People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121-122: Phương Pháp Chữa Nám Mặt. (2-3)
hị thái thái thường xuyên vụng trộm đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, cả đêm không về ngủ sao?
- Không có, chỉ có gần đây, những tháng trước rất ít.
Tiểu Hồng đáp.
- Có mấy lần?
Diệp Không hỏi.
- Ba lần, hôm nay là lần thứ tư.
- A?
Diệp Không gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
- Ta nói đúng rồi mà, nửa đêm đi trộm tình với nam nhân, ngươi còn không tin.
Hoàng Tuyền lão tổ nghẹn cả buổi không nói chuyện vào lúc này đột nhiên nói ra câu này.
- Hiện tại xem ra đúng là có khả năng.
Diệp Không trả lời.
- Nhưng nam nhân đó là ai? Những phu nhân này giống như chim hoàng yến, bình thường khó mà đi ra ngoài, nàng làm sao có thể câu móc với nam nhân bên ngoài chứ? Nếu như gia binh thân binh biết được, chẳng phải sẽ lớn chuyện hay sao?
- Chuyện này có quan hệ gì với lão tổ ta, bọn họ làm cách nào câu móc làm gian với nhau, trọng yếu sao? Trọng yếu chính là Nhị nương đã đội nón xanh cho phụ thân của ngươi đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ cười nói.
- Nữ nhân kia tuy lớn tuổi, nhưng cũng là lão mỹ nữ, bộ mặt lại cao quý, ngay cả lão tổ ta thậm chí có ý câu móc đấy.
- Cút đi, sắc tâm không bỏ.
Diệp Không mắng một câu, nhưng lại suy nghĩ chẳng lẽ là lão tình nhân hay sao?
Diệp Không và tiểu Hồng đi vào chính phòng, bữa sáng đã có người đưa tới, thức ăn của nội viện tốt hơn ngoại viện nhiều, đồ ăn điểm tâm cũng rất tốt, nhưng Diệp Không chỉ ăn một chút cháo Bách Quả mà thôi, bởi vì trong đêm qua hắn đã ăn một hạt Tích Cốc Đan, cũng không có đói khát.
- Ăn nhiều một chút, tại sao ăn ít như vậy?
Trần cửu nương thấy hắn ăn xong, sợ nhi tử đói nên lấy thêm.
- Không ăn nữa, nhi tử no bụng rồi.
Diệp Không đẩy chén ra, lại phát hiện tiểu Hồng đang đứng bên cạnh, hỏi.
- Tiểu Hồng tỷ, ngươi không ăn điểm tâm à?
Tiểu Hồng đúng là chưa ăn điểm tâm, ngày bình thường, bình thường khi nàng tới đây cũng đã ăn rồi, cho nên Trần cửu nương mỗi lần hỏi đều nói là ăn rồi, cho nên hôm nay không hỏi.
Nhưng hôm nay tiểu Hồng đi sớm, không có ăn điểm tâm, lại không có ý tứ nói ra, vừa vặn Diệp Không hỏi, trong lòng nàng ấm áp, bưng chén cháo Diệp Không đẩy ra, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, uống một ngụm.
Tiểu Hồng uống một ngụm mới phát hiện, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, nàng mới ý thức được, nàng đang uống chén của Diệp Không.
- Khanh khách, tiểu Hồng tỷ, ngươi lấy chén của Diệp Không ca ca.
Lô Cầm che miệng cười nói.
- Nếu không ta đổi chén mới cho.
Trần cửu nương cũng cười nói.
- Không có việc gì không có việc gì, dù là chén của Bát thiếu gia dùng qua... Rất tốt.
Tiểu Hồng mặt đỏ bừng, lại bưng chén cháo uống một ngụm, trong nội tâm đột nhiên nghĩ đến, vừa mới dùng chung chén cháo với Diệp Không, đáy lòng có chút lâng lâng, miệng đặt bên cạnh chén, đôi mắt to nhịn không được nhìn lén Diệp Không.
Diệp Không cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người đụng nhau, trong nội tâm Diệp Không rung động, con mắt vội vàng tránh đi, lại nhìn thấy núi đôi phình ra của tiểu Hồng.
- Ta ăn xong rồi, ngươi ngồi đi.
Diệp Không đứng lên, cái ghế đặt ở dưới mông của tiểu Hồng.
Tiểu Hồng bình thường hầu hạ người ta tạo thành thói quen, khi nào được người ta hầu hạ chứ, còn là thiếu gia, tự mình đưa ghế cho nàng, cho nên uống chén cháo này cũng sảng khoái hơn, uống xong sẽ chết cũng không có nửa câu oán hận.
- Oa, thương hương tiếc ngọc tình chàng ý thiếp nha, không bằng mang nàng trở về phòng, trực tiếp đặt lên giường...
Hoàng Tuyền lão tổ lại bắt đầu siêng năng xui khiến người ta làm bậy.
- Im lặng... Ngươi đừng nhiều chuyện.
Diệp Không tức giận chen ngang lời hắn, hỏi.
- Lão tổ, giúp ta một chuyện nhé, được không?
- Lại hỗ trợ?
Lão tổ cả giận nói ra.
- Tiểu tử ngươi đáp ứng chuyện của ta còn chưa làm được, lại đòi hỏi chuyện gì nữa, ngươi xem lão tổ ta là phụ thân ruột của ngươi à?
Lão tiểu tử làm sao mà quên chiếm tiện nghi chứ, nhưng Diệp Không cầu người ta hỗ trợ, cho nên phải cho mặt mũi, chỉ cười nói.
- Nếu ngươi thật sự giúp ta, ta nhận ngươi là phụ thân nuôi cũng được!
Điều kiện này đúng là quá cao, Hoàng Tuyền lão tổ cũng có chút hiếu kỳ.
- Này tiểu tử, rất nhiều người muốn bái ta làm phụ thân nuôi, người bình thường ta sẽ không thu, nói yêu cầu của ngươi đi.
- Là như thế này, ngươi nói xem có đan dược gì có thể trị mặt của mẫu thân ta không?
Diệp Không hỏi.
- Ah, cái này à...
Hoàng Tuyền lão tổ trầm ngâm một hồi, hỏi lại.
- Ngươi không phải biết chữa bệnh hay sao?
Diệp Không lắc đầu, nói:
- Mẫu thân ta đây không phải bệnh, cho nên mới khó trị.
- Kỳ thật không khó!
Hoàng Tuyền lão tổ nói một câu, làm cho Diệp Không xuất hiện hi vọng.
- Nói nghe một chút.
Nhưng Hoàng Tuyền lão tổ lại ấp a ấp úng.
- Nhưng bởi vì nàng là mẫu thân của ngươi... Cho nên... Có chút khó!
Diệp Không con mắt nháy cả buổi, không có minh bạch, lại truy vấn hắn, Hoàng Tuyền lão tổ mới lúng túng nói ra.
- Kỳ thật biện pháp rất đơn giản, linh khí của tu sĩ là nguyên thủy chi khí của thiên địa, đây cũng là nguyên nhân tu sĩ hấp thu linh khí mà không cần ăn cơm, cũng là nguyên nhân chủ yếu không sinh bệnh, nếu như có thể đem linh lực thông qua phương thức nhất định quán thâu vào cơ thể của mẫu thân ngươi, vấn đề này sẽ giải quyết dễ dàng.
Diệp Không nghe hắn lao thao, ngắt lời nói:
- Lão tổ, ngươi có gì cứ nói thẳng đi, hôm nay làm cái gì ấp úng thế? Ngươi nói cho ta biết nên làm cái gì bây giờ là được.
- Làm sao bây giờ? Ân khục, muốn ta nói... Đó chính là mang nàng về phòng, trực tiếp đặt lên giường, tốc váy của nàng lên...
Diệp Không quả thực muốn té xỉu, Hoàng Tuyền lão tổ nói ra lời này làm hắn chút nữa té xỉu.
- Này, ngươi nói bậy bạ gì đó, đây là mẫu thân của ta!
Diệp Không trợn mắt nói ra.
- Cho nên ta mới nói bởi vì là mẫu thân của ngươi, cho nên khó làm.
Hoàng Tuyền lão tổ nói xong lại nói thầm.
- Ai, đáng tiếc lão tổ ta không có thân thể, bằng không ta cố mà làm, cũng coi như trợ giúp cho ngươi vậy!
- Cút! Cút xa một chút!
Diệp Không căm tức mắng, nhưng trong nội tâm của hắn đã hiểu ra.
Ở Thương Nam đại lục, nếu một tu tiên giả nguyện ý, đúng là dễ dàng tìm được nữ nhân, chẳng những là bởi vì mọi người sùng bái tiên nhân, quan trọng hơn là, những cô gái kia cũng chiếm được chỗ tốt, tiên khí nha!
Nhưng tiên khí dùng phương pháp bình thường thì phàm nhân không cách nào hưởng dụng, biện pháp duy nhất, đó chính là thông qua quan hệ thể xác, nam nhân và nữ nhân làm việc, những nữ tử được tu sĩ mưa móc, chẳng những thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn bổ thân dưỡng nhan.
Mà chất lỏng trong thân thể nữ tử được ân trạch, có thể nói là trị được bách bệnh, không bệnh thì cường thân, dinh dưỡng bổ dưỡng, thanh xuân vĩnh trú, còn bổ sung mỹ dung, nếu so với cái gì đắp mặt nạ vàng, làm đẹp bằng tinh trùng trên địa cầu, còn tốt hơn nhiều.
Cho nên Diệp Không chỉ cần nói ta đây là tu tiên giả, những cô nương lớn nhỏ già trẻ, những đại mỹ nữ cho tới tiểu loli đều xếp hàng hô hào chờ hắn, xếp hàng chờ hắn ân sủng, nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt... Đó là mẫu thân của hắn!
- Còn có những phương pháp khác không vậy? Ta lấy máu cho mẫu thân uống được không? Nếu không ta cắt khối thịt cho nàng ăn?
Diệp Không lại hỏi.
- Ngươi nói những cái này đều không được, khẳng định vô dụng.
Hoàng Tuyền lão tổ lắc đầu.
- Chẳng lẽ không còn những phương pháp khác sao?
Diệp Không ảo não gãi gãi đầu, nếu không có phương pháp khác, hắn chỉ có thể bất lực, biện pháp của Hoàng Tuyền lão tổ thật sự quá vô nghĩa.
Hoàng Tuyền lão tổ ngáp, nói:
- Lão tổ ta đây, trừ biện pháp này, cái khác không có.
Đang lúc Diệp Không nhụt chí, lão tổ lại nói.
- Nhưng những người khác có biện pháp hay không còn khó nói đấy.
Diệp Không thấy hắn muốn thừa nước đục thả câu, cả giận nói ra.
- Lão tổ, ngươi biết sao? Kỳ thật đây cũng không phải mẫu thân của ta, ta cũng là đoạt xá mà có được thân thể này, mà chữa mặt cho nàng ta chính là biện pháp đề bù đắp duy nhất cho nàng, ta đã từng thề, ta sẽ chữa mặt cho nàng ta, Diệp Không cũng không còn cách nào khác bù đắp cho nàng!
Diệp Không nói với ngữ khí rất nhu hòa.
- Đợi mặt nàng tốt lại, nàng có thể đạt được sủng hạnh của Diệp Hạo Nhiên, lại sinh nhi tử thứ hai thứ ba ..., ta đây có thể không còn gánh nặng nào mà rời đi, tìm chỗ linh khí sung túc mà bế quan cả trăm năm cũng không thành vấn đề, đến lúc đó ta cũng có thời gian mà đi tìm lô đỉnh cho ngươi đoạt xá nữa!
Sau khi nghe hắn nói xong cả buổi, Hoàng Tuyền lão tổ kinh ngạc đến ngây người, sững sờ một hồi lâu mới quát lên.
- Vì cái gì? Vì cái gì ngươi không nói sớm cho ta biết một chút, ngươi đúng là muốn hại người mà!
- Rống cái gì? Chuyện này rất trọng yếu sao?
Diệp Không có chút không hiểu thấu, tại sao đột nhiên lại nổi giận với ta chứ?
Hoàng Tuyền lão tổ vì cái gì đột nhiên rống lên, chuyện này phải nói tới mấy đại pháp tắc khi đoạt xá a.
Đầu tiên, tu tiên giả không thể đoạt xá với phàm nhân, nguyên nhân rất đơn giản, thần thức của tu tiên giả quá cường đại, nếu cường ngạnh tiến vào thân thể của phàm nhân, rất có thể thân thể kia sẽ không chịu đựng nổi, chân to làm khó dễ, nếu không phải là chật thì cũng làm giầy xấu, đương nhiên, Diệp Không đoạt xá đó là dị số.
Tiếp theo, chỉ có cảnh giới cao đoạt xá cảnh giới thấp hơn, nếu không rất có thể sẽ bị linh khí của đối phương cắn trả, cuối cùng biến thành cương thi không hồn.
Cuối cùng, thân thể bị đoạt xá qua một lần thì không thể đoạt xá nữa, bởi vì mỗi lần đoạt xá sẽ tạo ra ảnh hưởng cực lớn với thân thể, cho nên một cỗ thân thể chỉ có thể bị người ta đoạt xá một lần, nếu như lại có người khác đoạt xá nữa, thân thể kia sẽ không chịu đựng nổi, rất có thể mọi người sẽ cũng nhau chết đi.
Hoàng Tuyền lão tổ kinh sợ chính là vì nguyên nhân cuối cùng, nếu như biết sớm Diệp Không là người đi đoạt xá thì hắn đã bỏ qua từ lâu rồi, trong đêm ngày hôm qua hắn cũng không xoắn xuýt nữa, trong nội tâm thừa nhận tâm ma cực lớn.
Nhưng ngoài kinh sợ ra, Hoàng Tuyền lão tổ lại rất may mắn, nếu lúc ấy hắn bị tâm ma khống chế, bất kể hậu quả chế trụ Diệp Không, cuối cùng phát hiện chính là chuyện không vui, thậm chí khi đoạt xá sẽ tạo thành hiện tượng ngọc thạch câu phần, vậy thì được không bù mất.
Đương nhiên, những lời này Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không nói cho Diệp Không biết, từ nay về sau hắn cũng đoạn tuyệt ý định hại Diệp Không rồi.
- Ách... Cũng không phải rất trọng yếu, ta chỉ cảm thấy may mắn lúc ấy kim quang đã khóa ta lại, bằng không thì lúc ấy hai chúng ta đều hồn phi phách tán.
Hoàng Tuyền lão tổ lại cười.
Diệp Không còn không rõ ràng cho lắm, đợi đến lúc Hoàng Tuyền lão tổ giải thích, giờ mới hiểu được, thầm nghĩ, về sau thì ngươi cũng từ bỏ ý định đoạt xá ta, cũng không vì chuyện không lợi người hại mình mà làm ra ý định gây hại cho hắn nữa.
- Thì ra là thế.
Diệp Không gật đầu lại hỏi tiếp.
- Vậy ngươi nói chính đề một chút đi, mặt mẫu thân của ta, đến cùng còn có biện pháp gì? Chữa tốt cho nàng, ngươi ta đều có lợi.
- Ta nói, ta không có cách nào, nhưng người khác lại có biện pháp, nếu như tìm được một nữ tử tinh thông luyện đan chi thuật, tám phần là không có vấn đề, nhưng tìm ai thì đừng có hỏi ta, người lão tổ ta quen biết không phi thăng thì cũng tạo hóa.
- Vì cái gì phải là nữ tử chứ? Ngươi không phải là hiểu được luyện đan chi thuật sao?
Diệp Không lại hỏi.
- Ngươi đần à!
Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng.
- Trong tu tiên giả, nam nhân đều không để ý tới tướng mạo, nhưng những nữ tu sĩ lại rất chú ý tới, cho nên bọn họ sẽ tạo ra đan dược kỳ quái, có thể dùng cố định tướng mạo, làm cho bọn họ trông có vẻ không già, còn có thể dùng dưỡng nhan mỹ dung, tăng bạch biến mỹ, thậm chí còn có đan dược có thể biến ngực nữ nhân thành lớn hơn, muốn làm ra đan dược trị mặt cho mẫu thân của ngươi, không tìm các nàng thì tìm ai bây giờ?
- Ah, ha ha.
Diệp Không gật đầu cười nói.
- Nếu như trở về địa cầu, chỉ cần đi tới thẩm mỹ viện, hoặc những bệnh viện thẩm mỹ, chỉ cần làm một chút là giải quyết xong rồi.
Diệp Không đưa cái ghế cho tiểu Hồng ngồi xuống, hắn đang nắm cái ghế, lúc này đột nhiên cười lên, khiến cho Lô Cầm ở phía đối diện không hiểu gì cả.
- Diệp Không ca ca, ngươi cười cái gì?
Lô Cầm còn đang cho rằng mặt mình có gì đó không ổn.
- Không có gì, ta chỉ nghĩ tới chuyện vui vẻ mà thôi.
Diệp Không qua loa nói ra.
- Chuyện vui vẻ?
Con mắt của chúng nữ nhìn vào Diệp Không, tiểu Hồng nói ra.
- Chuyện vui vẻ, nói ra cho chúng ta nghe một chút.
- Cái này...
Diệp Không đúng là không có khiếu kể chuyện xưa, trong đầu đổi tới đổi lui chỉ có các câu chuyện lưu manh trên địa cầu, lúc này nói ra sợ là không thích hợp, lại nói Lô Cầm tinh khiết như tờ giấy trắng, có chút mịt mờ chê cười, nàng cũng nghe không rõ.
Ngay vào lúc Diệp Không nghĩ đến nên kể về chuyện gì đó, bên ngoài lại truyền đến một tiếng cười của nam tử trẻ tuổi.
- Bát đệ có chuyện vui vẻ, cũng nói ra cho Nhị ca Tam ca của ta ngươi cùng vui nào.
Tuy lời nói khách khí, nhưng khẩu khí lại làm cho người ta rất chán ghét, đặc biệt là trong lời nói ẩn chứa vẻ tài trí hơn người, thậm chí phải nói là hung hăng càn quấy.
Diệp Không nhíu mày, quay đầu, phát hiện chính là nhi tử của Nhị thái thái, Diệp Văn Diệp Vũ.
Trông thấy Diệp Văn Diệp Vũ tiến đến, tiểu Hồng lập tức đứng dậy, nửa chén cháo còn một nửa cũng để lên bàn, giống như tiểu nha đầu đứng một bên.
Hai người này đến cũng là có nguyên nhân, trong nội tâm Diệp Văn vốn đang nhớ thương tiểu Hồng, hôm nay đầu tiên đi tới hỏi, nhưng ai biết nha hoàn khác lại bảo tiểu Hồng đang ở chỗ của Diệp Không.
Diệp Văn bắt đầu cũng không để ở trong lòng, mục đích hắn trở về Diệp phủ cũng không phải chỉ có chuyện này.
Nhưng mà Diệp Vũ lại ghé vào tai của hắn thì thầm to nhỏ một hồi, tuy Diệp Vũ cũng biết ca ca mình đối với tiểu Hồng cũng có chút ý tứ, nhưng dù sao Diệp Không chỉ là người ngoài, trước tiên nên giải quyết Diệp Không trước rồi nói sau, về phần ca ca, chỉ cần hắn nhanh tay bắt lấy tiểu Hồng trước, hắn cũng chỉ có thể thừa nhận.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên