Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 76: Tôi Không Thích Một Bước Lên Trời
“T
ôi cũng hi vọng giống cậu vậy, chậm rãi hưởng thụ thành công từng bước một.”
Lúc Trương Tinh Hồ trở về phòng, Hàn Đông tiếp tục dọn đống gỗ của mình trong phòng Du Minh.
Du Minh nhìn chằm chằm Hàn Đông rất lâu, đột nhiên mở miệng: “Hắn không bằng cậu.”
“Ai không bằng tôi?” Hàn Đông không hiểu.
Du Minh nói: “Lý Thượng.”
“Sao cậu biết hắn tên Lý Thượng?”
“Hôm đó hai người nói chuyện tôi vô tình nghe được.”
Hàn Đông nhe răng cười xấu xa: “Thì ra tên khốn cậu cũng biết nghe lén.”
“Giấc ngủ của tôi rất nông, chỉ cần vừa có động tĩnh liền thức giấc, cho nên thường xuyên nghe thấy cậu nói mớ.”
“Cậu còn nghe thấy tôi nói mớ? Tôi nói cái gì?”
Du Minh nghĩ nghĩ, nói: “Có một lần tôi nghe thấy cậu hô ‘Họ Vương kia, anh đừng có lại đây’, hô vài lần, giọng điệu vô cùng lo lắng, lúc đó tôi còn tưởng cậu đang tập lời thoại.”
Hàn Đông nhất thời xấu hổ, sao mình diễn sâu dữ vậy?
“Cậu còn nói… ‘Lý Thượng, cái thằng cháu nội này’!”
Những lời này Hàn Đông lại không cảm thấy xấu hổ, còn hừ lạnh nói: “Hắn chính là cháu nội tôi.”
“Vậy bây giờ sự nghiệp hắn phát triển tốt như thế, cậu không thấy bất bình sao?”
“Vì sao tôi phải thấy bất bình?” Vẻ mặt Hán Đông hoàn toàn không sao cả: “Là một người có chí, tôi không thích một bước lên trời.”
Du Minh thật khó có thể hiểu được: “Vì sao?”
“Cậu nghĩ xem, mỗi diễn viên đều phải trải qua một quá trình, từ diễn viên quần chúng, lên diễn viên quần chúng loại đặc biệt, vào đoàn phim, được mời nhận vai diễn, diễn vai phụ, diễn vai chính, rồi mới thành minh tinh. Tôi đã làm diễn viên quần chúng năm năm trời, cho dù chỉ có một câu thoại cũng cảm thấy rất thành tựu. Mà nay được diễn vai phụ, nhảy hết bao nhiêu bậc chứ? Tổn thất bao nhiêu thú vui của tôi rồi? Bây giờ từ vai phụ lên làm minh tinh cũng chỉ còn lại hai bậc, nếu tôi không kiềm hãm một chút, cứ thế bay lên đỉnh cao thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Du Minh không đồng tình: “Có lẽ lên tới đỉnh cao lại tiếp tục xuất hiện nhiều cái đỉnh khác để cậu bò lên cũng không chừng?”
“Đừng hòng mơ tới, con người sẽ không cùng một nguyên nhân mà vui mừng lần nữa.”
Du Minh ngẫm lại thấy cũng rất có đạo lý.
Hàn Đông còn nói: “Phàm là người một bước ‘lên trời’, đều bởi vì không biết chắc mình có ‘lên trời’ được hay không, cho nên mới phải bắt lấy cơ hội, bắt được rồi liền hung hăng trèo lên. Mà tôi thì khác, từ sớm tôi đã biết mình sẽ ‘lên trời’, vậy sao không cố gắng hưởng thụ quá trình từng bước leo lên đỉnh cao này?”
“Tôi cũng hi vọng giống cậu vậy, chậm rãi hưởng thụ thành công từng bước một.” Du Minh nói.
Hàn Đông vỗ vỗ vai cậu: “Này thì có gì khó? Trong cái phim kia có tới ba con quỷ, đến lúc đó tôi dọa cho một con cuốn gói, cậu chạy qua diễn là ok rồi!”
“Ừ, ý hay.” Du Minh nói.
Hàn Đông vốn nói giỡn, không nghĩ tới Du Minh lại gật đầu, lúc này liền lộ ra biểu tình vui sướng ngây ngất: “Ghê nhe, ngài không rúc trong phòng nữa sao? Muốn đi ra ngoài gặp gỡ nhân loại rồi sao?”
Bị Hàn Đông xem thường như thế, mặt Du Minh lại lạnh xuống, Hàn Đông thấy vậy vội làm lành: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, xem cậu kìa, cái tên hay giận dỗi này. Chỉ cần tôi có cơ hội, nhất định sẽ đề cử cậu, yên tâm đi, người anh em này tuyệt đối không lừa cậu.”
Sau khi trở về phòng mình, Hàn Đông cẩn thận đọc tư liệu của đạo diễn Lỗ, xem thêm vài bộ phim của ông, trong đó có một bộ vẫn còn thích, vừa xem liền xem đến nửa đêm.
Tắt máy tính, Hàn Đông không ngủ liền, mà nhắm mắt lại đi qua phòng Du Minh gõ cửa.
Một lúc lâu sau Du Minh mới kéo cái thân buồn ngủ đi mở cửa.
“Chuyện gì?”
Hàn Đông ngây ngốc hỏi: “Có phải tôi để gỗ của mình trong phòng cậu không?”
Du Minh vừa thấy trạng thái của Hàn Đông, còn tưởng là hắn mộng du, liền trả lời: “Không có”
“Không có ở đây? Không thể nào, tôi phải vào xem.”
“Nói không có là không có, cậu cút đi, tôi muốn ngủ …” Du Minh đuổi người.
Hàn Đông chợt mở mắt ra cười to: “Ha ha ha… tôi tới kiểm tra cậu thôi!”
“Cút!”
Phịch một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại trước mặt Hàn Đông.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Hàn Đông bị một cuộc điện thoại đánh thức.
“Anh Hàn, nên dậy rồi, nửa giờ nữa em đến dưới lầu đón anh.” Là một giọng nữ ngọt ngào.
Hàn Đông lập tức tỉnh ngủ: “Cô là ai?”
“Em là trợ lý của anh, hôm nay chính thức nhậm chức, nếu có chỗ làm sai, hi vọng anh Hàn bao dung em hơn.”
“Đương nhiên đương nhiên…”
Vừa nghe thấy giọng nói đã biết đây chính là một mỹ nữ, có thể không bao dung sao? Hàn Đông trong chớp mắt đã tỉnh như sáo, giống như cá chép uốn mình nhảy từ trên giường nhảy xuống, đánh răng rửa mặt xong thì hào hứng chạy xuống lầu.
Kết quả, người đứng trước cửa lại là Thẩm Sơ Hoa.
“Sao cô lại tới đây?” Hàn Đông chưa hết hi vọng nhìn quanh bốn phía.
Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Sơ Hoa lại cất lên: “Chẳng phải mới vừa gọi điện cho anh sao?”
Biểu cảm của Hàn Đông lúc đó tựa như ăn phải cớt.
“Tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô, van cầu cô cho tôi một con đường sống đi, có được không?”
Thẩm Sơ Hoa kiên định lạ thường nói với Hàn Đông: “Anh Hàn, rất nhiều thầy bói đều nói em biết cần cù, khôn khéo lanh lợi. Nghe nói anh cũng biết xem tướng, em cảm thấy anh nên xem trước một chút rồi hẳn quyết định.”
Hàn Đông quả thật biết xem tướng, nhưng với điều kiện là hắn chịu nhìn!
Cố nén cảm giác không khoẻ quét mắt nhìn Thẩm Sơ Hoa một cái, Hàn Đông lúc đó nổi lên có một loại xúc động muốn cắt cổ tay tự sát, bởi vì cô gái này không chỉ có mạng ‘thịnh vượng’, mà còn là quý nhân trong số mệnh của hắn!
Chỉ có thể cắn răng một cái, dậm chân một cái: “Được rồi, đi thôi!”
Hàn Đông đang trên đường đến trường quay, Phùng Tuấn ở đó đã bắt chuyện với đạo diễn Lỗ, thuật lại tình huống cơ bản của Hàn Đông cho ông nghe, còn nói: “Ý của Vương tổng là hi vọng cậu ta không chỉ rèn luyện được kỹ năng diễn xuất, mà phải sửa tật xấu nữa.”
Đạo diễn Lỗ vỗ vai Phùng Tuấn nói: “Yên tâm đi, bộ phim này rất đứng đắn, không bị tư tưởng quỷ thần gì ảnh hưởng đâu.”
Phùng Tuấn liên tục gật đầu: “Được, hi vọng chú có thể giúp cậu ta xây dựng loại ý thức này.”
“Ừ, vậy khi nào cậu ta đến?”
Phùng Tuấn nhìn nhìn đồng hồ: “Sắp rồi, tôi đây không quấy rầy mọi người quay phim nữa.”
“Được, có rảnh thì chúng ta cùng đi uống vài ly.”
Phùng Tuấn lên xe rồi còn nói vọng về phía đạo diễn Lỗ nói câu: “Làm phiền chú phải nhọc lòng.”
“Quản lí Phùng nói vậy là sao? Tôi còn phải cảm ơn các cậu đã đưa tới một diễn viên tốt cho tôi đấy chứ.”
Phùng Tuấn vừa rời đi, đạo diễn Lỗ lập tức thay đổi sắc mặt. Bà ngoại nó, ngay cả cậu cũng phải nói ngọt, thì thứ đưa tới cho tôi có thể là dạng gì chứ?
Lúc Hàn Đông tới trường quay, đoàn phim còn chưa bắt đầu làm việc, đạo diễn Lỗ vừa lúc đi vệ sinh, nên người tiếp đãi Hàn Đông là một vị chuyên gia đạo cụ thâm niên. Hai người đơn giản hàn huyên vài câu, thấy đạo diễn Lỗ vẫn chưa trở lại, vị chuyên gia đạo cụ liền dẫn Hàn Đông tới phòng làm việc của mình.
Hàn Đông vừa đi vào, liền bị một luồng gió huyết tinh đập vào mặt, trên kệ trưng bày một loạt ‘đầu’ ‘tay cụt’ ‘thi thể nát bét’ bằng silicon. Có những cảnh không thích hợp để người đóng liền dùng đống chi giả này thay thế.
“Thích nhỉ.” Hàn Đông cầm lấy một cái đầu của mỹ nữ đùa nghịch, chơi một hồi lại có loại xúc động muốn đưa xuống đũng quần, may là lời nói của vị chuyên gia đạo cụ kéo lực chú ý của hắn đi chỗ khác.
“Thích à? Thứ này cũng rất dọa người, buổi tối những ai một mình đi vào đây đều thấy lạnh gáy.”
Hàn Đông nhịn không được thổn thức: “Làm đồ trong nguyên một phòng này chắc tốn rất nhiều công sức lắm ha?”
“Uầy, nhưng khán giả bây giờ đều có khẩu vị nặng.”
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tiếng gọi ngọt ngào: “Anh Hàn, đạo diễn Lỗ đến đây.”
Vị chuyên gia đạo cụ kia vỗ vai Hàn Đông nói: “Người anh em, cậu rất may mắn.”
Hàn Đông cười một cái.
Trước đó hắn đã tìm hiểu về đạo diễn Lỗ, hơn nữa hắn có bản lĩnh xem tướng, hắn biết đạo diễn Lỗ là một người không câu nệ tiểu tiết, khá tuỳ tiện, quá mức câu nệ ngược lại sẽ tạo ra khoảng cách, vì thế không hề khách khí tặng cho đạo diễn Lỗ một cái ôm.
“Đạo diễn Lỗ, con rất sùng bái chú.”
Vốn dĩ đạo diễn Lỗ đã làm chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón một tên lưu manh, kết quả khi gặp Hàn Đông lại cảm thấy rất có duyên, cũng rất hợp tính mình.
“Tôi nghe nói cậu biết xem tướng!” Đạo diễn Lỗ trêu chọc nói.
Hàn Đông không hề kiêng dè gì, thoải mái thừa nhận: “Xem tướng, đoán mệnh, đoán chữ, coi bói, đặt tên… tùy chú chọn.”
Đạo diễn Lỗ cười ha ha: “Vậy cậu biết làm phép không?”
“Cái này con có thể thử xem.” Hàn Đông nói.
Đạo diễn Lỗ lập tức thu hồi nụ cười, túm Hàn Đông qua một bên nhỏ giọng nói: “Tôi không nói giỡn với cậu.”
Hàn Đông nói: “Con cũng không nói giỡn.”
Đạo diễn Lỗ lúc này mới yên tâm, sau đó thở dài: “Cách thức để quay phim kịnh dị trong lòng chúng ta đều biết rõ, loại phim này ‘âm khí quá nặng’, lúc trước đoàn phim cũng đã mời pháp sư đến làm phép. Hoặc là thắp hương, hoặc là mời Lạt Ma. Nhưng tính tình Vương tổng cậu cũng biết đó, tôi không dám, lúc trước không làm, nên cảm thấy không yên lòng, giống như tuổi thọ ngắn lại vậy.”
“Chú cứ yên tâm, đây là chuyện của con, còn Vương Trung Đỉnh á hả…” Hàn Đông toát ra khí khái đàn ông, chống nạnh nói: “Đừng chiều theo cái tật xấu kia của anh ta!”
Đạo diễn Lỗ như tìm được tri âm, lập tức nói: “Bây giờ còn có chế độ xét duyệt mới, bọn chú làm người sáng tác kịch bản, cũng rất ngột ngạt. Có đôi khi chú cũng muốn quay đến đâu hay đến đó, cuối cùng tự mình xem cũng được. Nhưng lại có người đầu tư là Vương tổng, chú cũng không dám quay.”
“Vương Trung Đỉnh là một tên thiếu đầu óc, giả vờ đứng đắn thôi!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện đến thẳng trường quay.
Bởi vì Hàn Đông mới đến, lại chưa thuộc kịch bản, đạo diễn Lỗ không để hắn cứ thế bắt đầu, mà dặn hắn ngồi một bên quan sát học hỏi.
Trong lúc đoàn phim đang quay một phân cảnh, có một nữ diễn viên bởi vì không nhịn nổi mà chớp mắt liền bị NG. Điều tối kỵ nhất trong lúc diễn cảnh quỷ là chớp mắt, bởi vì một khi diễn viên chớp mắt, khẩn trương của người xem liền biến mất.
“Đạo diễn, yêu cầu này của ông quá hà khắc rồi, trong thời gian dài như vậy là thách thức quá giới hạn, người bình thường căn bản không thể làm được.” Nữ diễn viên oán hận.