Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 153
T
rang Tín Ngạn không lên tiếng, lòng lại nghĩ, nếu nàng chịu ở lại, dù chiều hư nàng cũng có sao đâu.
Nghĩ nghĩ, không khỏi thở dài một hơi.
Bên này, Trang Tín Ngạn đi không lâu, Thúy Vi vào báo, Tạ phu nhân đến.
Đại phu nhân đang uống trà nhất thời còn không phản ứng lại:
- Tạ phu nhân nào?
- Chính là Tạ gia có hôn ước với Tứ tiểu thư.
Đại phu nhân kinh ngạc, buông chén trà, gọi người mới Tạ phu nhân đến đại sảnh sau đó sai Nguyệt Nương hầu hạ thay quần áo rồi đi ra ngoài. Chương 153: Mâu thuẫn
Tạ phu nhân đi rồi, Đại phu nhân suy tư một mồi, sau đó phái người gọi Lý di nương đến, chuyển lời Tạ phu nhân.
- Ta tuy rằng là đại nương nhưng Minh Hỉ vẫn luôn do ngươi nuôi. Việc hôn sự này là chủ ý của các ngươi, giờ có biến cố này cũng do các ngươi tự quyết định.
Đại phu nhân bình tĩnh nới với Lý di nương.
Lý di nương mặt tái mét rời khỏi Thanh Âm viện trở về Cúc Hương viện thì nổi giận mà đập vỡ một ấm trà. Trang Tín Xuyên và Trang Minh Hỉ nghe thấy thì một trước một sau đến. Nghe được tin tức này thì lòng lạnh buốt.
Thì ra tổ mẫu của Tạ Đình Quân bị bệnh qua đời, Tạ gia vội về nhà cũ ở phương Bắc chịu tang. Tạ Đình Quân vì tổ mẫu mà giữ đạo hiếu một năm, một năm này sẽ không thể cưới xin.
Vốn cũng chẳng có gì, rất nhiều nhà đều gặp chuyện này, còn có người phải giữ đạo hiếu cho cha mẹ mà chờ đợi ba năm. Hai bên bàn bạc, lúc khác thành thân cũng được.
Nhưng vấn đề là, lần này Tạ phu nhân đến lại nói rằng: đây đều là vấn đề nhà họ, không thể liên lụy Trang cô nương, nếu Trang cô nương có lựa chọn khác, muốn hủy hôn lễ thì bọn họ cũng không thấy lại sính lễ, coi như là bồi thường Trang cô nương.
Lời tuy khách khí nhưng ai mà không hiểu là hắn muốn từ hôn. Nếu không, ai lại vô duyên vô cớ nói những lời này? Phàm là người coi trọng thể diện thì nên từ hôn mới đúng. Không thể thành thân đúng hẹn, từ hôn cũng không phải là lỗi của Trang phủ, hai bên đều có thể diện, nếu không còn cứ cố gả qua cũng chẳng được sống cho an ổn.
Trang Minh Hỉ nghe xong thì biết là vì ca ca mất vị trí đương gia mà bị đối phương ghét bỏ. Nàng vốn luôn cao ngạo, giận đến đỏ mắt gào lớn:
- Mẫu thân, từ hôn thì từ hôn, Trang Minh Hỉ con chẳng lẽ ngoài Tạ gia bọn họ thì không gả được cho ai? Quá coi thường người khác rồi!
Nàng tuy là thứ nữ, nhưng mặc kệ là ở Trang phủ hay trong Dương thành, có ai dám coi thường nàng? Hơn nữa bình thường dung mạo như hoa, lại được Lý di nương dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, có thể so với danh môn khuê tú. Từ nhỏ Trang Minh Hỉ đã mắt cao hơn đầu, nam nhân bình thường nàng nhìn còn chướng mắt. Mãi đến khi Tạ gia nổi lên ở Dương thành, nàng ở yến hội Tạ gia nhìn thấy Tạ Đình Quân uy vũ, oai hùng mới động lòng, mất không ít tâm sức mới như ý mà định ra hôn ước với hắn.
Cũng không ngờ đầu tiên hắn dùng một tiện tỳ Tần Thiên để làm nhục nàng, giờ còn định từ hôn. Trang Minh Hỉ dù thích giàu sang nhưng còn yêu thể diện hơn. Đối phương ba lần bảy lượt làm nhục nàng, sao nàng có thể nuốt trôi? Tạ Đình Quân hắn giàu có uy vũ cỡ nào nàng cũng không cần.
Nước mắt rơi xuống, Trang Minh Hỉ bưng mặt lau. Vốn tưởng sẽ được mọi người an ủi, ủng hộ, ai ngờ lại nghe ca ca Trang Tín Xuyên nói như chém đinh chặt sắt:
- Muội muội, trăm ngàn lần không thể đồng ý hắn. Tuổi ngươi không lớn, chờ một năm thì có sao? Tốt xấu gì chúng ta vẫn còn Dượng là Tri phủ, hắn chẳng lẽ dám không nể mặt dượng mà công nhiên từ hôn? Hắn coi thường người như vậy thì có cần thanh danh nữa không? Qua một năm thủ hiếu xem hắn còn lí do gì từ chối.
Trang Minh Hỉ run run, nhìn Trang Tín Xuyên nói:
- Ý của huynh là bảo ta bám riết hắn?
Trang Tín Xuyên giận tái mặt, lạnh lùng nói:
- Muội muội, nay chúng ta đã mất vị trí đương gia, tuyệt đối không thể lại mất đi quan hệ thông gia này. Không có quan hệ này, Tạ Đình Quân sao ủng hộ chúng ta xâm nhập vào thị trường buôn muối? Không thể gia nhập thì chúng ta có tiền vốn gì mà đấu với đại phòng.
Nói tới đây, Trang Tín Xuyên nắm chặt tay, sắc mặt trở nên dữ tợn đáng sợ:
- Vị trí đương gia này vốn là của ta, sản nghiệp của Trang phủ cũng chỉ có thể thuộc về ta. Sớm muộn gì ta cũng phải đoạt lại!
Kẻ câm điếc kia dựa vào cái gì mà chiếm đoạt mọi thứ Trang phủ, Trà Hành, còn cả… Tần Thiên…
- Nhưng ca ca…
Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, mở to mắt nhìn Trang Tín Xuyên như là khó tin:
- Bọn họ đã ghét bỏ ta, không muốn nữa thì dù ta gả qua cũng sẽ bị khinh thường. Chỉ vì ca ca mà cả đời muội cũng không là gì sao?
Nhìn đôi mắt như có thể xuyên thấu mọi thứ của muội muội mà Trang Tín Xuyên thẹn quá hóa giận, chỉ vào nàng, cả giận nói:
- Trang Minh Hỉ, ngươi đừng có nhầm lẫn. Giờ ca ca ngươi đã không còn vị trí đương gia, giờ ngươi chỉ là thứ nữ mà thôi, nếu không bám vào hắn thì ngươi nghĩ rằng ngươi có thể gả cho nhà giàu có hơn? Chẳng phải ta đang nghĩ cho ngươi sao!
- Huynh chẳng qua chỉ là vì bản thân mình mà thôi!
Hai chữ “thứ nữ” như mũi kim đâm vào lòng Trang Minh Hỉ khiến cho nàng không khống chế được mà gào lớn:
- Dù sao ta cũng không lấy chồng, hắn làm nhục ta như thế, dù chết ta cũng sẽ không lấy hắn!
Trang Tín Xuyên giận tái mặt, ngang tàn:
- Chuyện hôn sự của nữ nhi đều do phụ mẫu chỉ định, phụ thân đã mất, đại nương mặc kệ ngươi, hôn sự của ngươi là do ta làm chủ, ta muốn ngươi lấy ai thì ngươi phải lấy người đó. Dù ngươi chết ta cũng phải đưa xác ngươi đến Tạ gia!
Nghe được lời này, Trang Minh Hỉ thiếu chút nữa ngất xỉu, gục đầu vào lòng Lý di nương khóc:
- Mẫu thân, ca ca muốn ép chết nữ nhi, mẫu thân phải làm chủ cho nữ nhi!
Nhìn nữ nhi làm cho rối tung nhà cửa, Lý di nương vừa tức vừa vội, nay thấy nữ nhi thương tâm thì cũng rất đau lòng. Đang chuẩn bị nói chuyện, Trang Tín Xuyên lại chặn trước:
- Mẫu thân, chúng ta chẳng lẽ còn cứ để người khinh thường như vậy mãi? Trước kia chúng ta sống thế nào, giờ sống ra sao? Không có bạc, sau này muốn nhờ dượng cũng khó khăn. Giờ Tạ gia là cơ hội duy nhất của chúng ta, nếu chúng ta không nắm cho chắc thì sẽ thua sạch. Ngày mai nương đến Tạ gia, nói cho bọn họ rằng chúng ta không muốn từ hôn, nói bọn họ giữ đạo hiếu là chuyện phải làm chúng ta tuyệt sẽ không vì thế mà từ hôn. Hơn nữa chuyện này phải mau chóng loan khắp Dương thành, để mọi người biết Minh Hỉ nguyện ý chờ bọn họ một năm, đến lúc đó xem bọn họ còn lý do gì để từ hôn!
Trang Minh Hỉ không nhịn được kêu lớn:
- Ca ca, ngươi muốn tất cả mọi người chê cười ta sao?
- Chỉ cần ngươi gả vào Tạ gia thì ai dám chê cười ngươi, hâm mộ ngươi còn không kịp!
Ánh mắt Trang Tín Xuyên hung ác nham hiểm:
- Minh Hỉ, ngươi hẳn là hiểu, chúng ta là người một nhà, ta tốt ngươi mới tốt được, ngươi chịu khó nhẫn nại một thời gian, chờ ta đoạt được vị trí đương gia thì còn ai dám khinh thường ngươi nữa!
Sau đó lại nói với Lý di nương:
- Mẫu thân khuyên nhủ nàng cẩn thận đi, nữ tử chỉ là nữ tử, nghĩ đọc chút sách vở thì có thể làm gì?
Nói xong cười nhạt hai tiếng, phất tay áo mà đi.
- Mẫu thân…
Trang Minh Hỉ khóc lớn:
- Trước giờ con vẫn luôn hết lòng vì ca ca, không ngờ hắn lại đối xử với con như vậy, mẫu thân phải làm chủ cho con!
Tuy rằng thương nữ nhi nhưng cả đời bà chỉ là dựa vào con trai, con trai mới là quan trọng nhất. Chỉ có Tín Xuyên tốt thì mọi người mới tốt được. Nghĩ vậy, Lý di nương ôm nữ nhi nhẹ giọng nói:
- Minh Hỉ, ca ca ngươi nói cũng có đạo lý, bỏ lỡ Tạ gia cũng không thể tìm được mối nào tốt như vậy. Đại ca ngươi cũng là vì tốt cho ngươi. Chờ đại ca ngươi đoạt lại vị trí đương gia…
- Nếu đại ca không thể lấy lại vị trí đương gia? Trang Minh Hỉ ngẩng phắt lên.
Lý di nương trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Đại ca ngươi nhất định sẽ đoạt lại được vị trí đương gia. Minh Hỉ, ngươi phải nghĩ vì đại ca ngươi, đại ca ngươi mới là tâm phúc của chúng ta, ngươi nghe lời đại ca ngươi đi.
- Con vẫn luôn suy nghĩ vì hắn nhưng giờ ai suy nghĩ cho con? Trang Minh Hỉ nhìn nương, mắt rưng rưng lệ.
Sắc mặt Lý di nương càng trầm nhưng thoáng chốc lại hòa hoãn lại, thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Minh Hỉ, đây là số mạng của con, hôn sự của nữ nhi làm gì có ai được toàn quyền quyết định.
Phản đối của Trang Minh Hỉ không có hiệu quả. Ngày hôm sau, Lý di nương theo lời dặn của Trang Tín Xuyên, tự mình tới cửa cầu kiến Tạ phu nhân, truyền đạt ý kiến.
Thấy đối phương nói đến nước này, quyết tâm không bỏ qua mối hôn nhân này thì sắc mặt Tạ phu nhân cũng rất khó coi. Nhưng việc hôn nhân đã định, đối phương không chủ động hối hôn, bọn họ càng không tiện từ hôn.
Sau đó, Lý di nương lại thông qua mối quan hệ của mình mà truyền chuyện này ra ngoài. Rất nhanh, trong Dương thành không ai không biết hôn sự của Trang Minh Hỉ và Tạ Đình Quân vì họ Tạ có tang mà phải hoãn lại. Như vậy, nếu một năm sau, Tạ Đình Quân không thực hiện hôn ước này mà từ hôn thì thanh danh sẽ bị bôi nhọ.
Tạ phu nhân biết thì rất tức giận, nói với Tạ Đình Quân:
- Nhìn xem ngươi làm cái gì đó. Lúc trước ta đã nói thứ nữ không hợp, ngươi cứ muốn định chuyện hôn nhân này, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Nói xong cười nhạt một tiếng, khinh miệt nói:
- Đúng là con tiểu thiếp nuôi, chẳng có tí liêm sỉ nào. Một khi dính vào thì như thuốc cao bôi trên da chó (dai như đỉa), đá cũng không đi. Người như thế mà cũng xứng đáng làm nữ chủ nhân Tạ gia ta?
Tạ Đình Quân lại không chút hoang mang cười nói:
- Lúc trước, vị trí chính thất này ai cũng có thể nhưng giờ vị trí này con đã chọn được người thích hợp nên bất kể lần này là thứ nữ hay không thì cũng phải nhổ ra cho con!
Hắn đập chung trà xuống bàn, cười nhạt:
- Là bọn họ gây rối trước, càng làm to chuyện thì sau này bọn họ càng mất mặt.
Tạ phu nhân biết thủ đoạn của con, vội nói:
- Ngươi cũng đừng làm gì quá đáng, giờ muội muội ngươi cũng đến lúc bàn chuyện hôn sự, đừng gây chuyện gì xấu ảnh hưởng đến hôn sự của nó.
Nhớ tới muội muội xinh đẹp, trí tuệ của mình, Tạ Đình Quân cười cười nói với Tạ phu nhân:
- Mẫu thân yên tâm, con chỉ có một muội muội, thương còn không kịp sao có thể hại nó? Uyển Quân được mẫu thân chỉ dạy mà biết thủ lễ, đoan trang, hào phóng, danh môn thục nữ bình thường còn chẳng so được, sau này con rể mẫu thân nhất định sẽ không là người bình thường đâu.
Nhắc đến nữ nhi, sắc mặt Tạ phu nhân vui vẻ, quên sạch khó chịu lúc trước.
Rời khỏi chỗ Tạ phu nhân, tùy tùng Lâm Vĩnh không nhịn được hỏi Tạ Đình Quân:
- Không biết người thích hợp với vị trí chính thất công tử vừa nói là…
Tạ Đình Quân vươn tay ngăn hắn, xoay người nhìn Lâm Vĩnh cười cười:
- Đương nhiên là nữ tử xứng với Tạ Đình Quân ta. Giờ ta đã thông qua Trang Tín Xuyên mà gây mối quan hệ với Tổng đốc đại nhân. Mà sau khi bọn họ mất vị trí đương gia thì Tổng đốc đại nhân cũng chẳng coi trọng bọn họ nữa. Nếu là như vậy thì vị trí chính thất không thể để Trang Minh Hỉ làm lãng phí được.
Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời dần ngả về tây, nheo mắt lại:
- Việc qua sông chặt cầu, đôi khi làm một lần cũng không sao.