Số lần đọc/download: 1469 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:05:45 +0700
Chương 81: Thuyết Phục
A
Hạnh ngây ngẩn cả người, chuyện này sao lại dính dáng tới Dung Tranh?
” Cha, người đang nói cái gì vậy? Sao con có thể gả cho Dung Tranh?”
Gương mặt Lý Nhuận Phúc hối hận không kịp: “Chuyện này vốn là ta không tốt, không nên để cho con đến gần rạp hát như vậy, khiến con tiếp xúc nhiều với Dung Tranh, làm con và hắn... aizz...” Ông nặng nề thở dài, sau đó nhìn về phía A Hạnh, rất kiên quyết nói: “A Hạnh, ta thừa nhận Dung Tranh là một đứa bé ngoan, rất hiểu chuyện nhưng hắn là một đào hát, con gả cho hắn thì cả đời đều sẽ bị xem thường, con của con cũng sẽ bị người xem thường, con không cân nhắc vì mình, chẳng lẽ cũng không suy nghĩ cho đời sau của mình sao?”
A Hạnh nghe lời của phụ thân, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười, thì ra là vì chuyện đó, Dung Tranh chỉ là một hài tử mười bốn mười lăm tuổi, ở hiện đại là đang học năm nhất trung học, cho dù hắn như thế nào đi nữa, có hiểu chuyện như thế nào đi nữa, một người trưởng thành như nàng cũng sẽ không thích một học sinh trung học năm nhất a!
” Cha, người nói đi nơi nào vậy, giữa con và Dung Tranh không có gì cả, tuyệt đối không phải như người nghĩ!”
Thấy con gái một mực phủ nhận, Lý Nhuận Phúc ngẩn ra, trên mặt vẫn lộ vẻ chưa tin: “A Hạnh, con đừng gạt cha, ngay cả nằm mơ con cũng gọi tên của hắn, buổi sáng hôm đó, ta cũng đã nghe thấy.”
A Hạnh nhớ tới hôm đó nằm mơ, nghĩ thầm, chẳng lẽ trong mơ nàng gọi tên Kiều Tranh? Cả hai đều tên Tranh, phụ thân nghe thì hiểu lầm, suy nghĩ người đó là Dung Tranh.
A Hạnh kiên định lắc đầu: “Cha, người nhất định là nghe lầm, con và Dung Tranh căn bản không phải như người nghĩ, sau này chắc chắn con sẽ không gả cho hắn.”
(Ed: Sặc. tuyệt tình vậy hả thím @@ không đồng tình xíu nào. Triệu hồi Cố Trường Khanh với Hoàng Thao gấp.)
(Beta:??? Có gì mà tuyệt tình. Căn bản thím Hạnh coi Dung Tranh là trẻ con, ở hiện đại thím đó cũng ngót nghét 30 rồi còn gì.)
Lý Nhuận Phúc thấy vẻ mặt con gái không giống như đang giả bộ, cũng bắt đầu nghi ngờ mình nghe lầm. Thấy con gái nói chắc như chém đinh chặt sắt, Lý Nhuận Phúc cũng buông xuống một nửa tâm sự, bất kể thế nào, ông cũng sẽ không để cho con gái gả cho một đào hát!
Sắc mặt của ông hơi hòa hoãn, đi tới trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn. A Hạnh vội vàng tiến lên rót một chén trà cho ông, cung kính đưa cho phụ thân.
Lý Nhuận Phúc thấy con gái hiếu thuận như vậy, lửa giận trong lòng lại lắng xuống một ít. Ông uống một hớp trà lại buông chén xuống, chân thành nói với con gái: “A Hạnh, nghe lời của cha. Sau này đừng đến rạp hát nữa, hôm nay ta đi xem nhà của chúng ta, cũng sắp sửa xong rồi, hai ngày nữa chúng ta chuyển đồ về thôi. Sau này con ở nhà nếu như nhàm chán thì đi tìm Tiểu Hỉ chơi. Ta đã nói cùng với người hàng xóm đó rồi, nhắc hắn chớ đem chuyện con ở rạp hát nói ra bên ngoài, ngày đó người nhận ra con ở rạp hát không nhiều lắm, sau này chỉ cần con không đi đến đó, chuyện này sẽ từ từ lắng xuống. Đến lúc đó cha nhất định có thể tìm một người tốt cho con. A Hạnh, con nhất định phải nghe lời của cha a!”
A Hạnh nhìn phụ thân, chân mày ông nhíu lại thật chặt, trên mặt tràn đầy lo lắng, ông là người mất một tay, khổ cực trăm bề nghĩ cho con cái, chỉ hy vọng sau này con mình có thể được hạnh phúc, A Ngân làm thiếp cho người ta đã là tâm bệnh của ông, đến giờ ông chỉ có thể cố hết sức để cho con gái út gả thật tốt. Việc ông làm, đều là suy nghĩ cho nàng, những thứ này nàng làm sao không biết? Nếu như nàng không có trí nhớ của kiếp trước. Nếu như nàng không nhớ rõ Kiều Tranh, không nhớ rõ đoạn thời gian trước đây, nàng sẽ tuân theo ý của phụ thân an tâm đợi gả, gả cho một nam tử bình thường, một chồng một vợ, cứ như vậy bình yên sống hết đời.
Nhưng nàng rõ ràng nhớ tất cả ở kiếp trước, nhớ từng chuyện giữa nàng và người kia, cái loại ngọt ngào ấm áp đó đến nay vẫn còn tồn tại trong tim nàng, như vậy làm sao nàng có thể tái giá gả cho một nam tử không quen biết, làm bạn cả đời đây?
Đây là chuyện không thể miễn cưỡng.
Kiếp trước nàng đã từng miễn cưỡng gả cho người chồng kia, nhưng kết quả thì sao đây? Chỉ đổi lấy đau khổ vô tận, chẳng lẽ đã sai một lần còn muốn tiếp tục tái diễn? Tiếp tục đau khổ sao? Tương lai nàng đau khổ thì phụ thân sẽ vui vẻ sao?
Nhưng nàng lại không thể nói ra chuyện kiếp trước của mình, phụ thân thương nàng như thế nào, nhìn Lý Hạnh lớn lên như thế nào, nếu như ông biết trong thân thể con gái là linh hồn một người khác, ai biết phụ thân sẽ phản ứng ra sao đây?
A Hạnh đi tới bên cạnh Lý Nhuận Phúc ngồi xổm xuống.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, trong ánh mắt lộ ra cảm giác ưu thương nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Cha, người nghĩ gả con gái cho một người tốt thì con gái cả đời cũng có chỗ dựa. Nhưng cha à, hoàn toàn dựa vào người khác con gái nhất định sẽ hạnh phúc sao? Tương lai nếu như phu quân cưới vợ bé, con gái có năng lực gì chống lại sao? Nếu như thê thiếp được lòng của phu quân, hoặc là sinh con trai. Thì thời gian còn lại của con gái sẽ thế nào đây? Cũng chỉ có thể đau khổ mà sống, hoặc là tranh đấu cùng thiếp thất. Phu nhân Hồ gia có người thân ở Tấn vương phủ, có chỗ dựa mạnh như vậy cũng không cản được phu quân cưới vợ bé, bà ấy hằng ngày đều phải suy tính đủ điều xem cách nào để chèn ép các thiếp thất kia thật gắt gao! Cuộc sống như thế thì có thể gọi là hạnh phúc sao?”
Lý Nhuận Phúc khẽ thở dài, cúi đầu nhìn con gái, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu con gái, tràn đầy thương tiếc nói: “Con gái a, nữ nhân cả đời này đều là như vậy. Phụ thân cũng nghĩ tới sẽ tìm một nhà bình thường, người như vậy không thể nạp thiếp nổi, cũng không có phiền não như vậy, nhưng con sẽ khổ cực a, có lẽ còn phải vất vả cả đời, con gái cũng không có ngày thoát thân. Phụ thân không đành lòng nhìn con chịu khổ.”
” Cha ơi, người chỉ là muốn con gái được hạnh phúc, được an ổn. Thật ra thì con gái không cần dựa vào bất cứ kẻ nào cũng có thể sống rất tốt. Con gái có thể dựa vào chính mình mà lo được áo cơm, không phải thực tế và ổn định hơn so với dựa vào nam tử sao? Mỗi tháng hoa hồng con gái kiếm ở rạp hát một hai lượng bạc, số tiền này đủ để cho con gái sống thoải mái đến già rồi. Tương lai chờ chúng ta có đủ tiền rồi có thể mua đất, mua nhà. Cuộc sống vô lo vô nghĩ. Không thể so với nơi nội viện thâm sâu khó lường, còn có những âm mưu lục đục đấu đá với thiếp thất!”
Lời của A Hạnh làm cho Lý Nhuận Phúc có chút hoảng hốt, nghe cũng không phải là không có đạo lý. Nhưng cẩn thận nghĩ lại lắc đầu: “Hạnh phúc hôn nhân của của con sao có thể so sánh với bạc, theo con nói như vậy những tiểu thư nhà giàu sang kia cũng không cần gả đi sao? Không thể gả đi, không thể sanh con dưỡng cái, đến khi con tuổi già, cho dù là có một đống bạc lớn, không có con cháu bên cạnh chăm sóc thì thể có cái niềm vui gì?”
A Hạnh cười nhẹ một tiếng: “Cha, con chưa nói là mình không lấy chồng, cũng chưa nói không sanh con dưỡng cái. Con gái tiếp tục kinh doanh ở rạp hát, chờ rạp hát càng làm càng lớn, bạc càng kiếm càng nhiều, chúng ta mua đất xây căn nhà lớn, đến lúc đó nếu như có người khác chê con, không muốn cưới con, thì con tuyển một người chồng gia cảnh bần hàn nhưng trong sạch! Chọn về làm con rể của cha, hắn không dám cưới vợ bé, không dám đối xử không tốt với con, con vẫn có thể sinh con dục cái, không phải gả vào nhà người khác nhìn sắc mặt họ?” Nếu như nhất định phải gả cho người mới có thể làm cho phụ thân yên lòng, đến lúc đó, nàng cứ làm như vậy là được rồi, tối thiểu đến lúc đó là nàng làm chủ chứ không phải hắn.
Lý Nhuận Phúc bị con gái nói có chút động tâm, ông nghĩ phải gả con gái cho người hơi giàu có một chút, nhưng sau này sẽ đối mặt với vấn đề phu quân cưới vợ bé, gả con gái cho người bình thường mặc dù không cần đối mặt với chuyện phu quân cưới vợ bé nhưng cả đời chịu khổ, chịu mệt mỏi là khó tránh khỏi. Con gái thông minh tài giỏi, có thể dựa vào chính mình là rất tốt, đã như vậy cần gì bắt nàng nhìn sắc mặt của người ta, theo như nàng nói, chờ trong nhà có tiền, tìm một con rể đàng hoàng trung hậu trong sạch, sống cả đời với con gái, chẳng phải là tốt hơn sao?
Hơn nữa mình không có con trai, sau khi con gái xuất giá mình sẽ cô đơn một mình, nếu như có thể tìm một chàng con rể đến, con gái sanh hài tử đều là người Lý gia, về sau cũng có hậu nhân nhà Lý gia, cả đời này mình cũng có thể ở cùng con gái và con rể, tuổi già cũng sẽ không tịch mịch.
Lý Nhuận Phúc mặc dù động tâm nhưng lại cảm thấy như vậy có chút mạo hiểm, luôn cảm thấy làm ăn cùng đào hát không phải chuyện rất tốt. Ông trái lo phải nghĩ không quyết định được. A Hạnh ở một bên nhìn thấy phụ thân một lúc than thở, một lúc lại cau mày, gật đầu rồi lắc đầu. Biết phụ thân đã bị mình thuyết phục liền lại mở lời: “Cha, dựa vào người nào cũng không bằng dựa vào chính mình, con không cần dựa vào phu quân, sau này phu quân cho dù đối với con không tốt, con cũng có thể hòa ly với hắn, con vẫn có thể sống tốt! Nhưng nếu như người bắt con phải bỏ qua chuyện của rạp hát, an tâm ở nhà đợi gả, tương lai lại sống dựa vào phu quân, ngộ nhỡ phu quân đối với con gái không tốt thì con gái còn có thể làm gì? Cho dù có thể hòa ly với hắn, đến lúc đó con gái cũng vẫn phải dựa vào chính mình, chỉ là khi đó tuổi đã lớn, tất cả lại phải bắt đầu lại từ đầu, thay vì khi đó khổ cực còn không bằng bắt đầu từ bây giờ dựa vào chính mình, tương lai cũng tránh rơi vào một kết cục thê lương.”
Lý Nhuận Phúc khoát khoát tay ngăn cản A Hạnh nói tiếp, ông từ trên băng ghế đứng lên, nói: “Được rồi, A Hạnh, con cũng không cần nói nữa, ta phải suy nghĩ một chút, xem cái gì mới là tốt nhất cho con, mặc dù con thông minh, nhưng mà dù sao tuổi còn nhỏ quá, rất nhiều chuyện cũng không phải là nghĩ đơn giản như vậy, phụ thân phải nghĩ thật kỹ, thật cẩn thận mới được.” Vừa nói xong từ từ đi vào phòng. Mãi cho đến thời điểm ăn cơm trưa cũng không ra.
A Hạnh bưng cơm trưa vào phòng của phụ thân, thấy phụ thân nằm nghiêng ở trên giường, mặt hướng vào trong. A Hạnh đem thức ăn đặt ở đầu giường phụ thân nói: “Phụ thân, ăn cơm.”
Lý Nhuận Phúc không nhúc nhích, một lát sau mới phất tay nói: “Con đi ra ngoài trước đi, cơm ta sẽ ăn.”
A Hạnh thấy phụ thân không nói chuyện với nàng đành phải xoay người ra khỏi phòng.
Một lát sau Lý Nhuận Phúc từ trong phòng đi ra thấy A Hạnh ở trong sân liền nói: “A Hạnh, bây giờ ta phải ra xe. Con tốt nhất là ở nhà không được đi đâu có biết không? Chờ ta suy nghĩ kỹ càng sẽ nói cho con biết quyết định của ta.” Vừa nói thì cầm lấy khóa cửa định khóa cửa chính.
A Hạnh vội ngăn cản hắn: “Cha, người không cần khóa cửa, trước khi người còn chưa suy nghĩ kỹ càng và chưa đưa ra quyết định, A Hạnh tuyệt đối sẽ không tự tiện ra cửa, cũng sẽ không lén đến rạp hát, A Hạnh nói chuyện giữ lời, quyết không nuốt lời.”
Lý Nhuận Phúc thấy mặt con gái lộ vẻ có chút không thích bị nhốt, suy nghĩ một chút làm như vậy quả thật có chút không có lý lẽ, khó trách con gái không vui như vậy, ông rất hiểu con gái, nếu nàng nói như vậy thì nhất định sẽ làm được. Ông đặt khóa cửa ở trên bàn nói: “Được, ta tin con.” Nói xong thì xoay người ra khỏi cửa.
Hôm nay, sau khi ra cửa tâm tư Lý Nhuận Phúc vẫn luôn nặng nề, hô to gọi khách cũng không có tinh thần. Quách Thắng mấy lần đụng phải ông, thấy ông chau mày lo lắng thì tò mò, có chút bận tâm, phu xe cần tập trung tinh thần, tinh thần ông như vậy thì không tốt.
Chuyến sau cố ý đánh xe nhanh một chút tới sớm hơn thời gian ước định, thừa dịp Lý Nhuận Phúc còn chưa đi thì ngăn ông lại.
Lý Nhuận Phúc thấy hắn có chút kỳ quái: “Quách Thắng, sao ngươi lại tới sớm như vậy?”
Quách Thắng leo xuống từ xe ngựa của mình đi tới xe ngựa của Lý Nhuận Phúc, ngồi vào bên cạnh ông: “Từ trưa, ta cũng thấy tinh thần của Lý thúc không yên, sợ thúc gặp chuyện không may cho nên đặc biệt tới xem một chút. Lý thúc có chuyện gì sao?” Quách Thắng kể từ sau khi nghe đề nghị của A Hạnh, thu nhập từ từ nhiều lên, hơn nữa cuộc sống cũng hay được cha con họ chăm sóc cho nên đối với cha con bọn họ rất là cảm kích, chuyện của bọn họ cũng rất quan tâm.
Trong lòng Lý Nhuận Phúc có chuyện, kịch liệt kìm nén, lại không thể nghĩ được cho tốt, đang phiền não đến giờ thấy Quách Thắng quan tâm hỏi mình, nghĩ một người kế ngắn hai người kế dài, nói không chừng hắn sẽ có cái nhìn khác: “Cám ơn ngươi quan tâm, trong lòng ta quả thật là có một số việc, nói cho người khác nghe lại sợ người khác chê cười nhưng ngươi cũng không phải người ngoài. Nếu ngươi đã hỏi tới, ta nói với ngươi một chút.” Lập tức nói chuyện của A Hạnh. Về phần chuyện của Dung Tranh và A Hạnh đã rõ cho nên không có nói ra.
Nói xong Lý Nhuận Phúc thở dài một cái: “Nữ nhi này của ta, suy nghĩ trong lòng vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu của ta, đến giờ nàng lại đưa ra chủ ý muốn kén rể, mặc dù có chút kỳ quái nhưng ta nghe vậy mà cảm thấy không phải là không có đạo lý. Nhưng lại sợ quyết định sai làm hại cả đời con gái, ta đang hết sức phiền não. Đến giờ ta nói cho ngươi nghe, ngươi giúp ta suy nghĩ một chút, chuyện này rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”.
Quách Thắng sờ cằm trầm tư một chút, sau đó nói: “Lý thúc, thật ra thì ta cảm thấy lời của A Hạnh không phải là không có đạo lý. A Hạnh thông tuệ dị thường, tư tưởng của nàng lại không phải người bình thường có thể so với? Nàng có câu rất hợp ý lòng ta. Dựa vào người nào cũng không bằng dựa vào chính mình những lời này ta cực kỳ lĩnh hội a.” Hắn nhẹ thở dài một tiếng, nhớ tới trước đây mình phải dựa vào gia đình phải nhìn sắc mặt huynh trưởng và kế mẫu, hắn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, làm công nhân ở tiệm kiếm kế sinh nhai cuối cùng không phải là cũng bị bọn họ đuổi đi sao? Nhưng cũng may là bị bọn họ đuổi đi, nếu không cũng sẽ không có thời gian an nhàn như bây giờ. Đến giờ hắn hoàn toàn dựa vào chính mình, trữ một chút bạc, kế hoạch mua nhà cưới vợ. Còn có thể tìm một cô nương tâm đầu ý hợp với mình, không cần bị bọn họ thao túng. Con người quả nhiên vẫn là phải dựa vào chính mình mới tốt.
Lý Nhuận Phúc sớm biết những chuyện này của hắn đến giờ nghe hắn vừa nói như thế cũng hiểu rõ ý tứ của hắn: “Ta biết ngươi là có ý gì nhưng ngươi là người đàn ông, đương nhiên không giống. A Hạnh nói thế nào cũng là cô nương, nàng ở lẫn vào những đào hát như vậy sẽ bị người khác xem thường!”
Quách Thắng cười một tiếng: “Lý thúc, người ta coi trọng hay xem thường thì sao, nói cho cùng chúng ta cũng không phải là thế gia quý tộc gì, không phải quá để ý mặt mũi kia, chúng ta là những người bình thường, chỉ cần mình có thể vui vẻ là được rồi. A Hạnh có thể làm được như vậy, đem rạp hát kinh doanh hưng vượng như vậy, sau này mua đất mua nhà lớn cũng có thể! Đến lúc đó suy nghĩ của người khác có gì quan trọng? Chủ tiệm gạo sẽ vì xem thường thúc mà không bán gạo cho thúc sao? Chủ sạp vải sẽ vì xem thường thúc mà không bán vải, may y phục cho thúc sao? Ngược lại bọn họ còn phải nịnh nọt thúc, lấy lòng thúc, đến lúc đó người ta không coi trọng hai người, đối với hai người có quan trọng không? Chờ A Hạnh đến tuổi cưới gả, thì theo như nàng nói, kén một chàng rể, cả đời hắn cũng không dám có chủ ý xấu, sẽ còn đối với A Hạnh rất tốt, chẳng phải là thúc muốn A Hạnh vui vẻ sao? Hạnh phúc nắm giữ ở trong tay của mình, không phải là hơn với việc nằm trong tay người khác sao?”
Lời nói của Quách Thắng như nước hồ đổ xuống làm cho Lý Nhuận Phúc tỉnh hẳn ra, ông vỗ đùi: “Đúng vậy, nói quá đúng! Quách tiểu tử ngươi quả nhiên nhìn đời rõ ràng không giống như lão già thô kệch ta, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, như thế cũng đã dẹp bỏ được tảng đá lớn trong lòng ta!”
Quách Thắng vừa cười: “Sau này A Hạnh sinh hài tử cũng là người Lý gia, vậy là Lý thúc có người nối nghiệp.”
Những lời này thật là như chạm vào tâm Lý Nhuận Phúc, trên mặt nhất thời cười tươi như hoa.
Một phen nói chuyện với Quách Thắng làm lòng Lý Nhuận Phúc của hoàn toàn dễ chịu, đánh xe cũng lên tinh thần, Quách Thắng yên tâm không ít. Buổi tối Lý Nhuận Phúc gần như là cười từ ngoài đường cười về đến nhà. Thấy A Hạnh quả nhiên ngoan ngoãn ở nhà, trong lòng càng vui vẻ.
A Hạnh vừa thấy thần sắc của phụ thân thì biết phụ thân đã có quyết định, trước nàng vắt khăn cho phụ thân lau mặt, lại rót cho ông một chén trà, để ông ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lý Nhuận Phúc ngồi xuống uống mấy ngụm trà liền chỉ chỗ ngồi bên cạnh nói với A Hạnh: “A Hạnh, con cũng ngồi xuống, cha có lời muốn nói với con.” A Hạnh đáp ứng một tiếng, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Lý Nhuận Phúc đặt chén trà trong tay xuống nhìn A Hạnh nói: “A Hạnh, lúc trưa cha cẩn thận suy nghĩ một chút cảm thấy con nói rất có lý.”
A Hạnh vừa nghe lập tức ngẩng đầu lên trên mặt lộ ra nụ cười.
Lý Nhuận Phúc thấy con gái vui vô cùng, cười nói: “Trước con đừng cao hứng quá sớm, con muốn tiếp tục ở lại rạp hát còn cần đáp ứng ta ba điều kiện!”
A Hạnh vội vàng cười nói: “Cha xin nói, con gái nhất định làm theo!”
Lý Nhuận Phúc lắc đầu than thở: “Con gái nhà khác cũng đều yên lặng ở nhà, tam tòng tứ đức, quy củ, cũng không biết có phải khi còn bé cho con ăn nhầm thứ gì hay không làm cho con bây giờ đầu óc đều suy nghĩ những thứ kỳ kỳ quái quái.”
A Hạnh đi tới bên cạnh Lý Nhuận Phúc, kéo cánh tay của phụ thân làm nũng nói: “Cha~! Lời này con thấy cũng không đúng nha, chẳng lẽ con gái không hiếu thuận, không quy củ sao? Con chỉ là ra ngoài làm ăn, làm việc đứng đắn, cũng không coi là không có quy củ!” Về phần tam tòng tứ đức... Vẫn nên nghĩ lại một chút!
Lý Nhuận Phúc cười vỗ vỗ tay con gái: “Biết con hiếu thuận. Được rồi, trở lại chuyện chính.” A Hạnh thấy phụ thân biểu tình nghiêm túc cũng trở về chỗ ngồi.
” Thứ nhất, con chỉ đến rạp hát vào ban ngày, trước khi trời tối nhất định phải trở lại.”
A Hạnh gật đầu, buổi tối có ông chủ Lăng ở đó, nàng có ở đó hay không không quan trọng.
” Thứ hai, sau này không cho phép làm chuyện nguy hiểm như vậy!”
A Hạnh lại gật đầu, tối hôm qua quả thật có chút lỗ mãng, sau này nhất định phải an bài nhân viên an ninh ở khán phòng, có xảy ra chuyện gì thì để bọn họ ra mặt.
” Thứ ba.” Lý Nhuận Phúc dừng lại một chút: “Sau này không nên cùng những nam đào hát kia gần gũi quá, cha nói trước, cho dù là kén rể phụ thân cũng sẽ không chọn đào hát a.” Mặc dù A Hạnh phủ nhận chuyện của Dung Tranh nhưng đứa bé Dung Tranh dáng dấp kia rất được, người lại tinh tế, chung sống lâu dài, ai mà biết con gái và hắn có nảy sinh tình cảm gì hay không?
(Ed: Có! Tình chị em chẳng hạn:3)
(Beta: Chính xác)
A Hạnh cười nói: “Cha yên tâm, A Hạnh nhất định sẽ có chừng có mực.”