"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảm Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 831 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 79: Lễ Cưới Của Cô.
ô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy bản thân mình đang chia rẽ một gia đình khác!
“Tiêu Tử, đừng chọc giận bác trai bác gái.” Cô không ngừng lắc đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Tiêu Tử, kéo cái chân bị thương lui dần về sau, lui tới cửa, dưới ánh mắt sắc bén của ba Tiêu, cô đau thương nhìn Tiêu Tử: “Em sẽ rời khỏi đây, anh không cần phải tiếp tục như vậy nữa.”
Nước mắt vương mi, cô xoay người đi ra khỏi cửa.
“Đại Lận!” Tiêu Tử nhanh như chớp bò dậy, một phen chặt chẽ bắt được tay cô, kéo cô vào trong ngực: “Đừng khóc, Anh sẽ không để em đi!”
Anh gắt gao ôm chặt Đại Lận vào trong ngực, xoay người đối mặt với ba mẹ Tiêu, nói: “Mặc kệ ngày mai hai người có đến dự lễ đính hôn hay không, con cũng sẽ cùng Đại Lận đính hôn, cho cô ấy một danh phận, công khai thân phận của cô ấy với bên ngoài!”
Lúc này đây, anh chợt trở nên cố chấp chưa từng có, nhìn chằm chằm về phía ba mẹ mình, kiên định nói từng câu từng chữ: “Cho dù hai người có tính toán kéo dài bao lâu đi chăng nữa, con cũng chỉ yêu Đại Lận, đời này không phải cô ấy thì không cưới! Ba, mẹ, là con trai ngỗ nghịch bất hiếu với hai người! Nhưng, so với việc để Đại Lận phải chịu ức hiếp khắp nơi, con trai thật sự không cách nào đợi được đến ngày hai người có thể thật tâm tiếp nhận Đại Lận! Duy chỉ có đưa cô vào cửa trước, sau đó để hai người từ từ tìm hiểu, phát hiện ra sự tháy đổi của cô ấy. Mẹ, sau đính hôn, sẽ có thêm một nàng dâu dốc lòng chăm sóc cho người, phụng dưỡng người!”
Anh đau lòng côm Đại Lận ra khỏi cửa, hai hàng lông mày của Đại Lận ngưng động lại, không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người làm cha mẹ.
Cô cũng đã từng rất yêu thương ba mẹ mình, có một mái nhà ấm áp, ba mẹ mặc dù bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn cố gắng cho cô một mái nhà, thương cô cưng chiều cô. Bây giờ, sau khi cô vào tù, sau khi hại người thân mình nhà tan cửa nát, Tiêu Tử lại một lần nữa vì cô mà trở mặt với ba mẹ mình!
Nếu Tiêu gia mà bị hủy trong tay cô, vậy cô nên lấy cái gì để chuộc tội đây?
Cô đã hại chết ba mình, không thể chuộc lại mạng sống của baba, vì vậy cô không thể gánh vác nổi bất cứ mạng sống nào nữa! Bác gái hiện giờ vẫn còn phải nằm trên giường bệnh! Thời điểm phát hiện ra bênh ung thư, Tiêu Tử luôn luôn ở bên Tô Đại Lận cô, ân cần chăm sóc hỏi han cô, một tấc cũng không rời, mà đối xử lạnh lùng với tấm lòng của mẹ Tiêu!
Cô không thể làm tổn thương một người mẹ có tâm như vậy được, cố tình tạo hóa trêu ngươi người, ở thời khắc cô cần sự ấm áp nhất, đã gặp được anh! Tiêu Tử là người con có hiếu nhất, cũng là một người cố chấp, những lúc không có mặt cô và mẹ Tiêu ở đó, anh đều nhận hết lỗi về mình.
Tiêu Tử anh là người lịch sự, nho nhã, là người con hiếu thuận, hôm nay anh lại ngỗ nghịch với ba mẹ mình như vậy, trong lòng kỳ thực chẳng khác gì bị dao khoét, so với bất kỳ ai đều không dễ chịu gì....
Mà ba mẹ Tiêu, đối với đứa con trai này hoàn toàn lạnh tâm!
Cô run rẩy nâng mắt lên, áy náy nhìn sắc mặt xanh mét của ba mẹ Tiêu, tròng mắt thống khổ, để tùy Tiêu Tử đưa đi.
Lúc Tiêu Tử ôm cô ra khỏi biệt thự Tiêu gia, còn quay đầu lại nhìn đèn đuốc sáng trưng trong nhà một cái, giống như không bỏ được lại áy náy, bình tĩnh nhìn vào. Sau đó ôm cô lên xe, chậm rãi rời đi.
Bọn họ trở về khu nhà riêng, cùng nhau ngồi trước cửa sổ sát đất ngắm sao, hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.
Rạng sáng, hai người bọn họ nằm trên giường lớn, hai cánh tay hữu lực của Tiêu Tử nhốt chặt eo cô, ôm cô ngủ, không cho cô lặng lẽ rời khỏi đây.
Nước mắt cô tuôn trào mãnh liệt, bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, thề nào cũng không mở ra được, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đổi thành ôm chặt anh, vùi đầu trong lồng ngực rộng lớn của anh.
Bọn họ cứ như vậy trôi qua một đêm này, lúc trời hửng sáng, anh mang cô đến tiệc đính hôn của bọn họ.
Bên trong khách sạn xa hoa, không có một quan khách nào, cũng không có người của Tiêu gia, mà chỉ có đám phóng viên chen chúc nhau cùng mấy người bạn của Tiêu Tử, phòng viên thì tranh giành nhau truy hỏi cảm nhận của Tiêu Tử khi lấy con gái của thị trưởng tiền nhiệm, hỏi anh đối với vụ phóng hỏa năm đó có ý kiến gì không.
Tiêu Tử chỉ tránh mà không trả lời, đem chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị ký càng từ trước đeo lên ngón tay mảnh khảnh của Đại Lận, hôn lên trán cô, sau đó quay mặt về phía truyền thông công khai nói: “Từ giờ phút này trở đi, Tô Đại Lận là vợ của Tiêu Tử tôi! Bất kể ai bất luận kẻ nào cũng đều không có tư cách khinh thị cô ấy, bằng không chính là kẻ thù của Tiêu Tử tôi!”
Anh thủy chung ôm sát Đại Lận vào lòng, lồng ngực kiên cố mà an toàn, hai cánh tay mạnh mẽ có lực, nhanh chóng che chở cho 'thiên hạ' nhỏ của mình; Đại Lận tựa vào lòng anh, hai mắt long lanh nước, cười khóc.
Tuy rằng sớm đã biết giữa bọn họ sẽ chẳng thể nào có tương lai, mặc kệ ba mẹ Tiêu, mặc kệ những lời đồn đại nhảm nhí, chỉ một câu 'vợ của tôi' cũng đã sưởi ấm trái tim cô, thật ấm áp.
Ba, người có nghe thấy không? Đại Lận lập gia đình rồi, gả cho Tiêu Tử, là một người đàn ông dịu dàng âm áp khó cầu trên đời này. Anh ấy không hề ghét bỏ con từng vào tù, từng phóng hỏa, mà từ đầu đền cuối đều chưa từng rời bỏ con. Trái tim Đại Lận là do chính anh sưởi ấm, giống như nắng âm ngày đông giá rét vậy, là tia hi vọng duy nhất Đại Lận gửi gắm sau khi ra tù.
Đại Lận từng nghĩ, trên đời đã chẳng còn gì lưu luyến, vì sao vẫn còn muốn sống trên cõi đời này? Không bằng cứ đi theo cùng baba để phụng dưỡng baba dưới suối vàng. Nhưng Tiêu Tử xuất hiện, khiến Đại Đại hiểu rõ, là mẹ Hàn Tử, anh Duệ Triết, bà nội Viên, tất cả những người thân thiết đã quên con còn ở trong tù, chỉ duy nhất có mình Tiêu Tử lặng yên chờ đợi lo lắng cho con suốt mấy năm qua.
Đại Lận muốn gả cho anh ấy, muốn sinh một đàn con nhỏ, muốn có một gia đình của riêng mình.
Tuy rằng nguyện vọng này giống hệt như năm đó con theo đuổi anh Duệ Triết vậy, đều vô cùng xa xỉ, nhưng ít nhất, Đại Đại cũng từng được một người như Tiêu Tử toàn tâm toàn ý yêu mình, từng cùng anh lên kế hoạch xây dựng tổ ấm của riêng mình, từng có cuộc sống bình yên hạnh phúc nhất.
Baba, năm đó người từng nói, bởi vì người là cô nhi, cho nên đặc biệt quý trọng gia đình, quý trọng Tô gia chúng ta. Đại Đại hiện giờ cũng chỉ muốn có một ngôi nhà như vậy.
Cô cười rơi lệ, hạnh phúc mà ưu thương, cùng Tiêu Tử đối mặt với máy ảnh của các tờ báo lớn, siết chặt lấy tay Tiêu tử.
Làm sao bây giờ? Cô muốn có nhà, cũng không thể đoạt Tiêu Tử - niềm kiêu ngạo của mẹ Tiêu được, không thể để Tiêu Tử rời bỏ gia đình của mình làm một người con bất hiếu được. Không thể làm cho Tiêu gia bọn họ, nhà không ra nhà được.
---
Trước hôm diễn ra lễ đính hôn một ngày, Đằng Duệ Triết vẫn còn ở lại công ty, caravat và nút khuy áo gần cổ bị nới lỏng ra, tóc ngắn che khuất cái trán, mũi cao thẳng, dáng vẻ bận rộn chăm chỉ làm việc thật gợi cảm, quyễn rũ mười phần.
Torn bê một chồng văn kiện lớn vào cho ông chủ của mình ký, lặng lẽ đánh giá biểu cảm trên mặt Đằng tổng, dè dặt cần thận nói: “Đằng tổng, số di động của ngài tôi phát nhầm chỗ rồi, không cẩn thận nên phát đến chỗ của Tô tiểu thư...”
Đằng Duệ Triết ngẩng đầu, mắt ưng nhíu lại: “Tiền lương ba tháng cộng tiền thưởng, toàn bộ khấu trừ! Về sau, cứ mỗi lần tiết lộ số điện thoại riêng của tôi, cứ chiếu theo lệ này mà xử phạt! Cho đến khi nào 'xào chín' cô thì thôi!”
“A!!! Đẳng tổng!” Torn bị lời vừa rồi dọa cho không nhẹ, kêu một tiếng nhảy dựng lên, nằm sấp trên bàn tội nghiệp cầu xin: “Đằng tổng, tôi không dám có lần sau nữa! Ngài bỏ quan cho tôi lần này đi, xin tha mạng, xin tha mạng! Đằng tổng....”
Thấy khuôn mặt Đằng tổng xanh mét, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, liền giả vờ nâng gọng kính đen của mình lên, vội bật dậy, nhàn nhạt lên tiếng: “Đằng tổng, giờ tôi có thể phải xin nghỉ 2 tiếng. Hôm nay là ngày đính hôn của Tô tiểu thư, tôi với cô ấy cũng xem như bạn bè nên cũng tới chúc mừng một chút! Xin ngài phê chuẩn! À mà, nếu không phải trên TV chiếu trực tiếp lễ tinh hôn của cô ấy, tôi còn không biết cô ấy đột ngột đính hôn như vậy, a, không, hình như kết hôn luôn rồi, Tiêu thiếu gia nói Tô thiểu thư là vợ anh ta.....”
“Tô tiểu thư nào?” Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết đen lại, mở miệng đãnh gãy lời lẩm bẩm của thư ký!
“Đằng tổng à, còn có Tô tiểu thư nào nữa! Đương nhiên là Tô Đại Lận, là hôn lễ của Tô tiểu thư và Tiêu thiếu gia!” Torn lại đỡ gọng kính của mình, lộ ra cặp mắt mèo kia, vô tội nhìn 'cơm áo gạo tiền' của mình, “Chẳng lẽ Đằng tổng ngài không biết?”
Tất nhiên là Đằng Duệ Triết không biết! Gân xanh nổi đầy trên trán, đôi mắt mở to, hai tay đặt trên bàn nắm lại thành quyền, giống như muốn vặn gãy cổ người nào đó!
Tô Đại Lận gả cho Tiêu Tử? Anh cầu hôn cô mới được mấy giờ? Cô sau khi quẳng nhẫn cầu hôn của anh đi, đã vội vàng gả cho Tiêu Tử?! Ba mẹ Tiêu cũng đồng ý cho cười rồi? Vì sao một chút tin tức cũng không có? Nhưng lại dám cử hành trước hôn lễ của anh!?
Torn liếc mắt thấy khuôn mặt tuấn tú đang dậy sóng của ông chủ nhà mình, đôi duệ mâu nhấc lên bộ dáng sắp có sóng to gió lớn, lặng lẽ cười, ôm lấy xấp văn kiện kia làm như không có việc gì đi ra ngoài. Ngay sau đó, Đằng tổng cao quý liền sải bước ra khỏi văn phòng, vội vã rời đi!
Bắt Yêu Bắt Yêu - Ảm Hương