Số lần đọc/download: 1563 / 10
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Chương 80
M
ic, anh ấy bị sao vậy nhỉ? Tự dưng lại nổi giận như thế. Tuy tôi ko muốn bị Max mắng một chút nào nhưng tôi lại càng ko muốn anh ta bị Mic chặn họng như thế.Dù gì thì hôm nay người có lỗi là tôi mà. Con trai sao mà rắc rối đến thế ko biết! Lúc vui lúc buồn, cứ lẫn lộn cả lên.
Bước lên xe. Bình thường tôi vẫn ngồi đối diện với Mic và người ngồi cạnh tôi là Hero. Nhưng hôm nay Mic lại bảo tôi sang ngồi với anh ấy. Tất nhiên là tôi ko đồng ý. Thế nhưng, ko nói ko rằng, Mic kéo tôi sang chỗ anh ấy. Tôi bất ngờ một thì Hero, Max, Xiah và Uno lại ngạc nhiên đến mười. Lời nói và hành động của Mic hôm nay rất lạ. Rõ ràng lúc chiều ngồi với tôi anh ấy vẫn còn bình thường, vậy mà giờ lại thành ra thế này đây.Thật ko hiểu nổi.
Về đến nhà, chờ cho Mic lên phòng, 4 người kia mới kéo tôi lại và bắt đầu “thẩm vấn”
-Cậu ta ăn nhầm phải cái gì hả?-Uno lên tiếng hỏi đầu tiên.
-Em cũng đang rất ngạc nhiên đây-tôi đáp.
-Hai người lúc chiều đã đi đâu?-Max chuyển đổi đề tài một cách nhanh chóng.
-Chẳng đi đâu cả, chỉ là ra sau vườn trường ngồi thôi.-tôi nhún vai.
-Tự dưng sao lại ra vườn trường ngồi? Có chuyện gì sao?-Hero nhìn tôi lo lắng.
-…Hm…Em nói ra chuyện này… nhưng các anh phải giữ bí mật đó nha!-sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi cũng quyết định kể lại chuyện lúc chiều.
-Rồi rồi! mau nói đi!-Xiah giục.
-…Uhm…hôm nay Mic gặp bố anh ấy và…-tôi nói bằng giọng ngập ngừng.
-Gì?-cả 4 người đều đồng thanh lên tiếng, cắt ngang lời tôi.
-Ông ta lại đến nữa sao? Tôi mà biết thì tôi đã đến “bóp cổ” ông ta rồi-Uno nói bằng giọng hậm hực.
-Rồi sao nữa?-Xiah hỏi tiếp.
-Trăng với sao cái gì? ko cần nói cũng biết, mỗi lần ông ta đến trường thì thể nào Mic cũng bị “ăn” ít nhất là một cái tát.-Max giận dữ nói.
-Uh, đúng đấy!-tôi khẽ gật đầu- Sau đó em đã mắng cho ông ta một trận rồi ngồi an ủi anh ấy -tôi đáp.
-Em làm thế là đúng đó. Giỏi lắm!-Max xoa đầu tôi.
-Em ko phải là con nít đâu nhá!-tôi vừa nói vừa gạt phắt tay anh ta ra.
-Thôi, mọi chuyện cũng đã qua rồi! Mọi người đừng nhắc lại nữa, ko khéo cậu ta lại buồn. Coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.-Hero dặn dò.
Anh ấy vừa dứt lời, mọi người đều im bặt. Ai cũng khẽ thở dài và lục *****c đi về phòng mình. Đang đi thì bỗng dưng tôi bị Xiah kéo lại. Anh ta nắm tay tôi kéo lên sân thượng...
---------------------------------
Tại sân thượng
-Sao dạo này anh thấy em cứ đi với thằng Lee Wan thế hả?-Xiah nói bằng giọng khó chịu.
-Là do cậu ta cứ lẽo đẽo theo em đấy chứ.-tôi đáp lại cũng bằng một giọng khó chịu ko kém.
-Để đó, mai bọn anh sẽ giải quyết giùm em.-anh ta sốt sắng nói.
-Thôi! Chuyện của em để em tự xử lý.-tôi lập tức từ chối- Các anh ko được động vào cậu ta đâu đấy.-tôi dặn dò.
-Này! Hay là em thích nó rồi hả?-anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi.
-Làm ơn đi! cậu ta nhỏ tuổi hơn em đấy. Thích cái gì ko biết nữa-tôi nhăn nhó.
-Được rồi, anh cho em thời hạn là một tuần để cắt cái đuôi đó. Tuần sau mà còn thấy nó còn lượn lờ quanh em nữa thì bọn anh sẽ ko để yên đâu.Biết chưa?-Xiah gằn giọng.
-Biết rồi, biết rồi!-tôi gắt lên.
-biết rồi thì tốt. Trời lạnh đấy, xuống nhà đi, ko khéo lại bị cảm thì nguy-anh ta vừa nói vừa kéo tôi đi.
Về phòng, cả người tôi mỏi nhừ. 3 ngày nay, ko ngày nào được yên ổn, mệt chết được. Đúng là dính vào bọn con trai chỉ tổ rắc rối và phiền phức thêm thôi. À! Suýt quên mất, tôi còn một đống bài tập chưa làm. Mốt là hạn chót để nộp rồi!.Thế là tôi nhanh chóng vứt hết mỏi mệt sang một bên, nhào vô chiến đấu với cái đống bài tập anh Jung Hoon giao cho. Đúng là sai lầm khi để anh ấy làm thầy giáo. Bình thường, tính anh ấy rất dễ nhưng động đến học tập thì luôn luôn nghiêm túc và toàn giao những bài khó nhằn.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.Cuối cùng cũng hoàn thành xong. Chỉ còn một chỗ nữa thôi. Tôi liền chạy sang phòng Xiah để hỏi mượn sách.
-Cộc…cộc…cộc…-tôi đưa tay lên gõ cửa.
-Vào đi! cửa ko khóa đâu-giọng Xiah vang lên.
Tôi mở cửa bước vào. Anh ta đang đeo một cái headphone to tướng. Miệng thì hát, tay chân thì múa may quay cuồng. Trông buồn cười ko thể tả. Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức ngừng hát, tay chân cũng ko múa nữa. Xiah kéo cái headphone ra khỏi tai và nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên.Có lẽ từ trước đến giờ tôi hiếm khi vào phòng tìm anh ta.
-Anh có tài liệu nào nói về chất “oleum” ko? Cho em mượn đi!-tôi hỏi.
-Hình như là có, chờ một chút, để anh tìm đã!-Xiah vừa nói vừa chạy tới lục lọi trên cái kệ sách.
Trong lúc chờ, tôi đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng. Căn phòng bừa bộn kinh khủng. Sách vở thì ko chịu xếp gọn gàng, chỗ này một cuốn, chỗ kia một cuốn. Quần áo thì vứt lung tung, trên giường cũng có, trên bàn học cũng có. Thức ăn, nước uống để ngổn ngang đầy dưới sàn nhà.
-Anh là bác sĩ tương lai mà sao ở bẩn thế?-tôi chịu ko nổi đành phải lên tiếng.
-Bẩn đâu nào? Chỉ là hơi “ko gọn gàng” thôi. –Xiah chối.
-Anh qua phòng Hero hay Mic mà học tập kìa. Vừa gọn gàng, sạch sẽ lại thơm nữa.
-Em đừng có so sánh anh với bọn nó-anh ta nhăn mặt- con trai thì phải ở bẩn một chút chứ nếu sạch sẽ quá thì sẽ bị “chuyển đổi giới tính” đấy.
-Oh my God! ở đâu ra cái triết lý cùn đấy hả ông bác sĩ tương lai? Thật là hết thuốc chữa-tôi cằn nhằn.
-Đây rồi! Cầm lấy đi-Xiah chìa ra cho tôi một cuốn sách.-xem thử có phải ko.Hình như còn mấy cuốn nữa lận.-anh ta tiếp tục quay sang lục tìm trong cái kệ sách của mình.
Tôi lật từng trang ra để xem thử. Bất ngờ từ trong quyển sách rơi ra một tấm hình. Nhặt lên xem thì thấy trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp, đang cười rất tươi. Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Xiah. Anh ta cũng quay lại nhìn tôi.
-Ai đây?-tôi hỏi và đưa tấm ảnh cho anh ta.
Xiah thoáng biến sắc khi nhìn thấy tấm ảnh ấy.Anh ta giật phắt lấy nó và nhanh chóng kẹp vào trong một quyển sách nào đó.Rồi quay sang tôi nói một tràng:
-Quyển ấy là đúng rồi đấy, em cứ giữ mà tham khảo. Bây giờ anh buồn ngủ rồi, em cũng ngủ đi.-Xiah, miệng thì nói, tay thì đẩy tôi ra ngoài.Sau đó đóng cửa và khóa chốt bên trong luôn.
Tôi đứng chưng hửng trước cửa phòng anh ta. Mấy cái người này ko biết ăn trúng cái gì mà toàn có những hành động kì quái vậy hả trời? Cái đầu tôi muốn nổ tung rồi.Bây giờ mà ai động vào tôi chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường đây.Bực mình chết được!.Tôi hậm hực bước về phòng mình.