A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77
HI NIGHT SONG BIẾN MẤT, GRANDMOTHER Không hề khóc. Thay vào đó, mụ giận dữ vì con gái lại rời bỏ mụ thêm một lần nữa. Mụ trở nên lúc nào cũng thèm ăn, mụ nuốt bất cứ thứ gì di động. Nhưng thế vẫn không thể thỏa mãn được cơn đói rã ruột. Thay vì đi ngủ thì mụ lại tìm bắt chuột nhát, chuột cống và cáo. Thay vì chợp mắt một lúc thì mụ lại lặn xuống con sông nhánh và nuốt nào là cá và cá sấu con hay bất cứ thứ gì đang bơi - con chồn vizon, hải ly và thậm chí cả những con rắn khác.
Đôi hàm như những lưỡi kéo của mụ vớ lấy cơ thể những con vật và bẻ gãy chúng như những cành cây nhỏ. Bất cứ con vật kém may mắn nào bò ngang qua lối mụ đi cũng đều bị cắt nghiến làm đôi. Đừng nhìn vào cái miệng bông gòn đó. Cái miệng bông gòn khủng khiếp.
Cơn thèm ăn của mụ thật đáng sợ và mụ cũng vậy. Kích thước cơ thể mụ cứ tăng lên, lớn dần lên. Và khi mụ to lớn hơn thì cơn giận dữ của mụ cũng tăng theo. Con gái mụ đã chọn lựa người khác chứ không phải mụ. Hai kẻ khác.
Hawk Man.
Đứa con gái nhỏ.
Là Hawk Man.
Và đứa con gái nhỏ.
Hawk Man.
Và rồi...phải, Grandmother nghĩ, đứa con gái. Cuối cùng thì mụ tạm dừng cơn thèm ăn. Đứa con gái đó. Và mụ nhớ lại đứa bé gái có khả năng phát sáng. Con gái của Night Song.
Hít vào thêm một hơi, mụ nói, Nếu ta không thể có được Night Song thì ta sẽ bắt đứa con gái của nó.
Và mụ phá lên cười, một tràng cười the thé, chao đảo, giọng cười làm cho đám cây cối phải rùng mình sợ hãi. Phải, mụ nghĩ. Ta sẽ bắt lấy con bé. Mụ cuộn mình quanh gốc cây bách và bắt đầu sắp xếp kế hoạch.
Mụ sẽ đem đứa trẻ về cái hang tăm tối của mình và giữ cô bé ở đó. Mụ sẽ dạy cho cô biết những luồng lạch của con sông và những con sông nhánh, chỉ cho cô những cái hang tôm càng nằm sâu dưới nước, giới thiệu cô với người bạn cá sấu của mụ. Cả hai sẽ lìa xa loài người. Mụ mỉm cười hài lòng khi hình dung ra sự thể. Rồi cô bé sẽ nhanh chóng quấn quýt với mụ, như Night Song đã từng mau chóng yêu mến mụ. Mụ sẽ chẳng còn cô độc với chỉ có mỗi lòng căm thù bầu bạn như hiện giờ. Sẽ nhanh thôooooiii, mụ rít lên, rồi thời cơ của ta seeeẽ đến nhanh thôi.
Và lần này mụ sẽ không còn ngờ nghệch như trước nữa. Mụ sẽ thận trọng hơn, sẽ gắt gao hơn trong việc giam giữ. Một khi đứa bé được yêu chiều thì nó sẽ chẳng bao giờ thờ ơ. Grandmother vẫn chưa quên được tình cảm yêu thương của Night Song. Nhưng lần này thì mụ sẽ không cần được ban cho sự yêu thương nữa. Mụ sẽ không để nó
Khi nghe được kế hoạch của mụ, con cá sấu chúa hỏi.
“Này bà chị, nếu như con bé không thoát ra được lốt người"
Grandmother ngập ngừng. Đây là tình huống mà mụ chưa từng nghĩ đến. Nó làm cho mụ sửng sốt mất một lúc. Nhưng rồi mụ lại mỉm cười.
“Trong người đứa trẻ này có nhiều phép thuật cổ xưa,” mụ nói. “Nó không chỉ có duy nhất một hình hài của con người đâu.”
“Làm sao mà bà chị biết chắc như thế?” con cá sấu hỏi.
“Nó là con gái của Night Song, chẳng phải vậy sao?”
Con cá sấu nháp nháy đôi mắt vàng khè. “Bất kể dưới hình dạng nào đi nữa, một đứa trẻ thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Grandmother rít lên, ‘Nó sẽ là của ta.” Rồi mụ nói thêm, “Ta sẽ bắt lấy con bé đó,”
Rồi ngay sau đó, mụ vươn dài cái thân hình dài sọc của mình ra và bắt đầu bò về phía ngôi làng của người Caddo. Mụ không biết là đứa trẻ đó cũng đang đi tìm mụ. Mụ không biết rằng cô bé đã bị lạc.
Grandmother trườn mình trên đệm lá thông nhọn, bò ngang qua những đầm lầy, lướt trên những vũng bùn lầy lội.
Đứa con gái. Ta sẽ bắt lấy đứa con gái. Mụ cứ ngân nga hát như thế khi bò về phía con sông, hướng về ngôi làng của loài người, đi về phía có đứa bé gái phát sáng. Ssssịttt. Ta sẽ bắt được nó cho riêng mình.
Cuối cùng thì cùng đã thấy bờ sông đang gần lại để chào đón mụ. Mụ lướt dọc theo những chỗ cạn, nước mát lạnh xung quanh tấm thân vĩ đại của mụ. Mụ nghểnh đầu lên. Đứa bé gái đâu rồi? Nó đâu rồi? Lẽ ra nó phải ở đâu đó gần đây chứ, phải không nào? Chẳng phải là cũng giống như những tổ tiên xa xưa, nó cũng chịu một sự cuốn hút về phia dòng nước hay sao?
Mụ nhìn sang bờ bên kia con sông. Tất cả những gì mụ nhìn thấy là một cái bình, đang sáng lấp lánh trong ánh nắng chiều.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn