Số lần đọc/download: 706 / 0
Cập nhật: 2017-10-22 18:29:14 +0700
Chương 79: Tôi Sợ, Nhưng Tôi Tin Anh!
T
iếng súng giòn rả vang ra mỗi lúc một kịch liệt, màu máu đỏ tươi trãi đầy trên mặt biển, tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu. Lũ cá mập trắng vừa rồi kéo đến hùng hồn như binh đoàn bất diệt thì lúc này chỉ còn quẩn quanh với con số ít ỏi. Chúng dường như nhận thấy sự nguy hiểm chỉ bơi lượn lờ xung quanh đội thuyền Huy Vũ mà không dám tiến lại gần.
Thái Mi với khẩu súng trên tay đưa mắt nhìn quanh, cô tỏ vẻ hiếu kì: “Tại sao chúng không tiến lại?”
“Lũ sát thủ đại dương, bao nhiêu năm lộng hành nơi đây không một đối thủ nào đủ năng lực chống trả, chúng xưng vương xưng hùng tự cho mình là nhất. Chúng ta mất lợi thế vì chúng tấn công chúng ta từ dưới mặt biển. Nhưng dù chúng có lợi hại đến mấy, hung hăng đến mấy, một khi đối diện với chúng ta chỉ có duy nhất một kết quả là hủy diệt.” Hạo Nhân cất giọng lạnh lùng, anh ta phất tay ra hiệu dừng bắn.
Cá mập chỉ còn lại số lượng ít ỏi, chúng bơi lượn rãi rác xung quanh. Nếu bọn họ bắn tới tấp mặt biển rung động không thể nhìn thấy vị trí cụ thể của chúng. Tiếng súng đinh tai nhức ốc nhanh chóng biến mất, lâu lâu lại có hai ba tiếng súng nổ ra thì lại có thêm một con cá mập thân thể bị xé toạc thành nhiều khúc.
Nhìn mặt biển màu đỏ sặc mùi máu tanh, xa xa lại có những chiếc vây cá nổi lên lướt trên mặt biển. Cảm thấy nguy hiểm đang dần tan biến, tinh thần của Thái Mi lúc này mới có thể thả lỏng. Bàn tay đang cầm súng đưa lên lao sạch mồ hôi từ trán đỗ xuống ướt khắp mặt.
Đột nhiên Thái Mi cảm thấy phần bụng như bị bóp chặt, cánh tay đang ôm lấy vòng eo cô vội siết chặt hơn, ép người cô như dán chặt vào người sau lưng. Ngay khi Thái Mi chưa biết đang xảy ra chuyện gì thì bât ngờ một con cá mập nhô đầu khỏi mặt nước với hàm răng sắc nhọn táp trúng ngay bên mạn thuyền.
Mồ hôi trên mặt chưa kịp lao khô thì gương mặt Thái Mi lúc này lại ướt đẫm mồ hôi như tắm. Sắc mặt cô tái nhạt không còn hột máu, trái tim nhảy dựng như muốn tức khắc chui lên khỏi miệng. Hàm trên con cá mập dài nhọn hướng gần sát vào người cô, những chiếc răng trắng sáng như ngọc trai giống như một cổ máy cưa điện siêu sắc bén ngoạm chặt lấy mạn thuyền. Ngay khi Thái Mi luống cuống không biết dấu tay chân vào đâu thì khẩu súng trên tay Huy Vũ đưa tới một phát bắn nát đầu con cá mập. Máu quăng tung tóe dính cả vào người Thái Mi và đám Huy Vũ ngồi cùng thuyền. Xác con cá mập mất đầu bị ván chèo của Lâm hất ra xa.
Loại thuyền bơm hơi này được dùng trong quân sự, chất liệu cao su được tái chế phải nói công hiệu chóng đạn vô cùng hiệu quả. Đạn không thể bắn thủng thì dù răng cá mập sắc nhọn đến mấy cũng trở nên vô dụng.
Thái Mi ngồi run rẫy trong lòng Huy Vũ, con cá mập bất ngờ tấn công về phía cô khiến cô sợ chết khiếp. Cũng may Huy Vũ là người gan lì kịp thời xử lí nếu không cô đã trở thành mồi cho con cá mập vừa rồi.
“Cô không sao chứ?” Thấy Thái Mi cứ như hồn vía chạy lạc đi đâu, Hạo Nhân lo lắng không ngừng thúc vào vai cô.
“Tôi sợ!” Thái Mi nắm chặt lấy bàn tay đang ôm eo cô của Huy Vũ, cố gắng lắm mới có thể nhếch mép trả lời.
Huy Vũ cúi mặt nhìn xuống gương mặt vừa trắng bệch giờ lại tái xanh như tàu lá của Thái Mi, cơ thể cô đang không ngừng run rẫy trong lòng hắn. Bên trong Huy Vũ bỗng nhói lên cảm giác xót thương. Lẽ ra lúc này Thái Mi đang vui vẻ trên đất liền, nếu không vì lo nghĩ đến an nguy của bọn họ cô đã không phải rơi vào bước đường nguy hiểm trùng trùng này. Bất giác hắn trầm giọng: “Đã có tôi, cô không cần phải lo sợ điều gì.”
Nghe thấy tiếng thì thào cùng với hơi thở đang phả vào bên tai, cảm giác tê tê nhồn nhột dần giúp Thái Mi trấn tĩnh hơn. Cô gật đầu: “Tôi sợ, nhưng tôi tin anh!”
Long Huy Vũ là ai? Hắn là người lạnh lùng như hàm băng giá lạnh, thân thủ chớp nhoáng, khí phách hiên ngang, thủ đoạn tàn độc. Hắn là người kế thừa vị trí lão đại tương lai trong Long gia, gia tộc hào môn lớn nhất nhì trong giới hắc đạo. Ai dám động tới hắn sẽ phải nhận lấy kết cục tàn khốc. Lũ sát thủ đại dương kia cũng không phải là ngoại lệ.
Thái Mi tin tưởng điều đó, cô tin tưởng Huy Vũ nói được làm được. Hắn nói cô an toàn thì cô sẽ tuyệt đối an toàn.
Đáy mắt Huy Vũ chợt lóe lên tia sáng khác thường, việc Thái Mi tin tưởng và giao toàn mạng sống của cô cho hắn không ngờ lại khiến trái tim hắn xốn xang đến mức như đang nhảy múa bên trong. Nhưng Huy Vũ dường như đã quen dần với những xúc cảm khác thường cứ dâng trào nơi con tim, thế nên lần này hắn thích nghi rất nhanh, không có biểu hiện kinh ngạc như những lần trước.
Huy Vũ không biết thế nào là dịu dàng nhưng hắn không muốn thô bạo với cô, bởi vì làm cô đau hắn cũng không cảm thấy vui vẻ ngược lại lại rất khó chịu. Bàn tay đang ôm lấy bụng Thái Mi không ngừng vuốt ve an ủi cô, Huy Vũ mở miệng: “Nếu tin tôi thì nhắm mắt lại.”
Cơ thể Thái Mi tức thì căng cứng, cảm giác lạnh người nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể. Huy Vũ từng nói nếu cô sợ thì cứ ôm chặt lấy hắn. Câu nói đó vừa hiện ra trong đầu, Thái Mi lập tức quay người ôm chặt lấy Huy Vũ. Huy Vũ không hề có thái độ kinh ngạc, bàn tay hắn ôm chặt lấy thắt lưng của Thái Mi.
Ầm… Ngay khi nhìn thấy cột sóng nước tung lên trên, khẩu súng trên tay Huy Vũ và Hạo Nhân lập tức đưa lên bắn tới tấp. Thái Mi không dám quay đầu lại nhìn, nghe thấy tiếng súng liên hoàn bên tai, Thái Mi không nhìn cũng hình dung phía sau lưng cô phải ít nhất đến hai ba con cá mập tấn công tới. Hai cánh tay siết chặt hơn vào người Huy Vũ, chỉ có ôm chặt lấy hắn cô mới giảm đi phần nào sợ hãi.
Con cá mập dài hơn năm mét, phải nói lớn gấp đôi con thuyền của Huy Vũ bất ngờ trồi lên trên mặt nước rồi phóng thẳng lên cùng cột sóng nước. Tuy nói là bất ngờ trồi lên nhưng Huy Vũ và Hạo Nhân là người có tính cảnh giác vô cùng cao. Ngay khi thấy mặt biển dao động mạnh, cảm giác nguy hiểm tràn ngập thì hai người đã đoán được sắp tới sẽ có một con cá mập khổng lồ tấn công tới họ. Thế nên Huy Vũ mới không muốn để Thái Mi nhìn thấy.
Với hai khẩu súng hạng nặng trên tay của Huy Vũ và Hạo Nhân không ngừng nả đạn tới, dù con cá mập kia có to lớn khổng lồ đến mấy vẫn nhanh chóng bị phanh thay thành trăm mảnh.
“Thiếu gia, Lý ngũ thiếu, lũ cá mập chạy trốn rồi!” Đáy mắt Chris ánh lên tia điên cuồng nhìn lũ cá mập đang cong đuôi bỏ chạy. Vừa rồi điên cuồng bắn giết, tuy nguy hiểm nhưng khi mạng sống đã an toàn lại không thể không khiến cho người vô cảm như Chris phải bày ra gương mặt phấn khích.
Hạo Nhân đảo mắt nhìn quanh rồi nhếch mép: “Dù vậy vẫn phải thận trọng!” Có vẻ con cá mập khổng lồ vừa rồi là con đầu đàn. Con đầu đàn một khi đã chết, lũ cá mập như rắn mất đầu, không dám chóng trả mà nhanh chóng rơi khỏi phạm vi nguy hiểm. Bọn chúng biết không thể xơi được đám người Huy Vũ nên mới chấp nhận thua mà rời khỏi.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của Hạo Nhân và Chris, lại không còn nghe thấy tiếng súng bên tai. Thái Mi mới buông tay khỏi người Huy Vũ. Quay đầu nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng con cá mập còn sống nào ngoại trừ những khúc thịt đỏ tươi đang trồi lềnh bềnh trên dòng biển máu.
“Đáng sợ thật!” Thái Mi thở hắt ra, lần này xem như thật sự an toàn. Nhưng mùi máu tanh xọc vào mũi khiến cô có cảm giác buồn nôn, cô không muốn ngửi thấy mùi này liền xoay người áp mặt vào ngực Huy Vũ. Bàn tay Huy Vũ vô thức đưa lên vuốt tóc Thái Mi, hắn nhếch mép: “Thiệt hại bao nhiêu?”
Lâm liền quay đầu báo cáo: “Chúng ta mất đi tám người, mười hai người bị thương nhẹ. Số còn lại vẫn an toàn.”
Huy Vũ gật đầu: “Chris, anh thử dò sóng kết nối lại với tàu chủ lực và tàu của Chí Khanh. Chúng ta lên đảo.”
“Vâng!” Chris cúi đầu cung kính, anh ta ấn vào chiếc cúc nhỏ đeo trên tai cố lần mò đường sóng. Nhưng dù thử đi thử lại hai ba lần đều không có kết quả. Vội thông báo: “Thiếu gia, không kết nối được.”
“Có lẽ nam châm dưới đáy biển đã sản sinh dòng từ trường quá lớn gây nhiễu sóng.” Jushtin cũng cố thử vài lần liên lạc đều không được, anh ta sau hồi suy ngẫm liền nói lên ý kiến của bản thân.
Hạo Nhân mở miệng: “Vậy thì đợi lên đảo rồi thử lại.”
Không biết khi nào lũ cá mập lại trở lại, lúc này chỉ có lên đảo mới thật sự an toàn. Gần ba mươi chiếc thuyền bơm hơi thiệt hại chỉ còn lại khoảng hai mươi chiếc nhanh chóng chèo tới bờ đảo vừa lúc với trời chập tối.
Biển trời rộng lớn, tuy nơi đây không có bóng đèn chiếu sáng nhưng ánh sáng mặt trăng cũng như những vì sao trên bầu trời đã thắp sáng cả hòn đảo. Huy Vũ đưa Thái Mi lên bờ, hắn đảo mắt nhìn quanh lượt hòn đảo. Từ vị trí Huy Vũ và Thái Mi đang đứng chạy sâu tới mép rừng rậm khoảng hơn chục mét. Lại nhìn bờ biển không có ghe thuyền neo đậu, hòn đảo hoang không hề có chút sinh khí, hoàn toàn không có dấu vết của con người sinh sống. Nhưng Huy Vũ lại cảm giác xung quanh trãi đầy sát khí, một cảm giác nguy hiểm đang rình rập lấy bọn họ. Hắn đưa mắt cảnh giác nhìn về phía mép rừng trước mắt, bên trong rừng tối đen như mực, một cơn gió thổi ngang khiến những tán lá đung đưa xào xạc. Đôi lông mày rậm của Huy Vũ khẽ nhíu chặt vào nhau.
Cảm thấy người đàn ông bên cạnh có biểu hiện khác thường, Thái Mi ngẩng đầu nhìn Huy Vũ: “Có vấn đề gì sao?”
Thấy Huy Vũ mắt không rời khỏi cánh rừng phía trước, Thái Mi tỏ vẻ hiếu kì nên đưa mắt nhìn theo. Nhưng ngoại trừ bóng đêm mù mịt khiến người ta có cảm giác sợ hãi thì chẳng có điếu gì bất thường.
Hạo Nhân quan sát mọi người lần lượt lên bờ, những chiếc thuyền bơm hơi cũng được kéo lên. Nghe thấy câu hỏi của Thái Mi, Hạo Nhân liền bước tới bên cạnh Huy Vũ. Hạo Nhân không lên tiếng hỏi, Huy Vũ cũng không mở miệng, hai người chỉ trao đổi với nhau qua ánh mắt. Hạo Nhân khẽ gật đầu quay sang ra lệnh: “Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ lại đây. Cách một tiếng thì hai mươi người đổi ca canh gác. Tuyệt đối phải tập trung cảnh giác, thấy có điều bất thường lập tức thông báo.”
“Rõ!” Thuộc hạ Long gia đồng thanh lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Thái Mi và đám Huy Vũ đặt chân lên hòn đảo này. Thế nên không ai biết được tồn tại trên hòn đảo này nếu không có sự tồn tại của con người tất nhiên sẽ có sự tồn tại của những giống loài khác. Vào rừng lúc trời tối rất nguy hiểm, tuy bên ngoài bờ biển trống trãi lạnh lẽo nhưng vẫn là một nơi khá an toàn.
Hai nhóm người Chris và Jushtin từ hai hướng chạy về lại vị trí đoàn người Huy Vũ thông báo xung quanh không có điều bất thường. Đoàn người lúc này mới tạm thời thả lỏng tinh thần. Những người bị thương nhẹ nhanh chóng được sơ cứu đơn giản nhất. Bọn họ không mang theo thuốc, vải băng không có chỉ còn biết xé áo băng vết thương.
Do vội nhảy khỏi tàu nên thuộc hạ Long gia ngoại trừ nghĩ đến vũ khí không ai nghĩ đến thức ăn. Bờ biển lại trãi dài bãi cát thênh thang. Không có gì lót nằm thuộc hạ Long gia liền kéo những chiếc thuyền bơm hơi lên giữa bờ làm giường ngủ.
Thái Mi đứng nhìn mọi người đang lôi kéo những chiếc thuyền lên bờ cát đặt nằm gần với nhau. Không một tiếng rên rĩ, không một lời than vãn, tất cả đều tập trung vào việc mình đang làm. Long gia quả thật huấn luyện thuộc hạ nghiêm khắc, ngay cả lúc cận kề cái chết, tất cả vẫn nhất nhất theo lệnh Huy Vũ và Hạo Nhân.
“Thái Mi, cô ngủ trên chiếc thuyền này.” Hạo Nhân sắp xếp hai chiếc thuyền sát cạnh nhau. Một là thuyền cho anh ta và Huy Vũ nằm ngủ, còn một thuyền là giành riêng cho Thái Mi.
Suốt cả ngày vật vả, cơ thể lẫn tinh thần của Thái Mi đều trở nên mệt nhừ, có được một chỗ nằm nghĩ quả thật rất tốt. Thái Mi bước lên trên thuyền, không do dự thả phịch người nằm dài trên sàn thuyền. Khí hậu trên đảo rất lạnh, bụng cô cả ngày chưa có gì lót bụng giờ trở nên đói meo. Thái Mi cảm thấy hối hận cho những bữa ăn đã từng bỏ dở, con người ta khi vào đường cùng đều sẽ tiếc nuối với những gì mình đã từng đánh mất.
Ngay khi Thái Mi vừa nhắm mắt thì một vật gì đó bay thẳng vào người khiến cô bàng hoàng mở mắt với vẻ hốt hoảng. Cô bật người ngồi dậy thì phát hiện một chiếc áo khoác đen đang nằm trên người cô. Thái Mi nhíu mày, chiếc áo này trông rất quen thuộc.
Đúng lúc Thái Mi vừa đoán được chủ nhân chiếc áo là ai thì Huy Vũ đứng cạnh không nhanh không chậm bước lên thuyền ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Đáy mắt Thái Mi ánh lên tia kinh ngạc đến không lời diễn tả: “Huy Vũ, anh lại muốn cướp chỗ ngủ với tôi?”
Thái Mi không thể ngờ nỗi Long Huy Vũ lại dâm tặc cướp giường ngủ với cô công khai trước mặt bao nhiêu người. Người này bá đạo độc quyền đến mức không lời diễn tả, lẽ nào hắn không biết vô liêm sĩ là gì?
Huy Vũ ngã người nằm dài xuống sàn thuyền, hai mắt hắn nhắm lại, cất giọng trầm trầm: “Khi cô ngủ một mình, tôi không đảm bảo sẽ không có thứ gì đó tấn công cô?”
Thái Mi nhíu mày: “Ý anh là gì?”
Không nghe thấy câu trả lời, chỉ thấy hắn nằm nhắm mắt một cách thản nhiên. Thái Mi không hiểu ra làm sao, cô đưa mắt nhìn về phía mọi người. Tất cả hầu như đã có sự phân công sắp xếp. Một số người nằm trên thuyền bơm hơi, một số ngồi trên nền cát tựa lưng vào thành thuyền. Hai mươi thuộc hạ Long gia theo lời Hạo Nhân đứng quay lưng bao quanh đoàn người, khẩu súng trên tay nghiêm mặt quan sát động tĩnh xung quanh.
Lại đưa mắt nhìn về phía cánh rừng tối đen như mực, Thái Mi thoáng chốc lạnh người. Huy Vũ vì cảm thấy khu rừng có điều nguy hiểm nên mới lệnh mọi người nghỉ ngơi ngoài này. Hắn nói đúng, cô thật sự không đảm bảo sẽ không phát hiện nguy hiểm tấn công trong lúc cô đang ngủ say mê mệt.
Cúi đầu nhìn Huy Vũ đã nhắm mắt, tuy hắn rất đáng sợ nhưng ít ra hắn biết cách bảo vệ cô. Thái Mi sau hồi đắn đo liền nằm xuống cách đoạn ngắn với Huy Vũ. Chiếc áo khoác hắn vừa ném tới, Thái Mi liền dùng để thay thế thành tấm chăn đấp lên trên người.
“Sợi dây đó rất quan trọng với cô?”
Đúng lúc Thái Mi chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai cô. Thái Mi mở mắt, cô quay sang nhìn gương mặt không biểu sắc của Huy Vũ, mắt hắn vẫn nhắm như đang ngủ chứ không phải nói chuyện với cô.