Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 77: Nhân Trung Lữ Bố (2)
L
ữ Bố giống như một con mèo đen nhẹ nhàng nhảy lên mình ngựa, rồi dùng một tay bắt lấy cây Họa Kích đang cắm dưới mặt đất. Nàng ta lạnh lùng nói:
- Chỉ là một võ tướng kĩ màu đỉ thôi mà cũng đòi khiêu chiến. Được rồi, ta đây sẽ chơi với ngươi.
Lữ Bố cầm Phương Thiên Họa Kích mà nhẹ như không, nàng vung Họa Kích, lập tức một vầng hào quang màu đỏ từ trên người của nàng bùng phát ra vầng hào quang màu đỏ, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện cũng lấp lánh bốn con chữ màu hồng “Nhân trung Lữ Bố”
Các tướng lĩnh của các lộ chư hầu đứng trên đài quan sát trông thấy cảnh tượng ấy không khỏi ngây người. Họ thắc mắc: Cô bé này có võ tướng kĩ … nhưng tại sao trên đầu lại có bốn chữ, lại có tên của cô ta nữa. Hơn nữa bốn chứ ấy nghĩa là gì đây. “Nhân trung Lữ Bố” là sao đây.
Ngay cả Tôn Vũ cũng cảm thấy bất ngờ, và kỳ quái, anh ta luôn phỏng đoán Lã Bố này là một võ tướng kĩ mạnh nhất trong thiên hạ cấp độ cũng phải màu vàng chứ chẳng ít. Nhưng tại sao Lã Bố giờ đây lại là võ tướng kĩ màu đỏ là sao. Có điều tên gọi võ tướng kĩ của Lã Bố cũng rất phong cách, có những bốn chữ cơ “nhân trung Lữ Bố”. Ngoài “Đại hiền lương sư” và “Tận diệt hoàng thiên” thì đây là lần thứ ba Tôn Vũ nhìn thấy trên đầu của võ tướng kĩ có bốn chữ mà lại còn có cả tên mình nữa.
“Đại hiền lương sư” và “Tận diệt hoàng thiên” đều là những võ tướng kĩ cấp độ màu ám kim, uy lực của bọn họ vô cùng khủng khiếp không ai địch lại được. Nhất là “Đại hiền lương sư” đúng là khuynh trời lệch đất. Nhưng còn Lữ Bố, tại sao “Nhân trung Lữ Bố” lại là màu đỏ thế kia. Cái này đúng là khiến người ta thắc mắc quá.
Lúc này trên đấu trường, Mục Thuận thấy đối thủ của mình cũng chỉ là một võ tướng kĩ màu đỏ cho nên trong lòng cũng an tâm một chút. Sau lần giáp chiến với Trương Liêu, nàng biết rõ thực lực của mình hơn và cũng biết sợ khi phải đối đầu với các võ tướng kĩ màu vàng rồi. Nàng thầm nghĩ: Lữ Bố này cũng chỉ là một võ tướng kĩ cấp độ màu đỏ mà thôi, tuy những con chữ trên đỉnh đầu nó có điểm lạ thường nhưng cũng không là vấn đề gì lớn cả. Võ tướng kĩ màu đỏ thì mãi là võ tướng kĩ màu đỏ mà thôi.
Mục Thuận quất ngựa, tiến thẳng tới trước mặt của Lữ Bố, hét lớn một tiếng “Thương tướng”. Võ tướng kĩ “thương tướng” đã được nàng ta phát huy tới tận chót, thương ảnh trùng trùng nhắm thẳng tới Lữ Bố.
Lữ Bố thì không nói không rằng, nàng ta điềm đạm, nhẹ nhàng giơ thương chống đỡ. Thương – kích chạm vào nhau, mà lại không hề phát ra bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Mục Thuận là người đã trải qua nhiều trận đánh thấy hiện tượng này thì lấy làm kì lạ lắm. Nàng ta thu thiết thương lại rồi đâm thẳng về phía Lã Bố.
- Ai dà! Vốn dĩ ta muốn cùng đùa chơi với ngươi một lúc nhưng ngươi ồn ào quá đi thôi.
Lữ Bố lại lạnh lùng nói;
- Mỗi lần xuất thương ngươi lại quát tháo, hò hét ầm ĩ khiến ta đây đau đầu ngứa tai quá đi mất.
Lúc này Mục Thuận đang đà tấn công, nhắm thẳng thương định đâm vào trực diện Lữ Bố nhưng nàng ta không hề né tránh mà tiện tay cầm cây Phương Thiên Họa Kích dài hai trượng ấy quét ngang qua, vỗ vào ngang hông của Mục Thuận. lập tức Mục Thuận rú len một tiếng quái dị. Một kích ấy đã đánh Mục Thuận văng ra khá xa, dễ phải đến chừng năm sáu trượng. Thân thể của Mục Thuận nặng nề rơi bịch xuống đất, không biết nàng ta còn sống hay đã chết nữa,
Quân lính từ trong doanh trại vội vàng chạy ra để khiêng cáng Mục Thuận trở về, xem chừng nàng ta đã không còn hy vọng cứu chữa nữa rồi.
Lúc này Lữ Bố lại lạnh lùng nói:
- Các ngươi yên tâm đi, nàng ta chưa chết đâu. Tỷ Tỷ của ta vẫn thường nói giết người là không tốt cho nên ta không giết nàng ta đâu, chỉ đánh bị trọng thương thôi.
Tướng lĩnh của mười tám lộ chư hầu đứng trên đài cao quan sất nãy giờ vô cùng bất ngờ về uy lực và cả cách hành xử của Lữ Bố.
Con mụ choi choi Viên Thuật nhìn thấy cảnh Mục Thuận thất bại như vậy liền nhảy xổ ra, đứng trên đài cao mà xỉa xói xuống:
- Hai quân giao chiến với nhau, tình hình căng thẳng nghiêm túc tới mức độ nào, vậy mà để cho con bé kia cứ ở đấy mà nói bậy nói bạ, làm loạn cả lòng quân. Có ai không, hãy mau mau đi bịt mồm con bé kia lại cho ta, nó chỉ là một võ tướng kĩ màu đỏ thôi, mà bọn phế vật các ngươi lại cứ thể nó ở ám quẻ trước cửa trại thế hả.
Mụ ta trước thì xỉa xói Lữ Bố, sau đó lại quay sang “cắn” chúng tướng của mình. Thật đúng là con mụ điên rồ, chỉ biết nói năng lảm nhảm, cắn bậy cắn bạ thử cho mụ ta xuất chiến thì sao chứ.
Lữ Bố nghe thấy nhìn thấy mụ Viên Thuật kia thì rất ngứa mắt. Trên khuôn mặt xinh xắn của nàng lộ ra vẻ khó chịu, bức xúc lắm. Nàng hướng về phía Viên Thuật hừ lạnh rồi nói:
- Con đĩ kia lắm mồm quá, mụ cứ ầm ĩ đi, tí nữa ta xông vào trại, ta cắt lưỡi mụ cho câm luôn.
Lúc này từ doanh trại của liên quân có một người lớn tiếng nói:
- Mạt tướng xin xung phong ra trận nghênh chiến.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì nhận ra đó chính là bộ tướng của Khổng Dung tên gọi Vũ An Quốc. Hôm qua tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến cảnh nàng dũng mãnh đại chiến với Trương Liêu, ai cũng thầm công nhận nàng đúng là một dũng tướng một hảo hán. Cho Khổng Dung đồng ý để nàng xuất chiến:
- Vũ tướng quân đi là tốt rồi, với bản lĩnh của ngươi việc đánh bại một võ tướng kĩ màu đỏ là chuyện dễ dàng thôi.
Vũ An Quốc gật đầu vâng lệnh, nàng cầm cây đại chùy cán dì quất ngựa xông ra trận.
Tôn Vũ thấy Vũ An Quốc lại xuất chiến, trong lòng rất lấy làm thắc mắc, anh ta tự hỏi: Sao? Cái này hình như có chút không hợp lý rồi? Tại sao Vũ An Quốc lại xuất chiến chứ nhỉ?
Để giải đáp thắc mắc này Tôn Vũ vội vàng nói với rô bốt thông minh NM01:
- Ngươi hãy xem lại giúp ta cuộc chiến tại Hổ Lao quan xem Vũ An Quốc này kết quả cuối cùng là như thế nào?
Rô bốt thông minh NM01 lập tức có báo cáo trở lại:
- Thưa chủ nhân, theo “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung có ghi lại rằng, trong cuộc chiến ở Hổ Lao quan này, Vũ An Quốc đã xuất chiến với Lữ Bố, hai bên giao đấu tới hơn mười hiệp, sau đó bị trúng một kích của Lữ Bố vào cổ tay và thất bại.
Tôn Vũ trong lòng “A” lên một tiếng đầy bất ngờ, thầm nghĩ: Kết cục của Vũ An Quôc trong “Tam quốc diễn nghĩa” không nên xảy ra lần nữa trong cái thế giới này. Mà ngay cả Lữ Bố cũng chỉ là một võ tướng kĩ màu đỏ mà thôi, như vậy theo đạo lý mà nói thì nàng ta không thể và không phải là đối thủ của Vũ An Quốc rồi.
Nhưng chỉ có điều … không hiểu tại sao trong mình lại cảm thấy mơ hồ, bất an thế này.
Lúc này Vũ An Quốc đã ra khỏi cổng doanh trại, nàng ta vung cây đại chùy xông trận, tiếng chùy xé gió vù vù như bão nổi. Trên người của nàng vầng hào quang lấp lánh, đồng thời hai chữ “chùy tướng” khởi phát huy hoàng. Nhìn Vũ An Quốc thật khí thế. Tuy người còn chưa tới nhưng sát khí của nàng đã ập tới ngay trước mặt của Lữ Bố rồi.
- Lần này là một võ tướng kĩ màu lam sao? Vậy thì ta lại chơi với ngươi một chút xem sao?
Lữ Bố nhìn thấy đối thủ của mình lần này là một võ tướng kĩ màu lam, nàng ta cảm thấy rất hứng thú nên cười nói chào mừng đối thủ.
Lữ Bố vẫn đang ngồi trên ngựa Xích Thố, nàng hít sâu một hơi, thân thể của nàng “phồng” lên một chút. Nói gì thì nói Lữ Bố cũng mới chỉ mời mười hai tuổi, thân thể cũng chưa có phổng phao, nở nang cho lắm, nhưng trên người nàng bây giờ đang mặc khôi giáp màu đen, nên đã phụ trợ không ít khí thế cho nàng, giúp cho một cô gái mới mười hai tuổi mà đã có khí thế uy phong lẫm lẫm của một vị đại tướng quân.
Lúc này vầng hào quang xung quang người Lữ Bố, bống nhiên lóe sáng, sau đó đột nhiên biến mất hoàn toàn thay vào đó là vầng hào quang màu xanh lam. Nói cách khác là chỉ trong nháy mắt, Lữ Bố đã từ một võ tướng kĩ màu đỏ mà biến thành một võ tướng kĩ màu lam rồi. Hơn nữa bốn chữ “Nhân trung Lữ Bố” trên đầu của nàng cũng chuyển sang màu xanh lam rồi.
Tất cả các tướng lĩnh và binh lính của mười tám lộ chư hầu khi chứng kiến sự “lột xác” dễ dàng như vậy ai cũng kinh ngạc lắm.
Tôn Vũ thì không hề ngạc nhiên lắm, trái lại anh ta rất bình tĩnh. Bởi vì Tôn Vũ đã dự đoán rằng Lữ Bố không phải và không thể chỉ đơn giản là một võ tướng kĩ màu đỏ như vậy. Tôn Vũ chỉ thắc mắc là tại sao Lữ Bố lại có thể biến đổi cấp bậc võ tướng kĩ dễ dàng như vậy. Chẳng lẽ nàng ta giống như xe ôtô có thể tiến lùi được hay sao
Lúc này Vũ An Quốc đang hung hăng vung cây đại chùy, nhắm thẳng vào Lữ Bố mà bổ xuống. Cây chùy cứ vù vù trong gió chứng tỏ uy lực của nó rất lớn.
Lữ Bố không thích ồn ào như vậy, nàng nói:
- Ồn áo quá đi mất, phiền phức quá đi mất. Giống hệt cái lũ bất lịch sự kia.
Thực ra Lữ Bố là một cô bé rất thích sự yên tĩnh, cho nên nàng rất ghét sự ồn ào, ầm ĩ.
Lữ Bố cũng đã xuất chiêu, Phương Thiên Họa Kích đã được huy động. Trái hẳn với các võ tướng khác khi xuất chiêu là kình phong vù vù, bão cuốn, đằng này Họa Kích của nàng lại không một tiếng động chặn đứng đại chùy của Vũ An Quốc. Tiếng xé gió ù ù của cây đại chùy đột nhiên tắt ngấm. Hai bên đã áp sát giao chiến. Tôn Vũ nói với Vũ An Quốc:
- Khi đánh nhau thì cứ đánh nhau thôi, đừng có gây ra tiếng động gì cả, nếu không ta đập ngươi chết ngay đấy.