Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 151-152
Tần Thiên mở to mắt, đầu óc hỗn loạn, không có ý thức, cũng không có cảm giác gì. Không biết gió từ đâu thổi đến khiến màn trắng bay bay, bao trùm lên hai người, mọi thứ trở nên thật mơ hồ.
Đèn nến lay động rồi chợt tắt, bóng tối nhanh chóng nhấn chìm mọi thứ, mà trong bóng đêm mịt mờ này, mọi tri giác, mọi cảm quan dần trở nên rõ ràng.
Đầu tiên, nàng cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của hắn, hơi thở nóng bỏng, sự nóng bỏng như muốn thiêu đốt nàng.
Tần Thiên cảm thấy ngực khó chịu, nhịn không được mà thở dài, lại ngạc nhiên phát hiện, hơi thở của nàng cũng nóng vô cùng, nhanh chóng hòa cùng với hắn. Nàng cảm nhận được hắn khẽ run lên, thân thể đè lên người nàng, cách lớp quần áo mỏng manh, nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn.
Nóng như vậy, như muốn thiêu đốt, hòa tan nàng…
Lý trí nói cho nàng, không nên lại cứ như vậy, phải mau chóng đẩy hắn ra. Nhưng người nàng như bị ai rút xương, hoặc như bị hắn hòa tan thành nước, mềm nhũn, không còn sức lực, dường như đến ngón tay cũng không thể nhúc nhích, lại như biến thành một đống bùn, chặt chẽ dán lên người hắn, không chút khe hở…
Tim nàng như muốn hòa tan ……
Trong bóng đêm, tay hắn xoa lên mặt nàng, lòng bàn tay như có lửa mà thiêu đốt da thịt nàng khiến nàng run rẩy, cảm giác tê dại như bị điện giật.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng hôn môi nhưng chưa từng có cảm giác như vậy, giống như là sự kích động chấn động linh hồn.
Mà hắn mới chỉ là áp môi lên môi nàng mà thôi…
Trong lúc ngây ngốc, Tần Thiên vẫn không nhịn được mà cảm thán: Người này đúng là thuần khiết, hôn môi cũng không biết…
Điều này khiến cho nàng có cảm giác như chiếm tiện nghi của hắn nhưng rõ ràng hắn mới là người chiếm tiện nghi của nàng…
Tâm tư chao đảo, người cũng tỉnh táo ít nhiều. Đang chuẩn bị lấy sức đẩy hắn ra thì bỗng nhiên, nàng cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của hắn.
Hắn đang mút môi nàng, nhẹ nhàng, chậm chạp khiến nàng cảm nhận được hắn đang run rẩy. Tay hắn cũng run run, lông mi hắn như bàn chải nhỏ cọ cọ lên mặt nàng, ngứa ngáy ngứa ngáy, như có chiếc lông chim đang cọ trong lòng nàng.
Nàng giật mình, sức lực khi nãy biết mất không thấy tăm hơi.
Sau đó, hắn lại vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi nàng, đầu lưỡi mềm mại lướt qua môi nàng, mang theo ý dẫn dụ, ý khiêu khích. Hắn vừa mút vừa liếm, thật cẩn thận, trân trọng như đang che chở trân bảo quý giá hoặc như đang thưởng thức món ăn tuyệt mỹ.
Động tác không ngây ngô, cũng không lạ lẫm.
Tần Thiên ngạc nhiên, bất tri bất giác lại bị hắn tách đôi môi ra.
Sau đó, lưỡi hắn như linh xà mà tiến vào, nhanh chóng và thuần thục dây dưa cùng lưỡi nàng một chỗ, hắn không ngừng mút liếm, công thành đoạt đất, liều chết mà triền miên, động tác càng lúc càng kịch liệt, hơi thở càng lúc càng dồn dập, nóng bỏng.
Mà ý thức của nàng cũng càng lúc càng mơ hồ, hắn ôm nàng chặt như vậy, hôn nàng sâu như vậy, không khí trong người nàng như bị hắn hút sạch, người nàng như bị hắn hòa tan thành bùn, thành nước, người nàng đã không còn là của nàng nữa, nàng như bị chìm trong đại dương mênh mông, mà hắn là cây gỗ di động, nàng chỉ có thể ôm chặt hắn, cùng hắn chìm nổi, chết đi sống lại…
Trang Tín Ngạn như nhớ lại lần trong sơn động, lúc mới đầu, còn có chút lo lắng không dám làm càn nhưng hắn phát hiện, nàng cũng không hề chống đối, điều này khiến hắn mừng như điên, gan cũng to ra. Hắn học theo cách nàng hôn lần trước mà cũng liếm mút môi nàng, ăn đầu lưỡi nàng. Tuy rằng hắn chỉ có kinh nghiệm một lần nhưng vì đêm đêm hắn đều nhớ đến nó, động tác đó như đã khắc sâu trong đầu hắn, nay sử dụng vô cùng thuần thục.
Nàng ngay trong lòng hắn, chân thật vô cùng, vẫn là mùi hương đó, cơ thể mềm mại đó, cảm giác mất hồn này đánh úp lại khiến hắn mê say, khó mà tự khống chế. Hắn hôn nàng thật sâu, không ngừng hôn. Sau đó, hắn cảm nhận được nàng đáp lại hắn, đầu lưỡi của nàng cùng hắn dây dưa triền miên, vô cùng dịu dàng. Mỗi lần nàng liếm mút đều khiến hắn run run, cảm giác như không thể chống đỡ nổi. Hắn càng ôm nàng chặt hơn, càng hôn nàng sâu hơn, càng lửa nóng dây dưa.
Nhưng không đủ, không đủ, mãi mãi cũng không đủ, bụng dưới sưng to không hề giảm khát vọng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Tay hắn dần trượt xuống, lướt qua những đường cong trên cơ thể nàng, sau đó luồn vào trung y của nàng, vuốt ve làn da mềm mại của nàng. Cảm giác mịn màng chân thật này khiến hắn vô cùng thỏa mãn, như là người chết khát tìm được nguồn nước. Hắn không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, đây là tiếng rên vô thức, hắn vì không nghe được nên không hề biết mình phát ra tiếng, cho nên cũng không biết khắc chế, chỉ dựa theo bản năng mà rên rỉ.
Tiếng rên này với Tần Thiên đang ý loạn tình mê mà nói như là chất xúc tác cho tình dục. Tiếng hắn rên rỉ vốn trầm thấp, những tiếng rên liên tiếp, càng lúc càng triền miên, càng lúc càng dụ hoặc, nàng có thể cảm nhận được sự sung sướng, khó nhịn của hắn, cảm nhận được dục vọng rõ ràng của hắn. Tiếng rên quanh quẩn bên tai nàng, so với những lời tình chàng ý thiếp còn động lòng hơn.
Hắn rên rỉ khiến nàng như muốn hòa tan, đầu ngón chân cũng co rút lại. Nàng nghe đó mà vừa hưng phấn, vừa khát vọng, hận không thể chìm đắm trong thế giới mơ màng này, không bao giờ muốn tỉnh lại…
Trung y bất tri bất giác bị cởi ra, yếm cũng lặng lẽ chảy xuống. Tay hắn bao phủ lên ngọn đồi mỡ màng của nàng, nhẹ nhàng run rẩy sờ qua nhũ câu (đầu ngực) của nàng. Tiếng rên rỉ của hắn càng lúc càng dồn dập, sự mê mị này khiến nàng cũng run rẩy theo. Nàng không kìm lòng được mà ưỡn người, như muốn thêm nữa…
Đến lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Tần Thiên chỉ cảm thấy ngực thoáng lạnh, bỗng nhiên, nàng tỉnh táo lại.
Nàng mở choàng mắt, trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy màn trắng khẽ lay động, nàng không biết lấy sức từ đâu mà đẩy hắn ra.
Chỉ nghe hắn thét lớn một tiếng, sau đó, hắn đứng lên, vội lao ra khỏi phòng. Nghe tiếng bước chân hắn lảo đảo chạy đến phòng tắm, sau đó là tiếng nước ào ào.
Tần Thiên ngồi xuống, run run mặc quần áo, tim như muốn nhảy ra khỏi miệng, người vẫn bủn rủn. Nàng luống cuống tay chân, ngẩng mặt lên lại thấy một cơn gió thổi đến, ngẩng đầu nhìn qua thấy là một bên cửa sổ không đóng chặt mà để gió lùa.
Nàng cười cười, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái, nhưng cảm giác này tuyệt đối cũng không phải là thấy mình may mắn.
Nàng quay lại giường nằm im hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh, môi như bị lửa đốt, ngực vẫn còn cảm giác tê dại mà hắn để lại, bụng cũng có chút khó chịu, cả người đều không thoải mái. Nàng tuy rằng chưa từng trải qua chuyện này nhưng cũng hiểu đây là vì chưa được thỏa mãn…
Nàng lại dung túng mình đến bước này, quả thực quá xấu hổ…
Nàng trùm chăn kín đầu, không ngừng tự nhủ: Tần Thiên, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi thật sự muốn ở lại sao? Ngươi thật sự quyết định ở bên hắn? Nếu không phải, ngươi không thể phóng túng bản thân, chỉ vì tham luyến niềm vui nhất thời, lỡ có con thì làm sao? Đến lúc đó ngươi sẽ vì con mà ở lại? Ngươi sẽ không hối hận? Điều này với hắn là không công bằng, hắn hoàn toàn có thể tìm được thê tử thực lòng với hắn chứ không phải là sự miễn cưỡng của ngươi.
Ngươi không thể vừa để ý thiếu sót của hắn mà vừa mê luyến dung mạo của hắn, Tần Thiên ngươi đừng quá ti bỉ như vậy…
Nàng nắm chặt tay, cắn chặt môi dưới, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tự kiểm soát hành vi của mình, khắc chế dục vọng bản thân.
Cũng không biết qua bao lâu, Trang Tín Ngạn mới đi vào, bước chân hắn rất nhẹ như sợ đánh thức nàng. Hắn đi đến trước giường, nhìn nàng qua màn hồi lâu. Tần Thiên không dám cử động, làm bộ như đã ngủ.
Hắn đứng thật lâu, thấy nàng không hề động đậy thì mới quay về chỗ ngủ.
Cả đêm, hai người đều trằn trọc không ngủ được, cũng không biết qua bao lâu, Tần Thiên mới ngủ mơ màng, nhưng trong giấc mơ đều là nụ hôn, tiếng rên rỉ của hắn, lúc tỉnh lại thì người đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng dậy, phát hiện trời còn chưa sáng, Trang Tín Ngạn cũng đã không thấy mà bên phòng luyện công loáng thoáng có tiếng động, Tần Thiên biết hẳn là hắn đến phòng luyện công, chăn màn và bình phong hắn đã dọn gọn. Giờ đã thành thói quen khiến nàng cũng đỡ đi nhiều thời gian.
Nàng đi tắm rửa một lượt.
Lúc tắm rửa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, động tác hôm qua của hắn rất thành thạo, tuyệt đối không giống là lần đầu tiên.
Trước đó, nhất định hắn đã làm chuyện này.
Tần Thiên nhíu mày, vẻ mặt dần nghiêm túc lại. Nhưng lại cảm thấy mình thật buồn cười, nàng tự nhủ: Hắn hôn ai liên quan gì đến ngươi? Ngươi có quyền gì mà hỏi?
Nàng dùng sức gõ gõ đầu như muốn đánh văng ý nghĩ này ra khỏi não. Nhưng ý nghĩ này cứ hiện lên trong đầu nàng, thậm chí còn có dấu hiệu thâm nhập sâu vào não.
Hắn cùng người kia hôn môi cũng sẽ triền miên như vậy? Người đó có phải cũng từng nghe được tiếng hắn?
Nghĩ vậy, nàng càng cảm thấy phiền chán, nàng vùi mặt vào trong nước, đến khi không thở nổi thì mới cảm thấy lòng bình tĩnh đi một chút.
Ra khỏi phòng tắm, thấy Bích Liên, Thanh Liễu, Thu Lan đang dọn phòng. Ánh mắt Tần Thiên đảo qua ba người, không thể khống chế mà suy nghĩ đó lại dâng lên: Ba người này ở bên hắn lâu nhất, tuổi cũng tương đương với Trang Tín Ngạn…
Nàng nhìn Bích Liên đoan trang, thanh tú.
Là nàng sao?
Nhưng là nàng ngay cả lúc mặc quần áo cũng không dám đụng chạm vào hắn, làm sao có thể?
Nàng lắc đầu, lại nhìn về phía Thu Lan xinh đẹp đáng yêu.
Nàng từng là nha hoàn thông phòng của hắn, hai người sớm chiều ở chung, gần quan được ban lộc, ai nói không có khả năng xảy ra chuyện gì…
Lúc này, Thu Lan quay đầu nhìn nàng, cười nói:
- Đại thiếu phu nhân, hôm nay muốn mặc quần áo gì?
Tần Thiên đi tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của nàng mà lòng có chút khó chịu, Thu Lan bị nàng nhìn đến run người, thử dò hỏi:
- Đại thiếu phu nhân, sao vậy?
- Thu Lan, không bằng sau này ngươi hầu hạ Đại thiếu gia thay quần áo đi.
Tần Thiên đi đến bên bàn trang điểm, cầm lược mà chải đầu một cách vô thức.
Nếu ngươi thích nàng, ta cho ngươi cơ hội là được.
Động tác chải đầu lại nặng nề dần, như là đang hờn dỗi với ai. Chỉ chốc lát, lược đã giắt đầy tóc rối. Thanh Liễu ở bên hoảng hốt vội giúp nàng chải đầu.
- Đại thiếu phu nhân của ta ơi, ngươi tha cho ta đi, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được nhưng đừng bắt ta lại phải hầu hạ Đại thiếu gia được không?
Thu Lan đau khổ, trước còn đỡ, giờ Đại thiếu gia không hề hòa nhã với nha hoàn đến gần hắn.
Nhìn khuôn mặt như ăn phải mướp đắng kia, không hiểu sao tâm tình của Tần Thiên cũng khá lên nhiều. Bài xích như vậy, hẳn là sẽ không là nàng……
Nàng lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp tú lệ của Thanh Liễu qua gương.
Thanh Liễu vội vàng xua tay:
- Ta không được, ta chưa bao giờ vào phòng hầu hạ Đại thiếu gia cả.
Chưa từng vào phòng hầu hạ? Vậy càng không phải…
Tần Thiên trong lòng hồ nghi, như vậy người này là ai?
Lại nhịn không được mà giật tóc mình.
Tần Thiên, ngươi đừng quan tâm, nếu người không định ở lại thì dù hắn từng hôn lợn cũng chẳng liên quan đến ngươi. Cho dù có ở lại, chuyện quá khứ của hắn ngươi quan tâm quá làm gì? Đó cũng chẳng phải nụ hôn đầu của ngươi cơ mà.
Hơn nữa, hắn về sau có thể có tiểu thiếp hay không cũng không chắc chắn, chủ mẫu Trang phủ phải hiền lành rộng lượng, như Đại phu nhân đối xử tốt với tiểu thiếp của phu quân như vậy đó.
Mẫu thân làm thế, ai dám chắc Trang Tín Ngạn sẽ không có yêu cầu này với thê tử của mình? Nói hắn không muốn tiếp xúc với nữ nhân nhưng hắn vẫn hôn người khác thành thục đó thôi? Có thể thấy, lời đồn chưa chắc sẽ là thật.
Lúc này, nghe Bích Liên kêu một tiếng:
- Đại thiếu gia.
Tần Thiên ngẩng đầu, đã thấy Trang Tín Ngạn mặc áo ngắn đi từ ngoài vào.
Theo bản năng, Tần Thiên cúi đầu, trên mặt nóng như lửa.
Khóe mắt lại liếc về phía hắn, đã thấy hắn hơi dừng lại rồi đi về nhà tắm, bên kia đã chuẩn bị nước xong xuôi.
Chờ Trang Tín Ngạn tắm rửa đi ra, Tần Thiên đã được nha hoàn giúp đỡ thay quần áo chỉnh tề. Vì giờ nàng ngày nào cũng phải đến Trà Hành, tiếp xúc với nhiều người nên ăn mặc nhẹ nhàng, thoải mái mà trang trọng.
Hôm nay nàng chỉ búi tóc tròn đơn giản, cài trâm ngọc bích, mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa mai và váy dài trắng.
Nhưng đơn giản như vậy lại càng khiến làn da nàng trắng mịn, đôi mắt to long lanh tựa như một cây hoa đang nở những đóa hoa mùa xuân thanh lệ.
Trang Tín Ngạn nhìn, càng nhìn càng cảm thấy đẹp.
Tần Thiên không thể ngẩng đầu lên được.
Ba nha hoàn thấy vậy, biết điều đều lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí có chút xấu hổ.
Trang Tín Ngạn cảm thấy tối hôm qua là hắn đường đột, mạo phạm nàng, không biết nàng có giận mình không, đang nghĩ không biết nên xin lỗi nàng thế nào. Hắn cũng sợ nàng sẽ chán ghét mình hoặc nghĩ mình là kẻ hạ lưu, vô sỉ.
Mà Tần Thiên đang nghĩ cách làm thế nào để chuyện đêm qua không xảy ra nữa, giống như trước đó, bình thản chung sống, hơn nữa phải kiên quyết không để mỹ nam kế của hắn làm trầm mê. Vạn nhất nhất thời không khống chế được mà mang thai thì chỉ có nước ở lại. Miễn cưỡng như vậy, với đôi bên mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Quyết định xong, Tần Thiên hít sâu một hơi, đi đến bên hắn. Chương 152: Nạp thiếp
Tần Thiên hít sâu một hơi, đi đến bên Trang Tín Ngạn, hầu hạ hắn mặc quần áo.
Thành thân rồi, Tần Thiên vẫn đều huấn luyện hắn tự mặc quần áo nhưng đáng tiếc, hắn thông minh như vậy nhưng lúc mặc quần áo luôn luống cuống tay chân, mỗi lần đều khiến Tần Thiên không thể nhìn được, đành nhận lấy mà mặc quần áo cho hắn. Cuối cùng, vẫn là thành nha hoàn bên người hắn.
Vốn là chuyện bình thường làm đã quen nhưng hôm nay luôn cảm thấy rất mất tự nhiên. Tay vừa chạm đến người hắn thì sẽ luôn thấy nóng dọa người nhưng vừa tiếp xúc đến thì lại cảm thấy bình thường, thế mới biết là tâm lý tác quái.
Nàng cúi đầu, có chút chột dạ, mặt bỏng rát. Cảm nhận ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn theo mình, ánh mắt đó như có ma lực khiến lòng bàn tay nàng toát mồ hôi, cũng khiến tim nàng đập loạn…
Nàng cảm thấy nàng không thể cứ như vậy được, cũng không thể cứ để không khí ái muội kéo dài, nàng luôn muốn giải thích rõ ràng những chuyện xảy ra với mình, như vậy mới có thể nắm bắt vận mệnh trong tay, nàng ghét nhất những gì mơ hồ, không rõ.
Nàng thở sâu, ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của hắn
Đôi mắt hắn dịu dàng như nước mùa xuân, tinh khiết vô ngần nhưng hắn lại chật vật quay đầu, mặt đỏ bừng lên.
Tần Thiên vẫn nhìn hắn, vẫn giữ ánh mắt trấn định. Có lẽ là cảm nhận được sự khác thường trong mắt nàng, vẻ ửng đỏ trên mặt Trang Tín Ngạn dần biến mất, hắn quay đầu, nhìn nàng.
- Chuyện tối qua không phải là lỗi của ai cả.
Tần Thiên nhẹ nhàng nói với hắn:
- Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được không? Về sau chúng ta chú ý một chút, đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Nàng có thể chống lại một lần nhưng cũng không chắc có thể chống lại được lần hai, lần ba. Nhiệt tình của hắn bộc lộ ra chính là liệt hỏa đủ để thiêu đốt nàng…
Nàng có chút sợ hãi cảm xúc khó nắm bắt này, càng không thể vì thế mà để xảy ra hậu quả khó mà khống chế. Nàng biết lòng tự trọng của hắn rất cao, chỉ cần nàng nói rõ thì hắn sẽ tuyệt đối không động chạm nàng. Nhưng vừa nói ra miệng thì lòng lại thấy khó chịu như tự đẩy một thứ gì đó quý giá đi xa mình.
Thấy rõ những lời này, mặt Trang Tín Ngạn không còn huyết sắc, gương mặt tái nhợt. Hắn nhìn nàng, trái tim như từ cao rơi xuống mà vỡ vụn, đau đớn vô cùng.
Nàng vẫn không muốn…
Cũng đúng, mình chung quy chỉ là một người không trọn vẹn, cần gì cứ cưỡng cầu nàng. Nay nàng đã thành nghĩa chất nữ của Tống Thái phó, về sau hoàn toàn có thể gả cho người tốt hơn.
Hắn tuy nghĩ vậy nhưng lòng vô cùng khó chịu. Như có cái gì chẹn ngang ngực hắn, như có ai bóp cổ hắn khiến hắn không thở nổi. Hắn đi đến bàn, cầm bút viết: “Tối qua là ta đường đột, sau này ta sẽ chú ý”
- Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, ta cũng có trách nhiệm…
Tần Thiên vội vàng nói, nếu không nàng vì nàng quá gần gũi hắn thì hắn sẽ không có phản ứng đó. Nàng vẫn coi thường hắn là kẻ yếu mà quên mất dù sao hắn cũng là nam nhân, một nam nhân bình thường.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một cái, không biết nên nói cái gì.
Tần Thiên cũng nhất thời không nói. Hai người vốn thân thiết bỗng nhiên trở thành xa lạ. Tâm tình ai cũng chẳng hề dễ chịu.
“Ta muốn ra ngoài một chuyến, khả năng là mấy ngày nữa không về”. Trang Tín Ngạn thay đổi đề tài.
Tần Thiên sửng sốt:
- Ngươi muốn đi đâu?
“Trước không phải đã nói chuyện thuê mua núi, ta muốn tự đi chọn ngọn núi thích hợp rồi mua lại”. Hắn thoáng dừng rồi lại viết: “Những ngày này nàng ở nhà một mình, phải tự cẩn thận”.
- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ngươi đi ra ngoài phải tự cẩn thận mới đúng.
Lại dặn dò:
- Mỗi đêm có thời gian nhớ luyện tập cách phát âm, ngươi giờ có gì cần hỏi không?
Nhắc tới phát âm, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện tối qua, nhất thời không nói gì.
Trang Tín Ngạn cầm bút nhìn bụi chuối tây xanh biếc ngoài cửa hồi lâu, ánh mắt đủ các loại thần sắc pha tạp: Sung sướng, ngọt ngào, chua xót, cuối cùng lại thành lạnh nhạt.
Hắn vốn là người biết tự bảo vệ mình nhất, hắn quen dùng sự lạnh lùng, thờ ơ để che dấu mọi sự đau lòng, giống như là hắn thực sự không cần …
Đầu tiên, hắn phát ra mấy âm tiết vụn vặt, sau đó nhìn nàng cười cười, viết:“Ta đã biết nên phát âm thế nào, ta sẽ không quên. Sau khi về, ngươi lại dạy ta nói chuyện.”
Hắn thoáng dừng, như là hạ quyết tâm mà mạnh mẽ viết xuống: “Ta sẽ cố gắng học, có lẽ không cần đến năm năm là nàng cũng có thể rời khỏi Trang phủ, sống cuộc sống nàng muốn”.
Càng hiểu biết nàng càng phải tôn trọng nàng, càng tôn trọng nàng càng không muốn miễn cưỡng nàng. Nàng đã vì hắn, vì Trang phủ làm rất nhiều. Nếu nàng thực sự muốn rời đi, dù hắn không nỡ cũng đành buông tay.
Tần Thiên nhìn câu hắn viết kia mà cảm giác trong lòng không nói nên lời. Hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu, nhìn hắn cười cười.
Thanh Âm viện.
Nguyệt Nương thì thầm gì đó với Đại phu nhân. Đại phu nhân quay đầu:
- Đã có nhiều lần?
Nguyệt Nương thấp giọng nói:
- Hải Phú nhiều lần giúp hắn vứt đồ, mấy thứ quần áo đó hắn ngại không muốn để nha hoàn giặt nên bảo Hải Phú ném đi.
Đại phu nhân cúi đầu cười cười, trên nét mặt có cảm giác vui sướng.
- Phu nhân, người còn cười như vậy, chẳng lẽ người không lo lắng cho Đại thiếu gia sao?
- Ta lo cái gì? Lúc trước hắn vẫn không chịu để cho nha hoàn gần gũi, ta lo lắng cỡ nào. Giờ ít nhất biết hắn bình thường, ta cũng coi như yên lòng. Đại phu nhân cười.
Nguyệt Nương cũng phì cười nhưng lại nhăn mày:
- Nhưng phu nhân à, cứ như vậy thì sẽ rất hại thân, giờ Đại thiếu gia lấy thê tử cũng không như người bình thường. Hắn lớn như vậy, cứ thế thì sẽ không tốt.
Bà nghĩ nghĩ rồi nói:
- Phu nhân không bằng qua thời gian nữa, hoặc sĩ phòng một nha hoàn hoặc mua một tiểu thiếp về. Tiểu thiếp này không có địa vị, không làm ảnh hưởng đến địa vị của Đại thiếu phu nhân, chắc chắn Đại thiếu phu nhân cũng sẽ không để ý.
Thương gia cưới tiểu thiếp so với nhà quan lại càng không chút cố kỵ gì. Vì sinh con để nối dõi, kế thừa, phát triển gia nghiệp, thương gia rất hiếm người không cưới tiểu thiếp. Nhất là những nhà giàu như Trang phủ thì thê thiếp thành đàn cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Nếu không phải Trang Lão gia chết sớm, chỉ sợ trong phủ còn không chỉ hai tiểu thiếp này.
Cho nên cưới tiểu thiếp theo lời Nguyệt Nương nói cũng không phải gây khó cho Tần Thiên mà chỉ là chuyện hết sức bình thường, cũng là chuyện sớm hay muộn.
Đại phu nhân suy tư một hồi.
Về việc cưới tiểu thiếp cho Trang Tín Ngạn bà không phải chưa từng nghĩ, dù Tần Thiên có ở lại nhưng chuyện này cũng không tránh được. Tần Thiên chủ yếu phải đến Trà Hành, không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Trang Tín Ngạn, trong phủ phải có tiểu thiếp chăm sóc Tín Ngạn. Chỉ là suy bụng ta ra bụng người, bà thích Tần Thiên, thương Tần Thiên nên cũng không muốn tìm tiểu thiếp xuất thân từ con nhà khá giả như Lý di nương để uy hiếp địa vị của nàng. Người an phận thủ thường như Trần di nương mới là người lý tưởng.
Đang nghĩ, Trang Tín Ngạn cùng Hải Phú đi vào chào bà.
- Đến vừa khéo, mẫu thân có chuyện muốn nói cùng con.
Đại phu nhân cho Nguyệt Nương giữ cửa, trong phòng chỉ có một người hầu là Hải Phú.
Đại phu nhân nói ra suy nghĩ của mình:
- Trong phủ con thích ai cứ nói với mẫu thân. Nếu không có, mẫu thân sẽ bảo bà mối chọn cô nương dịu dàng xinh đẹp vào. Nay chúng ta nắm quyền, tin chắc sẽ chẳng ai dám coi thường con. Chính là như mẫu thân đã nói đó, sau này nếu Tần Thiên chịu ở lại, nàng vĩnh viễn là thê tử của con, Trang phủ chúng ta cũng chỉ chấp nhận con của nàng là người thừa kế. Điểm này con cần phải nhớ cho kĩ, đừng làm hỏng quy củ.
Đại phu nhân đang nói rất hăng hái lại nghe tiếng Hải Phú nặng nề nói:
- Phu nhân, Đại thiếu gia nói, Đại thiếu phu nhân sẽ không ở lại, sớm muộn gì nàng cũng rời đi.
Đại phu nhân ngẩn người, trong lòng có chút không thoải mái, mới rồi còn nghe nói bọn họ ở chung rất tốt, nghĩ là bọn họ có tình cảm, nàng sẽ ở lại, không ngờ nàng vẫn muốn đi.
Chung quy, nàng vẫn bận lòng với khiếm khuyết của Tín Ngạn…
Bà sờ soạng rồi nắm tay con, vô cùng đau lòng.
- Nếu vậy, đầu năm sau mẫu thân sẽ cưới tiểu thiếp cho con, con không thể cứ thế được.
Đầu năm sau, Tần Thiên vào cửa hơn nửa năm, theo quy củ là có thể cưới tiểu thiếp.
Trang Tín Ngạn mặt đỏ lên, quay đầu trừng mắt nhìn Hải Phú một cái, biết hắn đem chuyện của mình kể ẫu thân. Hải Phú sờ đầu nói thầm: “chẳng phải là ta muốn tốt cho ngươi, nếu để lâu nghẹn mà bệnh thì làm thế nào.”
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn mẫu thân một cái, viết lên giấy mấy dòng rồi để Hải Phú đọc.
Hải Phú nhìn đó mà thoáng ngây người, có chút kinh ngạc nhìn Trang Tín Ngạn một cái, tựa hồ bất bình cho hắn nhưng không chịu nổi sự thúc giục của Trang Tín Ngạn mà vẫn gằn từng tiếng:
- Phu nhân, Đại thiếu gia nói, chỉ cần Tần Thiên ở trong Trang phủ một ngày thì hắn sẽ không cưới tiểu thiếp. Đại thiếu gia còn nói, người đừng lo lắng cho hắn, hắn tự biết chăm sóc bản thân.
Đại phu nhân sửng sốt, tuy rằng đau lòng con nhưng chung quy bà là người nghĩ thoáng, sẽ không miễn cưỡng hắn, thấy hắn không muốn thì biết hắn có suy nghĩ riêng, cũng không kiên trì.
- Được rồi, mẫu thân biết con có chủ ý của mình, việc này con tự làm đi.
Sau đó lại chuyển đề tài, dặn dò hắn mấy câu đi đường cẩn thận linh tinh rồi cũng dặn dò Hải Phú đôi câu mới để bọn họ rời đi.
Sau khi ra khỏi đây, Hải Phú hậm hực nói với Trang Tín Ngạn:
- Thiếu gia, ngươi sủng ái thiếu phu nhân như vậy, cẩn thận làm hư nàng.
Bởi vì là cùng nhau lớn lên, rất nhiều lúc Hải Phú sẽ là người phát ngôn của hắn cho nên tình cảm của hai người rất sâu sắc. Hải Phú tuy chỉ là người hầu nhưng cũng dám nói những lời này trước mặt hắn.
Đối với Tần Thiên, cảm giác của Hải Phú rất phức tạp. Tần Thiên đối tốt với Đại thiếu gia, thực sự rất tốt, là cô nương tốt nhất với Đại thiếu gia mà hắn từng thấy. Nhưng phương diện khác, thiếu gia vì nàng mà đau lòng, chịu thiệt thòi khiến hắn khó chịu. Giữa hai người, đương nhiên hắn chọn Trang Tín Ngạn.