Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 78: Dấu Giày
“T
rung Đỉnh, oan uổng cho tôi, tấm lòng của tôi đối với anh có trời đất chứng giám…”
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại từ trên ghế salon, liền đứng dậy trở về phòng, muốn thưởng thức ‘kiệt tác’ của mình đêm qua, kết quả lục lọi nửa ngày cũng không thấy cây lược gỗ đâu.
Kỳ quái… Hôm qua rõ ràng để ở chỗ này, sao giờ lại không thấy?
Hàn Đông lại chạy qua phòng Du Minh tìm, Du Minh rất ghét người khác lục lọi đồ đạc của mình, nhất là Hàn Đông, mỗi lần lục xong là y như hiện trường tai nạn, vì thế đè tay Hàn Đông lại hỏi: “Cậu tìm cái gì?”
“Tôi hỏi cậu, có phải đêm qua tôi làm một cây lược gỗ không?”
“Ầm ĩ cả đêm, cậu nói có phải hay không?”
Đột nhiên, Hàn Đông quét mắt nhìn đến cây sáo nhỏ cách đó không xa, lại nghĩ tới câu nói kia của Vương Trung Đỉnh, giống như bừng tỉnh cái gì đó. Dậm chân bành bạch, nhất định là anh ta, nhất định là anh ta qua đây đánh lén, mình không đề phòng gì hết!
Nghĩ vậy, Hàn Đông không nói hai lời, để cái đầu quắn rối nùi như chó Poodle chạy qua tòa nhà văn phòng.
Vương Trung Đỉnh đã đến văn phòng, quà sinh nhật bên trong chồng chất như núi, hầu như không kịp mở ra. Chỉ riêng hộp quà Hàn Đông đưa, anh vừa mới mở xong.
Không ngờ lại là một cây lược gỗ, hơn nữa được làm bằng tay rất tinh xảo… Đàn ông tặng lược cho nhau, Vương Trung Đỉnh cũng có chút ngoài ý muốn. Đang định nhìn xem cái này làm từ gỗ gì thì chuông cửa vang lên.
Vương Trung Đỉnh nhìn qua màn hình trò chuyện, thấy Hàn Đông đeo vẻ mặt đằng đằng sát khí cùng với quả đầu tạo hình như Einstein, tâm tình tốt đẹp mới sáng sớm đều bị hủy. Nói Hàn Đông là người đa nhân cách cũng không phải nói quá, ban ngày thì ‘bướng bỉnh ngang ngược lồng lộn’, đến tối lại ‘ngây ngốc đáng yêu’.
“Có phải anh trộm…” Hàn Đông mới hỏi được một nửa, liền thấy cây lược gỗ trong tay Vương Trung Đỉnh, lập tức bày ra tư thế sắp sửa đập chết anh.
“Vương Trung Đỉnh, anh giỏi lắm, có một cây lược gỗ cũng trộm của tôi, anh có phải đàn ông không hả?”
Quả nhiên, chuyện tình Vương Trung Đỉnh lo lắng vẫn xảy ra.
“Cậu nói tôi trộm cái này?” Ngữ khí Vương Trung Đỉnh không tốt.
“Chứ gì? Chẳng lẽ tôi tự đưa tới cửa?” Hàn Đông cười trào phúng: “Anh trộm thì nói mình trộm, sao lại không dám thừa nhận? Còn thích đổ lên đầu người khác nữa chứ! Tự lừa mình dối người như vậy có ý nghĩa sao?”
Mùi thuốc súng trong phòng ngày càng nồng nặc.
“Tôi thật sự hi vọng cậu vĩnh viễn không tỉnh lại.” Vương Trung Đỉnh đột nhiên phun ra một câu.
Hàn Đông nhe răng trợn mắt: “Vĩnh viễn không tỉnh? Anh còn muốn trộm cả đời hả?”
Trán Vương Trung Đỉnh bốc lên lệ khí, càng ngày càng đậm, trong chớp mắt có xu hướng sắp sửa bùng nổ.
Hàn Đông thấy tình thế không ổn, lập tức điều chỉnh ngữ khí.
“Được rồi, tôi biết anh không phải cố tình, là tại tôi đặt ở nơi dễ thấy như vậy, cho nên anh mới nghĩ lầm đây là quà sinh nhật tôi tặng anh. Tuy rằng hôm nay là sinh nhật anh, nhưng tôi không thể không nói. Thứ này cho dù đã nằm trên tay anh, nhưng nó không xuất phát từ tấm lòng của tôi, anh… Á!”
Hàn Đông đột nhiên cảm giác thân dưới mát lạnh, quần bị người ta lột mất! Còn chưa kịp tưởng bở mà rống lên một tiếng: “Anh dám xằng bậy?” Sau đó đế giày đã giơ lên của Vương Trung Đỉnh tiếp xúc thân mật với hắn.
Một cước này rất mạnh, cái mông tựa như bị đá cho lõm vào, lúc ấy Hàn Đông nhảy lên như khỉ, nhe răng nhếch miệng chạy ra ngoài cửa.
“Đá tôi là đúng!” Hàn Đông vừa kéo quần vừa khen ngợi: “Quả thật tôi nên bị đá! Tôi làm ra chuyện tổn thương trái tim anh như vậy, anh đá tôi một cái là được. Nhưng tôi phải nói, trả lược cho tôi đi, không phải của anh nên đừng miễn cưỡng nữa.”
Lập tức, cây lược gỗ trong tay Vương Trung Đỉnh bay ra ngoài, không kiêng nể gì nện lên mông Hàn Đông, lại khiến Hàn Đông đau nhe răng một trận. Không chỉ đau mông mà còn đau lòng, rõ ràng người ta đã trả lược, nhưng loại cảm giác uất ức này lại không thể dời đi, cứ thế đi tới trường quay.
Hàn Đông vốn đã lên kế hoạch tốt, sẽ tự mình tặng cho con gái nhà người ta, hơn nữa đã thử cả trăm chiêu tán gái —— xem tướng đọc tâm, theo đuổi một nữ diễn viên quần chúng là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay. Kết quả tâm tình cứ uất ức như vậy, chuyện tặng lược cũng sống chết mặc bay.
Sau đó, lúc Hàn Đông tắm rửa, phát hiện trên mông có dấu giày, dấu giày này có chà rửa thế nào cũng không sạch, vì thế ở truồng chạy qua phòng Du Minh, lúc ấy Du Minh còn đang nói chuyện video với người khác, một tên lõa nam đột nhiên xông vào dọa Du Minh hết hồn.
“Cậu qua làm gì?”
Hàn Đông đưa lưng về phía Du Minh: “Cậu nhìn giúp tôi, trên mông tôi có dấu giày, sao chà quài không sạch vậy?”
Du Minh xấu hổ: “Cái này không phải dấu giày, sưng lên luôn rồi.”
Hàn Đông âm thầm bất mãn, Vương Trung Đỉnh anh nhẫn tâm tới vậy!
“Ai cào cậu?” Du Minh hỏi.
“Bên trái phía trên có mấy sọc đỏ đỏ nổi lên. Giống như bị móng tay cào ấy.”
Hàn Đông đưa mắt nhìn mới phát hiện, hai má lập tức nổi lên hai đám mây hồng. Chẳng trách lại dùng lược chọi mình, thì ra muốn tạo dấu ấn như thế này, mọe, biến thái quá đi!
Du Minh định không để ý đến Hàn Đông, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn qua. Hết cách rồi, Hàn Đông khi trần trụi rất mãnh liệt thu hút. Thật muốn sờ thử cặp đùi đẹp cấp đế vương kia, cho dù bày ra tư thế gì cũng rất cám dỗ. Hơn nữa mông hắn phải gọi là hoàn mỹ, rất ít nam giới có bàn tọa vừa vểnh vừa cong vừa săn chắc như vậy.
Đừng nói tới Vương Trung Đỉnh, ngay cả Du Minh cũng muốn sờ thử xem.
Hàn Đông mang tâm tình cực độ không khỏe trở về phòng mình, tắm rửa xong liền nằm chết dí trên giường, cứ trở mình là mông lại đau, một ngày cứ thế chậm rì rì trôi qua.
Ngẫm lại hồi trước bị đá một cái lại thấy thoải mái hơn bây giờ, lúc đó Hàn Đông còn đăng status trên weibo là “một cước hạnh phúc”, kết hợp với dấu ân trên mông. Nếu bây giờ lại đăng status, nội dung vẫn là “một cước hạnh phúc”, nhưng phải đi kèm một câu khác “thần thiếp không làm được!”
Vì sao lại không thể vui vẻ? Hàn Đông trước khi ngủ còn nghịch cây lược nhỏ nghĩ như vậy.
Kết quả, cái con người mắc chứng đa nhân cách nào đó ban ngày bày đặt hung hăng các kiểu, đến tối lại lủi vào văn phòng Vương Trung Đỉnh. Bắt đầu cởi quần khóc lóc kể lể thương thế trên mông, trả lược lại cho anh cầu xin tha thứ.
“Sao đá tôi? Sao anh có thể đá tôi? Nhìn cái dấu giày này đi, anh nỡ lòng nào?!!?”
“Tôi thật lòng thật dạ muốn tặng cây lược này cho anh, tôi thật lòng mà!”
“Nhận lấy đi, lần này tôi đảm bảo sẽ không đòi lại, nhận lấy đi mà, có được không?”
“…”
Vương Trung Đỉnh trực tiếp đuổi cái tên thối tha này ra ngoài, giao cho bảo vệ trước cửa, hạ lệnh giới nghiêm: “Nhớ cho kỹ, bất cứ khi nào cũng không được để tên này bước vào phạm vi 20 mét quanh phòng làm việc của tôi!”
“Trung Đỉnh, oan uổng cho tôi, tấm lòng của tôi đối với anh có trời đất chứng giám…”
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông cảm thấy cổ họng không thoải mái, cứ như bị mắc kẹt trong núi sâu phải hô gào cứu mạng mấy ngàn lần.
“Đạo diễn chưa đưa kịch bản cho cậu sao?” Du Minh tình cờ hỏi.
Hàn Đông nói: “Đã sớm đưa.”
Du Minh bị giọng nói ồm ồm như phá cồng của Hàn Đông làm giật mình, vội hỏi: “Sao giọng cậu khàn dữ vậy?”
“Tôi cũng không biết, ngủ có một giấc tỉnh lại đã như vậy.”
Du Minh nói: “Hình như đêm qua cậu đi ra ngoài, nửa đêm tôi nghe thấy tiếng mở cửa. Trương Tinh Hồ tối hôm qua không về, tôi đoán hẳn là cậu.”
Đi ra ngoài? Đi ra ngoài làm gì? Hàn Đông có chút không chắc chắn: “Không chừng tôi đi luyện thanh, trong kịch bản có một cảnh phải gào khóc thảm thiết. Chắc là tôi đi luyện cảnh đó, mới khiến cổ họng ra nông nổi này.”
Nói đến kịch bản, Du Minh mới nhớ tới chuyện mình định hỏi.
“Sao không thấy cậu học lời thoại?”
Hàn Đông buồn bực: “Cần phải học sao? Quét mắt một cái là nhớ hết rồi.”
“Lời thoại của cậu ít vậy à?”
“Không phải ít, do có tính logic, chủ yếu là nhớ nội dung kịch bản, lời thoại cũng xuôi theo.”
Du Minh nghĩ Hàn Đông lại bốc phét, liền lấy kịch bản tới hỏi vài đoạn, kết quả Hàn Đông đáp không sai một chữ. Hơn nữa Du Minh xác định hắn không có học trộm, bởi vì toàn bộ thời gian của Hàn Đông cơ hồ đều ngồi trong phòng mân mê mấy khúc gỗ, ngay cả kịch bản cũng không đụng tới.
Ngày ngày chậm rãi qua đi, Hàn Đông chính thức tham gia đoàn phim.
Lý Thượng cũng thừa cơ truy kích, trong một tuần nhận chụp cho 20 mấy cuốn tạp chí, trở thành một nghệ sĩ mới lo việc nghĩa không chểnh mảng. Về việc hắn diễn vai nam chính trong bộ phim bom tấn của năm bắt đầu nổi lên những lời đồn xôn xao, phía truyền thông cũng rất quan tâm quá trình chọn diễn viên của bộ phim này, trên phương diện này Lương Cảnh liên tiếp phao tin, rồi lại phủ nhận khi được phỏng vấn chính thức, tuyên truyền hết sức vui vẻ.
Quan hệ giữa đạo diễn Lỗ với Hàn Đông ngày càng tốt, hầu như không có chuyện gì giấu diếm nhau, có hôm đạo diễn Lỗ ngẫu nhiên nói tới chuyện đột xuất thêm người, Hàn Đông lập tức hào hứng nói: “Trong ký túc xá của con có một người anh em đang nhàn rỗi, có thể gọi cậu ta tới thử xem.”
“Tên gì?” Đạo diễn Lỗ hỏi.
Hàn Đông lập tức kêu: “Tên Du Minh.”
Sắc mặt đạo diễn Lỗ thay đổi, giọng điệu hàm hồ nói: “Để tôi suy nghĩ.”
Hàn Đông nhìn ra thái độ không quan tâm đến Du Minh của đạo diễn Lỗ, vội vàng bày hết ưu điểm của Du Minh ra một trận: “Chú đừng thấy cậu ta không có danh tiếng gì, kỳ thật tố chất nghề nghiệp cũng khá cao. Học vũ đạo, có thể chịu khổ…”
Hàn Đông nhõng nhẽo vài ngày, đạo diễn Lỗ cuối cùng cũng đồng ý cho Du Minh tới diễn thử.
Cuối tuần, Hàn Đông cùng Du Minh đi mua sắm, bởi vì công ty có vài yêu cầu đối với trang phục hàng hiệu của nghệ sĩ, cho nên hai người chỉ có thể lặn ngụp trong mấy trung tâm mua sắm sa hoa.
Du Minh nhìn trúng một cái áo len hở cổ đan bằng tay, nhìn giá tới một vạn tư, nhất thời không còn hứng thử đồ.
“Quá mắc, quên đi.”
Hàn Đông vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Đông Tử, anh cũng đến đây mua đồ à?”
Hàn Đông quay đầu lại, thấy Lý Thượng và Phương Vân đang nắm tay nhau đi qua chỗ này. Hai người đều mặc đồ đen, quấn khăn quàng cổ, võ trang kín mít.
“Tôi đi với bạn.” Hàn Đông quay lại nhìn Du Minh: “Thế nào? Muốn thử không?”
Du Minh ra vẻ bất lực với giá cả, treo áo lại chỗ cũ.
“Chị Phương, đã lâu không thấy chị tới đây.” Nhân viên phục vụ thái độ cứ luôn lãnh đạm nãy giờ, nhìn thấy Phương Vân đột nhiên nhiệt tình phát sợ.
Phương Vân đặc biệt nở nụ cười, dùng ngón tay chỉ chỉ: “Gói toàn bộ mẫu hàng mới đưa ra thị trường năm nay của các người size XL đưa đến nhà tôi, cám ơn.”
Bởi vì đây là cửa hàng bán trang phục dành cho nam, ‘toàn bộ mẫu hàng size XL’ trong miệng Phương Vân đương nhiên là mua cho Lý Thượng.
“Đồ của tôi nhiều quá rồi, mua về cũng không mặc hết.” Lý Thượng nói.
“Lãng phí ở trên người cậu cũng đáng giá.”
Phương Vân nói xong liền cười cười phất tay với Hàn Đông và Du Minh: “Các cậu cứ tiếp tục chọn, bọn tôi qua bên kia đi dạo.”
Lý Thượng đi rồi, Hàn Đông An an ủi Du Minh: “Đừng để bụng, bây giờ mua không nổi một bộ thì làm sao? Mạng của cậu là mạng phú quý, sớm muộn gì cũng giẫm hắn dưới chân thôi.”
Du Minh ra vẻ không sao cả: “Không sao, tôi chọn tiếp.”