Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 75
V
ỚI BỘ RỄ ĐÂM SÂU VÀO TRONG LÒNG ĐẤT, NƠI Chúng có thể cảm nhận được những chấn động và những dịch chuyển, đám cây cối với những cành nhánh là đà trên không trung, những cành lá giữ vai trò như những chiếc ăng ten có thể báo trước khi có điều gì đó không ổn. Từ một ngàn năm trước, chúng đã biết rằng Night Song sẽ chết khi nàng chui trở lại vào lớp da rắn.
Kể từ giây phút Grandmother bảo cho Night Song biết là nàng không thể quay trở lại ngôi làng của loài người được nữa, rằng số phận của nàng là sẽ phải mang lốt rắn cho đến chết, nàng, trong hình dạng con rắn nhỏ hơn đã trèo lên ngọn cây bách mọc de ra trên sông và không trở xuống nữa, nàng từ chối không ăn uống. Nàng cũng từ chối không ca hát nữa.
Lúc đầu thì Grandmother để cho nàng được một mình. Rồi nó sẽ cảm thấy tốt hơn, nhanh thôi mà, mụ nghĩ. Grandmother chờ đợi và mụ quan sát.
Rồi một buổi sáng kia, khi mặt trời vừa bắt đầu mọc, mụ ngước lên quan sát Night Song rồi chợt há hốc miệng kinh hoàng. Con gái của mụ đã đổi sang màu khác. Nước da của nàng vốn đen bóng như than, đã từng có lúc đen huyền đến nỗi gần như xanh thẫm nay đã đổi màu. Không còn bóng loáng chút nào, ngay cả trong ánh sáng mặt trời vàng chói nó vẫn có màu hơi tim tím lại pha thêm một chút vàng vọt.
Nếu Night Song còn là người hẳn là màu da nàng sẽ giống như đang bị thâm tím, đó là màu của máu bầm đọng lại bên dưới lớp da. Grandmother hoảng kinh. Mụ lên tiếng gọi Night Song.
Hãy xuống đây với mẹ, con gái yêu quý.
Nhưng Night Song không còn nghe thấy tiếng mụ nữa. Âm thanh duy nhất mà nàng nghe được trong đầu là tiếng vọng lại của giọng nói của chồng và con nàng. Ngay cả khi không có ai trong số hai người ấy đang ở gần bên, đó vẫn là tất cả những gì mà nàng nghe được. Đó là những gì mà nàng đã từng nghe.
Nàng không nghe thấy tiếng Grandmother đang kêu gọi mình.
Hát lên đi con, con gái ơi, hãy hát lên!
Không nghe thấy gì cả.
Bất kể những lời cầu xin tuyệt vọng của Grandmother van xin nàng hãy ăn, hãy bơi lội và cất lên tiếng hát, con rắn nhỏ hơn vẫn cứ cuộn mình trên cành cây, chỉ lắng nghe giọng nói của hai con người mà nàng rất mực yêu quý, cứ dõi tâm lắng nghe liên tục, những tiếng nói cứ xoáy tròn vọng vào óc nàng, xuyên qua từng chiếc vảy hình thoi.
Night Song đã ở đó trong bao lâu, mất dần đi màu sắc trên da, và chỉ lắng nghe hai giọng nói vô hình? Nếu bạn có thể diễn dịch được ngôn ngữ của cây dâu tằm, cây dương lá rung và cây tuyết tùng, những cây này có thể sẽ kể cho bạn nghe là nàng không sống được bao lâu.
Những màu sắc trên da nàng cứ nhạt dần, màu đỏ tía chuyển sang màu hoa oải hương, màu vàng chuyển thành xám, cuối cùng khi bình mình lên thì chẳng còn màu nào cả, chỉ còn lại một cái bóng nhỏ xíu của một thân hình trống rỗng. Chỉ còn lại đây một nữ thần biển đã chết vì thương nhớ những người thân, đã trở nên trong suốt, những cái vảy của nàng trong trẻo như thủy tinh.
Và trong khi những cái vảy hình thoi của nàng rụng dần đi từng cái một, đứa con gái của nàng cũng biến mất hoàn toàn, dần khuất hẳn trong một cánh rừng xa xôi, hoàn toàn cô độc, trong khi đó, tại ngôi làng, chồng nàng cũng đang chìm dần vào một giấc ngủ sâu thẳm, bất động.
Cuối cùng, khi bị tước đi hết tất cả, Night Song, người con yêu quý của các cư dân trong khu rừng thông sâu thẳm, và trên hết là của chồng và con gái nàng, dần dần tan biến vào không khí.