Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 79: Giải Cấm! Chí Bảo Trượng Bát Xà Mâu
N
hìn thấy Trương Phi là một võ tướng kĩ cấp độ màu vàng, Lữ Bố liền cười nói:
- Thì ra là một võ tướng kĩ màu vàng thức thụ, chẳng trách ngươi lại lợi lại như thế chứ. Được rồi! Ta cũng sẽ dùng võ tướng kĩ màu vàng thật sự để chơi với ngươi,”
Bây giờ Lữ Bố mới thật sự hiển lộ thần uy, trở thành một võ tướng kĩ màu vàng chân chính. Vừa rồi vì không muốn “chơi trội” xử ép với Tôn Kiên nên nàng đã thu đấu khí lại. Lúc này nàng lại khai mở luồng khí thế chiến đấu đó ra để cho nó bùng phát, trực tiếp giao tranh va chạm với chiến đấu khí của Trương Phi. Hai luồng đấu khí giao tranh với nhau dữ dôi, tạo nên những trận xoáy lốc nhỏ trên chiến trường.
Chỉ có điều là nếu như ai đó mà có nhãn quan tinh nhạy một chút là có thể nhận ra luồng khí thế chiến đấu của Lữ Bố xem chừng mạnh hơn của Trương Phi một chút, bởi vì những cơn lốc xoáy trên chiến trường đều thổi về hướng của Trương Phi, chứng tỏ luồng khí thế chiến đấu của Lữ Bố mạnh hơn của Trương Phi rồi.
A ha! Võ tướng kĩ màu vàng, chiến với võ tướng kĩ màu vàng, đây quả là một trận chiến ngàn năm khó gặp rồi. Tôn Vũ vội phóng ngựa tiến lên, đón Tôn Kiên, rồi thấp giọng nói:
- Tôn tướng quân từ từ đã, chúng ta xem trận này một chút đi.
Lúc này Lữ Bố và Trương Phi đã tiến sát vào nhau. Kẻ mâu người kích không ngừng vùng vẫy nhắm thẳng về đối phương.
“Keng”
Qua ba lần giao chiến với Mục Thuận, Vũ An Quốc và Tôn Kiên, Phương Thiên Họa Kích khi chạm vào binh khí khác thì không hề phát ra một tiếng kêu nào dù là nhỏ nhất. Nhưng khi va chạm với Trượng Bát Xà mâu của Trương Phi thì lại phát ra tiếng “keng” ngân vang. Qua đây có thể thấy sức mạnh của Lữ Bố cũng không thể nào hoàn toàn hóa giải, áp chế được sức mạnh của Trương Phi rồi.
- Ầm ĩ quá, ta điên quá rồi đấy.
Lữ Bố thực sự đã nổi giận. Phượng Thiên Họa Kích trong tay Lữ Bố đã xuất chiêu. Bóng thương loang loáng phủ kín cả không gian trước mặt Trương Phi. Có lẽ mức độ hiểm, số lượng nhiều của những bóng thương đang tỉ lệ thuận với cơn giận dữ của Lữ Bố. Lúc này cả người Trương Phi bị bao trùm bởi bóng kích dày đặc.
Trương Phi không hề sợ hãi, nàng ta cười ha hả tỏ vẻ sung sướng vì đã chọc giận được Lữ Bố:
- Ta cứ làm ầm ĩ đấy thì ngươi định làm gì ta hả. Ha ha ha …
Trương Phi không ngừng huy động, múa may Trượng Bát Xà mâu, ánh sáng của cây xà mâu phát ra như ánh sáng của ngọc vậy. Vầng hào quang chói lọi bao bọc thân thể của hai người không người lấn át nhau, lấn át không gian. Ánh kim quang chói lòa đã bao phủ đầy trời rồi
Chỉ trong có chớp mắt mà hai đối thủ này không biết đã kẻ công người thủ qua bao nhiêu chiêu rồi. Không ai có đủ trình độ để theo dõi được cuộc chiến của họ nữa. Chỉ thấy rằng bóng mâu và bóng kịch giăng mắc, bao trùm cả một góc chiến trường. Ánh sáng kim quang chói lòa cứ thế tồn tại, mãi mà không nhạt đi tí nào cả.
Tôn Vũ cảm giác dường như gáy của mình lạnh lạnh rồi. Hai con “yêu quái” này …
Chỉ trong có nháy mắt thôi mà Trương Phi và Lữ Bố đã đánh đấm được cả hơn năm mươi chiêu rồi. “Coong! Coong! Keng!” Hai thứ thần binh này không ngừng va chạm với nhau, Mỗi tiếng coong…keng vang lên là Lữ Bố lại tức giận thêm nữa.
- Ầm ĩ quá! Ầm ĩ quá! Ầm ĩ quá.
Lữ Bố bức bối, tức giận nói:
- Ngươi ầm ĩ quá, ta phải giết chết ngươi.
Lữ Bố đã tức giận đến cực điểm rồi. Đột nhiên vầng hào quang màu vàng xung quanh nàng trở nên đậm đặc hơn, chói lòa hơn. Ngay cả khôi giáp màu đen cũng đã chuyển sang màu vàng rồi. Toàn thân Lữ Bố từ đầu tới cuối đã biến thành màu vàng cả rồi.
Lữ Bố mang theo tất cả sự tức giận xuất một kích quét ngang thân người Trương Phi. Trương Phi giơ xà mâu đón đỡ. Lần này Lữ Bố xuất chiêu quả là đã dồn hết cả uy lực của mình, khiến cho cả người lẫn ngựa của Trương Phi bị đẩy lùi đến cả vài chục bước, thiếu chút nữa là nàng đã bị văng khỏi ngựa rồi.
Trương Phi là người hiểu hơn ai hết tình hình của mình hiện nay: Hả? Ta đánh không lại nó rồi. Trương Phi lấy lại bình tĩnh, nàng biết mình không thể cầm cự với Lữ Bố được nữa rồi nên nàng quay về phía sau cầu cứu Quan Vũ và Lưu Bị:
- Đại tỷ, nhị tỷ ơi, cái con Hoa Hùng này lợi hại quá, muội đánh không thắng được đâu, chỉ có thể giải trừ cấm chế của chí bảo thì may ra muội mới thắng được.
“Giải trừ cấm chế của chí bảo kĩ sao?”
Những người khác nghe câu nói này thì cảm thấy rất bình thường không có gì đặc biệt cả. Nhưng Tôn Vũ đã từng có kinh nghiệm với “Thái bình yếu thuật” cho nên anh ta hiểu được uy lực tiềm tàng của chí bảo kĩ. Trong đầu anh ta bỗng nhiên nhớ lại những lời của Trương Giác. Vị đại hiền lương sư này đã từng nói, chí bảo kĩ trong thiên hạ này chí bảo kĩ còn có: “Thanh nang thư”, “ Độn giáp thiên thư”, “Thanh long yển nguyệt đao”, “Trượng bát xà mâu”, “Thư hùng song cổ kiếm”, “Phương thiên họa kích”, “Thất tinh kiếm”, “Thanh hồng kiếm”, “Truyền quốc ngọc tỷ” …
Và cây Trượng Bát Xà mâu đang nằm trong tay Trương Phi kia chính là một trong số thần vật chí bảo trong thiên hạ ấy. Khi nghe Trương Phi đòi giải trừ cấm chế của Trượng Bát Xà Mâu, Tôn Vũ than thầm: Bà nội ơi là bà nội, bà mà giải trừ cấm chế của xà mâu thì bà sẽ giống như Trương Giác đấy hoàn toàn bị chí bảo kĩ xâm chiếm lý trí.
Tôn Vũ suy đoán như vậy, nhưng anh ta cũng không lên tiếng Trương Phi mà tò mò quan sát xem khi Trương Phi giải trừ cấm chế của Trượng Bát Xà Mâu thì có hiện tượng gì xảy ra không, liệu nó có giống như “Thái bình yếu thuật” vừa giúp chủ nhân biến thân sau đó lại cướp luôn thần trí của chủ nhân mình hay không.
Trương Giác cũng đã từng nói với Tôn Vũ: Vì lý trí của Trương Bạch Kỵ quá yếu ớt, cho nên “Thái bình yếu thuật” mới cướp đi thần trí của nàng. Nói cách khác, nếu như Trương Bạch Kỵ có lý trí và lòng quyết tâm sắt đá, kiên quyết kiềm chế đối khác lại “tác dụng phụ” của chí bảo kĩ, thì “Thái bình yếu thuật” sẽ không thể nào cướp đi thần trí của chủ nhân được mà chỉ đơn thuần là một công cụ trong tay mà thôi.
Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: Không biết Trương Phi có đủ năng lực và sự kiên định để không chế và chiến thắng được Trượng Bát Xà Mâu hay không.
Lúc này, hai tay của Trương Phi mở rộng ra, nâng cao Trượng Bát Xà Mâu, cây Xà Mâu đột nhiên bắn ra những tia sáng màu vàng chói lọi. Bầu trời phía trên xà mâu đột nhiên xuất hiện hai chữ “Thần binh”
Quan sát hiện tượng đột biến của Trượng Bát Xà Mâu, Tôn Vũ thầm so sánh với “Thái bình yếu quyết”, anh ta nhận thấy màu vàng mà xà mâu phát ra xem chừng nhạt hơn “Thái bình yếu thuật” một chút.
Lúc này ánh kim quang từ xà mâu phát ra ngày càng chói lọi, ngày càng mở rộng phạm vi. Và nhất là từ những luồng kim quang ấy lại xuất hiện vô số bóng ảnh của những con rắn lớn. Những con rắn màu vàng này không ngừng phát ra những tiếng “Khè! Khè”, miệng thì ngoác to ra như chậu máu, nhe những cái răng nanh ghớm ghiếc. Những con rắn lớn này nhắm thẳng về phía Lữ Bố, không ngừng cắn đớp. Trong không gian của đấu trường lúc này đâu đâu cũng có bóng dáng của kim xà, khiến những người quan chiến hoa hết cả mắt. Và Trương Phi đã xuất chiêu, nàng ta lợi dụng bóng kim xà dày đặc ấy mà đâm một mâu về phía Lữ Bố.
Tôn Vũ nhìn cảnh tượng ấy thầm thốt lên: Chà! Cái này chẳng có tí khoa học gì cả, đúng là huyễn hoặc hoang đường quá mức.
Lúc này rô bốt thông minh NM01 cất tiếng giải đáp nghi vấn của chủ nhân:
- Báo cáo chủ nhân, chuyện này cũng không có gì là đáng ngạc nhiên cả, đó toàn bộ là bóng ảnh mà thôi, trên thực tế những con rắn kia không hề tồn tại đó chỉ là do kim quang ngưng tự mà thành hình dạng như thế để uy hiếp đối phương mà thôi.
- Hả? Có chuyện đó sao.
Khi nghe NM01 giải thích thì Tôn Vũ mới hiểu được vấn đề, thì ra đây chỉ là ảo thuật mà thôi, mượn những bóng ảnh của ác xà để thị uy và che mắt địch nhân, rồi từ trong đám bóng ảnh hỗn loạn đó mà bất ngờ xuất ra một mâu tấn công đối phương. Tôn Vũ hiểu vấn để nên chăm chú quan sát cuộc chiến hơn.
Mặc dù chỉ là những bóng ảnh ác xà để dọa người nhưng Lữ Bố lại không nhận ra được điều đó. Bình sinh nàng là một võ tướng quân địch lại được cả thiên quân vạn mã nhưng đối với rắn, côn trùng, chuột, kiến thì lại có cảm giác vô cùng sợ hãi. Thế cho nên nhìn thấy bóng ảnh kim xà kia nàng ta cứ tưởng đó là những con rắn thật đang nhe nanh tấn công nên nghiêng mình né tránh, nhất thời thân thể của nàng đang thăng bằng trên lưng ngựa bỗng có chút chao đảo một chút. Chính trong lúc này Trượng Bát Xà mâu của Trương Phi đã xuyên qua kim quang đâm thẳng tới Lữ Bố. Mâu này của Trương Phi vừa nhanh vừa hiểm nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của Lữ Bố.
Tôn Vũ quan sát kỹ Trương Phi sau khi đã giải trừ cấm chế cho chí bảo “Trượng Bát Xà Mâu”, thì thấy lúc này bộ dạng của nàng ta đã thay đổi hoàn toàn rồi: tóc từ màu đen đã chuyển sang mà vàng, nhìn dáng vẻ của nàng giống hệt như siêu nhân Xayda khi biến hình vậy (Bảy viên ngọc rồng)
Tôn Vũ đoán rằng mâu của Trương Phi chắc chắn sẽ đâm trúng Lữ Bố rồi.
Nhưng lúc này tất cả đấu trường lại nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Lữ Bố:
- Ta cũng có chỉ bảo kĩ đây này.
Lữ Bố nói xong lập tức cây Phương Thiên Họa Kích trong tau của nàng lập tức lóe sáng, ánh kim quang sáng chói, che phủ cả bầu trời. Và từ cái cán đen sì của cây họa kích một luồng hắc khí trào ra dữ dội, lao tới và cuốn lấy tất cả bóng kim xà của Trương Phi. Chỉ trong có một lát thôi mà đã nghe thấy những tiếng rít thảm thiết của bầy rắn đang ngấp ngoái, và dần dần những bóng ảnh kim xà ấy hoàn toàn biến mất trong đám hắc khí kia.