Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 149-150
C
hương 149: Tâm ý tương thông
Phương Nghiên Hạnh còn đang do dự mà định từ chối. Nhưng nghĩ lại, nếu từ chối thì hoặc Tần Thiên tiếp tục mệt nhọc hoặc Đại phu nhân sẽ phải giải quyết việc này. Người trước quả thực khó lòng lo chu toàn, người sau phải an tâm dưỡng sức, càng không thể lo lắng. Mình đã là người Trang phủ, hai chị em vẫn chịu ơn sâu nghĩa nặng của Trang phủ, nay Trang phủ cần nàng chẳng lẽ nàng lại co đầu rút cổ không chịu ra mặt? Không nói người khác nghĩ gì về nàng mà chính nàng cũng sẽ tự xem thường mình.
Đang phân vân thì Tần Thiên lại thuyết phục một hồi khiến cho Phương Nghiên Hạnh quyết tâm nhận lời
Trần di nương biết việc này thì trách nàng trước mặt Trang Tín Trung:
- Ngươi trước khi đồng ý sao không thương lượng với ta, có phải cũng như những người khác, cũng không coi ta ra gì?
Nói xong kéo tay con khóc lóc:
- Ta biết, ta xuất thân thấp kém, cũng khó trách đến con dâu cũng xem thường ta…
Trang Tín Trung là người thành thật, cũng rất hiếu thuận, vội dỗ mẫu thân, nháy mắt với Phương Nghiên Hạnh bảo nàng dỗ bà. Phương Nghiên Hạnh tính dịu dàng, trong lòng tuy không vui nhưng cũng dỗ dành đôi câu
Thấy con dâu chịu thua, Trần di nương vừa lòng, ngừng khóc nói:
- Ngươi nhận quản gia chẳng phải là chống đối nhị phòng? Ngươi đừng thấy giờ nhị phòng như bị áp chế, nói thật cho ngươi, Lý di nương rất lợi hại, ngươi không thể ứng phó được, sau này rất phiền toái, đến lúc đó chỉ sợ không thể giải quyết được. Ngươi mau đẩy việc này đi, chúng ta chỉ cần sống an ổn, đừng tham gia tranh đấu gì
Phương Nghiên Hạnh nói:
- Di nương, người có biết Tần Thiên nói gì với con không?
- Nói cái gì?
- Nàng nói, người nếu tự khinh thường mình thì người khác cũng sẽ chẳng khách khí mà giẫm lên đầu người
Phương Nghiên Hạnh nhìn Trần di nương:
- Di nương, chúng ta vẫn luôn rụt rè không dám xuất đầu lộ diện nhưng ngươi xem đi, người trong phủ có ai coi chúng ta ra gì? Lần trước di nương sinh bệnh, Lý di nương cũng chẳng buồn mời đại phu cho người, vẫn là con cầu xin Đại phu nhân nên Chu đại phu mới đến khám bệnh cho ngươi. Không nói chuyện đó, đồ chúng ta ăn, dùng, có cái nào không phải là đồ thừa người khác không lấy. Người nhìn thái độ của người hầu với chúng ta đi, di nương, ngươi rõ ràng thích đồ ăn nhạt nhưng sao không dám trách tội đồ ăn phòng bếp đưa tới mặn? Bởi vì người biết dù có nói người khác cũng chẳng coi ra gì
Trần di nương biến sắc, xấu hổ mà khóc:
- Ngươi đang trách ta?
Trang Tín Trung thấy nương khóc lại nhìn về phía Phương Nghiên Hạnh ý bảo nàng đừng nói gì thêm. Ai ngờ Phương Nghiên Hạnh vốn luôn dịu dàng lại không để ý đến hắn mà nói tiếp:
- Di nương, không phải con trách người, nếu chỉ là con chịu tủi nhục thì cũng thôi. Nhưng di nương, người nhìn Tín Trung, Minh Lan xem, đã khi nào người thấy Tín Trung được lớn tiếng nói chuyện trong Trang phủ? Minh Lan càng không cần nói, đến cả nha hoàn bên cạnh cũng dám lên mặt với nàng
Nhớ tới nữ nhi mình vẫn luôn bị tủi thân, Trần di nương cũng rất khó chịu, lại khóc nói:
- Đây là số mệnh rồi, chúng ta phải chấp nhận số phận.
Phương Nghiên Hạnh lắc đầu:
- Nếu đây là số phận thì con cũng không muốn chấp nhận. Con không muốn sau này con con ở Trang phủ cũng sống như người vô hình. Con không muốn nó bị người khác xem thường, con muốn nó sống đường đường chính chính, là tiểu chủ nhân không ai dám coi thường. Nay Đại thiếu phu nhân cho con cơ hội, cho con thể hiện thì con sẽ làm thật tốt. Sẽ không vì sợ Lý di nương mà buông tay
Nói xong, Phương Nghiên Hạnh cũng không chờ Trần di nương đáp lời, xoay người trở về phòng.
Trang Tín Trung dỗ dành mẫu thân xong thì đi vào, thấy Phương Nghiên Hạnh đang ngồi ở bên giường mà rơi lệ
Phương Nghiên Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
- Cho dù ngươi oán ta ta cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ, không chỉ là vì những điều ta vừa nói, Trang phủ với tỷ đệ chúng ta ân trọng như núi, nay Trang phủ cần ta, sao ta có thể từ chối
- Ta sao có thể trách nàng
Trang Tín Trung ngồi xuống bên nàng, ôm nàng vào lòng:
- Đại nương với chúng ta sao không phải là ân trọng như núi? Nhưng ta cũng chẳng biết phải báo ân thế nào. Nghiên Hạnh, điều này ta không bằng nàng.
Nghe được lời nói dịu dàng của phu quân, lòng Phương Nghiên Hạnh dịu lại, dựa sát vào lòng hắn:
- Đừng nói vậy, đại nương nhất định biết nỗi khó xử của ngươi, sẽ không trách ngươi.
- Nhưng lòng ta vẫn áy náy, luôn cảm thấy có lỗi với đại nương
Trang Tín Trung thấp giọng nói:
- Nhưng tuy rằng ta vẫn ghét nhị phòng nhưng có chuyện, ta thực sự rất cảm ơn bọn họ
- Chuyện gì? Phương Nghiên Hạnh ngạc nhiên nói.
Trang Tín Trung ôm chặt hiền thê cười nói:
- Không nhờ có bọn họ thì sao ta có thể lấy nàng được. Nghiên Hạnh, ta chẳng qua là kẻ vô quyền vô thế, không có gì đáng bàn, là con thiếp thất mà có thể lấy được hiền thê như nàng đúng là phúc khí của ta. Cả đời này, ta sẽ cố hết sức để nàng không bị thiệt thòi
Nghe xong lời này, lòng Phương Nghiên Hạnh như có mật ngọt rót vào
Thanh Tùng viện.
Tần Thiên nói việc này cho Trang Tín Ngạn:
- Nghiên Hạnh tỷ đã đồng ý rồi, từ mai ta sẽ không cần lo lắng vì đống sổ sách trong phủ nữa rồi
Trang Tín Ngạn nhìn khuôn mặt gầy đi của nàng mà đau lòng vô cùng, hắn xé đi tờ giấy đầy chữ rồi viết lên tờ giấy mới: “vất vả cho nàng rồi”
- Cũng không có gì…
Tần Thiên cười đáp nhưng ánh mắt lại bị tờ giấy đầy chữ thu hút, nàng cầm lên xem hỏi:
- Đây là cái gì?
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã bị nội dung trên giấy hấp dẫn, một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa khâm phục
- Tín Ngạn, ta nhất định phải dạy được ngươi học nói, ngươi thông minh như vậy, chỉ cần nói được thì hẳn là rất hoàn mỹ
Tần Thiên nhìn khuôn mặt như ngọc của hắn mà khẽ nói
Trang Tín Ngạn bị nàng nhìn đến đỏ mặt, miệng lại khẽ cười dịu dàng, dưới ánh nến, nụ cười này lại càng xinh đẹp, tựa như ánh mặt trời ban mai, ánh trăng đêm rằm rung động lòng người
Tần Thiên mất rất nhiều sức lực mới dời mắt đi được
Nam nhân này, chính là kiệt tác do ông trời nhào nặn…
Nàng lại chuyển hướng nhìn tờ giấy kia, trên giấy viết là kế hoạch của hắn, đây là một kế hoạch to gan bởi vì hắn định kết hợp gieo trồng, chăm sóc và thu hoạch trà cùng nhau làm trọn hết, ý tưởng này nếu thành sự thật thì chính là mầm mống của chủ nghĩa tư bản
- Sao ngươi có thể nghĩ ra được kế hoạch này? Tần Thiên có chút kích động nhìn hắn
“Chẳng lẽ nàng không thấy thu mua trà từ nông dân là quá bị động? Căn bản không đủ”. Trang Tín Ngạn viết lên giấy: “giờ triều đình ra lệnh thông thương với nước ngoài, Tần Thiên nàng có biết ý nghĩa của điều này không?”
Dưới ánh nến, đôi mắt như ngọc của Trang Tín Ngạn như đang thiêu đốt mà sáng kinh người, mang theo vẻ phấn chấn động lòng người
“Cái này có nghĩa là về sau chúng ta có thể bán trà ra hải ngoại nhưng giờ số lượng trà thu hoạch không đủ thỏa mãn như cầu, chúng ta phải nghĩ cách để tăng cao sản lượng trà, so với việc phụ thuộc vào người khác, không bằng chúng ta tự gieo trồng”. Thấy Tần Thiên hồi lâu không nói, Trang Tín Ngạn có chút do dự: “Sao rồi, Tần Thiên, nàng cảm thấy thế nào?”
Đối với năng lực kinh doanh của Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cũng rất thưởng thức, nếu nàng có suy nghĩ khác thì phải bàn bạc lại cho cẩn thận.
- Không phải, ta cảm thấy rất tốt, thực ra, ta cũng có suy nghĩ này. Tần Thiên cười nói.
Nàng có suy nghĩ này cũng không hề lạ, nàng có nhiều tiền bối như vậy, có thể tham khảo kinh nghiệm, hình thức vừa sản xuất vừa kinh doanh ở thời hiện đại không có gì là lạ. Nhưng Trang Tín Ngạn không giống, hắn là người thời đại này, hắn không có kinh nghiệm để tham khảo, tất cả đều là suy nghĩ của hắn, hắn chính là thủy tổ mở đường…
Giỏi giang cỡ nào…
Tần Thiên sợ hãi than thầm
“Nàng cũng có ý nghĩ này?”. Trang Tín Ngạn đầy sự tán tưởng. Ý nghĩ này của hắn đã có từ rất lâu, dần dần nghĩ kĩ lại mới dần thành hình nhưng nàng thành đương gia được bao lâu? Vậy mà đã có suy nghĩ cẩn thận như vậy, khó trách trước đó mẫu thân để ý nàng
- Không ngờ chúng ta có cùng suy nghĩ đúng không?
Tần Thiên cười nói nhưng bỗng nhiên, nàng nghĩ đến mấy câu “tâm ý tương thông” mà mặt ửng đỏ.
Quẫn bách, nàng đặt trang giấy qua một bên, đồng thời giật bút trong tay hắn nói:
- Chính sự đã xong, nên luyện tập thôi, mấy hôm nay ta bận chuyện trong nhà, không để ý ngươi được. Để ta xem xem ngươi có học tốt không nào
Nói xong, nắm tay hắn, kéo hắn ngồi xuống chăn nệm.
Hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau
- Giờ ngươi phát âm cho ta nghe. Tần Thiên cười cổ vũ
Từ sau khi quyết định dạy hắn nói, mỗi đêm Tần Thiên đều dành thời gian dạy hắn phát âm. Nhưng việc phát ra tiếng với người bình thường chỉ đơn giản như thở nhưng với người điếc mà nói thì rất khó. Có nhiều lúc, Trang Tín Ngạn dùng sức lực rất lớn nhưng cũng không thể phát ra tiếng gì.
Trong thời gian này vì quá bận mà Tần Thiên cũng không có thời gian dạy hắn nên để hắn tự học vài ngày, hôm nay nghiệm thu kết quả
Tần Thiên cầm tay hắn như là đang khuyến khích hắn.
- Tín Ngạn, nhìn ta…. Đúng, học theo ta này, há miệng, phát âm…
Tần Thiên nhẹ nhàng A một tiếng nhưng Trang Tín Ngạn cũng hé miệng lại chẳng phát ra tiếng gì.
Tần Thiên lắc đầu, tỏ ý không đúng, không có tiếng gì, Trang Tín Ngạn có chút sốt ruột, dùng sức hơn khiến mặt hắn đỏ lên, người cứng ngắc nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh gì.
Mấy lần thất bại, Trang Tín Ngạn rõ ràng đã nôn nóng
- Đừng vội, đừng vội.
Tần Thiên nắm chặt tay hắn, tận lực trấn an hắn, có lẽ là sự bình tĩnh của nàng lây sang hắn mà Trang Tín Ngạn cũng dần bình tĩnh lại, chỉ là vẻ mặt có hơi uể oải.
Cũng gần một tháng, đừng nói nói chuyện mà đến ngay cả phát âm đơn giản hắn cũng không làm được, hắn thật sự có thể học được cách nói chuyện?
Hắn không khỏi có chút hoài nghi.
Tần Thiên thấy hắn như vậy sao không hiểu hắn nghĩ gì. Quá trình học tập chán nản là không thể tránh được, giờ hắn cần sự ủng hộ, cổ vũ.
Nàng nhéo tay hắn, Trang Tín Ngạn cảm giác được mà ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt hắn có chút áy náy như là có lỗi vì để nàng mất nhiều thời gian, tâm huyết như vậy.
Nàng nhìn hắn cười tươi rạng rỡ:
- Không sao, chúng ta học từ từ, cần phải có thời gian.
Nàng cũng thấy lạ, lúc trước nàng thực sự có nghe tiếng hắn phát âm, tuy rằng chỉ rất vụn vặt, rất nhỏ nhưng là thật, sao giờ lại không thể?
Hơi suy nghĩ một chút, có lẽ trước là vô ý, giờ cố ý lại không được.
- Tín Ngạn, phát âm không cần dùng sức như vậy, ngươi chỉ cần dùng thanh quản…
Nói tới đây, Tần Thiên nhớ ra việc hắn căn bản không hiểu “thanh quản” là cái gì, không suy nghĩ đã cầm tay hắn đặt lên thanh quản rung rung ở cổ nàng…. Chương 150: Phát âm
Tần Thiên nhớ ra hắn căn bản không hiểu “thanh quản” là ý gì, không cần suy nghĩ đã cầm tay hắn đặt lên chỗ rung rung ở cổ nàng.
Trang Tín Ngạn còn chưa phản ứng lại thì tay đã chạm đến nơi cổ nàng mềm mại, đầu ngón tay cảm giác thật tinh tế. Trang Tín Ngạn ngây người, đầu óc trống rỗng, mọi giác quan của cơ thể như đều tập trung nơi đầu ngón tay.
Khóe mắt liếc thấy đôi môi nàng đang nói nhưng nàng đang nói gì? Hắn không còn sức để tập trung tinh thần mà phân biệt.
Từ khi thành thân tới nay, ngoài việc nắm tay như vậy, bọn họ hầu như chưa từng tiếp xúc thân mật. Hắn biết nàng không muốn, hắn không muốn cưỡng bức nàng nhưng cũng không có nghĩa rằng hắn sẽ không cố gắng. Nếu chưa từng trải qua thì cũng thôi, nhưng là… nhưng là…
Hắn sẽ thường nhớ lại đêm ở sơn động đó, nhớ tới làn da trắng nõn mịn màng của nàng, thân thể mềm mại, những lúc lửa nóng dây dưa. Chẳng qua chỉ là ôm nàng, chẳng qua chỉ là những bước đầu tiên mà đã mất hồn như vậy, nếu thực sự cùng nàng làm theo những bức hình đó thì sẽ có cảm giác gì?
Ý nghĩ này hắn từng có nhiều lần, có đôi khi nhìn thấy nàng cười hắn sẽ có ý nghĩ này trong đầu. Sau đó, người nóng lên, bụng dưới căng lên, cảm giác tra tấn không thể nào hình dung nhưng cũng là sự dụ hoăc cực lớn.
Tất cả những điều này hắn luôn không biểu hiện ra ngoài, nếu hắn thực sự muốn che dấu cái gì thì ai cũng không thể nhìn ra.
Sau mỗi lần, hắn đều đi tắm nước lạnh, đến phòng luyện công, hắn nghĩ mọi cách để phân tán lực chú ý của hắn, áp chế mọi thứ, đơn giản là không muốn làm tổn thương nàng khiến nàng không vui.
Nhưng bây giờ… bây giờ…
Giờ bọn họ dựa sát vào nhau như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cho phép hắn tới gần như vậy kể từ sau khi thành thân. Hắn biết nàng chỉ là dạy hắn phát âm, hắn không nên nghĩ nhiều nhưng khi hương thơm của nàng dâng lên thì hắn không thể khống chế bản thân.
Ánh mắt hắn nhìn lên cổ nàng, đường cong cổ nàng rất đẹp, tinh tế, cổ nàng thon dài, làn da trắng nõn mềm mịn như ngọc thượng đẳng. Hắn hơi giật giật ngón tay, muốn vuốt ve làn da như lụa đó nhưng lý trí lại nói với hắn rằng hắn không thể lỗ mãng. Hắn vừa khát vọng, vừa khống chế, tay bị hai suy nghĩ mâu thuẫn mà run lên nhè nhẹ, tay toát mồ hôi.
Ánh mắt hắn dần trượt xuống, nàng mặc trung y màu trắng, trung y mùa hạ mỏng manh dán sát lên người lộ ra vùng ngực trắng như tuyết, còn loáng thoảng thấy được xương quai xanh mảnh khảnh. Trung y mỏng manh càng khiến đường cong trên người nàng thêm dụ hoặc, hắn biết dưới lớp vải mỏng này, da dẻ nàng đẹp cỡ nào.
Hắn thậm chí kìm lòng không đậu mà nghĩ, nàng có còn mặc chiếc yếm thêu hoa mai đó chăng?
Trong đầu không khỏi hiện lên khi nàng mặc chiếc yếm đó, chiếc áo yếm đỏ thẫm thêu hoa mai trắng ở trước ngực nàng, bên cạnh nửa vòng tròn ẩn hiện tựa như đóa mai trắng tinh khôi khiến người ta thần hồn điên đảo……
Nghĩ đến đây, bụng dưới lại như có lửa, lửa càng đốt càng nóng, nhanh chóng lan khắp người khiến hắn bỗng nhiên muốn ôm lấy nàng. Hắn kinh hãi, vội khắc chế bản thân, đồng thời vội thu tay về.
Bên này, Tần Thiên hoàn toàn đắm chìm vào cách dạy học của mình. Vì Trang Tín Ngạn cũng không thất thố nên nàng cũng không cảm nhận được sự bất ổn của hắn. Hơn nữa từ trước đến giờ, bọn họ tuy chung phòng nhưng Trang Tín Ngạn luôn thủ lễ, chưa bao giờ có hành vi quá đà nên nàng cũng không thấy tiếp xúc như vậy là có vấn đề gì.
Nàng kéo tay hắn đặt lên thanh quản mình, nói với hắn:
- Tín Ngạn, ngươi cảm nhận không, có thấy nó rung rung? Đó chính là thanh quản, ngươi thử dùng chỗ này để phát âm xem…
Nói rồi mới phát hiện hắn cứ ngây người không có phản ứng gì thì lại nói lại. Nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, chỉ là nhìn thẳng vào tay đặt trên cổ nàng, mặt dần ửng hồng.
Thấy tình cảnh này, Tần Thiên bỗng nhiên hiểu ra.
À, thì ra là thẹn thùng…
Nhưng cái này thì có gì? Cũng không thể…
Tuy rằng biết hắn rất ngây thơ nhưng có cần ngây thơ đến mức độ này không? Vậy sau này hắn động phòng thì làm sao? Nữ nhân nơi này chắc chắn sẽ không chủ động, hắn như vậy chắc chắn cũng sẽ ngại ngùng, chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc hai người định mắt to nhìn mắt nhỏ?
Nghĩ đến tình cảnh đó, Tần Thiên cảm thấy buồn cười nhưng không hiểu sao không cười lên nổi, ngược lại trong lòng còn có chút không thoải mái.
Đang miên man suy nghĩ thì Trang Tín Ngạn bỗng co tay về.
Tần Thiên nóng nảy, cứ thế này thì đến bao giờ mới học phát âm được? Nàng kéo tay hắn lại.
Nhưng Trang Tín Ngạn đang rất mẫn cảm, sao dám chạm vào nàng, vội rụt tay về.
- Tín Ngạn, không sao, tuy luôn nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng chỉ thế này thôi ta cũng không để ý.
Tần Thiên nói với hắn mà đen mặt. Thế này là sao? Nàng đang cầu mong hắn “đụng chạm” nàng? Hắn như con cừu non ngây thơ không biết gì, nàng chính là con sói xám đang dùng hoa ngôn xảo ngữ…
Cái này là chuyện gì đây…
Nhưng vấn đề là, nàng đã nói đến như vậy mà hắn vẫn còn xấu hổ cúi đầu, Tần Thiên quả thực muốn tìm khối đậu hũ mà đâm đầu tự tử.
Nếu không phải nàng đã hạ quyết tâm làm tốt chuyện này thì nàng sẽ mặc kệ hắn. Thấy hắn cứ cúi đầu, không nhìn lời mình nói thì Tần Thiên cũng cáu. Nàng vươn người đến, ép hắn phải đối mặt với nàng.
- Ngươi đừng có vội, nhìn ta nói này…
Nhưng lại bị sắc mặt của hắn khiến cho ngây người.
Bởi vì lúc này mặt hắn đỏ bừng, nàng chưa bao giờ thấy mặt hắn đỏ như vậy dường như máu toàn thân xông lên đầu, lại dần nhuộm thẫm da thịt hắn.
Giống như ánh nắng hoàng hôn tuyệt đẹp, yêu dị diễm lệ.
Hắn nhìn nàng, ánh lửa khiến khuôn mặt lúc sáng lúc tối, đôi mắt thâm trầm như muốn cắn nuốt hết thảy.
Tần Thiên giật mình, nhất thời quên mất mình định nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Nhưng ánh mắt chuyên chú của nàng lại khiến cho hắn càng thêm khó khống chế. Trang Tín Ngạn khó thở mà đẩy nàng ra, đứng lên xoay người bước đi.
Tần Thiên thấy hắn định đi thì có chút sốt ruột, hắn thẹn thùng như vậy thì việc này còn phải kéo dài đến lúc nào.
Trong chớp mắt, Tần Thiên nhớ tới một chuyện. Nàng nhớ tới kiếp trước có từng thấy người vì để kích thích trẻ em phát âm mà cù em bé đó. Em bé đó bị kích thích thì sẽ cười lớn.
Cách này có lẽ có thể thử xem, chỉ cần làm cho hắn cười lớn thì hắn đương nhiên sẽ biết nên phát âm thế nào. Nếu không cứ nhìn tính cách thẹn thùng này của hắn thì chẳng biết đến khi nào mới học xong.
Mắt thấy Trang Tín Ngạn sắp đi ra ngoài, Tần Thiên bỗng nhiên xông lên, dùng sức kéo hắn quay lại, một hơi đẩy hắn ngã xuống chăn nệm.
Trang Tính Ngạn tuy rằng thân cường thể tráng nhưng Tần Thiên bỗng nhiên dùng toàn sức tập kích, hắn căn bản không phòng bị. Đổi lại là người khác nhất định hắn sẽ trả đũa nhưng vì không muốn làm Tần Thiên bị thương nên không phản kháng. Bởi vậy dễ dàng bị Tần Thiên đẩy ngã.
Hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì đã thấy Tần Thiên nhào tới, hai tay lần vào nách hắn và eo hắn mà cù loạn. Chưa từng có ai làm thế với hắn, đến lúc này Trang Tín Ngạn mới biết được hắn sợ bị cù như vậy cỡ nào.
Trang Tín Ngạn không thể chống đỡ, người càng lúc càng vặn vẹo, hắn giãy dụa, trốn tránh nhưng không thể thoát khỏi hai tay Tần Thiên. Cả người như bị rút xương, mềm nhũn.
Hắn không nhịn được cười, khuôn mặt thay đổi, hắn chưa bao giờ cười lớn như vậy, cười đến ngừng thở, cười đến run người. Nhưng cho dù là thế thì cũng vẫn không có chút tiếng động gì.
Tần Thiên nóng nảy, nhìn hắn kêu to:
- Tín Ngạn, cười đi, cười ra tiếng nào. Tay càng dùng sức.
Lúc này, không chỉ ở nách mà bên hông, cổ, ngực hắn nàng đều cù, nếu hắn quay đi thì nàng sẽ cù chỗ khác, phàm là chỗ nào có thể cù nàng đều không tha. Chỉ chốc lát sau, cả người nàng toát mồ hôi.
Trang Tín Ngạn điên cuồng mà vặn vẹo, cười đến rơi nước mắt, đến lúc này, Tần Thiên nghe được tiếng hừ rất khẽ. Nàng run lên, nhất thời mừng rỡ như điên, tay càng không dám lơi lỏng. Sau đó, càng nhiều tiếng động phát ra từ miệng hắn, đầu tiên là tiếng rên rỉ đứt quãng, sau đó là tiếng “a a” lớn, cuối cùng là tiếng cười “ha ha” không ngừng.
Ban đầu chỉ như tiếng xé vải nhưng dần dần, tiếng cười dần trở nên trong vắt, đến cuối cùng thì trầm thấp tựa như tiếng đàn róc rách bên tai.
Tần Thiên bỗng có cảm giác xúc động vô cùng.
- Tín Ngạn, ngươi đã phát ra tiếng rồi đó, chính là như vậy, ngươi có cảm nhận được không?
Tần Thiên hưng phấn nói với hắn, đã thấy hắn đang nhìn nàng thở phì phò, mắt long lanh nước, hấp dẫn vô cùng. Da thịt như ngọc phủ thêm đám mây ửng hồng càng khiến tóc đen như mực, áo trắng như tuyết. Vẻ đẹp của hắn không giống như người thường mà tựa như yêu ma.
Trong nháy mắt đó, Tần Thiên như bị nhiếp hồn, đầu óc hoảng hốt. Giây sau, lại thấy trời rung đất chuyển, đến khi lấy lại tinh thần thì phát hiện đã bị hắn đặt ở dưới thân.
Nàng kinh sợ, mở to hai mắt nhìn hắn, mặt hắn che đi ánh sáng, ẩn trong bóng tối không thể thấy rõ vẻ mặt hắn nhưng đôi mắt hắn sâu như bóng đêm khôn cùng, như muốn hút nàng vào bóng đêm vô hạn đó.
Tóc dài của hắn rơi xuống, đuôi tóc cọ lên mặt lên cổ nàng, cảm giác ngứa ngáy như truyền đến tận đáy lòng khiến nàng mềm yếu.
Nàng thấy hắn cúi đầu càng lúc càng thấp, tim nàng đập cũng càng lúc càng nhanh. Ánh mắt nàng không tự chủ mà dừng ở môi hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ môi hắn như vậy. Hình dáng rõ ràng, đường cong góc cạnh, khóe miệng sâu nên khiến người ta có cảm giác trong trẻo mà lạnh lùng, Nhưng giờ, lại làm cho nàng cảm thấy……
Gợi cảm, không sai, chính là gợi cảm.
Sự gợi cảm làm cho nàng miệng khô lưỡi khô.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy yết hầu run run, môi cũng run run, không kìm lòng được mà khẽ hé môi.
Từ sâu trong lòng đột nhiên có tiếng cảnh báo, có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở nàng: Đẩy hắn ra, đẩy hắn ra.
Nàng đặt tay lên lồng ngực hắn nhưng khoảng cách không lớn khiến tay không thể phát ra sức lực gì. Kiểu chống đẩy này thậm chí còn càng trở nên ái muội như thể dục cầm cố túng.
Sau đó, nàng cảm giác được người hắn ép xuống, ép tay nàng lại, hai mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt yêu mị như câu hồn đoạt phách nàng.
Đầu hắn ép xuống, môi hắn dán sát lên môi nàng.
Trong nháy mắt đó, Tần Thiên cảm thấy như bị điện giật, cả người run rẩy, cuối cùng không thể nhúc nhích…
Tim thoáng ngừng đập rồi lại đập loạn.