You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Nhân Trung Lữ Bố (1)
iên Thiệu thấy thế tỏ vẻ không hài lòng chút nào cả, đường đường là minh chủ sao lại có thể vội vàng, sợ hãi như thế. Bà ta gắt:
- Cái gì mà ầm ĩ thế hả, có gì cứ từ từ nói đi.
Tên lính liên lạc kia vội vàng nói:
- Bẩm minh chủ, có một cô bé từ Hổ Lao quan tiến tới chúng ta. Cô ta chỉ đi có một mình nhưng tự xưng là Phương Thiên Họa Kích là nghĩa nữ của Đổng Trác, cô ta nói liên quân chúng ta hãy mau cuốn gói khỏi nơi đây.
Tôn Vũ khi nghe tới bốn chứ Phương Thiên Họa Kích thì thần kinh lập tức chấn động, căng thẳng lắm. Anh ta thầm nghĩ: Thôi chết rồi, chết rồi. Phương Thiên Họa Kích, chính là Lữ Bố, chính là đệ nhất mãnh tướng thời Tam quốc … Không được, không được, mình tuyệt đối phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được loạn động. Nhưng nếu như cái con mụ Viên Thiệu kia lại phái ta ra đánh thì ta thảm rồi, thảm thật rồi.
Lúc này Viên Thiệu đang giận dữ, quát mắng tên lính liên lạc kia:
- Nghĩa nữ của Đổng Trác sao? Lại dám một mình tới khiêu chiến? Bọn lính giữ cổng trại các ngươi có biết cái gì vào mới cái gì không đấy hả, các ngươi nghe chưa rõ đầu cua tai nheo gì mà đã dám vào đây nói quàng nói xiên gì đấy hả.
………………………..
Khụ! Khụ! Viết tới đâyta phải xin dừng chuyện lại để nói với bạn đọc một chút. Đó là những chương tiếp theo sẽ là một trường đoạn khá dài về cuộc chiến ở Hổ Lao quan. Bởi vì Hổ Lao quan này là đất của Lã Bố cho nên trong một vài chương tiếp theo tác giả sẽ nói nhiều hơn về Lã Bố, còn Tôn Vũ cứ để anh ta nghỉ ngơi chút đã.
Cho nên các bị độc giả là fan của Tôn Vũ xin hãy kiên nhẫn chờ đợi một chút. Nếu như cuộc chiến Hổ Lao quan này mà tác giả không nói rõ về Lữ Bố thì phần truyện tiếp theo sẽ rất khó triển khai cho hay được.
Các vị độc giả nào mà quan tâm đến nhân vật chính Tôn Vũ thì cũng đừng quá lo lắng. Sau đây cuộc đời của anh ta sẽ có biến đổi hoàn toàn mới.
Nghe chúa công trách mắng một cách vô lý như vậy người lính liên lạc cố gắng thanh minh:
- Thưa chúa công, chúng tôi đã đánh đuổi nhưng không thể được, hơn một trăm binh lính của ta giao chiến với nàng cũng một đi không trở lại rồi. Quả thật là binh lính không thể làm gì được cho nên mới buộc phải vào báo cáo với chúa công, xin chúa công phái đại tướng xuất chiến đẩy lui kẻ địch,..
Viên Thiệu chưa kịp có ý kiến gì thì Viên Thuật vẫn với cái thái độ kênh kiệu khinh đời nói,:
- Câm ngay! Đúng là đồ nam nhân vô dụng, nếu chỉ dựa vào lũ đàn ông các ngươi thì cả đời này cũng không thể chiến thắng được quân địch. Vẫn là nữ tướng chúng ta xuất trận thì mới có cơ hội giành chiến thắng được … Mà con bé kia là võ tướng cấp độ gì đấy.
Tên lính liên lạc nghe Viên Thuật hỏi như vậy thì cúi gằm xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, anh ta lắp bắp nói:
- Nàng ta không có … không dùng võ tướng kĩ, chỉ bình thường như thế mà địch hơn trăm lính của ta, đánh cho lính giữ cửa thua tan tác.
Nghe tới đây, tất cả các tướng lĩnh chư hầu có mặt trong chủ trướng đều lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi lắm. Một cô bé mà có thể đánh cho một trăm nam nhân trưởng thành thua dúi dụi hay sao? Cái này đúng là một chuyện lạ lắm đây, nếu như cô bé đó dùng võ tướng kĩ thì không nói làm gì rồi. Còn nếu như không có võ tướng kĩ mà chỉ là một nữ tướng bình thường thí tuyệt đối không phải là đối thủ của một nam nhân trưởng thành. Vậy mà cô bé này không dùng võ tướng kĩ mà lại có thể hạ gục một trăm binh lính.
Tào Tháo nghe tên lính đó báo cáo vậy trong lòng có chút tò mò, đôi mắt của nàng ta nheo lại, rồi cười hì hì mà nói:
- Được rồi! Đi! Chúng ta đi ra ngoài cổng trại xem sao, xem rốt cuộc là vị thần tiên nào đã đến chỗ của chúng ta đây.
Thế là Tào Tháo cũng với bộ tướng của mình và một số tướng lĩnh chư hầu khác từ trong chủ trướng đi ra ngoài. Sau khi ra đến cổng trại, bọn họ cùng lên một cái đài cao để dễ quan sát bên ngoài hơn.
Lúc này ở bãi đất trống bên ngoài cổng trại có cắm một cây trường kích dài phải đến hai trượng. Cây trường kích này có màu đen, vì mũi kích cắm xuống đất cho nên cũng không biết là nó có sắc bén hay không, nhưng có thể khẳng định nó chắc chắn là một vũ khí sắc bén có thể chặt được cả sắt, đá vàng ngọc … Bởi vì nói chính là binh khí tùy thân của Lữ Bố - Phương Thiên Họa Kích.
Trường kích cắm xuống đất, ngạo nghễ thách thức cùng trời xanh và tướng lĩnh của liên quân. Và phía dưới cây họa kích này một nữ tướng nhỏ bé, mặc khôi giáp màu đen đang ngồi xếp bằng trông rất tĩnh tại thoải mái. Nàng dưới bóng cây họa kích có cán to bằng cán đại kỳ. Tư thế của nàng ngồi tỏ ra nàng đang vô cùng bình tĩnh, tự tin vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Tôn Vũ nhìn thấy Lữ Bố. Vừa nhìn thấy nàng, anh ta đã nghĩ ngay tới hai chữ “Hắc miêu”. Không sai! Cô bé này nhìn từ trên xuống dưới đều lộ vẻ ưu nhã thong dong, tựa như một con mèo đen cao ngạo lãnh đạm với tất cả.
Bộ áo giáp đen mà Lã Bố mặc trên người cũng không thể gọi là đẹp được nhưng ngũ quan sắc sảo, sáng sủa, vẻ mặt thì lạnh lùng, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào cả. Mới nhìn qua Tôn Vũ cũng đoán cô bé này chỉ độ mười hai tuổi mà thôi. Trên lưng của nàng còn đeo một cây cung lớn, có khi còn dài hơn cả chiều cao của nàng nữa cơ.
Cây họa kích được cắm xuống nghiêm chỉnh trên nền đất, nhưng bên cạnh nó là mười mấy binh lính của liên quân đang nằm ngổn ngang. Nhìn thoáng qua thì mười mấy binh lính này không có ai bị thương và cũng không có ai bị chết cả, tất cả đều quay cuồng, đang ngổm ngổm bò về phía hàng rào doanh trại.
Ở phía xa xa, có một con chiến mã đang đứng. Con chiến mã này rất đặc biệt toàn thân nó đỏ như lửa, cao lớn hơn những con chiến mã khác có đến cả một cái đầu. Nó cũng không có yên, cũng không có dây cương, trông giống như một con ngựa hoang vậy.
Nhưng Tôn Vũ biết rằng đây không phải là ngựa hoang, mà đây chính là thần mã Xích Thố nổi tiếng.
Viên Thuật nhìn thấy Lã Bố trong bộ dạng như thế liền chép miệng, tỏ vẻ coi thường giận dữ nói:
- Chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi mà các ngươi cũng đánh không lại sao. Đúng là đồ nam nhân bỏ đi. Trên người của nó ngay cả một chút dấu hiệu, hào quang của võ tướng kĩ cũng không phát ra thế mà cứ run như cầy sấy với nhau.
Tôn Vũ nghe những lời “Ếch ngồi đáy giếng” của Viên Thuật không khỏi bức xúc: Ta điên đây! Viên Thuật ngươi đúng là cái loại không biết một cái gì cả. Ngươi không nói thì cũng không ai bảo ngươi câm đâu. Suốt ngay phê bình chỉ trích nam nhân thế nọ, nam nhân thế kia. Mụ mà còn lảm nhảm nữa thì ông đây sẽ cho mụ một đao cho mụ câm cái miệng ngay lập tức.
Lúc này ở bên ngoài trại Lữ Bố đã nhìn thấy các tướng lĩnh chư hầu đang quan sát mình, nàng ta lên tiếng, lạnh lùng nói:
- Các ngươi … ồn ào quá đi mất! Khôn hồn thì lui binh ngay đi.
Viên Thiệu nghe câu nói lạnh lùng của Lữ Bố không hiểu tại sao trong lòng không hề cảm thấy khó chịu, bà ta lớn tiếng nói:
- Con bé kia con cái nhà ai lạc đến đây? Hãy xưng tên ra đi.
Cô bé mặc áo giáp đen kia trả lời cụt ngủn:
- Lữ Bố
Quả nhiên là Lữ Bố rồi, Tôn Vũ nhìn lại thấy Lữ Bố đang ngồi cạnh Phương Thiên Họa Kích, anh ta nghĩ thầm: Lần trước ta cùng “Thái binh yếu thuật” nói chuyện phiếm với nhau, biết rằng Phương Thiên Họa Kích chính là vật chỉ báo trong thiên hạ, nhưng không biết vật này thần kỳ ở chỗ nào. Mình thật sự muốn được chứng kiến uy lực của nó.
Lúc này Viên Thiệu lại hỏi:
- Lã Bố tại sao ngươi lại tới đây, muốn đối địch với tất cả các anh hùng trong thiên hạ hay sao hả.
Lã Bỗ hừ lạnh rồi nói:
- Ta tới đây là để đánh đuổi các ngươi cút khỏi đây.
Ặc! Ặc. Viên Thiệu và các chư hầu bị Lã Bố làm cho ê mặt không ít. Trong lòng họ thầm nghĩ: Cái con Lã Bố này thật là kỳ lạ, mình hỏi nó một câu, nó trả lời một câu, nó cũng không hề chủ động giao tiếp gì cả, mà lời đáp lại cụt lủn, khiến cho chúng ta muốn cãi nhau với nó cũng không được nữa.
Viên Thiệu thấy cách nói chuyện “rắn” như vậy thì bực bội lắm, tức như bò đá vậy. Bà ta vung tay lên và nói:
- Có vị tướng quân nào tình nguyện ra bên ngoài xuất chiến đánh đuổi cái con yêu nữ này hay không”
Mục Thuận là bộ tướng của Thượng Đảng Thái Thú Trương Dương, trong trận chiến với Trương Liêu ngày hôm quan nàng đa bị đối phương đuổi như đuổi vịt, phải quay ngựa bỏ chạy, đến khi trở về quân doanh thì bị chúng tướng cười nhạo. Lúc này nàng ta nhớ lại nỗi nhục hôm trước cho nên bước lên nói:
- Mạt tướng xin đi.
Mục Thuận cầm một cây thiết thương, phi ngựa ra khỏi doanh trại. Ánh hồng quang trên người lấp lánh, hai chữ “thương tướng” xuất hiện trên đầu. Nàng ta hùng hổ ra trận.
Tôn Vũ nhìn thấy thế thì thở dài nghĩ thầm: Người này chắc là chết rồi.
Lữ Bố trông thấy Mục Thuận khởi phát võ tưỡng kĩ màu đỏ, vung thương xông lên, thì nàng ta không hề biến sắc, mà chỉ nhíu mày nét mặt lộ vẻ thất vọng, bĩu môi nói:
- Ầm ĩ quá đi mất. Tiếng vó ngựa của ngươi thật ầm ĩ quá.
Lã Bố lập tức vẫy vẫy tay ra hiệu cho chiến mã của mình. Chiến mã Xích Thố đang gặm cỏ thấy chủ nhân vời gọi liền chạy ngay tới. Con ngựa này toàn thân có màu đỏ rực như lửa, không hề có một sợi lông pha tạp nào cả. Nó cao chừng một trượng tám thước. Xích Thố nhẹ nhàng giương chân, sải bước với tốc độ thật nhanh. Mỗi lần chân của nói chạm đất đều không hề phát ra bất kỳ một tiếng động nào cả.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++