Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76
HI CON GÁI CỦA NIGHT SONG VÀ HAWK MAN Bước ra khỏi dòng sông, cô bé không nhận ra là mình đã bị cuốn trôi rất xa về phía nam, xa hơn rất nhiều nơi mà cô phải đến. Cô giũ nước ra khỏi người và tựa lưng vào một cây bạch đàn đen tupelo thân thiện, đợi đến khi bình minh lên xuyên qua những nhánh cây và đem lại cho cô chút ánh sáng.
Cô nhìn quanh quất. Không thấy có chút gì thân quen. Cô chớp mắt để cố gắng xác định phương hướng, để cố nhớ lại những gì mẹ cô đã dặn về cách tìm gặp Bà ngoại.
Hãy băng qua con sông này đến bờ bên kia và đi mãi cho đến khi con đến một nơi có nền đất rất mềm, nơi mà những dấu chân của con sũng đầy nước. Cứ tiếp tục đi thêm một lát nữa. Khi con thấy nơi mà những cây bách mọc lên ngay giữa dòng nước, nơi có những đám rêu rủ xuống như những tấm rèm dày đến nỗi chúng che hẳn ánh mặt trời, nơi mà đất dừng lại và hạ thấp xuống, ở đó con sẽ tìm thấy Bà ngoại.
Cô nhìn chăm chú quang cảnh phía trước mặt. Đối với một đôi mắt vô tình thì cảnh vật nơi đây cũng giống hệt như vùng xung quanh làng. Nhưng khi một cô gái lớn lên trong một khu rừng dày rậm thì cô biết rõ các loại cây, phân biệt được sự khác nhau và những điểm tương đồng của chúng. Những cây mà cô nhìn thấy ở vùng này thì không xa lạ với cô. Nhưng có quá nhiều khoảng trống giữa các thân cây. Ở đây, những cây thông, cây nhựa ruồi và cây đu có cánh không mọc sát vào nhau, cành nhánh của chúng không đan xen chặt vào nhau như những cây thông, cây nhựa ruồi và cây đu mà cô bé đã từng biết, tán của chúng trải ra rộng hơn, khoảng cách giữa các thân cây cũng rộng hơn. Cô ngước nhìn lên và chợt nhận ra là cô có thể thấy bầu trời rõ hơn so với cô từng nhìn thấy trước kia khi còn ở làng, bầu trời rộng mở và xanh trong. Rất rộng và rất xanh. Cô dang rộng hai tay và đặt lên da thịt mình. Trong một lúc, cô cảm thấy sung sướng.
Nhưng rồi khi cô nhìn xuống chân mình và nhận ra là nền đất ở đây cũng rất khác, cỏ ở đây mọc nhiều hơn và có ít lá thông nhọn hơn. Đất cũng chắc hơn so với nền đất mềm của vùng đầm lầy mà cô đã từng biết rõ. Cô nhìn quanh. Mình đang ở đâu?
Đây không phải là đường đưa cô đến khu rừng bách xa thẳm. Đây không thể là khoảnh đất tối tăm nơi hai con sông nhánh giao nhau. Mặt đất ở đây quá rắn chắc, cây cối thì mọc lưa thưa. Bầu trời thì quá rộng.
“Mình đang ở đâu?” cô tự hỏi.
Một ngàn năm sau. một con mèo lông xám với một mảng lông bạc cũng đang nhìn qua sông và cũng nêu ra một câu hỏi giống như vậy. Bên dưới, dòng nước đang cuộn chảy, tiếng nước rì rào khi cuồn cuộn chảy qua. Ở đây, ở đây và ở đây, giống như là dòng nước đang reo ca. Puck tự hỏi. Ở đây là đâu? Sabine, người chị sinh đôi của nó đang ở đâu? Ranger, người cha chó của nó đang ở đâu? Tổ ấm của nó dưới Gầm sàn ở về phía nào?
Nó xem xét câu trả lời của dòng sông. Ở đây, ở đây và ở đây, nó thì thầm đáp lại. Dòng sông đang châm chọc nó. Nó nhìn sang phía bờ bên kia. Nó phải vượt qua sông. Dù sao đi nữa, bằng cách nào đó, nó phải sang được bờ bên kia. Thật nhanh.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn