Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75: Chiếm Trước Tiên Cơ
ì hạnh phúc ngày sau, nhất định phải bóp chết đoạn nghiệt duyên này”
Nghe Vương Trung Đỉnh nói rõ về vai diễn xong, Hàn Đông không bình tĩnh nổi nữa.
“Tại sao người ta vừa debut liền diễn con nhà giàu phong lưu, tôi lại diễn quỷ hả?”
Vương Trung Đỉnh rất nghiêm túc nói: “Giá trị của diễn viên không phải do vai diễn quyết định.”
Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh là loại người ăn mềm không ăn cứng, vội vàng trưng ra vẻ mặt cười nịnh nọt, đi theo phía sau anh giải thích: “Ý tôi không phải nói diễn vai quỷ là thấp hèn, ý của tôi là cái nhân vật này không thích hợp với tôi.”
“Sao không thích hợp với cậu? Không phải suốt ngày cậu thích giả thần giả quỷ lắm sao?” Vương Trung Đỉnh hừ một tiếng.
Hàn Đông thầm khinh thường thái độ ngạo mạn của Vương Trung Đỉnh trong lòng, nhưng vẫn cúi đầu khom lưng như cũ: “Vương tổng, anh hiểu lầm tôi rồi, không phải tôi giả thần giả quỷ, hồi nãy mặt tôi bị chuột rút mà. Anh cũng thấy đấy, lỡ đâu một ngày nào đó gặp phải loại sự cố này ở phim trường, làm chậm trễ tiến trình quay phim của người ta thì sẽ không tốt, đúng không?”
Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: “Bộ dáng của cậu khi bị chuột rút đặc biệt có sức cuốn hút nổi bật, nếu cậu có thể phát huy, tôi tình nguyện để một đội bác sĩ đến trường quay hộ tống cho cậu.”
“Không phải anh còn định để tôi diễn vai nam chính trong bom tấn năm nay sao? Anh ngẫm lại đi, lỡ đâu tôi diễn vai quỷ quá xuất sắc, khắc sâu vào lòng người, khán giả xem phim liền cho tôi chết hình tượng luôn thì làm sao bây giờ?”
Vương Trung Đỉnh vừa mở cửa phòng làm việc vừa trả lời: “Cậu yên tâm, tôi đã xem kịch bản, vai quỷ này được hóa trang đặc biệt, nếu không lộ mặt thật, khán giả xem sẽ không nhìn ra cậu, sẽ không ảnh hưởng gì đối với bộ phim mới kia.”
“Đã là quỷ, còn không được lộ mặt sao?” Hàn Đông khóc không ra nước mắt.
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi cho cậu diễn vai này, không phải để cậu tỏa sáng, cũng không phải lăng xê cho cậu, mà là để rèn luyện cậu.”
Hai mắt Hàn Đông đảo qua thùng rác trong phòng, liền thấy mười mấy hộp thịt trống rỗng, đột nhiên ý thức được điều gì đó, giọng nói lộ ra một tia không chắc chắn: “Ngày hôm qua, đống thịt hộp… là anh giúp tôi mở?”
Vương Trung Đỉnh lảng tránh vấn đề này, nói tiếp những gì chưa nói xong.
“Tuy rằng tôi là người đại diện của cậu, nhưng tôi tôn trọng ý muốn của cậu, nhận vai này hay không thì tùy cậu.”
Hàn Đông vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình, vì sao mình mộng du lại tìm anh ta mở hộp? Chẳng lẽ trước kia mình đã từng làm hành động tương tự? Hàn Đông đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Vương Trung Đỉnh chiêu đãi mình, đãi gì không đãi lại lấy đúng thịt hộp mời mình, còn có, ngày hôm qua anh ta đột nhiên nói ra một câu: ” Bởi vì cậu không mở được.” …
“Nghĩ kỹ chưa?” Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông rốt cục gật đầu: “Tôi nhận.”
Có lẽ khi làm một người khuyết điểm quá nhiều, mọi người sẽ có quán tính phóng đại ưu điểm của hắn. Tựa như Hàn Đông trong mắt Vương Trung Đỉnh, cái sự hỏng bét của hắn đã muốn khiến Vương Trung Đỉnh chết lặng, nhưng dấu ấn chân chính khắc trong lòng lại là những ưu điểm bé nhỏ không đáng kể. Ví như giúp đỡ lão ăn xin, an ủi cô gái; hoặc giả như biết rõ gốc gác của Lý Thượng nhưng lại không vạch trần; cho dù chỉ là một cái gật đầu vâng theo lúc này cũng khiến Vương Trung Đỉnh mềm lòng khó hiểu.
Ngay lúc Vương Trung Đỉnh vừa dâng lên vài phần hảo cảm với Hàn Đông, Hàn Đông lại ra sức tẩy não mình: Mình đáp ứng diễn cái vai này không phải bị quan tâm thầm lặng của anh ta làm cho cảm động, mà là không muốn thiếu nợ nhân tình của anh ta thôi.
“Sau này đừng đi xe buýt nữa, công ty sẽ sắp xếp xe cho cậu.”
“Sao anh không nói sớm?” Hàn Đông làm ra một bộ hối tiếc không kịp: “Sớm biết vậy tôi đã không đặt mua sơn trên mạng rồi, đến bây giờ còn chưa giao hàng.”
Vương Trung Đỉnh lập tức sinh nghi: “Cậu mua sơn làm gì?”
“Ặc… Thì làm hàng mỹ nghệ cao cấp.”
Vốn dĩ Hàn Đông còn lo lắng loại lý do qua loa này Vương Trung Đỉnh khó có thể chấp nhận, nhưng kết quả Vương Trung Đỉnh lại ngầm thừa nhận: “Tôi đã nhìn thấy cây sáo trong phòng cậu, làm không tệ.”
Hàn Đông buồn bực: “Sao anh thấy được? Anh qua phòng tôi hồi nào?”
Vương Trung Đỉnh gõ gõ ngón tay tên mặt bàn, suy nghĩ một lát mới nói: “Cậu nên qua đoàn phim một chuyến, thuận tiện đem kịch bản về nghiên cứu cho tốt.”
“Tôi sẽ đi, nhưng anh cũng phải nói…”
“Đây là danh thiếp của đạo diễn.” Vương Trung Đỉnh ném cho Hàn Đông.
Hàn Đông còn muốn hỏi nữa, nhưng đáng tiếc thực lực của hắn kém xa Vương Trung Đỉnh, ngay cả nói một câu cũng không nhanh bằng bước chân của anh, còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã chui vào thang máy.
Từ một chuyện nhỏ như thế, Hàn Đông lại ngộ ra một đạo lý.
Thấy chưa? Hai người chúng ta hoàn toàn là hai thái cực, cho dù tương lai về chung một nhà thì cũng gặp đủ loại mâu thuẫn. Người này vừa mới cầm đũa, người kia đã ăn xong rồi; người này vừa mới cởi quần, người kia đã cởi hết đồ rồi; người này vừa định thân mật, người kia đã ngủ mất đất… Cái không thể khoan dung nhất là, người này vừa mới có cảm giác, người kia đã bắn rồi!
Nghĩ như vậy Hàn Đông cảm thấy như trời sập, liều mạng bảo với chính mình: Vì hạnh phúc ngày sau, nhất định phải bóp chết đoạn nghiệt duyên này, không thể để chú chym Bá Vương cùng chiếc lưỡi dài gợi cảm của mình bị giày xéo dưới háng đàn ông, nhớ cho kỹ!
Lúc trở lại ký túc xá, Hàn Đông vội vàng dọn hết nhưng khúc gỗ không dùng đến, ôm sang phòng Du Minh: “Cho tôi gửi vài ngày ở chỗ cậu đi, tôi sợ Vương Trung Đỉnh tập kích bất ngờ.”
“Vương tổng sẽ đến đây?” Du Minh vô cùng hoài nghi.
“Phí lời, anh ta đã sớm đến rồi!” Hàn Đông ôm một đống gỗ ra ban công phòng Du Minh phơi nắng, còn dặn dò thêm: “Nếu tới tối thấy tôi gõ cửa phòng cậu, kêu cậu đưa gỗ ra, cậu nhất định không được đưa, cũng không được thừa nhận là mình giữ. Cho dù tôi có bán đứng mình thế nào đi nữa, cậu cũng phải kiên trì nói rằng không có!”
Du Minh nhếch khóe miệng: “Có phải cậu bị tâm thần phân liệt không?”
“Cậu đừng quản, tóm lại nghe tôi là được, kính nhờ cậu đấy!”
“Vậy giường với thùng tắm của cậu thì sao? Không phải anh ta sẽ thấy sao?”
“Giường với thùng tắm sắp làm xong rồi, chờ lúc anh ta thấy được thành phẩm, cho dù có ý kiến cũng không thể làm gì tôi. Chỉ có đống gỗ này, tôi cực khổ lắm mới mài láng, bị tịch thu thì uổng công uổng sức.”
Du Minh không hiểu: “Tại sao anh ta phải tịch thu? Cậu tự tay làm đồ nội thất, không phải giúp công ty giảm đi ít tiền sao?”
“Vấn đề là…” Hàn Đông rất không tiện mở miệng: “Anh ta đã đặt người ta làm một bộ nội thất bằng hơi cho tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… tôi mang đi bán rồi.”
Du Minh không biết nói cái gì mới tốt.
Hàn Đông lại trưng ra giọng điệu bá đạo mà biện giải: “Tôi không muốn ngủ nệm hơi, tôi muốn dùng giường gỗ cơ!”
“Cậu có thể nói với công ty mà, dù sao cậu đi rồi thì nội thất trong phòng cũng có thể tiếp tục dùng, công ty hẳn là không từ chối cậu chứ?”
“Không từ chối? Hừ, không biết đã từ chối bao nhiêu lần kia kìa!” Nhớ tới việc này Hàn Đông liền nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói đầu óc Vương Trung Đỉnh có phải dính cớt rồi không? Tại sao cứ muốn để tôi dùng đồ hơi? Nếu như vì để tiết kiệm tiền, anh ta mua mấy thứ kia cũng không rẻ, hơn nữa tôi còn không nhận, cuối cùng chỉ bán được mấy đinh tiền.”
Du Minh không biết đầu óc Vương Trung Đỉnh dính phân, hay là đầu óc Hàn Đông dính phân nữa.
“Quên đi, không nói chuyện này, nói chuyện khác vui vui chút.” Hàn Đông chớp mắt mấy cái: “Tôi vừa nhận một vai diễn.”
“Thật à?” Du Minh bất ngờ.
Hàn Đông gật gật đầu: “Hơn nữa còn là nhân vật chính.”
“Đúng rồi.” Du Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Tôi thấy bạn cậu trên bìa tạp chí.”
“Bạn tôi?” Hàn Đông không kịp phản ứng.
Du Minh nói: “Lý Thiên Bang.”
Lý Thượng… Hàn Đông lập tức tràn đầy hứng thú: “Ở đâu? Cho tôi xem với.”
Du Minh lấy cuốn tạp chí 《Người Dẫn Đường》 kỳ mới ra đưa cho Hàn Đông, tạp chí kỳ này xuất ra một lượng hàng lớn trong nước, hơn nữa cơ hồ đứng đầu bảng xếp hạng trong nhóm tạp chí mới, chỉ tiếp nhận đăng những tin về diễn viên điện ảnh và truyền hình. Người như Lý Thượng vừa debut chưa tới hai tháng đã có thể nhận loại đãi ngộ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lý Thượng trên bìa tạp chí phủ lên một loại hơi thở mạnh mẽ, nhất là cặp chân dài kia, vốn dĩ đã đoạt được ánh mắt người xem, hơn nữa còn được chỉnh sửa tỉ mỉ, quả thực trở thành cặp đùi tiêu chuẩn đẹp cấp kim cương. Không chỉ trên bìa, nội dung bên trong cũng có một tá, các loại khẩu hiệu tuyên truyền kiêu căng, cái gì mà “Đại bài trời sinh” “Hãy quỳ gối trước nam thần chân dài ” “Tân sủng của quý tộc giới giải trí” … Một loạt khẩu hiệu tuyên truyền đều dùng ‘chân’ làm trung tâm.
Trương Tinh Hồ vừa vặn trở về, thấy Du Minh và Hàn Đông đang xem tạp chí, cũng thuận tiện ‘bà tám’ một câu.
“Hình bìa mới thay đổi, vốn định lấy hình Y Lộ, nhưng không biết vì sao lại đổi thành Lý Thiên Bang. Hơn nữa đống hình trong đó là Lý Thiên Bang ngày hôm qua chạy đôn chạy đáo để chụp, hồi trước chưa từng xảy ra tình huống đổi ảnh bìa trong vòng mười hai tiếng, nghe nói lúc bắt đầu in ấn, có người đến dùng giá cao mua về in lại.”
Còn về phần vì sao Lý Thượng lại gấp như vậy, Hàn Đông thừa biết.
“Hơn nữa hắn lại nhận một bộ phim truyền hình, có một đống người mẫu nam làm nền cho hắn, tất cả đều là ngựa chân dài, phỏng chừng lại diễn con nhà giàu trong xã hội thượng lưu. Nghe nói chi phí đầu tư ban đầu để khởi quay cũng không cao, nhưng Lý Thượng vừa tham gia, chế tác lập tức mở rộng.”
Du Minh tựa hồ không có hứng thú với vấn đề này, nói với Hàn Đông: “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cậu diễn cái gì.”
“Cậu cũng nhận vai rồi hả? Diễn vai gì vậy?” Trương Tinh Hồ cũng bu lại.
Hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm Hàn Đông, ánh mắt kia giống như đang nói: Người ta diễn nhân vật danh môn thế gia, vậy cậu diễn cái gì?
“Diễn quỷ.” Hàn Đông nói.
Trương Tinh Hồ lúc ấy cười sặc nước miếng, Du Minh lại hiểu ra vì sao Hàn Đông chọn diễn quỷ, cũng cười theo.
“Cười cái đ*o gì? Diễn quỷ thì sao? Người tầm thường chưa chắc diễn được nhé!” Hàn Đông giận dỗi.
Trương Tinh Hồ vội cười làm lành: “Không không không… Tôi chỉ cảm thấy rất thích hợp của cậu.”
Sau đó lại tán gẫu đến chuyện thù lao, Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông: “Của cậu bao nhiêu?”
Hàn Đông cũng không rõ lắm, vì thế gọi điện hỏi Vương Trung Đỉnh.
“Tiền thù lao của tôi là bao nhiêu?”
“Cái này phải bàn với đoàn phim mới biết được.”
“Vậy anh ước chừng thử giúp tôi.”
“Nhiều nhất là một vạn.”
Hàn Đông rất thoả mãn, quay đầu lại nói với Trương Tinh Hồ: “Một vạn.”
“Có một vạn thôi à? Tôi diễn nam thứ số 3 còn được ba vạn đấy.”
Hàn Đông tự lừa mình dối người nói: “Cậu diễn vai nam số 3 ba vạn, tôi diễn nam số 1 (nam chính) một vạn, cái này không phải đúng rồi sao?”
Trương Tinh Hồ không thèm sỉ nhục Hàn Đông, vui vẻ ngầm thừa nhận: “Có điều cậu mới nhận vai, cái giá này cũng không thấp. Cậu không nên hỏi đoàn phim, đoàn phim nhất định sẽ đưa ra cái giá thấp nhất. Cậu nên hỏi người đại diện, bình thường người đại diện sẽ đưa ra con số lý tưởng. Tỷ như chị Tiêu mới đầu nói với tôi năm vạn, kết quả qua bên kia bàn bạc xong còn có ba vạn.”
Hàn Đông nhìn trời, vừa rồi tôi mới hỏi người đại diện xong…
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang