Số lần đọc/download: 840 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:12:51 +0700
Chương 77: Chương 76. Tranh Giành Thêu Bức Tranh, Tỷ Muội Hoa, Dung Trở Mặt.
B
ùi Nguyên Hoa nhất thời khó thở, không kiềm lại, bỗng nhiên đứng bật dậy, thấy tất cả mọi người đưa mắt nhìn mình, lúc này mới bối rối. Nàng nhớ tới mục đích đến thư phòng hôm nay, cố gắng lấy lại bình tĩnh, cúi người nói: “Phụ thân, con bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, không biết có nên nói với phụ thân hay không?”
Nghe vậy, Trương Đức Hải lập tức nói: “Lão gia, tứ tiểu thư, đại tiểu thư, nô tài còn có việc phải xử lý, vậy xin cáo lui.”
Nô tài này vẫn gió chiều nào che chiều ấy, vừa rồi diễn trò ngồi xem náo nhiệt, giờ liền cáo lui? Trong lòng Bùi Nguyên Hoa cười lạnh, nhưng nàng không có lý do gì cản lại, chỉ có thể chờ sau khi hắn rời khỏi, mới do dự nói: “Chuyện này liên quan tới tam muội và tứ muội, con vốn không muốn nói, nhưng trái lo phải nghĩ, cảm thấy cần phải thông tri cho phụ thân. Vừa khéo tứ muội cũng ở đây, nếu lời tỷ có chỗ nào nhầm lẫn, mong tứ muội hãy góp ý.”
Nghe thấy chuyện liên quan tới Dung nhi và Ca nhi, Bùi Chư Thành hơi nhíu mày: “Chuyện gì?”
Bùi Nguyên Ca suy ngẫm, không cảm thấy mình có nhược điểm gì rơi vào tay Bùi Nguyên Hoa, liền mỉm cười hỏi: “Đại tỷ cứ nói, dù sao muội còn nhỏ tuổi, làm việc khó tránh khỏi có chỗ sơ sót, không chu toàn, đại tỷ phải thường xuyên nhắc muội mới phải” Nàng trước thừa nhận, lấy lý do còn nhỏ, bày tư thái khiêm nhường, nói “sơ sót không chu toàn” cũng là ám chỉ chuyện Lưu Hà vừa rồi, ngầm có ý chế giễu và đùa cợt.
Bùi Nguyên Hoa tất nhiên hiểu hàm ý trong câu nói đó, trong lòng thầm hận, trên mặt vẫn mang ý cười, nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là lúc ở Bạch Y am, Ngũ điện hạ từng tìm tứ muội nói chuyện, thật là có việc này?”
Muốn ấn tội danh vụng trộm cho nàng sao? dieenddafnleequysddoon
Bùi Nguyên Ca mỉm cười nói: “Mẫu thân bị thương, Ngũ điện hạ đến hỏi thăm, chỉ tiếc mẫu thân đã ngủ nên không tiện quấy rầy, muội đành phải cáo tội với Ngũ điện hạ, nêu tình trạng vết thương của mẫu thân, rồi nói thêm mấy câu với Ngũ điện hạ. Tỷ tỷ cũng ở đó sao? Sao muội lại không thấy? Tỷ cũng thật là, đã thấy muội mà cũng không gọi một tiếng, muốn núp để dọa muội sao?” Nàng cũng thầm mắng Bùi Nguyên Hoa lén lút bên cạnh, bụng dạ khó lường.
Nếu như người đó không phải Ngũ điện hạ, mà chỉ là dân đen bình thường thì Bùi Nguyên Hoa nhất định sẽ ghép Bùi Nguyên Ca và hắn với nhau, nhưng đây lại là Ngũ điện hạ? Hừ, vậy không phải quá tiện nghi cho ả tiện nhân này sao? Nếu phụ thân thật sự cho rằng ả có tình ý với Ngũ điện hạ, dựa vào sự sủng ái của phụ thân dành cho ả, nói không chừng thật sự sẽ tìm Ngũ điện hạ cầu hôn, vậy chẳng phải nàng mất cả chì lẫn chài sao?
Nghĩ tới đây, Bùi Nguyên Hoa vội cười nói: “Có thể là con nói quá nhanh khiến người khác hiểu lầm, muội chớ trách tỷ. Thực ra là muội và Ngũ điện hạ nói chuyện trong sân, đúng lúc tỷ nghỉ ngơi trong phòng, mơ hồ nghe Ngũ điện hạ nhắc tới tú đồ (tranh thêu) gì đó? Nói rằng Ngũ điện hạ nhờ tứ muội thêu bức tuyết liệp đồ gì đó? Lại nhắc tới tam muội đang thêu bức tranh đó. Tỷ nói một câu tứ muội đừng buồn, danh dự nữ nhi trong nhà quan trọng hơn, Ngũ điện hạ có thân phận như vậy, người đời lại thích dùng ngòi bút làm vũ khí, nếu lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người ta cho rằng tứ muội dựa thế quyền quý, không tốt đối với danh dự của muội!”
Vẻ mặt thân thiết, ánh mắt trong suốt, chỉ toàn ý yêu thương khoan dung, mười phần phong phạm đại tỷ.
Chỉ sợ không phải người khác cho rằng nàng dựa thế quyền quý, mà chính vị đại tỷ yêu thương quan tâm này nhận định như thế? Bùi Nguyên Ca mỉm cười, lúc ở Bạch Y am, Bùi Nguyên Hoa vì bốn chữ "đãi tuyển lạc tuyển" phá hỏng việc lớn, khi đó nàng đã thấy được, vị đại tỷ mặt ngoài đoan trang rụt rè này, trên thực tế tham luyến quyền thế gần như điên cuồng. Chẳng trách không lấy chuyện nàng dây dưa với Ngũ điện hạ để ẩn ý, mà chỉ nhắc đến nàng ham thế quyền quý, sợ buộc nàng với Ngũ điện hạ sẽ có chuyện gì sao?
Nhưng Bùi Nguyên Hoa nhắc tới việc này, chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy?
Dựa vào tính tình của nàng ta, ham thích quyền thế, sau khi lạc tuyển sao có thể không tìm đường khác? Lại nhắc tới Ngũ điện hạ và tú đồ… Chẳng lẽ sau khi đãi tuyển thất bại, nàng ta chuyển mục tiêu lên người Ngũ điện hạ? Vậy quá thú vị rồi! Bùi Nguyên Ca cười vô tình: “Thì ra đại tỷ muốn nói chuyện này. Ngày đó muội và mẫu thân vốn đến mấy cửa hàng hồi môn kiểm tra sổ sách, đúng lúc gặp Ngũ điện hạ tới mua chỉ thêu, sau đó Ngũ điện hạ nói muốn thêu một bức tuyết săn đồ, muội vốn đã chối từ nhưng Ngũ điện hạ giận dữ bỏ lại tú đồ rồi đi. Lúc ấy mẫu thân, tam tỷ còn có chưởng quầy đều ở đó, phụ thân gọi tới hỏi sẽ biết.”
Phen giãi bày này, nhất thời phủi sạch mọi chuyện.
Đầu tiên, nàng và Ngũ điện hạ chỉ tình cờ gặp nhau trong cửa hàng, lại là cửa hàng bán chỉ thêu. Ngũ điện hạ tới mua chỉ thêu, đương nhiên là vì bức tranh thêu, như vậy nhờ người thêu bức tuyết săn đồ là chuyện bình thường. Chẳng qua cùng lắm để người ta cảm thấy Ngũ điện hạ ỷ thế hiếp người, coi tiểu thư Bùi phủ như tú nương, không trách tội đến người Bùi Nguyên Ca.
Tiếp đó, lúc ấy ở đó còn có Thư Tuyết Ngọc, Bùi Nguyên Dung và chưởng quầy, vậy dù thế nào cũng không thể là vụng trộm hay tặng nhận. Nàng lại nhất quyết cự tuyệt, về tình về lý mà nói, nàng không hề có mảy may sai lầm trong chuyện này.
Bùi Chư Thành gật đầu: “Nhưng vì sao bức tú đồ đó lại do Dung nhi thêu?”
“Lúc ấy Ngũ điện hạ bỏ lại tú đồ rời đi, con không biết nên làm gì, tam tỷ nhặt lên tú đồ lên nói chuyện này giao cho tỷ ấy xử lý là được. Con nghĩ tam tỷ đã nói như vậy tức làm có biện pháp ứng đối, bởi vậy không để ý nhiều nữa.” Bùi Nguyên Ca đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Vũ Hoằng Triết và Bùi Nguyên Dung, lại có chút sợ hãi nói: “Phụ thân, có phải con làm gì sai không? Chuyện này nghiêm trọng lắm sao? Có phải con lại gây họa lớn rồi?”
Trong đôi mắt trong suốt hiện lên nét ngây thơ khờ dại, mông lung khó hiểu.
“Không sao, Ca nhi không làm gì sai cả. Chẳng qua, con nên báo chuyện này cho phụ thân sớm mới đúng, đã là chuyện liên quan tới hoàng thất, đều phải ứng đối cẩn thận, không thể mảy may xem thường.” Bùi Chư Thành sờ sờ tóc của nàng, chỉ điểm nàng, trong giọng nói lại không hề có ý trách cứ. Một bức tú đồ, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chỉ là không biết hành động lần này của Ngũ điện hạ có ý gì. Chuyện chưa rõ ràng, Ca nhi còn nhỏ tuổi đã biết phải từ chối, sao Dung nhi lớn tuổi lại hồ đồ như vậy, tự mình thêu tuyết liệp đồ cho Ngũ điện hạ?
Hay là Dung nhi có suy tính khác?
Bùi Nguyên Ca nhu thuận gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Con sẽ nhớ kỹ, về sau nhất định làm việc cẩn thận.”trang@dđlqđ@bubble editor
Bùi Chư Thành gật đầu hài lòng, giương giọng nói: “Người đâu, đi gọi tam tiểu thư tới. Nhớ kỹ, bảo nó mang theo tuyết săn đồ cùng đến đây!”
Nghe Bùi Nguyên Ca chỉ vài ba câu thoái thác tất cả trách nhiệm, vừa cải trang dáng vẻ khờ dại ngây thơ lừa bịp phụ thân, mà phụ thân lại bị bộ dáng này của ả che mắt. Bùi Nguyên Hoa hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm khó dễ. Nàng lạc tuyển, không còn hy vọng được làm quý nhân, khó có được cơ hội này, có thể liên lạc với Ngũ điện hạ,mặc dù đánh cuộc trên người hoàng tử có chút mạo hiểm, nhưng Ngũ điện hạ là con trai trưởng của Hoàng hậu, tất cả huynh trưởng phía trên đều chết yểu, thế lực gia tộc phía sau mở rộng, khả năng lên ngôi tính vẫn rất cao. Huống chi Ngũ điện hạ còn trẻ, ngươi trẻ tuổi có tình cảm mãnh liệt, tương lai cũng sẽ đặc biệt nhớ tình xưa. Nếu nàng có thể kết thân với Ngũ điện hạ, lung lạc được lòng của hắn, tương lai có lúc một bước lên mây.
Nhỏ mà không nhịn sẽ loạn mưu lớn, không thể bởi vì tình cảm nhất thời, hủy diệt tiền đồ một đời.
Bùi Nguyên Hoa nghĩ, dằn xuống tức giận, duy trì dáng vẻ cơ trí điềm tĩnh bình thường, chờ Bùi Nguyên Dung đến.
Một lát không lâu lắm, Bùi Nguyên Dung bị truyền tới. Đi theo sau là đại nha hoàn Tương Ngọc, cùng hai nha hoàn nâng bộ bình phong thêu tuyết liệp đồ kia. Vào cửa hành lễ với mọi người xong liền biết điều rời khỏi, chỗ quan trọng như thư phòng không phải là chỗ nha hoàn bọn họ có thể tùy tiện ra vào.
Bùi Nguyên Dung mặc một bộ áo dài thêu mẫu đơn đính bảo thạch xanh, ở dưới mặc váy màu xanh dương, trên đầu đeo một cây trâm vàng phượng hoàng ngậm châu to, nét mặt hớn hở, không còn một chút kinh sợ hoàng hốt nào của tối hôm qua. Đột nhiên phụ thân phái người kêu nàng tới thư phòng, lại cố ý chỉ đích danh muốn mang theo Tuyết liệp đồ, chắc ông đã biết chuyện Ngũ điện hạ nhờ nàng thêu nên muốn hỏi tường tận. Trang@d#d#l#q#d@bubble
Ngũ điện hạ kim tôn ngọc quý ( chỉ địa vị cao quý xa hoa) lại coi trọng nàng, nói vậy có lẽ nàng sẽ nhanh chóng bay lên ngọn cây thành phượng hoàng rồi.
Phụ thân cũng sẽ cao hứng vì nàng? Mặc dù trước đây sủng ái nghiêng về tiện nha đầu Bùi Nguyên Ca, nhưng mà sau này người được sủng ái nhất trong phủ, chắc chắn là Bùi Nguyên Dung nàng, với lại sau này người gả tôn quý nhất cũng là Bùi Nguyên Dung nàng, những người còn lại đều phải đứng sang bên cạnh!
“Phụ thân truyền con tới có chuyện gì sao?” Bùi Nguyên Dung nũng nịu hỏi, nửa là khó xử nửa là đắc ý.
Thấy bộ dáng này của nàng, Bùi Chư Thành nhất thời nhíu mày, mặc kệ dụng ý của Ngũ điện hạ là gì, nhìn dáng vẻ này của Dung nhi rõ ràng đã động tâm tư không nên động, nếu như vậy ý tứ nàng nhận tuyết săn đồ để tự mình thêu cũng rất rõ ràng rồi. Đứa nhỏ này sao lại nông cạn như vậy, không có chút đoan trang rụt rè như Ca nhi hay phong thái quý phái như Hoa nhi? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Bùi Chư Thành vẫn muốn chứng thực: “Ta nghe nói Ngũ điện hạ nhờ con thêu một bức tuyết săn đồ, cho nên gọi con qua đây hỏi một câu, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Quả nhiên!
Nàng đoán không sai chút nào, chính là vì chuyện tuyết liệp đồ! Bùi Nguyên Dung tâm hoa nộ phóng*, vân vê góc áo, guơng mặt trắng noãn từ từ xao động dần dần đỏ ửng, khẽ nói: “Cũng không có gì, chỉ là con tình cờ gặp Ngũ điện hạ trong cửu hàng của mẫu thân. Ngũ điện hạ rất coi trọng con, nói vài câu đã nhờ con thêu tấm săn tuyết đồ cho ngài ấy. Con nghĩ Ngũ điện hạ là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng hậu, không mấy khi mở lời nhẹ nhàng điềm đạm nhờ con như vậy, nếu như con chối từ, chẳng phải là làm bẻ mặt Ngũ điện hạ hay sao, nên đã nhận lời. Đến nay tuyết săn đồ đã sắp thêu xong, con đang định bẩm báo phụ thân, không ngờ phụ thân lại hỏi trước rồi.”
*: mở cờ trong bụng, cực kì vui mừng sung sướng.
Những lời này có chút giống với Bùi Nguyên Ca nói, Bùi Nguyên Hoa suy tư.
Xem ra thật sự Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Dung tình cờ gặp Ngũ điện hạ trong cửa tiệm nhưng tú nương trong cung hơn ngàn vạn, tại sao Ngũ điện hạ vừa gặp Bùi Nguyên Dung lại nhờ nàng ta thêu? Nếu tú đồ có tác dụng đặc biệt cho nên không muốn nhờ tú nương trong cung, vậy cũng phải tìm Bùi Nguyên Ca có kỹ năng thêu xuất sắc hơn mới đúng, vì sao cuối cùng lại rơi vào trong tay Bùi Nguyên Dung? Nhớ lại nội dung đối thoại giữa Ngũ điện hạ và Bùi Nguyên Ca lúc ở Bạch Y am, trong lòng Bùi Nguyên Hoa thầm nghĩ, chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca diễn trò lạt mềm buộc chặt? Đầu tiên là chối từ thêu đồ, sau đó lại làm bộ như vô tâm với Ngũ điện hạ?
Tục ngữ nói đúng, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được, trái lại Bùi Nguyên Ca am hiểu sâu sắc bí quyết đó.
Nhưng mà nàng ta vẫn tính sót một điểm! Bùi Nguyên Hoa mỉm cười, Ngũ điện hạ thân là hoàng tử, thân phận vô cùng tôn quý, ngươi diễn trò dục cự hoàn nghênh* cũng thôi, lại dám trắng trợn cự tuyệt Ngũ điện hạ, đó mới thật sự là muốn chết! Chỉ có điều nếu Ngũ điện hạ đã hỏi bức tú đồ này tức là rất coi trọng, nếu nàng có thể thêu thật đẹp cho Ngũ điện hạ, chắc chắn sẽ có địa vị trong lòng Ngũ điện hạ, dễ dàng thu hút sự chú ý của hắn.
(*): giả bộ cự tuyệt nhưng cuối cùng cũng hoan nghênh.
Chỉ cần có cơ hội đó, sau này có thể ngẫu nhiên gặp vài lần, tin rằng dựa vào tài mạo (tài hoa và dung mạo) phẩm cách của nàng, nhất định Ngũ điện hạ sẽ động lòng.
Ngày ấy trong thọ yến ở Ôn phủ, nàng bị Bùi Nguyên Ca đoạt mất nổi bật, thua đấu họa, nếu không khi đó nàng nhất định có thể thu hút sự chú ý của Ngũ điện hạ. Chẳng qu … Bùi Nguyên Hoa nhớ lại tình hình ngày đó, cho dù hôm đó Bùi Nguyên Ca đấu họa thắng, nổi trội hơn, nhưng lúc Ngũ điện hạ nhìn về phía nàng cũng lộ ra ý kinh diễm. Chỉ tiếc khi đó lòng của nàng đều đặt vào cuộc tuyển tú, sớm biết như vậy, lúc ấy nên ám chỉ với Ngu điện hạ mới đúng.
Được rồi, bây giờ vẫn chưa muộn, chỉ cần có thể đoạt được bức tú đồ này, để Ngũ điện hạ hiểu được tâm ý của nàng thì tốt. dieenddafnleequysddoon
Bùi Nguyên Ca đoán được tâm tư của Bùi Nguyên Hoa, cố ý không nói đến chuyện Diệp Vấn Khanh. Nàng vốn đang lo Bùi Nguyên Dung sẽ lỡ miệng nói ra, không ngờ Bùi Nguyên Dung thật sự cho rằng Vũ Hoàng Triết có ý coi trọng nàng ta, hoàn toàn quên mất lúc ấy còn có người đẹp Diệp Vấn Khanh bên cạnh, cũng đã quên bức tú đồ này vốn là của Diệp Vấn Khanh… Chờ chút, tú đồ của Diệp Vấn Khanh? Dựa vào tính tình của Diệp Vấn Khanh, hẳn phải thích thêu hoa cỏ mới đúng, tại sao lại muốn thêu tuyết săn đồ?
Trong lòng Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nổi lên nghi ngờ, không nhịn được đưa mắt nhìn hình vẽ Bùi Nguyên Dung mang tới.
Trên trang giấy cảnh đẹp tinh tế, rừng cây Tùng đứng thẳng, tuyết đọng dày trên đỉnh, điêu tàn xơ xác, hình tượng thê lương và xa xăm. Mà trong vùng điêu tan xơ xác này lại có một người cưỡi ngựa bờm vàng, giương cung lắp tên, nhắm ngay một con bạch hổ cách đó không xa, áo choàng màu đen đón gió tung bay, lộ ra y phục cưỡi ngựa đỏ thẫm và đoạn gấm đỏ cột tóc trên đầu. Cả bức họa đa số đều màu đen, cây cọ, bụi đất và vân vân màu tối, chỉ có góc y phục và băng gấm trên đầu người cưỡi ngựa là màu đỏ thắm tươi đẹp. Loại đối lập mãnh liệt nà khiến cho toàn bộ bức tranh lập tức sáng rõ lên.
Mà người cưỡi ngựa kia rõ ràng là hình ảnh trung tâm, tuy đưa lưng về phía mọi người, không nhìn thấy dung mạo, nhưng phóng ngựa săn hồ (cáo), khí thế khoa trương và phóng khoáng, vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Y phục đỏ, gấm đỏ, đi săn trong tuyết, còn có khí thế cưỡi ngựa kia kia …
Trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, mơ hồ mới nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ Diệp Vấn Khanh muốn tặng săn tuyết đồ này cho Vũ Hoằng Mặc? Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, bức tranh này thê lương và phóng khoáng, cũng không phải phong cách mà tiểu thư được nuông chiều như Diệp Vấn Khanh yêu thích, ngược lại rất xứng với Vũ Hoằng Mặc. Diệp Vấn Khanh coi trọng nó như vậy, để thêu cảnh tuyết rơi mà chạy khắp kinh thành tìm sợi chỉ Ngọc lâu điểm thúy. Ngoại trừ Vũ Hoằng Mặc, ai có thể khiến nàng ta làm như vậy?
Nếu tuyết săn đồ này đúng là Diệp Vấn Khanh tặng cho Vũ Hoằng Mặc thì mọi chuyện càng trở nên thú vị rồi.
Khóe miệng Bùi Nguyên Ca thoáng cong lên ý cười, quyết định sẽ không tham gia vào chuyện này nữa, mặc cho Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung giằng co nhau.
Đột nhiên nàng dừng ánh mắt trên bức tuyết săn đồ, mâu quang trầm tĩnh, bỗng nhiên lại lộ ra ý cười. Mọi cử chỉ đó đều rơi vào trong mắt Bùi Nguyên Hoa, suy bụng ta ra bụng người, nàng ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Bùi Nguyên Ca chắc chắn có ý với Ngũ điện hạ, chẳng qua là dục cự hoàn nghênh, có lẽ lúc này ả muốn cho Ngũ điện hạ chút ngon ngọt, quyết định tự mình thêu bức tranh này rồi. Nhưng hôm nay Bùi Nguyên Hoa nàng khơi ra chuyện này, không phải để làm đồ cưới cho Bùi Nguyên Ca đâu (ý nói mai mối). Kể cả Bùi Nguyên Ca thêu thùa tuyệt trác, nhưng đợi lát nữa chỉ cần phụ thân hỏi chủ ý, nàng…
Suy nghĩ trước sau, xác định không có sơ hở, lòng Bùi Nguyên Hoa rốt cục tạm lắng xuống.
“Hồ đồ!” Xác định Bùi Nguyên Dung thật sự nảy sinh tâm tư như vậy, Bùi Chư Thành không khỏi giận dữ. Tú đồ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ đang tranh đấu ác liệt, ông chưa bao giờ muốn tham gia vào cuộc chiến tranh ngôi vị này, lập trường vẫn luôn trung lập, nhưng nếu Dung nhi thật sự có ý muốn dây dưa với Ngũ điện hạ gây ra ồn ào, vì suy nghĩ cho thanh danh của Dung nhi, ông chỉ có thể gả nó cho Ngũ điện hạ. Có lớp quan hệ thông gia này, cho dù ông có giữ trung lập thì cũng sẽ bị coi là phe phái của Ngũ điện hạ.
Chưa nói đến vị Ngũ điện hạ này có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế vào tay hay không, chỉ nói đến tính tình của hắn dối trá cao ngạo, không xứng kết duyên với con gái của ông!
Sao Dung nhi lại u mê đến như vậy? trang@d#d#l#q#d@bubble
“Bùi Nguyên Dung, con vẫn là cô nuơng chưa lấy chồng, vội vàng thêu tranh cho Ngũ điện hạ thế này, con có nghĩ tới sau khi chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nói như thế nào, nhìn con như thế nào hay không?Hơn nữa Ngũ điện hạ là nhân vật thế nào, là người để con có thể dính vào sao?” Một chút tâm cơ cũng không có, nếu như thật sự thành người của Ngũ điện hạ, chỉ sợ sớm bị ăn cả da lẫn thịt! Bùi Chư Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con quay về Thải Vi viện cho ta, suy nghĩ cẩn thận lời nói của ta, rồi suy nghĩ cho kỹ việc làm của mình, cắt đứt hết những tâm tư không nên có đó của con đi, không suy nghĩ thông suốt không cho phép ra khỏi viện!”
Nói xong, ông liền kêu người mang Bùi Nguyên Dung xuống, ra lệnh trông coi nàng cho tốt.
Dung nhi càng ngày càng không ra gì, còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì sẽ gặp chuyện rắc rối, cũng không biết rốt cục Chương Vân đã dạy thế nào, sao chút xíu kiến thức và khí độ cũng không có? Lại chỉ học được tính hẹp hòi, hư vinh nông cạn, dám lấy động chú ý lên người hoàng tử! Bùi Chư Thành nghĩ tới là thấy đau đầu, phải tìm một ma ma trong cung đến dạy cho nó cách đối nhân xử thế mới được.
“Phụ thân đừng tức giận, cẩn thận tổn thương thân thể!” Theo giọng nói mềm mại của Bùi Nguyên Hoa, một ly trà thơm đưa đến trước mặt, Bùi Chư Thành nhận lấy trà thơm, uống một ngụm, nhìn con gái lớn đoan trang thông tuệ, lại nhìn con gái nhỏ nhạy bén rụt rè, trong lòng rốt cục có chút an ủi, không tồi, còn có Ca nhi và Hoa nhi, Xảo nhi tuy hơi chậm chạm nhưng cũng là một người yên phận thành thật: “Ôi, Hoa nhi, nếu Dung nhi có thể hiểu chuyện bằng một nửa của con thì tốt rồi! Nhưng dù sao các con cũng là tỷ muội ruột thịt, có thời gian con đi khuyên bảo giảng giải nó nhiều hơn, ta thấy tâm tư nó càng ngày càng không đoan chính rồi!”
“Con biết ạ!” Bùi Nguyên Hoa nhẹ nhàng đáp: “Chỉ là, trước mắt còn tấm tuyết săn đồ này nên làm gì bây giờ?”
Nghĩ đến đối phó tuyết săn đồ gây tai họa, Bùi Chư Thành liền cảm thấy đau đầu.
“Đều tại con gái không tốt, con gái không biết chuyện bức tranh này liên quan trọng đại như vậy, sớm biết như vậy, lúc trước con gái khước từ triệt để Ngũ điện hạ mới phải” Không đợi Bùi Nguyên Hoa chụp tội danh cho nàng, trước Bùi Nguyên Ca tự mình nhận thức sai lầm. Rõ ràng, chiêu đánh đòn phủ đầu này với phụ thân mà nói dùng hết sức tốt, ông ấy có thể tha thứ các con gái phạm sai lầm, nhưng rất khó tha thứ các nàng phạm sai lại không nhận sai. “Không bằng, chúng ta đưa bức tranh thêu này trở về, cứ nói tài nghệ vụng về, không dám nhận làm?”
Bùi Chư Thành còn chưa nói chuyện, Bùi Nguyên Hoa liền chặn lại nói: “Như vậy không tốt lắm đâu? Nếu như ban đầu đã chối từ rồi, cũng thôi đi, bây giờ bức tranh thêu này đã ở trong phủ mấy ngày nay, lại trả về, khó tránh chọc giận Ngũ điện hạ. Nếu Ngũ điện hạ cho rằng Bùi phủ chúng ta coi thường hoàng tử, cố ý trêu đùa ngài ấy, trong lòng ghi hận lên phụ thân, vậy mới thật sự không xong.” Nếu như bị đưa trở về, làm sao còn có cơ hội của nàng?
Bùi Chư Thành gật đầu, hiển nhiên tán thành theo như lời Bùi Nguyên Hoa.
“Vậy không có biện pháp, nếu nhận làm, cũng chỉ có thể thêu ra thôi.” Bùi Nguyên Ca thở dài, đứng dậy lấy bức tranh Bùi Nguyên Dung thêu sắp xong ra, nhìn những đường thêu sứt sẹo này, lắc đầu, nói: “Tam tỷ tỷ này thêu cũng rất không cẩn thận, đừng nói Ngũ điện hạ tôn quý như vậy, cho dù là người nhà quan lại bình thường,chỉ sợ cũng không vừa mắt. Nếu như đưa đến quý phủ Ngũ điện hạ, ngược lại thêm thật sự định tội danh coi thường hoàng tộc. Phụ thân, xem ra chỉ có con gái bắt tay vào thêu, này con gái trở về chuẩn bị sợi tơ và khung thêu.”
Đương nhiên nàng không thật lòng muốn thêu bộ tuyết săn đồ này, không nói sau cùng bức tranh thêu này rơi vào trong tay Ngũ điện hạ hay là Cửu điện hạ, đều không phải mong muốn của nàng.
Bùi Nguyên Ca nói như vậy, chỉ là bố trí cái bẫy cho Bùi Nguyên Hoa, đánh cuộc nàng ta nhất định sẽ cản trở nàng.
Quả nhiên, nàng còn chưa đứng dậy, Bùi Nguyên Hoa liền lắc đầu nói: “Tứ muội muội đừng nóng vội, bức tranh thêu này do muội tới thêu cũng không tốt.” Trong lòng lại đang khinh thường, quả nhiên là suy nghĩ rắp tâm thấy người sang bắt quàng làm họ! Quay đầu giải thích với Bùi Chư Thành nói, “Phụ thân, Ngũ điện hạ đại biểu cho hoàng thất, tất nhiên chúng ta không thể thất lễ, nhưng cũng không thể quá dựa thế rồi. Kỹ thuật thêu của Tứ muội muội tất nhiên tốt, nhưng chính là thật quá tốt, nếu như bức tranh thêu này bị người ta thấy, nghe nói là Tứ muội muội thêu, chẳng những trở ngại đối với thanh danh của tứ muội muội, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy Bùi phủ chúng ta cố ý dựa thế Ngũ điện hạ, vậy mới khiến dòng chính nữ tỉ mỉ thêu bộ tuyết săn đồ này cho Ngũ điện hạ.”
Hừ, muốn xuất sắc ở trước mặt Ngũ điện hạ, nằm mơ đi!
“Hoa nhi nói có lý, chuyện này Ca nhi đừng tham gia.” Khi một chuyện Trấn quốc phủ từ hôn, danh dự Ca nhi dĩ nhiên bị hao tổn, Bùi Chư Thành không cần nàng lại có chút tổn thương, “Hoa nhi con phân tích rất đúng, theo ý kiến của con, bức tranh thêu này, phải xử trí như thế nào mới tốt?”
Thấy ngăn cản Bùi Nguyên Ca, mà phụ thân lại dường như toàn bộ nghe ý kiến của mình, trong lòng Bùi Nguyên Hoa mừng rỡ, ra vẻ do dự nói: “Tứ muội muội, lúc đó khi Ngũ điện hạ để lại bức tranh thêu này, nói như thế nào? Muội có thể nói chuyện ban đầu một lần cho tỷ hay không?”
Bùi Nguyên Ca nhớ lại một lát, nói: “Ngũ điện hạ nói, vậy thì phiền toái Bùi tam tiểu thư rồi!”
“Vậy thì dễ xử lý rồi!” Cho rằng chuyện cũng thuận lợi như chính mình nghĩ đến, Bùi Nguyên Hoa vỗ tay tán thưởng nói, vẻ mặt vui mừng, “Ngũ điện hạ nói, bức tranh thêu phiền toái Tam muội muội, nhưng lại chưa nói nhất định phải là Tam muội muội hoặc là tiểu thư Bùi phủ chúng ta tự tay thêu ra. Theo ý kiến của con gái, không bằng chúng ta ra bên ngoài tìm một tú nương kỹ thuật thêu xuất sắc, lấy bức tranh thêu này ra. Cứ như vậy, cũng không làm trái ý Ngũ điện hạ, cho dù Ngũ điện hạ muốn trách tội, chúng ta cũng có thể nhận, nói là kỹ thuật thêu của Tam muội muội không tốt, bởi vì nhiều lần trục trặc, mới tìm tới tú nương giỏi thêu ra. Cho dù sau này bức tranh thêu này truyền đi ra ngoài, người khác hỏi, cũng là tú nương thêu ra không trở ngại với danh dự Bùi phủ chúng ta, cứ như vậy, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?”
Đương nhiên nàng muốn tự tay thêu ra bộ tuyết săn đồ này vì Ngũ điện hạ, nhưng trời sinh tính Bùi Nguyên Hoa cao ngạo, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, nhưng muốn nói tới kỹ thuật thêu, nàng cũng khinh thường học, chỉ sợ so với Bùi Nguyên Dung còn không bằng. Lại không muốn để cho Bùi Nguyên Ca khoe khoang, biện pháp tốt nhất, chính là tìm tú nương bên ngoài. Đương nhiên, đến lúc đó nàng vẫn muốn động chút tay chân ở trên bức tranh thêu, làm cho Ngũ điện hạ biết chỗ tốt của nàng, từ bức tranh thêu sinh ra lòng hiếu kỳ với nàng.
Đến lúc đó, chính là cơ hội của nàng rồi.
Hơn nữa, nàng cũng tin tưởng, bởi vì nàng giúp đỡ Ngũ điệ hạ, lại thêm ưu thế bản thân Ngũ điện hạ, nhất định có thể đoạt được thái tử vị, tiến tới đăng cơ làm hoàng đế. Đến khi đó, nàng đã là sủng phi, lại là mưu sĩ, đã có sủng ái, lại có công lao, củng cố địa vị, chỉ sợ có lẽ cao hơn nhiều so với đãi tuyển, muốn đoạt được hậu vị thì càng thêm dễ dàng. Nói ra như vậy, trái lại con đường còn tốt hơn so với đãi tuyển!
Bùi Nguyên Ca mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Hoa, im lặng không nói.
Chỉ từ bề ngoài mà nói, tìm tú nương tới thêu ra bộ tuyết săn đồ này, đúng như lời Bùi Nguyên Hoa nói, vẹn toàn đôi bên, là biện pháp tốt nhất. Chẳng qua, nàng cũng không tin Bùi Nguyên Hoa sẽ đơn thuần là vì giải vây cho Bùi phủ, tám phần muốn động tay chân ở bên trong, bày ra được tài năng của nàng.
Thôi được, tùy nàng ta thôi!
Trái lại Bùi Nguyên Ca rất muốn nhìn một chút, Bùi Nguyên Hoa sử dụng tay chân động chạm bức tranh thêu, nếu mượn tay Diệp Vấn Khanh, đưa đến trong tay vị tổ tông Vũ Hoằng Mặc kia, sẽ gây ra sóng gió gì tới? Nghĩ tới tính tình Vũ Hoằng Mặc ác liệt như vậy, và bản lĩnh trêu chọc người, đột nhiên Bùi Nguyên Hoa cảm thấy, chủ ý này rất tuyệt vời! Để vị tổ tông Vũ Hoằng Mặc kia và xà mỹ nữ Bùi Nguyên Hoa này cứ lăn qua lăn lại với nhau đi, chắc chắn tới lúc đó nhất định rất đặc sắc.
E rằng, vẫn còn có một người Diệp Vấn Khanh … dieenddafnleequysddoon
Ngẫm lại loại tình cảnh này, Bùi Nguyên Ca cũng nhịn không được muốn thời gian trôi qua mau chút, để cho bức tranh thêu này nhanh chóng thêu xong.
Bùi Chư Thành suy nghĩ nhiều lần, cũng cảm thấy chủ ý mà Bùi Nguyên Hoa ra là vẹn toàn đôi bên, đã có thể bảo vệ thanh danh Bùi phủ, ở bên ngoài có thể không đắc tội đến Ngũ điện hạ và gia tộc phía sau, trong lòng vui mừng một trận, càng nhìn Bùi Nguyên Hoa càng thấy hài lòng, gật đầu khen: “Vẫn là Hoa nhi con nghĩ được chu đáo, đã như vậy, ta tìm người đi tìm tú nương giỏi.”
“Phụ thân, đúng lúc con gái biết được một tú nương rất xuất sắc, chuyện này dù sao liên quan đến Ngũ điện hạ, nên bí mật lặng lẽ tiến hành mới tốt, không bằng để cho con gái đến xử lý đi!” Bùi Nguyên Hoa chặn lại nói, nếu để cho Bùi Chư Thành tìm người tới thêu, làm sao nàng vừa muốn động tay chân? Huống chi, Bùi Nguyên Ca luôn luôn giỏi về mê hoặc phụ thân, nếu có phụ thân xử lý chuyện này, khó đảm bảo sẽ không bị Bùi Nguyên Ca chui chỗ sơ hở, tự nhiên vẫn là chính nàng chủ trì mới tốt.
Con gái lớn ra chủ ý ổn thỏa lại hào phóng, rất hợp ý Bùi Chư Thành, giao việc này cho nàng cũng yên tâm.
Cho nên, Bùi Chư Thành cũng không hoài nghi, gật đầu nói: “Vậy thì giao cho con đi!”
“Đa tạ phụ thân, con gái nhất định làm việc ổn thỏa, sẽ không để cho phụ thân thất vọng!” Như nguyện thỏa mãn nắm chắc bản vẽ là con đường lộ ra tài năng ở trước mặt Ngũ điện hạ, trong lòng Bùi Nguyên Hoa hết sức đắc ý vui mừng, lén lút đưa tới một ánh mắt đắc ý hướng về Bùi Nguyên Ca, cúi người nói, “Tam muội muội làm chậm trễ chút thời gian, chuyện này không thể lại kéo dài, vậy con gái đi tìm tú nương kia, để nàng mau chóng tranh thủ làm tuyết săn đồ!”
“Ừ, Hoa nhi con đi ngay đi!”
Sau khi Bùi Nguyên Hoa rời khỏi, trong thư phòng chỉ còn cha con hai người.
Bùi Nguyên Ca giương mắt nhìn Bùi Chư Thành, mâu quang rất hâm mộ nói: “Phụ thân, chuyện này là con gái không suy xét chu toàn, thêm phiền toái cho phụ thân rồi. Nói đến làm việc, vẫn là đại tỷ tỷ chu toàn thỏa đáng nhất, suy xét đựơc chu đáo, từ đó so sánh lên, con gái đã kém xa, về sau con gái nhất định học tập đại tỷ tỷ thật tốt!” Lúc này Bùi Nguyên Hoa chu toàn săn sóc nói xong, không có chút suy nghĩ nào muốn dựa thế Ngũ điện hạ, nhưng nàng cũng không tin, Bùi Nguyên Hoa sẽ không động tay chân lên bức tranh thêu, đến lúc đó chờ chuyện bộc phát ra, nàng thật muốn nhìn, ở trước mặt phụ thân, nàng còn muốn nguỵ biện như thế nào?
Lúc này càng phải nâng nàng lên cao, đến lúc đó chính là nàng ngã càng nặng!
“Con không hiểu chuyện bằng đại tỷ tỷ con!” Bùi Chư Thành làm mặt nghiêm lên, nhìn vẻ mặt con gái nhỏ buồn bã, bỗng nhiên cười, vô cùng thân thiết nhéo nhéo cái mũi của nàng, nói, “Có điều là, lúc này nếu con đồng ý giúp phụ thân chỉnh lý những công vụ này, nói không chừng, phụ thân liền thấy, con tốt hơn so với đại tỷ tỷ con!” Tuy là ông thật thưởng thức con gái lớn xử lý ổn thỏa, nhưng Ca nhi tuổi nhỏ ngây thơ lại càng làm cho ông cảm thấy thoải mái và thân thiết, trong lòng càng gần thêm một tầng.
Dù sao tuổi Ca nhi còn nhỏ, thỉnh thỏang lại có chỗ không chu đáo, chỉ cần ông từ từ dạy bảo thì tốt rồi.
Lúc trước thường không ở trong phủ, bỏ lỡ thời gian các con gái trưởng thành, không mấy thời gian dạy bảo, hiện tại có thể bồi thường trở lại trên người Ca nhi, nhìn bản thân tự mình dạy bảo con gái từ từ sáng rỡ nở rộ, loại cảm giác thỏa mãn đó, so với chuyện gì đều tốt.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca lập tức nở nụ cười, le lưỡi, bắt đầu công việc lu bù lên chạy trước chạy sau ở trong thư phòng.
※※※
Trường Xuân cung, Trầm Hương điện.
Toàn thân Vũ Hoằng Mặc cung bào cổ tròn thuần sắc trắng thêu Bàn Long bốn móng, tóc đội kim quan, bên hông buộc một sợi đai lưng màu ngọc trắng thêu Song long hí châu bằng chỉ bạc, bên hông đeo ngọc ánh sáng êm dịu. Trang phục toàn thân gấm vóc hào hoa phú quý, càng nổi bật lên mặt hắn như quan ngọc, mặt mày như tranh, vốn đôi mắt tà mị phóng túng lộ ra vài phần ý cười, tuy có hứng thú năm úp sắp ở trên án kỷ (ghế tựa dài), ngừng để mắt trêu đùa mèo con màu trắng phía trước.
Mèo con hưởng thụ mỹ nam vuốt ve, lười biếng ngáp một cái.
Nhìn nó đi lượn quanh tròn vo lông mềm như nhung, giống như một quả cầu lông, trong đôi mắt Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên thoáng hiện lên ánh sáng trò đùa dai, thừa dịp mèo con không chú ý, nhanh chóng tóm lông xuống.
Cảm thấy đau, mèo con “Meo meo ô” kêu to một tiếng, lông cả người xù lên.
Vũ Hoằng Mặc khiêu khích chống lại đôi mắt vô cùng trơn nhẵn, nhìn bộ dáng nó xù lông, nhịn không đựơc nhớ tới mặt một con mèo nhỏ giưong nanh múa vuốt khác, trong đôi mắt có dịu dàng mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, lại đưa tay vuốt ve lưng của nó, một loại mềm mại như gấm vóc lướt qua ở đầu ngón tay, xúc cảm hết sức tốt đẹp, để cho hắn lại nghĩ tới đêm đó dưới ánh trăng, đôi tay đó mềm mại trơn mịn, giống như tay ngọc không có xương … Lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ mạc danh kỳ diệu*, Vũ Hoằng Mặc tiếp tục hết sức hứng thú để mắt trêu đùa mèo con trước mắt.
*: không hiểu ra sao.
Mèo con nuôi dưõng trong cung, tự nhiên mềm mại nhu thuận (khôn khéo), bị nhổ lông đau trôi qua một lát, do Vũ Hoằng Mặc vỗ về xuống, mèo trắng lắc lắc lông trên người, lười biếng kêu một tiếng, lại quấn thành một cục, ánh mắt nheo lại, giống như lờ đờ.
Trong mâu quang Vũ Hoằng Mặc sáng rọi lóe ra, đột nhiên lại nhổ một sợi lông của nó, nhìn bộ dáng xù lông của nó.
Cứ như vậy, nhổ lông, mèo con tức giận đến xù lông; sau đó lại vỗ về, đợi cho mèo con nhu thuận trở lại, tiếp tục nhổ lông …Vũ Hoằng Mặc hứng trí bừng bừng đùa vui vẻ với mèo con Bạch ngọc, chơi đến bất diệc nhạc hồ*, đến sau cùng, lại “Xì” một tiếng bật cười, đưa tay ôm ấp mèo con vào trong lòng, chậc chậc đùa với nó, nói: “Tuyết đoàn nhi ngoan, ngoan ngoãn nghe lời, không cần ầm ĩ, ta mang ngươi đi phơi nắng.”
*: rất vui, mải mê quên cả trời đất.
Tuyết đoàn nhi bất mãn trợn mắt nhìn hắn, nói cho cùng ai đang ầm ĩ? Trang@dđlqđ@bubble editor
Dường như nhìn ra nó bất mãn, Vũ Hoằng Mặc lại cất tiếng cười to lên, hiếm thấy mang theo hết sức chân thành và khờ dại, khiến cho vẻ mặt càng trở nên dịu dàng.
Hắn cười không sao cả, chẳng qua cung nữ cả điện đều nhịn không được đỏ mặt, vốn là dung mạo tự nhiên của Cửu điện hạ trời sinh tuyệt sắc, ngày thường trong áo đỏ lấp loáng, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu (cưòi như không cười) đã rất câu người. Bây giờ thay bộ trang phục hoàng tử này, lại lộ nụ cười như vậy … Trong lúc này, tất cả cung nữ đều đã quên đi, Cửu điện hạ trước mắt không ngừng kéo lông tuyết đoàn nhi, là con mèo mà Liễu quý phi yêu thích nhất, ở ngày thường hễ có chút không chu toàn, đều đã có thể chịu trách phạt nặng.
Vũ Hoằng Mặc áo trắng như tuyết trêu đùa mèo con, nhìn sắc mặt cung nữ cả điện đỏ ửng.
Khi Liễu quý phi tiến vào, liền thấy một hình ảnh như vậy, bà cũng rất ít thấy Vũ Hoằng Mặc rất hào hứng như vậy, nhưng thấy lông mèo trắng đầy đất, lại không biết nên tức hay nên cười, đi tới cướp con mèo từ trong tay Vũ Hoằng Mặc, tự mình ôm vỗ về, giận dữ nhìn Vũ Hoằng Mặc, nói: “Mặc nhi, con càng ngày càng nghịch, lại đùa nghịch tới trong cung của bản cung. Hoàn hảo ta tới kịp lúc, nếu không, tuyết đoàn nhi của bản cung chỉ sợ sẽ trở thành mèo trụi lông, đến lúc đó coi ta không lột da của con!”
“Biết mẫu phi thương nhi thần, nhi thần mới dám hồ nháo như vậy!” Vũ Hoằng Mặc mơ hồ không để ý nói, lại muốn đi trêu đùa tuyết đoàn nhi.
“Đều là bản cung làm hư con, càng lớn càng không ra thể thống! Đủ rồi, thật muốn nhổ lông đoàn tuyết nhi của bản cung thành mèo trụi lông?” Liễu quý phi ôm tuyết đoàn nhi tránh đi, tránh thoát ma thủ (tay ma quỷ) của Vũ Hoằng Mặc, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt hắn, nói, “Mặc nhi, mấy ngày nay tính tình con làm sao chuyển đổi? Trước kia ngoại trừ vào triều và trường hợp chính thức, cho tới bây giờ con cũng không chịu ngoan ngoãn mặc chính trang, làm sao mấy ngày nay nhu thuận như vậy? Lại còn hào hứng đến giày vò tuyết đoàn nhi của bản cung? Bản cung thấy gần đây con thật sự rất hăng hái, thế nào, có chuyện gì vui vẻ, nói cho mẫu phi nghe một chút.”
“Không có, chính là gần đây vừa tức Ngũ hoàng huynh vài lần, nhớ tới bộ dạng ngay lúc đó của hắn, nhịn không đựơc muốn cười!” Vũ Hoằng Mặc thuận miệng nói, hắn cũng không biết tại sao gần đây cảm xúc tốt như vậy, vì tránh cho Liễu quý phi tiếp tục đặt câu hỏi, tiện đổi đề tài nói, “Như thế nào? Thường ngày mẫu phi muốn nhi thần biểu hiện chút đoan chính, bây giờ nhi thần nghe lời mẫu phi, làm sao ngược lại mẫu phi trách móc lên nhi thần rồi hả? Chẳng lẽ nói, nhi thần mặc bộ này khó coi sao? Không đẹp bằng ngày thường sao?”
Vì phối hợp với lời nói, hắn còn đứng dậy xoay một vòng, hoàn mỹ biểu diễn phong thái của hắn.
“Làm sao có thể khó coi? Nhìn một chút cung nữ cả điện này của ta, đều bị con câu mất linh hồn nhỏ bé đi! Bộ dáng ngày thường kia của con, nói dễ nghe một chút, gọi là dáng vẻ hào sảng không kiềm chế đựơc, nói khó nghe chút, là dáng vẻ không chỉnh tề, lôi thôi! Nhìn một chút con như bây giờ thật tốt, một vị hoàng tử rõ ràng cao quý, con gái nhà ai nhìn trái tim không thầm ca ngợi?” Liễu quý phi trêu ghẹo nói, “Nói ra, Mặc nhi con cũng 16, nên lập phi rồi. Như thế nào, có coi trọng con gái nhà nào không, mẫu phi dẫn ra cho con?”
“Ngựơc lại ta cũng muốn lập, nhưng tìm không thấy giống mẫu phi vừa xinh đẹp có dịu dàng lại khéo hiểu lòng người có thể bao dung nhi thần như vậy, khác đều nhìn không vào mắt. Không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục từ từ tìm!” Nhắc tới lập phi, trong đầu Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt vui buồn lẫn lộn của Bùi Nguyên Ca, lập tức cười nói, “Lại nói, Ngũ hoàng huynh Lục hoàng huynh đều chưa có lập phi, nhi thần gấp cái gì nha?”
“Thân thể Lục hoàng huynh con yếu, không hợp hôn phối, cho nên kéo dài tới bây giờ. Về phần Ngũ hoàng huynh con, người ta tuy là không lập phi, nhưng thông phòng thị thiếp cũng không xem là thiếu, phi vị của người ta, chính là chờ mựơn sức chúng thần triều đình! Ai giống con? Cho dù chính phi vị nên cẩn thận, trước lập một trắc phi cũng tốt.” Liễu quý phi liếc xéo hắn một cái, nói, “Chẳng qua, nói tới vị Ngũ hoàng huynh kia của con, ngược lại bản cung nghe nói, hắn đã nhìn trúng một vị cô nương, chuẩn bị lập làm trắc phi, đang muốn nói với hoàng hậu! Con đó? Khi nào thì mới có thể cho ta ẫm tôn tử (cháu trai)?
“Ngũ hoàng huynh muốn lập trắc phi?” Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra, lập tức cười nói, “Ngũ hoàng huynh mắt luôn luôn cao hơn đỉnh, cho nên chánh trắc phi đều chậm chạp kéo dài tới bây giờ chưa lập, không biết nhìn trúng cô nương nhà nào đây?” Trong đầu chợt nhớ trong Bạch Y am, bộ dáng Vũ Hoằng Triết đối với Bùi Nguyên Ca nói hắn nói bậy, trong lòng đột nhiên bị kiềm hãm, sẽ không phải là con mèo nhỏ Bùi Nguyên Ca kia chứ?
Thoáng nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy toàn thân đều đã trở nên căng thẳng. trang@d#d#l#q#d@bubble
Hẳn là không thể nào? Vũ Hoằng Triết người đó, phi vị đều là giữ lại mượn sức triều thần, vì tương lai hắn sử dụng tranh đoạt đế vị. Bùi Chư Thành tuy là Hình bộ thượng thư, nhưng là từ trấn biên đại tướng đổi thành quan văn, nghe nói ở hình bộ cũng có rất nhiều khó khăn, Vũ Hoằng Triết hẳn là chướng mắt đi? Với lại lập trường Bùi Chư Thành luôn luôn trung lập, lại rất yêu thương Bùi Nguyên Ca, hẳn là sẽ không đem nàng nhập cung Vũ Hoàng Triết mới đúng.
Sẽ không là nàng! Nhất định sẽ không là nàng!
“Cái này vẫn chưa biết, chỉ là nghe nói Ngũ điện hạ ngẫu nhiên đề cập qua một lần, nói trong lòng đã có người hợp ý, muốn nói với hoàng hậu. Nhưng mà, có thể bi Ngũ điện hạ nhìn trúng, nói vậy thân thế tài mạo đều tốt, lại là người có tài thích hợp với phe cánh Ngũ điện hạ. Ta nghe nói lão gia Lý Các có vị dòng chính thứ nữ, tuổi tác dung mạo đều thích hợp, đang muốn làm thân với Ngũ điện hạ, có thể chính là nàng!” Liễu quý phi nói, nàng mặc dù ở trong cung Vũ Hoằng Triết có xếp người vào, nhưng cuối cùng cũng không xem là quá thân cận, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe qua một câu như vậy.
Dòng chính thứ nữ của Lão gia Lý Các! Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu liền bắt đầu tính toán chủ ý nào đó.
※※※
Bùi Nguyên Hoa nhận chuyện bức tranh thêu, cả ngày ra vào Bùi phủ, bận tối mày tối mặt. Bùi Nguyên Ca sớm có tính toán, cũng không đi phá rối, cả ngày đọc sách viết chữ, thêu thùa vẽ tranh, cũng trải qua hết sức thanh thản. Ngày hôm đó bỗng nhiên chợt có ý nghĩ, nghĩ đi thăm hỏi một chút vị Tam tỷ tỷ bị giam cầm này.
Bởi vì Bùi Chư Thành đã dặn dò, muốn Bùi Nguyên Ca rảnh tới khuyên giải Bùi Nguyên Dung, bởi vậy người trông coi viện cũng không gây khó dễ, liền để nàng đi vào.
Giam cầm hai ba ngày, bên trong chẳng những có thể khiến cho Bùi Nguyên Dung đã nghĩ lại bản thân, ngựơc lại tính tình nàng ta lại lớn hơn rồi. Thấy Bùi Nguyên Ca chính là một chúng trà đập bể đi qua, nổi giận đùng đùng mà nói: “Bùi Nguyên Ca, ngươi đừng tới giả mù sa mưa (giả bộ) nói khuyên ta cái gì? Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi cũng muốn dựa thế Ngũ điện hạ, cho nên tố cáo với phụ thân, đoạt đi bức tranh thêu của ta, chính mình lấy đi nịnh nọt, phải hay không? Chẳng qua ngươi chính là ghen tị ta được Ngũ điện hạ coi trọng thôi!”
Bùi Nguyên Dung này, thật đúng là có năng lực tự mình đa tình.
Song như vậy càng tốt. 0di33xn0dafnl330fys0doon
“Ta không rõ ý của Tam tỷ tỷ, bức tranh thêu này cũng không rơi vào trong tay của ta, bây giờ đó đang là việc của đại tỷ tỷ!” Bùi Nguyên Ca giậm chân, vòng qua mảnh nhỏ chung trà, ôn nhu nói: “Tam tỷ tỷ, nếu nói về con gái nhà chúng ta, vẫn là đại tỷ tỷ làm việc ổn thỏa nhất, cũng để cho phụ thân yên tâm, nếu không cũng sẽ không đem tuyết săn đồ giao cho tỷ ấy, chúng ta nên học tập đại tỷ tỷ nhiều hơn, đừng làm cho phụ thân lo lắng mới phải.”
Bùi Nguyên Dung đâu có lắng nghe Bùi Nguyên Ca khuyên, trong đầu chỉ xoay xoay một cái ý niệm: Bức tranh thêu bị Bùi Nguyên Hoa cướp đi, cơ hội thân cận Ngũ điện hạ bị Bùi Nguyên Hoa cướp đi rồi! Mệt cho các nàng vẫn là tỷ muội ruột thịt, mệt cho trước đây Bùi Nguyên Hoa lại còn có mặt mũi tới khuyên nàng, nói cái gì đại cuộc, cái gì an nguy Bùi phủ, cái gì tranh đoạt hoàng thất, khuyên nàng không cần lại chuyển ý nghĩ đến trên người Ngũ địên hạ, thì ra đánh cái chủ ý như vậy!
Thì ra, người thật sự đâm nàng một đao, lại là tỷ tỷ ruột của nàng, Bùi Nguyên Hoa!
Không biết xấu hổ!