Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Trên Đường Cái Rất Nhiều Người Đang Nhìn, Thật Là Mất Mặt!
rên đường cái rất nhiều người đang nhìn, thật là mất mặt!
Giống như là có người cố ý chuẩn bị tốt mọi thứ, Úc Phi Tuyết thành công ra khỏi phủ từ cửa sau mà không gặp một người nào. Đi ra khỏi Tần phủ rẽ vào một khúc cong, Lãnh Dịch Hạo đang đứng trên một cầu đá nhỏ đợi nàng.
"Ồ, có mấy kẻ không phải nói muốn đi một mình sao?" - Úc Phi Tuyết lắc lư cái đầu nhỏ, cười tủm tỉm lại gần, giọng điệu chế giễu.
"Cũng có người vừa mới nói nàng nhất định không đi." - Lãnh Dịch Hạo dựa vào bên cầu đá lười biếng đáp lễ.
"Cho ngươi ngã chết luôn đi!" - Úc Phi Tuyết bị chạm đến điểm yếu, biến sắc, tức giận bỏ lại một câu, quay người muốn đi.
Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo lại có thể chính xác nắm lấy cánh tay nàng, sau đó tiện tay dùng sức kéo, Úc Phi Tuyết liền thành công biến thành cái nạng của hắn.
"Làm gì vậy làm gì vậy! Buông tay ra!" - Trên đường cái, có người đang nhìn!
"Buông tay rồi ai dẫn ta đi."
"Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!"
"Nàng là nương tử của ta, nàng không đi thì ai đi?"
"Ai là nương tử của ngươi! Mau buông tay ra! Đây là đường cái!" - rất nhiều người đang nhìn, thật là mất mặt!
"Mặc kệ bọn họ." - Dù sao hắn không nhìn thấy. Mắt không thấy tâm không phiền.
......
Phía sau hai người, hai bóng người đi theo bọn họ không xa không gần. Mỗi một dặm đường, lại có người thay phiên theo dõi, kịp thời báo cáo tình hình của Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết cho chủ tử.
Thiên Linh Sơn đúng là danh bất hư truyền, dọc đường đi, phong cảnh xinh đẹp, lúc mới bắt đầu, hai người còn có thể cãi nhau ầm ĩ, nhưng theo sơn đạo càng đi càng gập ghềnh, thời tiết quả nhiên cũng càng ngày càng lạnh lẽo, tuyết đọng trên mặt đất cũng càng ngày càng dày.
Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo đồng thời vận công ngự khí, nhưng Úc Phi Tuyết vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như cũ. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ Úc Phi Tuyết giúp đỡ Lãnh Dịch Hạo, trở thành Lãnh Dịch Hạo ôm lấy Úc Phi Tuyết.
Không còn hơi sức mà cãi nhau, bên trong một không khí băng hàn, hình bóng hai người đang ôm chặt lấy nhau đi lên đỉnh núi.
Thiên Khiếm Nhai, chỉ rộng có vài thước, dốc trượt xuống, trên có tuyết đọng, cực kỳ hiểm trở. Lãnh Dịch Hạo không nhìn thấy, Úc Phi Tuyết nhìn thấy, lại bị dọa chết khiếp.
Dưới này chính là hồ băng sao? Nhìn qua trắng xoá một mảnh, nếu không phải Tần Thế Viễn lúc trước có nói qua, nàng thật sự không biết phía dưới là một hồ nước.
Lãnh Dịch Hạo đột nhiên cầm lấy tay Úc Phi Tuyết
"Đừng nhìn xuống dưới, nhìn phía trước kìa."
Úc Phi Tuyết hít sâu một hơi, cầm tay Lãnh Dịch Hạo, cẩn thận đi về phía trước. Đột nhiên, trong một mảng trắng xóa trước mắt có một bụi hoa màu hồng, hết sức bắt mắt!
"Linh Diên Hủy!" - Úc Phi Tuyết vui sướng, giãy tay ra chạy về phía Linh Diên Hủy quý hiếm, cũng không lưu ý nên trượt chân một cái.
"A..." - cơ thể Úc Phi Tuyết rầm một cái, cùng với bông tuyết bay lả tả và nham thạch to to nhỏ nhỏ, lăn xuống dưới vách đá. Nham thạch rơi xuống ở phía trên Hồ băng, phát ra tiếng vang nặng nề, tạo nên vài lỗ hổng lớn sâu thẳm trên hồ băng.
Trên sườn núi, nham thạch sắc nhọn, Úc Phi Tuyết bám lấy chỗ nham thạch hơi nhô ra.
"Nha đầu, nàng sao rồi?" - trên vách đá truyền đến tiếng kêu lo lắng của Lãnh Dịch Hạo.
Úc Phi Tuyết rất muốn trả lời, nhưng trên mảnh nham thạch mà nàng đang bám lên tuyết đọng rất sâu, cái chỗ hơi nhô ra đó không thể chịu đựng được sức nặng của nàng, bàn tay nhỏ bé đang trượt dần từng chút từng chút xuống. Nàng sợ nói ra một câu thì sẽ ngã xuống.
Nàng cũng muốn tắm trong hồ băng! Trời ạ, mắt Lãnh Dịch Hạo lại không nhìn thấy, ai tới cứu nàng với!
"Nha đầu! Úc Phi Tuyết! Phi Tuyết!" - tiếng Lãnh Dịch Hạo càng ngày càng dồn dập, có thể nghe thấy hắn cũng rất lo lắng.
"Ta......" - Úc Phi Tuyết vừa mở miệng, tay trượt xuống dưới một tấc, Úc Phi Tuyết sợ tới mức lập tức im miệng, chân không ngừng tìm kiếm khắp nơi chỗ có thể đặt chân. Cuối cùng, nàng cũng tìm được một tảng nham thạch nhô ra.
Ngay lúc Úc Phi Tuyết vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên một bóng người từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống hồ băng.
Úc Phi Tuyết trợn mắt há mồm, Lãnh Dịch Hạo lại tự mình
Nương Tử Đừng Nghịch Nữa Nương Tử Đừng Nghịch Nữa - Lam Yên Hiểu Nguyệt