nữa rồi.” Tử Sa ngồi bên cạnh bàn giúp hắn gắp đồ ăn sáng, lại múc thêm một bát cháo trắng, nhìn sắc mặt và thần thái hắn đã khá hơn rất nhiều cười nhẹ nhàng nói.
Không thể phủ nhận, y thuật Tử Tình thật sự rất lợi hại, vậy mà chỉ cần dùng thời gian vài ngày là làm cho Tử Nguyên khôi phục được nhanh vậy. Mấy hôm nay, ngoại trừ để cho Nhị sư huynh mỗi ngày nuốt ba con chuột con ra, còn kết hợp với uống thuốc, lại có Đại sư huynh giúp vận khí để khí tức lưu thông trong cơ thể Nhị sư huynh, mới tạo được kết quả thần kì này, hôm qua Dược sư nói cho bọn họ biết, hôm nay không cần phải ăn chuột con nữa, nàng nghe đến không khỏi cười nhẹ, rốt cục Nhị sư huynh có thể giảm một chút tức giận. Mỗi ngày nhìn Dược sư đều cưỡng ép nhét vào miệng hắn ba con chuột con, nàng không nhịn được mà lông tơ dựng đứng.
Nghe nàng nói, Tử Nguyên gật nhẹ đầu, đang chuẩn bị cầm lấy bát cháo húp, Tử Nghiên liền đi đến, thấy hắn đang chuẩn bị ăn, mở miệng nói ra: “Tử Nguyên, trước khoan đã ăn.”
Tử Nguyên buông bát cháo xuống, Tử Sa cũng khó hiểu hỏi: “Đại sư huynh, làm sao vậy?” Hôm nay không phải là không cần nuốt chuột sơ sinh nữa sao? Thế nào lại không để cho Nhị sư huynh ăn?
Tử Nghiên nhìn Tử Sa, nói: “Ngươi đã quên, Tử Tình từng nói qua, thời điểm nàng ngâm tốt rượu thuốc, Tử Nguyên cũng không cần ăn chuột con, mà là cần uống rượu thuốc kia, nhưng trước khi uống là bụng phải trống rỗng, nên hiện tại không thể ăn gì, ta vừa gặp Dược sư đang ôm bình rượu đi đến chỗ này, chờ một chút đi!”
Nghe xong lời này, Tử Sa khẽ giật mình, nàng lại quên mất chuyện này, vừa rồi vì Nhị sư huynh không cần ăn chuột con nữa mà thấy vui vẻ, thì ra, không cần nuốt chuột con nữa mà đổi lại là uống rượu chuột…
Tử Nguyên nghe xong, sắc mặt vốn đang có chút hồng nhuận, trong chốc lát lại trắng bệch, dùng chuột con ngâm thành rượu, chỉ mới nghĩ đến, cũng thấy rùng mình, chuyện này so với việc hắn nuốt chuột con kia căn bản là không có khác gì nhau, trong chốc lát, bữa sáng gồm đồ ăn cùng bát cháo ngon miệng này, hắn đã hoàn toàn không muốn ăn.
Thử hỏi, người nào có bản lĩnh lớn như vậy, uống xong rượu thuốc chuột mà còn có thể nuốt trôi được đồ ăn?
“Tới rồi tới rồi!" Rượu thuốc vừa mở ra, mùi rượu đã nồng.
Trong phòng mấy người lập tức trầm mặc, Dược sư bên ngoài ôm bình rượu thanh âm hưng phấn truyền đến. Nghe thanh âm Dược sư, Tử Nguyên như nhìn thấy con mãnh thú làm toàn thân hắn run lên, với hắn mà nói, thấy Dược sư chính là thấy ác mộng, thấy hắn là nghĩ đến những con chuột nhỏ trắng nõn hồng hồng, thấy hắn là nghĩ đến cảnh hắn cường ép nhép chuột vào cổ họng mình. Lúc này, thấy hắn lại không cần phải nói, hắn ôm bình rượu chuột được ngâm tốt trực tiếp đi tới, chính xác là không có chuyện gì tốt, nếu có, cũng là có khổ không thể nói…
“Ồ? Các ngươi cũng ở đây à? Vừa vặn, nhanh cầm cái ly ra cho ta, đây là rượu thuốc ta từ chỗ Tử Tình ôm đến, một ngày ba lần, một lần ba chén, không thể uống nhiều, uống nhiều quá là thân thể sẽ chịu không nổi đâu.” Dược sư cười ha hả nói, đem bình rượu ôm trong ngực để xuống bàn, tạo lên âm thanh, khiến Tử Nguyên trong lòng rùng mình, bờ môi run lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Giống như không thấy được vẻ mặt hoảng sợ của Tử Nguyên bên kia, hắn một bên cười ha hả nói: “Ta vừa rồi nghe qua, rượu này nha, thật đúng là vô cùng tốt, bên trong thế nhưng có không ít dược liệu lưu thông máu ứ đọng, những dược liệu kia hơn nữa còn làm rượu uống, thứ nhất giúp khai thông máu đọng tại khí khổng, thứ hai lại giúp máu ngươi vận hành tốt, trong cơ thể huyết dịch khí tức được đả thông, tự nhiên cũng không còn đau nhức, cho nên không thể uống nhiều, uống nhiều quá, trước khỏi nói, có thể chảy máu mũi đấy.”
Hắn vừa nói, vừa nhìn mấy ly trà bày ra trên bàn, nhíu mày nói: “Mấy ly trà trên bàn này cũng không khỏi quá nhỏ đi, đổ rượu ra không tránh khỏi bị rơi, mấy giọt rượu bị đổ ra cũng là rất quý, không thể lãng phí.” Hắn vừa nói xong, duỗi ngón tay chỉ về Tử Sa nói: “Ngươi, đi lấy cái bát tới.”
Nghe vậy, Tử Sa lấy trong giỏ ra một cái bát đặt trước mặt hắn, còn mình thì đứng sang một bên, thỉnh thoảng vụng trộm quan sát sắc mặt trắng bệch của Nhị sư huynh.
Nghe xong mấy lời kia, dạ dày Tử Nguyên quay cuồng một hồi, bát? Ba chén lại biến thành ba bát sao? Nghĩ thế không khỏi liếc nhìn Dược sư, ai ngờ hắn lại vui mừng hớn hở mở vò rượu ra, sờ vào thành bình rồi nhìn, một bên cẩn thận từng li từng tí đổ rươu thuốc ra, một bên cầm lấy đôi đũa trên mặt bàn gắp trong miệng bình đang cầm, cũng không biết hắn gắp thứ gì?
Chợt, tay đang gắp cái gì trong bình rượu dừng lại, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười mừng rỡ, hướng về khuôn mặt trắng bệch của Tử Nguyên nói: “Ha ha, gắp được rồi, gắp được rồi.” Nói xong, tay hướng lên trước, đem bỏ cái thứ được ngâm trong bình rượu vào trong bát thuốc của Tử Nguyên, là một con chuột sơ sinh trắng bệch! Tử Nguyên hai tay che ngực, không ngừng nôn ọe.
Tử Sa lùi lại vài bước, hai tay che miệng chạy nhanh ra ngoài. Tử Nghiên sắc mặt cũng biến hóa khi xem một màn này, mở miệng hỏi: “Dược sư, chẳng lẽ con chuột, con chuột này ngâm trong rượu thuốc, ngươi cũng muốn Tử Nguyên ăn?” So với việc nuốt một con chuột nhỏ đang sống, con chuột được ngâm da nhăn nheo này, càng làm cho người khác kinh sợ vạn phần.
Nghe hắn hỏi, Dược sư nghiêng đầu nghĩ nghĩ, vừa rồi nói chuyện với nha đầu Tử Tình hưng phấn quá, nàng có nói qua hay không việc cho Tử Nguyên ăn tiếp chuột đây? Hay là chỉ cần uống a chén thuốc? Hắn nhất thời không nhớ đến?
“Dược sư?” Tử Nghiên lại hô một tiếng.
“Hô cái gì mà hô? Không thấy ta vẫn đang ở đây à?” Vốn định nghĩ qua một chút, ai ngờ lại bị hắn đánh gãy, không khỏi có chút tức giận, liền hướng về phía Tử Nguyên quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nhanh đem bát thuốc này uống hết? Ngươi còn muốn khôi phục thương thế nữa không? Ăn nó cũng không chết được, nam nhân đại trượng phu, ẻo ẻo lả lả thành dạng gì? Uống rượu, đương nhiên phải làm một lần, đến! Bưng lên từng ngụm từng ngụm uống xuống! Đừng có lề mề!
Bị quát như vậy, ngay cả Tử Nghiên cũng không thể tìm lời phản bác được, Tử nguyên mấy ngày qua nuốt chuột con cùng với dùng thảo dược, thương thế đã tốt lên mấy phần, không chừng uống xong cái này, mấy phần còn lại cũng sẽ khôi phục rất nhanh, nhưng mà nghĩ lại, vừa rồi Dược sư nói uống ba chén, bây giờ sao lại trở thành cái bát lớn như thế?
“Dược sư, ngươi không phải mới nói uống ba chén thôi sao? Hiện tại lại tính toán thế nào trở thành cái bát to như vậy rồi?” Tử Nghiên hỏi, thấy hắn không biết lúc nào đã kẹp ra tiếp hai con chuột trắng bệch lớp da nhăn nheo đưa đến bát thuốc, khóe mắt của hắn cũng nhịn không được mà run rẩy.
Chẳng lẽ hắn lại đem mấy con chuột được ngâm trong bình trở thành đồ nhắm rượu rồi hả?
Nghe vậy, Dược sư liếc mắt nhìn hắn nói: “Nhìn là thấy rõ như thế nào rồi, ngươi còn hỏi ta làm gì? Ngươi không cho rằng cái bát lớn như vậy, ta sẽ cho hắn uống hết cả ba bát à?” Nói xong, khinh bỉ nhìn Tử Nguyên nói: “Nhìn bộ dáng kia của hắn, tửu lượng có tốt không vậy? Rượu nặng như vậy, ta đoán chừng một chén là hắn say rồi.”
Nói xong, đem chén thuốc có chứa mấy con chuột nhỏ đẩy trước mặt Tử Nguyên, cười ha hả hỏi: “ Ngươi tư uống? Hay cần ta giúp?” (giúp…:sofunny::sofunny:)
Nghe Dược sư nói, lại nhìn chén thuốc làm lông tơ người khác dựng đứng kia, Tử Nguyên không khỏi chảy mồ hôi lạnh, nuốt nuốt nước bọt, nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Dược sư, hắn chậm rãi run rẩy đưa tay ra, bưng chén thuốc lên, xông vào mũi là cổ đậm đặc mùi rượu chạy thẳng vào óc, tay có chút run rẩy, bời vì bát rượu được đổ đầy, rượu thuốc rơi vãi ra ngoài một ít, thấy Dược sư đối diện kinh hô liên tục.
“Ai nha nha! Tiểu tử ngươi cầm chắc một chút! Trong này có không ít dược liệu quý báu, ngươi đừng để bị rơi ra ngoài!” Thấy hắn tay đang run, dược sư thay hắn đổ mồ hôi, rượu thuốc này là không dễ dàng làm được, hắn có biết hay không?
Bị Dược sư quát như vậy, Tử Nguyên nhìn chén kia đầy tràn rượu thuốc, không khỏi lại nuốt một ngụm nước bọt, hiện tại còn chưa uống, hắn đã cảm nhận được dạ dày của mình quay cuồng rồi một cảm giác buồn nôn dâng lên, hắn mãnh liệt buông ly rượu thuốc ra, úp sấp dưới bàn khô khốc nôn ọe một hồi.
Thấy bộ dáng này của hắn, Dược sư lắc đầu, nói với Tử Nghiên: “Cứ như vậy không được, chúng ta phải giúp hắn một tay.” Nói xong liền đứng dậy.
“Ý Dược sư là làm thế nào?” Tử Nghiên hỏi, nhìn thoáng qua Tử Nguyên, trong ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ. Vật như vậy, quả thật không phải ai cũng có thể nuốt xuống, nhưng mà, hết lần này tới lần khác chỉ có vật này mới chữa trị tốt cho nội thương của hắn.
Nếu như hắn biết rõ, vết thương của Tử Nguyên chỉ cần một viên Tử Linh Đan là khỏi hẳn, đoán chừng sẽ tức giận đến thổ huyết. Nhưng mà ai bảo bọn họ cùng Tử Tình bất hòa, không thân quen với nàng đâu? Tử Linh Đan trân quý như vậy, làm sao có thể cho bọn họ được.
Dược sư liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi giữ tay của hắn, đừng làm cho hắn lộn xộn, ta sẽ mở miệng của hắn ra, trước tiên đem mấy con chuột nhỏ kia ném vào, sau đó lại rót rượu thuốc xuống, như vậy chẳng phải là được?” Cái này có gì phiền phức sao? Với hắn mà nói, làm mấy động tác như thế này, đã trở lên thuần thục.
Tử Nguyên đang ghé vào mặt bàn nôn ọe nghe được như thế, chợt ngẩng đầu lên, vì Tử Tình chưa đưa cho hắn giải dược câm, hắn hiện tại vẫn không nói được, hai tay đành phải vung mạnh lên, chỉ vào ba con chuột nhỏ trắng bệch da nhăn nheo nổi trên chén thuốc, ý bảo hắn không muốn ăn ba con chuột kia.
“Dược sư, nhất định phải ăn ba con chuột được ngân rượu này sao?” Tử Nghiên hỏi, so với con chuột còn sống, hình dáng mấy con chuột được ngâm này càng làm cho người ta cảm nhận được một trận ác hàn.
Dược sư cũng cảm thấy bối rối, kỳ thật hắn đã quên lúc trước Tử Tình nha đầu nói như thế nào rồi, nhưng mà mấy con chuột sống sờ sờ ăn được, ba con chuột con này lại còn được hấp thu thành phần dược liệu, chắc hẳn tốt càng thêm tốt, nói không chừng nha! Ăn hết ba con chuột này ngày mai hắn trở lại bình thường.
Ngẩng đầu, thấy Tử Nghiên đang chờ hắn trả lời, liền hếch cao ngực, trung khí mười phần nói: “Như thế nào không thể ăn hả? Sống sờ sờ còn có thể ăn, cái này được ngâm thành dược rượu sao lại không thể ăn rồi hả? Ngươi nhìn xem ngươi nhìn xem, maáy con chuột nhỏ được ngâm này, nói không chừng a, cái này ăn vào caonf muốn tốt hơn rượu thuốc rất nhều đó, nhanh lên nhanh lên, đừng lề mề, ta còn phải trở về dược cốc đi nghiên cứu dược đây! Cũng không phí thời gian ở lại chỗ này với các ngươi.”
Vừa nói xong, liền cầm lấy chiếc đũa kẹp một con chuột nhỏ, nói với Tử Nghiên: “Nhanh, giữ lấy hắn.”
Nghe vậy, Tử Nghiên nhìn Tử Nguyên, liền tiến lên một bước, một tay ở trước ngực hắn vòng qua, chế trụ hai tay của hắn, nói với Tử Nguyên: “Ngươi cố nhịn một chút a! Kiên trì thêm vài ngày, thương thế sẽ khôi phục tốt lên thôi.”
Dược sư nhìn hắn, một tay cầm cằm hắn nói: “Tiểu tử, ngươi xem như đã tốt lên nhiều rồi, mỗi ngày ta đều ‘hầu hạ’ ngươi uống thuốc, đãi ngộ như vậy, ngay cả Sơn chủ cũng không có đâu, ngươi a! Thật sự là rất phúc khí.” Nói xong, chiếc đũa khẽ động, kẹp lấy con chuột nhỏ ném vào trong miệng hắn, lại kẹp tiếp, động tác cực nhanh ném vào hai con nữa, rồi ném đũa qua một bên, bưng chén thuốc lên hướng vào miệng của hắn rót vào.
Tử Nguyên cảm thấy khổ không thể tả, đãi ngộ như vậy, nếu như có thể, hắn thật đúng là không hề muốn...
Ọt ọt ọt ọt thanh âm vang lên, Tử Sa trốn ở ngoài cửa nghe được âm thanh kia trong nội tâm không khỏi một hồi lạnh lẽo, sau khi thấy Dược Sư cầm chén buông ra, thả Tử Nguyên, nàng vội vàng chạy vào: "Nhị sư huynh."
Tử Nghiên cùng Dược Sư buông hắn ra, Tử Nguyên chỉ cảm thấy yết hầu một hồi nóng rát, một cổ khí nóng bay thẳng lên óc, oanh một tiếng trong đầu nổ tung, chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người lập tức té ra sau.
"Tử Nguyên!" Tử Nghiên kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ hắn, thấy hắn sau khi uống một ly rượu thuốc xong, cả khuôn mặt nóng đến đỏ bừng.
"Hắc! Ta vừa rồi đã nói, hắn nha! Một chén là say!" Dược Sư nhìn Tử Nguyên ngã xuống, cười ra tiếng, đối với Tử Sa nói: "Đem rượu thuốc này coi chừng cất kỹ, đừng làm vỡ, ta đi rồi, có việc lại đến dược cốc tìm ta." Nói xong, vỗ vỗ áo bào trên người liền quay người đi.
Nhưng, Dược Sư còn chưa có đi tới cửa, liền gặp Tử Tình một thân áo trắng hướng bên này mà đến, vừa nhìn thấy nàng, lúc này cười mà mắt mở to: "Tử Tình nha đầu, sao ngươi lại tới đây?"
Trong phòng Tử Nghiên và Tử Sa đang dìu Tử Nguyên nghe Dược Sư nói, không khỏi ngẩng đầu ra bên ngoài nhìn lại, quả thật gặp Tử Tình chậm rãi đi về phía bên này, không khỏi cẩm thấy kinh ngạc, mấy ngày nay nàng đều không có tới, chỉ là nói bọn hắn một ngày cho Tử Nguyên nuốt sống ba con chuột nhỏ, cùng với uống những thảo dược kia, như thế nào lúc này lại đi qua đây?
"Dược Sư, ngươi còn chưa có trở về a!" Tử Tình nhẹ giọng hỏi, trên mặt mang theo nhàn nhạt tươi cười.
"Ha ha a, tiểu tử kia thật sự là không nghe lời, người cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi, lại vẫn giống như tiểu hài tử, nhất định phải khiến ta uy (cho ăn) mới bằng lòng uống thuốc, bận rộn đến bây giờ, đang chuẩn bị đi về thì ngươi đã tới rồi." Dược Sư cười ha hả nói, mặt mày hồng hào lộ rõ vui vẻ. Bởi vì chính hắn là Dược Sư, hiểu được cách dưỡng thân thể, cho nên mặc dù là lão nhân sáu bảy mươi tuổi, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn sảng khoái.
Tử Tình nghe xong, không khỏi có chút nhíu đuôi lông mày, nói: "Hắn nuốt sống con chuột nhỏ đã vài ngày, hiện tại không cần nuốt nữa rồi, lại tự mình không chịu uống rượu thuốc? Ta vốn định sang đây xem xem thương thế của hắn tốt lên được mấy phần, nhìn xem có cần hay không thêm chút dược, nhưng mà hắn đã không muốn khôi phục nhanh, ta đây cũng không cần tiến vào."
Khi Dược Sư nghe nàng nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng, không khỏi cười hỏi: "Tử Tình nha đầu, ngươi nói hắn không cần ăn chuột con nữa?" Sự thật sẽ không phải là không cần ăn mấy con chuột ngâm rượu đó chứ? Nếu thật là như vậy, vậy hắn chẳng phải là... Nghĩ vậy, không khỏi có chút nghiêng đầu hướng trong phòng nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Tử Nghiến và Tử Sa cũng đang nhìn hắn, xem ra, bọn họ là nghe được nàng nói rồi.
Nhìn thấy thần sắc Dược Sư có chút chột dạ, Tử Tình khẽ giật mình, hướng mấy người trong phòng nhìn thoáng qua, nhìn qua một lát, giống như là nghĩ tới điều gì, không khỏi có chút giật mình nhìn Dược Sư trước mặt cúi đầu xuống không dám ngẩng lên, nàng nhìn thấy không nhịn được cười khì khì một tiếng.
Nghe được tiếng cười của nàng, mấy người đều là khẽ giật mình. Cùng ở núi Lăng Phong năm năm qua, Tử Nghiên vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cười ra tiếng như vậy, nhất thời, tim không khỏi có chút đập mạnh và loạn nhịp, bởi vì một tiếng cười khẽ này, làm cho nàng nhiều thêm vài phần bình dị gần gũi, cũng không như dĩ vãng luôn thấy nàng đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nàng, trong lòng, không khỏi xẹt qua một tia khác thường.
Tử Sa giật mình, nhìn Tử Tình cười khẽ, mắt hiện lên phức tạp. Ở chung được năm năm, đây là lần đầu tiên nàng biết rõ Tử Tình biết cười, cũng là lần đầu thấy nàng cười khẽ một tiếng như vậy, nàng như vậy, không khỏi nhiều thêm một phần chân thật.
Mà Dược Sư lại khó hiểu nhìn nàng, có chút nghĩ không ra, chờ nàng thu hồi nụ cười, liền hỏi: "Tử Tình nha đầu, ngươi cười cái gì?"
Nghĩ đến Dược Sư lại đem con chuột nhỏ trong rượu thuốc cho Tử Nguyên ăn, nàng thật vất vả ngừng vui vẻ tràn ra bên môi, con chuột nhỏ ngâm trong rượu thuốc vài ngày, có thể nghĩ ra hình dạng kia, mà hắn vẫn để cho Tử Nguyên ăn, ha ha, nàng như thế nào không có phát hiện trước kia Dược Sư cũng có một mặt như vậy?
Khóe môi có chút giơ lên, mang theo thanh âm vui vẻ nhẹ nhàng mà hỏi: "Dược Sư, vậy ngươi có làm theo ta nói, để cho hắn uống ba chén không?"
Nghe nói như thế, Dược Sư vội vàng nói: "Có! Cái này ta nhớ được, ngươi nói để cho hắn uống ba chén ta liền cho hắn uống ba chén, nhưng mà ta thấy ly trà kia lại quá nhỏ, bình rượu nhìn lớn như vậy, đổ một lần bị ra hết, cho nên ta để cho Tử Sa cầm cái bát, ước chừng cũng rót ra cho hắn một chén, nhưng mà ngươi yên tâm, ta dùng mắt đo thoáng một qua, cái bát kia và ba chén đều có phân lượng như nhau, cũng không có nhiều,không có chuyện gì đâu."
"Nếu thật là như vậy, ta nghĩ ngươi nhanh chút giúp hắn hạ hỏa thôi." Tử Tình cười nói, không nghĩ tới đến đây một chuyến, vậy mà đã nghe được Dược Sư làm như vậy, nghĩ đến Tử Nguyên bị uống một bát rượu thuốc nồng độ cao, còn ăn hết mấy con chuột nhỏ ngâm rượu, nàng liền không nhịn được muốn bật cười.
"Vì sao?" Dược Sư nghi hoặc hỏi. Nhưng, bên môi Tử Tình vẫn mang theo yếu ớt tươi cười chưa trả lời, liền nghe một tiếng thét kinh hãi từ trong phòng truyền đến.
"Ah..." Tử Sa lên tiếng kinh hô: "Nhị sư huynh? Nhị sư huynh ngươi sao vậy?"
"Tại sao có thể như vậy?" Tử Nghiên trong mắt hiện lên lo lắng, nhìn Tử Nguyên say rượu nghiêng ngả.
Con mắt Tử Tình nhàn nhạt nhìn bên trong phòng, có chút ít ngoài ý muốn chứng kiến Tử Nguyên sắc mặt đỏ lên, trên đỉnh đầu tựa hồ muốn toát ra khói trắng, hai hàng máu mũi của hắn chảy xuống, bởi vì say ngã nghiêng, người không biết, còn tưởng rằng hắn bị gì?
"Ồ? Hắn làm sao vậy?" Dược Sư nhìn lại, kinh ngạc nói một tiếng, liền bước nhanh đi vào bên trong, Tử Tình muốn gọi hắn cũng không kịp, cũng đi theo vào.
Vào phòng, Dược Sư vội vàng giữ tay hắn bắt mạch, thấy mạch tượng này, không khỏi khẽ giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tử Tình.
Thấy hắn giật mình ngạc không nói gì, Tử Nghiên và Tử Sa hai người còn tưởng rằng là có chuyện gì, liền vội vàng hỏi: "Dược Sư, Tử Nguyên thế nào? Chuyện gì xảy ra với hắn vậy? Như thế nào toàn thân nóng đến lợi hại như vậy? Còn chảy máu mũi nữa?"
Bị hỏi dồn dập như vậy, Dược Sư không khỏi có chút ngượng ngập cười, lại không biết nên nói thế nào.
"Hắn không có việc gì, chỉ là người nóng lên chút thôi." Tử Tình nhàn nhạt nói, giúp Dược Sư khỏi quẫn bách.
"Mới vừa rồi còn êm đẹp như thế nào lại đột nhiên lại phát nóng lên rồi?" Tử Nghiên, trong lúc đó giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hướng Dược Sư nhìn lại, khẽ cau mày nói: "Là Dược Sư đổ quá nhiều rượu thuốc cho hắn uống? Hay vẫn là vốn không cần ăn những con chuột kia? Thế cho nên dược hỏa phát tác? Đến thẳng cả sau ót?"
"Làm sao? Là ta nghĩ sai rồi thì như thế nào đây? Ai bảo ngươi vừa rồi một mực bên cạnh quấy rầy suy nghĩ của ta hả? Ngươi có biết hay không ta lão nhân gia lớn tuổi, trí nhớ không phải tốt, thời điểm suy nghĩ không thể... bị quấy rầy hay sao? Nếu không phải ngươi cứ luôn đông hỏi một câu tây nói một hồi, lão nhân gia ta có thể nhớ lầm sao? Hiện tại còn oán trách ta hả? Ngươi cũng không nghĩ tới mấy ngày nay mỗi ngày đúng giờ ta đều hướng nhà tranh này chạy bao nhiêu chuyến? Làm việc cực khổ mệt chết không có người hỏi thăm nửa câu, hiện tại hắn còn chưa chết còn muốn làm gì? Hừ! Ta cũng chẳng muốn chấp nhặt cùng các ngươi!"
Nói xong hầm hừ xoay người lại, biến sắc, đổi lại thành khuôn mặt tươi cười đối với Tử Tình nói: "Tử Tình nha đầu, ta đi lấy chút dược hạ hỏa cho tiểu tử kia, đi trước." Nói xong, liền đi ra bên ngoài.
Mà Tử Nghiên bị mắng một trận thì nhíu mày, hắn cái gì cũng chưa nói, làm sao lại nhằm vào hắn tức giận như vậy? Vẫn nói, hôm nay người làm sai rõ ràng là Dược Sư, hắn như thế nào ngược lại thành lỗi của hắn?
"Còn không đem hắn đỡ lên giường?" Tử Tình lườm hai người kia, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Tử Nghiên và Tử Sa vội vàng lấy lại tinh thần, dìu Tử Nguyên đến nằm trên giường, lúc này, lại nghe thanh âm nhàn nhạt của nàng truyền đến.
"Lúc Dược Sư còn chưa có đưa dược họa hỏa qua, ta đề nghị các ngươi tốt nhất trước hết nghĩ biện pháp hạ nhiệt độ cho hắn, bằng không phát hỏa đến đầu, hắn lại bị ngu ngốc đó."
Thanh âm không nhanh không chậm vừa rơi xuống, hai người nghe xong, trong lòng đều là cả kinh. Tử Nghiên vội vàng nhìn Tử Sa nói: "Tử Sa, ngươi nhanh đi lấy ít nước và cầm chút vải đến, trước ta cởi quần áo Tử Nguyên, để cho trên người hắn khí nóng có thể tản ra." Nói xong, tay liền bắt đầu cởi y phục trên người của hắn, còn Tử Sa tức thì vận dụng khinh công bay vút đi.
Tử Tình thảnh thơi ngồi, nhàn nhạt nhìn, may nàng tới đây, bằng không nếu hắn thật sự vì Dược Sư mà xảy ra chuyện, đoán chừng Dược Sư sẽ rất tự trách.
"Đại sư huynh nước đây." Thanh âm Tử Sa truyền đến, chỉ thấy nàng bưng một chậu nước, bên trong có một mảnh vải, vắt khô nước sau đó lau trán cho Tử Nguyên, thấy hắn toàn thân vẫn đang nóng đến đáng sợ, không khỏi nóng vội: "Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Nhị sư huynh toàn thân đều thật nóng, nhiệt không có hạ xuống a!" Nếu là thật như Tử Tình nói, sẽ bị nóng thành ngu ngốc, cái kia, làm như thế nào cho phải?
Tử Nghiên nghe xong, cũng cảm thấy sốt ruột, bỗng nhiên linh quang lóe lên, nói với nàng: "Ngươi nhanh đi tìm Tử Kiệt tới, huyễn thú của hắn là thuộc tính băng, dùng băng nhất định có thể giúp Tử Nguyên hạ nhiệt!"
"Tốt! Ta lập tức đi ngay." Tử Sa nói xong, phóng ra bên ngoài lao đi.
Chỉ chốc lát sau, lôi Tử Kiệt vội vàng chạy đến: "Đại sư huynh Đại sư huynh, Tam sư huynh đến rồi!"
"Tử Sa, ngươi chậm một chút chậm một chút! Vội vã như vậy làm cái gì?" Tử Kiệt bị nàng kéo chạy, căn bản còn không biết đây là chuyện gì xảy ra?
Đến phòng, Tử Sa dừng chân, quay đầu lại vội vàng hô: "Tam sư huynh, nhanh gọi huyễn thú của ngươi ra, dùng băng hạ nhiệt độ cho Nhị sư huynh, nhanh lên! Chậm nữa sẽ không kịp rồi!"
Tử Kiệt mới đứng vững bước chân nghe xong, hơi sửng sốt một chút, thấy Tử Tình vậy mà đã ở trong phòng này, không khỏi kinh ngạc, sau khi hướng nàng nhìn thoáng qua, liền bước nhanh đến bên giường, nhìn Tử Nguyên một thân nóng đến bốc hơi nước, sắc mặt đỏ lên, không khỏi hỏi: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh làm sao vậy?"
"Ngươi trước hết để cho huyễn thú của ngươi giúp hắn hạ nhiệt độ, một bên ta sẽ nói cho ngươi biết."
Nghe vậy, tử Kiệt gọi huyễn thú của hắn ra, ậy nhưng là cùng loại với huyễn thú với Tử Cầm, là xà, bất đồng là xà của hắn lại màu trắng, trên lớp da tựa hồ như phủ lấy một tầng tuyết rơi, bên trên thân rắn tản mát ra một tia khí tức lạnh buốt âm lãnh, bởi vì thu nhỏ lại, chỉ nhìn như xà bình thường.
Chỉ thấy, lúc Tử Kiệt ra mệnh lệnh, bạch xà quấn lên thân thể Tử Nguyên, phóng xuất ra một cổ khí tức lạnh buốt, vốn là toàn thân Tử Nguyên đang nóng đến bốc hơi sau khi được cổ khí lạnh buốt bao quanh, nhiệt độ trên thân thể dần giảm xuống, thời gian trôi qua, cũng không còn khó chịu như lúc trước, vốn là khuôn mặt còn có chút hơi nhíu lấy cũng dần dần thả lỏng.
Mấy người đứng bên giường thấy thế, lúc này mới thở ra một hơi dài. Tử Kiệt mở miệng hỏi: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh làm sao vậy?"
"Dược Sư cho hắn uống nhiều rượu thuốc quá, có chút phát hỏa." Tử nghiên mực nói đơn giản qua một chút.
Tử Tình đi qua, sau khi đưa tay bắt mạch cho hắn, liền quay người rời đi, nói ra: “Một lần ba chén, uống xong chỗ thuốc kia thương thế cũng hồi phục không sai biệt lắm.”
"Cảm ơn." Tử Nghiên nói, nếu như không phải nàng vừa vặn đến đây, Tử Nguyên khả năng thật sự không báo trước mà xảy ra chuyện.
Tử Tình như là giống như không nghe thấy, bước chân cũng không ngừng đi ra ngoài, đối với hắn cảm tạ, căn bản không cần. Nàng chỉ điểm một hai, cũng không phải là do bọn hắn, mà là vì Dược Sư.
Tử Tình sau khi rời đi, tại một nơi hẻo lánh ngoài phòng Tử Nguyên, một thân áo đen Bạch Dục lách mình đi ra, ánh mắt như có điều suy nghĩ theo sát lấy bóng dáng nhỏ nhắn đang rời khỏi kia, lại nhìn thoáng qua mấy người trong nhà tranh, nhìn thấy Dược Sư một thân áo bào xám đang hướng bên này đi đến, mới quay người ly khai.
Hắn không nghĩ tới, ngoài ý muốn vậy mà biết rõ nàng có y thuật, hơn nữa, vừa rồi từ chỗ kia nghe qua, y thuật của nàng cũng không thấp. Xem ra, hắn thật sự làm cho nàng rất chán ghét, bằng không ngày đó lại thế nào thấy hắn thân bị trọng thương mà không lại cứu? Ánh mắt chớp động, bên trong một đạo ánh sáng đen tối âm u không rõ hiện lên, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt so với lúc trước hung ác nham hiểm hơn không ít.
Đã khỏi chỗ của bọn họ, thời gian dần qua hướng trong rừng đi đến. Nếu như không vì có nàng thường xuyên làm bạn cùng gia gia, gia gia cũng chỉ một mình một người, tại trong Thanh Sơn, muốn có một người để nói chuyện cùng cũng không có, hơn nữa, không lâu trong tương lai, nàng phải rời khỏi núi Thanh Sơn, đến lúc đó chỉ sợ không thể thường xuyên trở lại xem gia gia, Dược Sư cùng gia gia bằng tuổi nhau, hai người cũng đều đối với y dược một lòng nhiệt tình, có lẽ sẽ trở thành bằng hữu a!
Nghĩ vậy, khóe môi có chút giương lên, bước chân chậm chạp theo thời gian dần trôi qua cũng đạp gió mà đi, vận hành khinh công, trong chớp mắt biến mất trong rừng cây...
Một chỗ trong Thanh Sơn, lão giả đang có mặt ở động, lúc này, lão giả một thân áo đen đang ngồi trong động, không biết tại nghiên cứu chế tạo ra dược gì, trước mặt bầy ra nhiều đĩa nhỏ có chứa dược thảo, mà một bên lửa đang cháy, trên lửa đặt một cái lô, bên trong giống như đang tại luyện chế dược hoàn gì đó, từng đám khói nhẹ trong lò lượn lờ bay lên, biến mất tại chính giữa không khí, nhưng, chung quanh lại tràn ngập một cổ vị thuốc nhàn nhạt màu xanh.
Hắn điều chế được chăm chú, cũng chăm chú phân biệt dược liệu, rồi tiếp tục nghiền thành bột phấn, lại luyện chế thành dược hoàn. Tóc trắng bởi vì toàn tâm toàn ý vội vàng luyện dược chưa kịp chải chuốt, nhìn có chút mất trật tự, từ giữa không trung lá rụng rơi xuống dừng trên mái tóc trắng kia, có vài phần buồn cười, hắn lúc này, ngược lại không giống là độc y lão quái danh chấn đại lục, ngược lại càng giống là tên ăn mày bên đường.
"Gia gia." Tử Tình chân đạp theo gió mà đến, tay áo màu trắng trong gió nhẹ nhàng phất phơ, tóc đen bay lên, hay ột bóng dáng thanh lệ phiêu dật, chỉ thấy nàng thu hồi khinh công, nhẹ nhàng rơi xuống đất, chậm rãi hướng hắn đi tới.
"Tử Tình nha đầu, sao ngươi lại tới đây?" Đang bề bộn luyện dược lão giả đầu cũng không ngẩng hỏi.
"Ta nhàn rỗi không có việc gì, tới đây nhìn xem gia gia có phải hay không lại đang luyện dược, còn chưa tới nơi này, rất xa đã nghe thấy mùi thuốc rồi, gia gia, lần này, ngươi luyện là dược cứu người? Hay vẫn là độc dược?" Nàng có chút tò mò hỏi, chỉ là ngửi mùi thuốc này, vẫn chưa có đoán ra.
"Ha ha, ngươi đoán thử coi." Hắn ngẩng đầu, cười ha hả nhìn nàng.
"Xem gia gia bận rộn đến tóc cũng không có chải qua, ta đoán a, hẳn là độc hoàn." Tử Tình cười nói, tuy gia gia y thuật cùng độc thuật đều là nhất tuyệt, nhưng là so về y thuật, hắn càng nóng lòng với chế độc hơn, thấy hắn như vậy, cho dù trong không khí không biết vị thuốc là gì, cũng có thể đoán ra.
Nghe xong lời này, lão giả cười ha hả nói: " Nha đầu ngươi đã đoán đúng, gia gia lúc này ah! Luyện chế độc hoàn thế nhưng mà rất lợi hại, có thấy trên đống lửa tiểu hỏa lô hay không? Trong đó, tất cả đều là gia gia cố ý đi bắt độc vật luyện chế thành nọc độc, một khi luyện thành, cũng là khác biệt." Hắn nói xong, mặt mày lộ vẻ hưng phấn hào quang.
"Đúng rồi, ta không phải nghe ngươi nói đang giúp Tử Nguyên kia trị liệu vết thương khí khổng sao? Như thế nào? Tốt lên mấy phần rồi?"
Nhắc tới tới chuyện này, Tử Tình không khỏi khóe môi hơi câu, nói: "Ta vừa rồi đi nhìn một chút, thương thế của hắn qua thêm vài ngày là có thể hoàn toàn khôi phục."
"Ah? Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như là có sự tình gì vui vẻ?" Lão giả thấy nàng khóe môi mang cười, ngay cả trong đôi mắt cũng nhiễm thêm vài phần vui vẻ, không khỏi có chút tò mò.