Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62
huyến xe bus đưa anh tới Crewe, cách Burlington ba thành phố khác. Tuyết lại bắt đầu rơi, và những bóng điện trên con đường cao tốc liên bang soi rõ những bông nước béo tròn trút xuống, góp dày thêm lượng tuyết cho vùng này, tới chừng nào chúng chịu ngừng rơi. Và sau đó, cơ quan quản lí đường cao tốc sẽ phải mất nhiều ngày dọn dẹp, chỉ để rồi sau đó Mẹ Thiên nhiên lặp lại chu trình của mình.
Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ của chiếc xe, điện thoại cầm trong tay. Chúng chưa nói với anh lần liên hệ tiếp theo sẽ tới bằng cách nào, nhưng anh muốn trong tư thế sẵn sàng.
Anh xuống xe ở Crewe cùng với ba hành khách khác. Hành lí của họ cũng sơ sài gần giống anh, mặc dù có một người phụ nữ xách theo một cái vali đầy ứ đồ cùng một chiếc gối, và địu theo một đứa bé đang say giấc.
Anh nhìn ngang liếc dọc cái mái vòm phủ đầy tuyết chỗ mái chờ lên xe. Chẳng có mấy người qua lại, và tất cả họ rõ ràng chẳng giàu có gì.
Một người đàn ông tiến lại gần anh. Ông ta là người da đen, khoảng sáu mươi tuổi, bụng bự, đôi bốt dính đầy tuyết, và chiếc áo khoác rách toát ở cả hai bên. Chiếc nón che tai đội sùm sụp. Cặp kính của ông ta mờ hơi nước. Ông ta dừng lại trước mặt Decker và nói, “Amos hả?”
Decker nhìn ông ta và gật đầu. “Ông là ai?”
“Tôi chẳng là ai cả. Nhưng có người cho tôi một trăm USD để đưa cái này cho cậu, và tôi làm thôi.” Ông ta đưa cho Decker một mẫu giấy.
“Là ai vậy?”
“Không thấy họ.”
“Làm sao ông biết tôi là người cần tìm?”
“Họ tả là một gã da trắng rất rất cao, béo, gương mặt hung dữ có râu. Anh giống thế.”
Người đàn ông bỏ đi và Decker cúi nhìn hướng dẫn được ghi trong tờ giấy.
Anh đi vào trong và mua một tấm vé xe bus nữa. Anh có hai giờ rảnh rỗi. Anh mua một tách cà phê từ cái máy ở trong bến. Cà phê chỉ âm ấm chứ không nóng, nhưng anh không quan tâm. Anh dành thời gian quan sát tất cả mọi người trong phòng chờ. Nơi này đông đúc hơn anh tưởng. Rồi anh nhận ra một điều.
Lễ Tạ Ơn đang gần kề. Những người này có lẽ đang trên đường đi gặp người thân và cùng nhau chia sẻ mó gà tây nướng.
Anh và Cassie chưa bao giờ cùng nhau tổ chức Lễ Tạ Ơn, chủ yếu là bởi vì hoặc người này hoặc người còn lại luôn luôn có ca trực trong ngày lễ đó. Đã nhiều hơn một lần, thay vì ăn gà tây, Decker dùng bữa ở hàng ăn hoặc một quán đồ ăn nhanh. Về phần Cassie, cô dùng phần ăn của mình tại nhà ăn của bệnh viện. Người nào nhận trông Molly trong dịp này sẽ đưa con bé đi ăn hàng. Họ rất tận hưởng cách ăn mừng ngày lễ này như vậy và chưa từng cảm thấy đã bỏ lỡ điều gì quá nhiều.
Nhưng khi nhìn quanh những người này, Decker kết luận rằng anh đã để lỡ nhiều hơn những gì anh nghĩ.
☆☆☆
Chuyến xe tiếp theo thả anh tại ranh giới của bang Indiana.
Có một chiếc xe mini đang chờ ở bãi đỗ, xe đã nổ máy. Tờ giấy nhắn ghi là đi tới nó và gõ cửa sổ chỗ lái xe. Anh biết đây cũng là một bài kiểm tra.
Anh đi tới chỗ chiếc xe và đập tay lên cửa sổ.
Người phụ nữ ngồi trong hạ kính và nói, “Lên ghế sau đi.”
Anh làm theo. Nếu FBI theo đuôi anh bấy lâu, giờ sẽ là thời điểm phải bao vây lấy chiếc xe. Nhưng họ không làm thế. Bởi vì họ không đi theo anh.
Anh ngồi vào sau chiếc xe. Chiếc xe nhỏ nên hai đầu gối của anh phải nép nghiêng phía sau hàng ghế trước.
“Cô quen các bạn của tôi à?” anh hỏi.
“Tôi không có bạn,” cô ta trả lời. Mái tóc cùa cô ta dính bết và xám bạc, mùi cơ thể cô ta nồng nặc và khó chịu, đặc biệt là trong chiếc xe quá nóng này - cô ta dể sưởi ở mức nhiệt cao nhất. Giọng nói gai góc cùng mùi thuốc lá thoảng trong không khí là điềm báo trước cho một cái chết đau đớn vì ung thư phổi.
“Thế thì buồn quá,” anh nói.
“Đây thấy chả sao.”
“Bọn họ trả cho cô bao nhiêu để làm việc này?”
“Vừa đủ.”
“Cô gặp họ chứ?”
“Không.”
“Cô biết chuyện này là sao chứ?”
“Chuyện này là tôi nhận được sáu trăm USD. Đó là tất cả những gì tôi cần biết.”
Cô ta sang số và phóng đi. Họ lái xe đi rất lâu, lâu đến mức Decker nhận ra là anh đã ngủ quên. Anh cảm thấy thất khác thường khi thức giấc và nghĩ về nó, bởi vì anh đang trên đường đi tới cái chết của mình.
Hoặc, nói chính xác hơn, vụ sát hại mình.
Họ băng qua Cao tốc liên bang 74, đi gần tới Seymour, và sau đó rẽ sang Cao tốc liên bamg 65 theo hướng bắc, đi về phía thành phố Indianapolis. Nhưng rồi họ ra khỏi đường cao tốc khi còn cách đó xa. Họ đi sang hướng tây, vượt qua Nashville, Idiana. Decker nhìn thấy biển báo Bloomington ở hướng nam, nhưng họ không đi tới đó. Anh đang nghĩ có lẽ hai người họ sẽ đi mãi để tới Terre Haute ở gần biên giới Illinois thì người phụ nữ dừng xe bên vệ đường cách lối vào đường Cao tốc liên bang 70 chừng vài cây số, chạy từ hướng Đông sang Tây, có lẽ là đề đón thêm người.
Cô ta nói, “Đi bộ ở lối ra này đi. Tại đó có trạm dừng nghỉ. Sẽ có người chờ ở đó.”
Khi bước ra khỏi xe, Decker lại thêm một lần nữa nghĩ rằng tất cả những việc này đã được sắp xếp từ trước khi anh liên hệ với chúng qua trang web. Rõ ràng chúng đã trông đợi anh làm việc này. Hoặc chí ít hi vọng anh sẽ làm.
Và anh đã làm thật. Nghĩa là chúng đã đọc đúng suy nghĩ của anh.
Anh hi vọng mình đã làm được điều tương tự với chúng.
Anh bước đi trên tuyết để tới trạm dừng nghỉ, chiếc túi mang theo khoác trên vai. Tuyết rơi đã ngớt nhưng chân của anh vẫn bị ướt nhèm. Bụng của anh đang sôi sùng sục và nước mũi đang chảy.
Một chiếc xe van màu trắng đang lùi vào ô đỗ đầu tiên. Đèn pha nháy sáng hai lần khi Decker tiến lại gần. Cửa sổ phía ghế lái hạ xuống. Tài xế là một người phụ nữ khác, với hai gò má gầy tóp. Trông cô ta như một con nghiện ra vào trại cai nghiện thường xuyên.
“Cô muốn tôi cầm lái chứ?” Decker nói, mắt liếc nhìn lên nhìn xuống thân hình da bọc xương của cô ta. “Tôi muốn còn nguyên vẹn khi tới đó.”
Cô ta lắc đầu và hất ngón tay cái chỉ về phía sau chiếc xe.
“Cô chắc cô lái được chứ hả?”
Để đáp lời, cô ta đạp ga và nhìn chằm chằm vào kính chắn gió.
Decker trèo vào trong xe và kéo để đóng cánh cửa trượt của chiếc xe.
Người phụ nữ cho xe chạy đi khi Decker đã ngồi yên vị.
Khẩu súng dí vào thái dương bên phải không khiến anh quá đỗi ngạc nhiên. Nói cho đến cùng, để kéo được anh tới đây, bọn chúng có thể móc nối với bao nhiêu người đây cơ chứ? Anh ước đoán giỏi lắm là hai, và anh đã đúng.
Chiếc túi xách bị tước đi khỏi anh và ném qua khỏi cửa sau. Anh bị lục soát và anh dám chắc kẻ lục soát rất ngạc nhiên khi thấy Decker không mang vũ khí. Điện thoại của anh cũng bị lấy đi và cũng bị vứt ra khỏi cửa sau.
Gã đàn ông giật mạnh tay áo anh và ném một chiếc ái nỉ màu cam qua ghế, rơi xuống đùi Decker. Anh cầm nó lên. “Trông hơi nhỏ nhỉ.”
Không ai trong hai người đó nói gì.
“Giờ cô là Billy sao, Belinda?” Decker nói với người lái xe. “Hay đấy chỉ là một màn diễn kịch ở cửa hàng 7-Eleven đó.”
Anh nhìn theo khi bộ tóc giả bị tháo ra. Đôi mắt liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu chính là đôi mắt anh đã nhìn vào khi ơe cửa hàng tiện lợi. Nhưng chúng rất khác đôi mắt anh nhớ đã từng nhìn thấy khi còn ở viện, cặp mắt từng là của cô bé thiếu niên đau khổ Belinda Wyatt. Có vẻ như cô gái đó đã vĩnh viễn biến mất trong đời.
Anh nói, “Ngụy trang tốt đấy, nhưng tôi đã ghi nhớ bàn tay của cô. Rất khó để làm chúng đổi khác, trừ phi cô đeo găng.”
Cô ta cứ nhìn anh chằm chằm, và trong đôi mắt đó Decker có thể nhìn thấy sự căm ghét tích tụ suốt hai mươi năm chuẩn bị tuôn trào.
Lên mình.
Decker cầm chiếc áo nỉ lên. “Làm ơn, cho tôi được riêng tư chút.”
Đôi mắt nhìn sang hướng khác.
Anh bắt đầu cởi đồ, việc đó khá khó khăn với một người quá to lớn trong một không gian nhỏ hẹp. Kẻ cầm khẩu súng đó lấy quần áo và giày của anh rồi ném chúng ra ngoài từ băng ghế sau. Decker chật vật chui vào chiếc áo, nhưng không thể kéo khóa ở phía trước lên vì bụng quá to.
Anh ngả phịch ra sau ghế và quay sang người đàn ông đang cầm khẩu súng và ngồi xổm ở băng ghế sau chiếc xe.
“Xin chào, Sebastian.”
Anh nhìn khẩu súng. Đó là một khẩu S&M cỡ nòng 11mm. Khẩu 11mm. Món vũ khí được dùng để sát hại vợ anh và một nửa những người ở trường Mansfield. Khẩu súng này là thứ cuối cùng mà vợ anh nhìn thấy trước khi mạng sống của cô chấm hết. Có lẽ nó đã được dùng để sát hại Giles Evers nữa, anh không dám chắc. Có lẽ một viên đạn nhanh gọn là không đủ cho tên cảnh sát đã hóa thành kẻ hiếp dâm đó. Nhưng rồi, nghĩ lại, anh quan tâm đến Giles Evers làm quái gì.
Leopold ghì họng súng sát hơn vào xương gò má của Decker.
“Tôi đã không biết gì về tình cảnh của cô, Belinda ạ,” Decker nói. “Khi tôi đứng dậy trong buổi trị liệu nhóm và nói là tôi muốn tham gia lực lượng thực thi pháp luật, rằng tôi muốn trở thành một cảnh sát. Tôi đã không biết rằng một tên cảnh sát xấu đã dụ dỗ cô thành nạn nhân của một vụ cưỡng hiếp tập thể và suýt chút nữa giết chết cô.”
Đôi mắt lại một lần nữa hướng vào anh, nhưng kẻ cầm lái không nói gì cả.
Tâm trí của Decker tua trở về cái ngày hôm đó ở viện nghiên cứu. Chính anh, nhưng trẻ hơn hai mươi tuổi, đứng giữa cả nhóm và tuyên bố rằng tham vọng của anh lúc này là gia nhập lực lượng thực thi pháp luật, trở thành một cảnh sát tốt. Rằng anh muốn bảo vệ người khác, bảo vệ họ khỏi bị hãm hại. Anh đã nhìn xung quanh tất cả mọi người, những người giống như anh, những người có bộ óc và tính cách mới, nhưng đôi khi hơi đáng sợ. Những lời anh nói được đáp lại bằng một số nụ cười ngưỡng mộ và một số khác thì hờ hững. Nhưng có một đôi mắt đã nhìn anh chòng chọc với biểu cảm gì đó hơn hẳn tất cả những người khác cộng lại. Giờ thì anh đã có thể hiểu rõ đối mắt ấy. Hiển nhiên, bộ óc hoàn hảo của anh vẫn có những khiếm khuyết, bởi vì kí ức này, mặc dù luôn luôn ở đó, song đã không gây ra được ấn tượng cho anh. Anh đã bỏ qua nó cho đến khi anh không còn bỏ qua nó nữa. Nó đã ào đến với anh khi anh ngồi xoa tấm phù hiệu cũ qua lớp túi ni lông ở đồn cảnh sát Burlington.
Thần đèn của mình. Ước mong của anh đã thành sự thật. Cái chết.
Phù hiệu bằng nhựa, anh đã nghĩ như thế ngay trước khi anh hiểu ra. Một cảnh sát bằng nhựa. Giả tạo. Không phải là một cảnh sát thật. Một tay cảnh sát đã làm cô tổn thương. Giles Evers.
Và từ những lời mà tôi nói, cô gộp tôi vào chung một loại với hắn. Và có lẽ tôi có thể hiểu được, bởi vì ngay vào chính khoảnh khắc đó ắt hẳn là khoảnh khắc cô dễ bị tổn thương nhất.
Anh nhớ lại đôi mắt đó, đó là đôi mắt sâu nhất, sửng sốt nhất mà anh từng nhìn thấy. Nhưng anh đã không nhận ra nó, bởi vì anh đã bận bồn chồn khi đứng trước những người xa lạ, nói về tương lai của mình.
Trí óc anh không tua về quá khứ nữa mà quay trở về với thực tại. Anh nói với Wyatt, “Đó là lí do cô chọn tôi, có phải không? ‘Người anh em’? Tình anh em trong đám cảnh sát. Tình anh em giữa những kẻ chơi bóng bầu dục, bởi vì tôi cũng là một cầu thủ? Tất cả mọi người ở Viện đều biết điều này. Nhưng cô không xem tôi là anh em của cô, mà xem là anh em của chúng. Của Giles Evers và đồng bọn của hắn phải không? Nhưng tôi tới đây để nói với cô là tôi không hề hay biết những gì đã xảy ra với cô. Nếu tôi biết, tôi sẽ không bao giờ nói những lời tôi từng nói. Tôi xin lỗi. Tôi đã muốn trở thành một cảnh sát bởi vì tôi muốn giúp đỡ mọi người. Chứ không phải để làm tổn thương người khác như Evers đã làm với cô.
Họ tiếp tục cho xe chạy. Không ai trong hai kẻ đó cất lời, và Decker bắt đầu tự hỏi là vì sao. Anh nghĩ anh sẽ cứ tiếp tục nói tiếp cho đến khi nhận được lời đáp trả nào đó. Có thể chúng đang lấy tinh thần để làm những gì mà chúng cần phải làm với anh. Nhưng rồi nghĩ lại thì, cặp đôi đó đã sát hại quá nhiều người, đến mức anh nghĩ chúng chẳng cần chuẩn bị gì trước khi găm viên đạn đó vào đầu anh.
“Tôi đã gặp Clyde Evers. Ông ta kể cho tôi ghe tất cả những gì đã xảy ra ở trường cấp ba ở Utah. Thế nên giờ tôi đã biết tại sao cô lại làm những việc đã làm ở trường Mansfield. Nhưng có lẽ cô còn muốn kể thêm gì đó chứ hả?” Anh nhìn cô ta với vẻ mong chờ.
Đôi mắt liếc nhìn thêm lần nữa. Nhưng chúng không nhìn anh. Chúng đang nhìn Leopold
Từ góc mắt, Decker nhìn thấy nòng súng nhấp nhô rất nhẹ. Khi bạn gật đầu, tay đôi lúc sẽ di chuyển theo cùng hướng. Vậy là Leopold là kẻ chỉ đạo ở đây. Có vẻ đúng là như thế. Và có lẽ rất hữu ích cho những gì Decker định làm khi tới đây.
Bởi vì không chỉ có mỗi hai kẻ này đang làm nhiệm vụ. Amos Decker cũng vậy. Anh tới đây không phải chỉ để chết, mặc dù đó là một khả năng rất có thể xảy ra.
Wyatt nói, “Tôi nghĩ bản thân câu chuyện đã giải thích hết tất cả rồi, chẳng phải sao?”
Giọng của cô ta trầm hơn cái hồi còn là nữ giới, và trầm hơn cả cái giọng lúc cô ta nói chuyện với anh dưới vai Billy, người lau sàn. Cách cô ta cố thể điều chỉnh giọng nói thật quá tài ba. Nhưng tông giọng chẳng lấy gì làm quan trọng nếu so sánh với những từ ngữ mà cô ta sử dụng. Cô ta không hề quan tâm. Không một biểu hiện tỏ ra ăn năn. Bên dưới đôi mắt đó chẳng có gì hết. Giờ cô ta đã ba mươi sáu tuổi. Và anh đoán cô ta chẳng có lấy một ngày bình thường dễ chịu nào suốt ba mươi năm sau này của cuộc đời. Không thể làm gì khác, nó chắc chắn sẽ thay đổi con người ta. Làm sao một người có thể tôn trọng hay cảm kích hay quan tâm tới cuộc đời và những con người trên đời này khi họ kinh tởm sự hiện diện của bạn trên cõi đời này chứ?
“Cô đã lấy mạng những người cưỡng hiếp cô rồi à? Ý của tôi là ngoài Giles Evers?”
“Ồ, làm thế thì hơi lộ liễu quá,” Wyatt nói. “Thế nên tôi đã lựa chọn cách làm mang tính hình tượng thay vì như bình thường.”
Decker cảm thấy mặt mình nóng đỏ trước những ngôn từ ác độc này. Vợ và con gái của anh đã bị hạ xuống còn là những tượng trưng trong một bộ óc lệch lạc đang cố tìm cách báo thù.
Decker cảm thấy hơi thở của Leopold trên má anh. Anh ngửi thấy mùi tỏi và mùi mật tiêu hóa, nhưng không thấy có mùi rượu. Vậy là tốt. Anh không muốn một thằng say rượu dí súng vào đầu anh đâu. Nhưng gã này cũng dùng thuốc. Không thể ngửi được mùi thuốc trong hơi thở của một người nào đó.
Anh không nhìn thấy được hình xăm hai con cá heo sinh đôi, bởi vì ống tay áo của Leopold đã che khuất nó. Nhưng hình xăm có ở đó, anh biết điều này. Nó là thật. Tất cả được hi đầy đủ trong hồ sơ của Leopold. Tất cả. Decker đã ghi nhớ từng chữ trong tập hồ sơ. Tội ác gây ra cho gia đình hắn. Từng chi tiết. Và hồ sơ liên quan đến Evers và vợ chồng Wyatt. Và cả khoản tiền mua chuộc từ Evers nữa. Và số tiền giờ đang ở đó. Và trang web “Công lý Bị Khước từ”. Đó là câu chuyện thú vị. Tất cả đều rất thú vị.
“Tôi đoán tôi có thể nhìn thấy cô đặt mình vào vị trí đó. Ý tôi là, những nạn nhân của trường Mansfield vô tội, nhưng với cô, ai mới thật sự là người vô tội đây, phải thế không? Chẳng ai hết.”
“Tôi biết anh không còn cảm thấy thương xót, cảm thông hay thấu cảm nữa,” Wyatt nói. “Bởi vì tôi cũng vậy. Thế nên đừng để ý nữa. Tôi không có ngu. Tôi giống y như anh.”
Giống cái quần què, Decker nghĩ trong đầu.
Anh nói, “Chúng tôi đã tìm được cha mẹ của cô. Giờ thì họ sẽ được chôn cất đàng hoàng. Không biét cô nghĩ sao về việc đó. Nhưng cô đã tỏ rõ quan điểm với họ rồi đấy. Bác sĩ pháp y nói họ đã ở đó rất lâu. Thế nên họ sẽ được chôn cất.”
Họng súng ghì sát hơn vào da thịt của Decker.
Decker nói tiếp, “Con gái của tôi sẽ chẳng bao giờ sống được tới tuổi của cô khi cô bị cưỡng hiếp. Thiếu khoảng chừng hơn sáu năm.”
"Sáu năm, một tháng và mười tám ngày,” Wyatt chỉnh lời anh. “Con bé chết trước sinh nhật mười tuổi. Hay, nói chính xác hơn nữa, tôi đã giết nó ba ngày trước sinh nhật lần thứ mười.”
Decker cảm thấy nỗi giận dữ trỗi dậy, đó là thứ anh không mong muốn nhất ngay lúc này
“Thật ra là ba ngày, bốn tiếng đồng hồ và mười một phút,” anh chỉnh lời cô ta.
Anh dán chặt ánh mắt vào Wyatt ở trong gương. Không rời mắt khỏi cô ta, anh nói, “Anh cũng là một người hyper à, Sebastian?”
“Không, anh ấy không,” Wyatt nói. “Chỉ có anh và tôi là những kẻ dị hợm mà thôi.”
“Cô không phải kẻ dị hợm. Tôi cũng không.”
“Ồ, thứ lỗi cho tôi, tôi không biết là anh có buồng trứng đấy. Tôi xin lỗi.”
“Cô biết ý của tôi là gì mà.”
“Cha và mẹ kính yêu thấy việc tôi bị hiếp là cơ hội để làm giàu. Anh biết ba tôi nói gì với tôi không?”
“Nói gì?” Decker nói. Anh đã không trông mong Wyatt sẽ trải lòng như thế này. Đặc biệt là sau mấy lời cộc lốc đầu tiên của cô ta. Nhưng giờ anh nhận ra là cô ta cần nói chuyện. Cô ta cần kể, cần dốc hết ruột gan. Trước khi cô ta giết anh. Tất cả đều nằm trong quy trình. Quy trình của cô ta.
Và cả của mình nữa.
“Ông ta nói đã tới lúc tôi đem điều gì đó tích cực đến cho cuộc đời của họ. Như thể việc tôi bị cưỡng hiếp là thứ gì đó tích cực trong đời họ. Ý của ông ta chính là thế. Và họ nhận tiền từ Clyde Evers và tự xây cho mình tòa lâu đài trên mây. Và họ chưa bao giờ cho phép tôi đặt chân vào nó. Đó là nhà của tôi, anh biết mà. Là tôi đã mua nó, không phải họ.”
“Tôi hiểu.”
“Hạ thậm chí còn chưa bao giờ nói với tôi là họ đã chuyển nhà. Họ gửi tôi tới một cơ sở phục hồi thần kinh. Một tuần sau khi tôi quay về, họ đã đi mất rồi. Chỉ còn lại một mình tôi tự thân vận động. Họ đã vứt bỏ tôi.”
“Họ rất độc ác, u muội và sai trái, Belinda ạ.”
Cô ta hướng ánh mắt đi chỗ khác khỏi tấm gương. “Ai quan tâm chứ? Giờ họ cũng đã chết rồi.”
“Tôi cũng đã chết. Không những một mà đến hai lần.”
Anh nhìn thấy đôi mắt đó lại lần nữa hướng vào anh trong gương.
“Trên sân bóng. Sau cú va chạm. Họ cứu sống tôi lại hai lần, có thể đáng lí ra họ không cần phải nhọc công như thế. Và rồi tôi sẽ không nói những gì tôi đã nói với cô, và tất cả những người đó sẽ vẫn được sống. Một mạng có thể cứu được tất cả những tính mạng khác. Nghe như sẽ là một thỏa thuận hời cho tôi.”
“Có thể đáng lẽ sẽ là như thế,” Wyatt nói. “Nhưng anh không có chết. Giống như tôi đã không chết. Tôi đã trèo ra khỏi cái xe rác đó. Có thể đáng lẽ ra tôi không nên như thế. Có khi đáng lí tôi cứ chết đi thì hơn.”
Giọng cô ta lạc đi khi nói câu cuối, và Decker không dám chắc, nhưng anh tự hỏi liệu việc đó có phải sẽ tạo thành nỗi ăn năn hay không, vậy chí ít tiệm cận nhất có thể cái cảm xúc đó mà Wyatt giờ đây có khả năng đạt tới.
“Tôi nhìn thấy những người thân của mình bị sát hại trong màu xanh lam,” Decker nói, tiếp tục thu hút được một ánh nhìn chăm chăm từ Wyatt. “Tôi biết cô không có cảm giác kèm. Thật kì cục khi nhìn thấy các thứ có màu sắc trong khi đáng lẽ chúng không hề có màu như thế. Đó là một trong những điều khiến tôi sợ phát khiếp khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện và phát hiện ra mình là một người khác.”
“Ồ, từ đầu tôi đã là hai người rồi,” Wyatt vặn lại. “Và sau khi chúng cưỡng hiếp và đánh đập tôi suýt chết, tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Thế nên có đến ba người. Khá chật chội trong một thân hình kích cỡ như tôi.” Không có một dấu hiệu bỡn cợt nào trong giọng nói của cô ta. Cô ta đang vô cùng nghiêm túc. Cô ta đúng là người mà Decker nghĩ.
“Cô chọn nam giới thay vì nữ giới? Tại sao thế?”
“Đàn ông là động vật săn mồi. Phụ nữ là con mồi của chúng. Tôi lựa chọn không bao giờ trở thành con mồi thêm một lần nào nữa. Tôi lựa chọn là kẻ săn mồi. Để làm được điều đó tôi cần có đầy đủ tinh hoàn và thật nhiều thật đầy hóc môn nam giới. Giờ tôi đã có được chúng, rồi trong đời tôi mọi sự đều ổn thòa cả.”
Decker đã ước đoán Leopold là kẻ chỉ huy, nhưng có lẽ là anh đã nhầm. Nếu là như vậy, mọi chuyện sắp diễn ra tiếp theo đây sẽ không quá có lợi cho anh. “Chúng ta đang đi đâu?”
“Đâu đó.”
Là Leopold. Decker đã tự hỏi chừng nào thì gã này sẽ khẳng định vai trò của mình. Có thể hắn muốn Decker biết rằng Wyatt không cầm trịch vụ này.
Tốt thôi, Sebastian. Cứ tiếp tục thế đi. Tôi cần anh giúp sức hỗ trợ cho tôi. Cho tới khi không cần nữa.
“Đâu đó thì được. Được hơn là chẳng đến đâu.”
“Tại sao anh lại ở đây?” Leopold hỏi. “Tại sao lại đến?”
“Nghĩ là tôi sẽ làm vậy thì mọi người đỡ mất công. Tôi biết hai người sẽ nhắm tới bất kì ai có liên quan tới tôi. Tôi không muốn có thêm ai nữa phải chết vì tôi. Tôi đã ngạc nhiên rằng với gia đình Lancaster thì hai người lại đưa ra lời cảnh báo.”
Anh liếc nhìn tấm gương và phát hiện ra Wyatt lại đang tiếp tục quan sát anh.
“Cô có chắc là cô không còn thấu cảm không?” Decker nói. “Đáng lẽ cô có thể giết họ.”
“Bọn họ không đáng để phải nhọc công.”
“Sandy mắc hội chứng Down, thế nhưng cô biết điều đó. Cô có đặt ra giới hại, không sát hại những đứa trẻ giống như thế không?”
Wyatt tập trung trở lại về phía con đường.
Leopold nói, “Vậy là anh tới đây, rất sẵn sàng chờ kết thúc mạng sống của mình sao?”
Quý ngài lúc này không úp mở nữa mà thể hiện là mình rất hay nói. Và cái cách nói chuyện trịnh trọng và có cái gì đó rườm rà là một dấu hiệu nữa cho thấy tiếng Anh không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của hắn.
“Một ngày nào đó, tất cả chúng ta rồi cũng phải chết.”
“Và ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh,” Leopold nói.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu