Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 77: Món Quà
Đạo diễn Lỗ nhất thời nổi nóng: “Nếu có người làm được thì sao?”
“Nếu ngài có thể tìm được một người như thế ở trường quay, tôi lập tức xin lỗi toàn bộ nhân viên công tác ở đây!”
“Cô nói đấy…” Đạo diễn Lỗ nhìn khắp bốn phía, cuối cùng dừng mắt trên người Hàn Đông: “Vậy để cậu tới thử xem, cậu ta là người mới, chưa được huấn luyện, nếu cậu ta làm được, vậy chứng tỏ năng lực cá nhân của cô có vấn đề.”
Nói xong, ông ra hiệu Hàn Đông lại đây.
Hàn Đông theo yêu cầu của đạo diễn ngồi trên ghế, mắt nhìn thẳng không chớp, chỉ cần có thể duy trì hai phút là được, hơn nữa vẽ mặt đương nhiên phải đạt yêu cầu.
Hai phút? Nữ diễn viên hừ lạnh một tiếng, nếu cậu kiên trì được một phút mà không chảy nước mắt tôi sẽ bội phục cậu.
“Anh Hàn, cố lên! Anh Hàn, anh giỏi nhất!” Cặp chân ngắn của Thẩm Sơ Hoa bắt đầu không yên, vừa nhảy nhót vừa hò hét mãnh liệt.
Hàn Đông bày ra vẻ mặt lé mắt nhìn người kinh điển của Tiểu Bàn.
Ngây người là tài năng đặc sắc của những tên chậm chạp, lại càng là thú vui tiêu khiển tốt nhất của Hàn Đông mỗi khi nhàn nhã. So với các tuyệt kỹ khác, cái này chỉ là một bữa ăn sáng, đừng nói chớp mắt, nhãn cầu cũng không thèm di chuyển.
Nhân viên công tác ban đầu đều ôm tâm tình muốn xem trò vui, cũng không có kỳ vọng lớn lao gì đối với Hàn Đông, nhưng theo thời gian, bọn họ mới âm thầm thay Hàn Đông vuốt mồ hôi, sợ hắn thất bại giữa chừng.
Hàn Đông không phụ sự mong đợi của mọi người, phát huy ổn định, kiên trì đến giây phút cuối cùng.
“Đạo diễn, hết giờ rồi.” Có người nhắc.
Sắc mặt nữ diễn viên lập tức trở nên hết sức khó coi.
Hàn Đông không thèm chớp mắt, mà tiếp tục nhìn thẳng phía trước, hai mắt không có tiêu cự.
Đạo diễn Lỗ ra hiệu cho nhân viên công tác im lặng, để Hàn Đông kiên trì thêm một lát nữa, làm tấm gương cho những người khác. Cũng để nữ diễn viên kia phải thua tâm phục khẩu phục, ông hoàn toàn không cắt ngang.
Không biết qua bao lâu, nữ diễn viên kia rốt cục không kiên nhẫn hỏi.
“Đạo diễn, rốt cuộc có cần xin lỗi không vậy?”
Đạo diễn Lỗ đang ngủ gật, nghe hỏi liền tỉnh táo lại: “Bao lâu rồi?”
Tràng Vụ nói: “Nửa tiếng rồi.”
Đạo diễn Lỗ cả kinh: “Cậu ta vẫn không chớp mắt?”
Đừng nói là chớp mắt, động cũng cái cũng không thèm động, nhân viên công tác hoài nghi có phải Hàn Đông vẽ mắt giả không? Liền có người đi qua kiểm tra một phen, nhìn coi có phải hắn vẽ lên mí mắt hay không, ngẫm lại lúc đó cảm thấy thật buồn cười.
Đạo diễn Lỗ lúc này mới lấy làm tự hào nói với Hàn Đông: “Được rồi, cậu có thể chớp mắt.”
Hàn Đông vẫn như cũ kiên trì không ngừng, ánh mắt cố chấp.
“Đừng gượng nữa, chừa cho cô ta chút mặt mũi đi.” Đạo diễn Lỗ nhỏ giọng nói với Hàn Đông.
Hàn Đông vẫn mắt điếc tai ngơ.
Đạo diễn Lỗ lúc này mới nhận ra có chỗ bất thường, đưa tay ra huơ huơ trước mặt Hàn Đông, mà hắn một chút phản ứng cũng không có. Lại chọt chọt hắn, cũng không có phản ứng. Cuối cùng áp lỗ tai đến bên miệng Hàn Đông nghe, mới phát hiện… hắn đang ngủ.
Hàn Đông mới trở về từ trường quay, đã có người báo cáo tình huống cho Vương Trung Đỉnh.
Ngoại trừ nói đạo diễn Lỗ có ấn tượng tốt với Hàn Đông, còn nhắc tới sự kiện Hàn Đông ngủ ở trường quay. Vốn tưởng rằng mặt Vương Trung Đỉnh sẽ đen lại, nhưng không ngờ anh chỉ hời hợt hừ một tiếng, nửa đêm canh ba còn đi khắp nơi ‘tản bộ’, thì ban ngày không thể sao?
“Vương tổng, cô Vạn đến đây.”
Vương Trung Đỉnh gật đầu: “Để em ấy vào.”
“Anh. Cái tên cuồng công việc này, anh quên hôm nay là ngày mấy rồi sao?” Vạn Lý Tình vừa vào phòng đã nói.
Vương Trung Đỉnh nhìn sang tờ lịch, không phát hiện ra ngày gì đặc biệt.
Vạn Lý Tình nhắc nhở: “Hôm nay là sinh nhật của anh.”
“Không phải ngày mai à?”
“Với người khác là ngày mai, với anh mà nói thì là ngày hôm nay, đừng nói anh định cứ thế ở văn phòng tới sáng nha?”
…
Lúc Hàn Đông về công ty, vừa vặn thấy Vạn Lý Tình đi qua bãi đỗ xe, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, vẻ mặt rất khó coi, hình như rất bực dọc.
Vì thế, Hàn Đông trộm đi qua.
“Tớ muốn phục Vương Trung Đỉnh rồi, yêu con trai tới mức đó, trong mắt ngoại trừ con ra không có ai khác.”
“Người khác thì có thể tổn thương, nhưng con trai thì anh ta không dám, hung ác với người khác như thế nào thì yêu thương con trai anh ta như thế đó.”
“Nếu không phải vì ngày mai là sinh nhật anh ta, chắc khi nãy tớ đã trở mặt.”
Thì ra ngày mai là sinh nhật anh ta… Hàn Đông nghĩ.
“Không phải con ruột thì thế nào? Thiếu điều trở thành sinh mạng bảo bối của anh ta luôn rồi. Tớ cảm thấy nếu bây giờ Tây Tây nói một câu nó không cần mẹ kế, chắc Vương Trung Đỉnh cũng không thèm kết hôn đâu!”
Một tia sét bỏ xuống oanh tạc đầu Hàn Đông, không phải con ruột? Thì ra không phải con ruột! Chẳng trách lúc xem tướng mạo cho Vương Trung Đỉnh không thấy thông tin gì nói anh ta có con nối dõi.
Không biết vì sao, khi Hàn Đông nghe thấy tin này khóe miệng lại cong lên.
“Tớ nói quá? Nếu cậu thấy cái biểu cảm vừa rồi của anh ta, cậu mới biết tớ không hề nói quá…”
Vạn Lý Tình đang nói, một gương mặt quen thuộc đột nhiên nhảy vào tầm mắt.
Hàn Đông cười híp mắt chào hỏi: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”
Vạn Lý Tình thầm hô ‘thôi xong’ trong lòng, tại sao lại đụng phải cái tên thích nói tào lao này? Muốn tránh cũng không được, muốn chửi thì mất hình tượng, cuối cùng chỉ có thể khách sáo cười cười, bước nhanh hơn về phía xe mình.
Nhưng Hàn Đông vẫn cứ đi cùng.
“Chị dâu, chị đừng giận anh Vương. Đàn ông yêu thương con cái không phải chuyện xấu, chứng tỏ anh ấy rất quý trọng gia đình, có trách nhiệm. Chẳng qua bởi vì con nó còn nhỏ, anh ấy mới phải cân nhắc, chờ khi con lớn thêm chút nữa, khúc mắc sẽ gỡ được thôi. Chị tuyệt đối đừng chết tâm với anh Vương, chuyện nhất thiết phải làm là ổn định lại tình cảm của hai người, đây là trụ cột tinh thần cuối cùng của em…”
Vạn Lý Tình muốn trèo lên xe cho lẹ, nhưng Hàn Đông lại cố tình chắn phía trước, lượn trái lượn phải làm cô không có lối thoát. Cuối cùng không nhịn được nữa, rốt cục phun lời đã kìm nén trong lòng nảy giờ.
“Thì sao? Mắc mớ gì tới cậu? Cậu đừng có nhiều chuyện nữa coi!!!”
Phịch một tiếng, cửa xe đóng sầm lại trước mặt Hàn Đông.
Nhìn chiếc xế hộp dần dần đi xa, Hàn Đông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, haizzz… thật không có ý chí chiến đấu gì hết.
Lúc tiến vào văn phòng, Hàn Đông phát hiện Vương Trung Đỉnh đang đứng trên hành lang nói chuyện điện thoại, nhưng không phải nói chuyện điện thoại với Vạn Lý Tình.
“Trưa có ăn cơm không? Ăn cái gì? Ăn mấy chén? Ăn cải bó xôi nữa à? Ngon không? Ừ… ừ… Hôm nay ba nhất định sẽ về nhà, dù có muộn đến mấy ba cũng sẽ về nhà…”
Hàn Đông nghe xong còn tức hơn cả Vạn Lý Tình, đ* mẹ!!! Anh mà cũng nói chuyện dịu dàng đến thế? Anh mà cũng cười ấm áp tới vậy? Đệt cụ anh!!! A a a a a a a…
Tới tối, trong khu nhà trọ nào đó lại truyền ra tiếng đinh đinh đang đang.
Du Minh đi ra cửa liếc mắt nhìn một cái, phát hiện Hàn Đông đang giơ búa nện lên một khúc gỗ, hình như đang làm hàng mỹ nghệ. Vì thế cũng không hỏi nhiều, vô thanh vô tức trở về phòng mình.
Kết quả, tiếng gõ cứ thế vang đến nửa đêm.
Du Minh rốt cục chịu không nổi nữa, mặt xụ xuống một cục, phiền phát điên đi tìm Hàn Đông: “Ê, đi ngủ dùm tôi cái đi!”
“Ngủ liền, sắp xong rồi.”
“Làm cái gì đấy?”
Hàn Đông cười thực ôn nhu: “Làm lược gỗ tặng bạn gái tôi.”
“Bạn gái?” Du Minh tò mò: “Bạn gái ở đâu ra?”
“Quen ở trường quay.”
“Thành người yêu hồi nào?”
“Ngày mai.”
Du Minh: “… Ngày mai?”
“Được rồi, chờ khi tôi tặng cái lược này cho ẻm, ẻm sẽ thành người yêu của tôi.” Hàn Đông bất đắc dĩ.
Du Minh chỉ có thể đờ mặt ra mà trả lời: “Cố lên.”
Một lát sau, một chiếc lược nhỏ tinh xảo được làm bằng tay ra đời, Hàn Đông cẩn thận gói lại, đặt vào trong hộp quà. Cơn mệt mỏi liền ập tời, gục đầu trên ghế sa lon ngủ mất.
Gần hai giờ sáng, Vương Trung Đỉnh mới xử lý xong công chuyện, ngay lúc anh lái xe ra cổng, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Hàn Đông đi tới từ khu nhà trọ, bước chân so với hồi trước rất nhanh, hình như đang có chuyện khẩn cấp muốn làm, hơn nữa rõ ràng là chạy qua phía tòa nhà văn phòng.
Nghĩ đến lời hứa với con trai, còn biết rõ tính tình dây dưa của Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh có chút lo lắng, cũng chỉ có thể nhấn chân ga tiếp tục lái xe về phía trước.
Kết quả lúc quẹo trái ra khỏi cổng, trong đầu Vương Trung Đỉnh đột nhiên hiện lên hình ảnh Hàn Đông bị đụng phải, lập tức phanh xe lại.
Cửa thang máy sắp đóng lại, Hàn Đông nhắm mắt vọt tới, đáng tiếc lại chậm một bước, con số trên bảng đã hiển thị thành 2, Hàn Đông chỉ có thể đứng đợi.
Chờ lúc Hàn Đông tới cửa phòng làm việc, hơi thở Vương Trung Đỉnh đã đều trở lại, ngồi ngay ngắn trước bàn như mọi hôm, nhìn chằm chằm xấp văn kiện đã duyệt xong.
‘Cạch’ —— cửa mở, một cái đầu ló vào.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Vương Trung Đỉnh rùng mình, nghiễm nhiên không nghĩ tới mục đích của Hàn Đông chuyến này lại là chúc mừng sinh nhật. Tuy rằng cách thức có hơi kỳ, nhưng thành ý tuyệt đối có thể khiến người ta cảm động.
Lần này không đợi Hàn Đông đi tới, Vương Trung Đỉnh đã đi qua, nhận món quà Hàn Đông đưa.
“Quà nhỏ thôi, nhưng nhiều tình cảm, món quà tượng trưng cho tấm lòng của tôi.”
Vương Trung Đỉnh nở nụ cười: “Cậu xác định là tượng trưng cho tấm lòng của cậu? Không phải buổi tối tặng cho tôi, buổi sáng lại đổi ý đấy chứ?”
“Tuyệt đối sẽ không.” Hàn Đông nện ngực bày tỏ chân thành.
Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ đầu Hàn Đông: “Trở về đi.”
Hàn Đông nghe lời, đi theo Vương Trung Đỉnh chui vào thang máy.