Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 145-146
C
hương 145 Ngươi không cô độc
Thanh Tùng viện
Trang Tín Ngạn đứng ở một bên nhìn Tần Thiên sửa lại màn. Nàng quỳ gối trên chăn nệm, mặc trung y lụa trắng, tóc dài đen nhánh xõa tung, mơ hồ dán lên đường cong mảnh mai bên hông nàng. Bàn tay nhỏ bé như tuyết nhanh nhẹn xử lý, năm ngón tay như con bướm đang bay múa
Lòng Trang Tín Ngạn nóng lên, kìm lòng không đậu mà nắm tay nàng
Tần Thiên đang tập trung tinh thần sửa màn cho hắn, hai tay bỗng nhiên bị hắn nắm lấy thì không khỏi hoảng sợ, vừa định né đi, ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt hắn chân thành, không có gì bất ổn, cũng như ngày đó trên đường, hắn tự nhiên nắm tay nàng vậy. Nàng giật mình, chỉ thoáng chần chừ đã để hắn nắm chặt hai tay mình
Tần Thiên chỉ cảm thấy hai tay ẩm ướt nhưng cũng không biết là mồ hôi từ tay ai, tim không khỏi đập nhanh hơn
Từ ngày dạo phố đó, Tần Thiên cảm thấy, Trang Tín Ngạn đối với mình có hơi khác so với quá khứ.
Lúc trước, so với các nha hoàn Bích Liên, Thu Lan, Trang Tín Ngạn đối xử với mình có hơi khác. Nàng còn tưởng là vì nàng được Đại phu nhân tín nhiệm, sau này mới biết thì ra bọn họ có sự chờ mong với nàng. Cho dù với nhiều đặc thù như vậy nhưng Trang Tín Ngạn luôn lạnh lùng với mình. Sau khi thành thân hắn cũng không có gì thay đổi. Ở chung lâu ngày, tuy rằng cảm thấy hắn không tệ nhưng cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì với mình. Đương nhiên, nàng cũng không chờ mong gì.
Nhưng lần đó dạo phố về, hoặc là sau lần biểu diễn trước hoàng thượng? Hắn dần có vẻ khác lạ. Nàng thường xuyên cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn nàng của hắn. Lúc ăn cơm chỗ Đại phu nhân, hắn còn có thể gắp thức ăn cho nàng khiến Nguyệt Nương và Thúy Vi nhìn bọn họ cười cười đầy ẩn ý. Còn nữa, có lẽ từ lần nắm tay nàng đi dạo phố, hắn nghĩ được nàng ngầm đồng ý mà giờ thường xuyên ăn vụng đậu hũ của nàng như vậy, động tác lại vô cùng tự nhiên, vô cùng trong sáng khiến cho nàng cảm thấy, nếu nàng quá để ý thì ngược lại nàng mới là có quỷ trong lòng
Nàng nhìn hắn, ánh đèn ảm đạm chiếu lên dung nhan như ngọc của hắn, đôi mắt hắn dịu dàng như làn nước mùa xuân. Hắn bỗng nhiên tươi cười, chỉ chốc lát đã cảm nhận được ánh sáng chói mắt khiến Tần Thiên choáng váng.
Tay của hắn như có điện truyền đến khắp người nàng khiến nàng cảm thấy mềm nhũn người. Lại nữa rồi, lại nữa rồi! Tần Thiên rên rỉ vô lực, khiến nàng mất tự nhiên chính là nụ cười của hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt chuyên chú, nụ cười tuyệt mỹ, thử hỏi trong thiên hạ, chỉ cần không phải người mù thì có mấy cô nương có thể hoàn toàn chống cự được? Huống hồ người này còn gần gũi với mình như vậy
Nhưng mỗi ngày chỉ cần lúc ở riêng với nàng thì nụ cười này như chẳng tiếc gì mà hiện ra, thường khiến nàng đỏ mặt, tim đập loạn. Nàng rất hoài nghi, hắn có phải là đang dùng mỹ nam kế để nàng ở lại lâu dài mà bán mạng cho hắn?
Có đôi khi nàng cũng nghĩ đến việc ở lại. Mẹ chồng tốt, tướng công cũng không tệ, cơm áo không lo, còn cao cao tại thượng, nhìn thế nào cũng thấy là cuộc sống hôn nhân lý tưởng. So với những nữ tử xuyên qua bị mẹ chồng chê ghét, tướng công hắt hủi thì mình còn tốt hơn nhiều
Nhưng trong lòng nàng luôn có chút bất định, không muốn suy nghĩ rõ ràng quá. Nàng không chắc chắn gì với Trang Tín Ngạn, nàng không biết mình có thể thực sự không oán trách mà để một người câm điếc thành bạn đời trăm năm của mình không? Nàng sẽ không biến cuộc hôn nhân của mình là giao dịch. Nếu nàng thực sự quyết định ở lại, nhất định sẽ là vì tình cảm chân thật từ đáy lòng với hắn, cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt qua mọi phong ba bão táp trong cuộc đời. nàng cũng không biết có thể làm tốt việc ở Trà Hành hay không, quản lý một Trà Hành lớn như vậy, chịu trách nhiệm về cuộc đời của bao người, nàng thực sự không dám chắc
Nàng cũng không muốn vì nhất thời mê hoặc mà đứa ra quyết định khiến mình hối hận.
Nghĩ vậy, Tần Thiên cúi đầu, hít sâu vài hơi, dần hòa tan sự kích thích mà hắn gây ra, sau đó tự nhiên rút tay khỏi tay hắn, đi đến bên bàn, cầm cây trâm mà chỉnh lại bấc đèn, ánh lửa lập tức sáng bừng.
Trang Tín Ngạn cũng đi theo, hắn cầm lấy quyển sổ, viết: “Ta không biết nên cảm tạ ngươi thế nào, ngươi vì Trang phủ quá nhiều, tâm tình này ta không biết nên biểu đạt thế nào”
Hắn sao không cảm nhận được sự từ chối của nàng? Hi vọng nói như vậy có thể khiến cho nàng thoải mái một ít. Hắn luôn không nhịn được mà muốn chạm vào nàng, cho dù chỉ là nắm tay cũng khiến cho hắn rất thỏa mãn. Tuy rằng hắn có thể cảm nhận được sự không muốn của nàng nhưng lại không khắc chế được chính mình. Chẳng qua cũng không dám thêm lấn tới, sợ nàng sẽ lại càng chán ghét mình
Hắn nhìn nàng mỉm cười, nhìn ánh mắt nàng sáng lên nhưng lại cố che dấu đi, trong lòng rất vui
Hắn sớm đã phát hiện nàng rất thích nhìn hắn cười, mỗi khi hắn cười với nàng, nàng sẽ rất chuyên chú nhìn hắn, trong mắt đầy sự tán thưởng khiến hắn rất vui. Hắn không thích cô nương khác nhìn hắn như vậy nhưng lại mong nàng thường xuyên chăm chú nhìn hắn. Nếu điều này có thể làm nàng vui thì hắn tình nguyện sẽ cười thật nhiều với nàng.
Từ trước, hắn đã từng căm hận mình dung mạo quá đẹp nhưng giờ hắn lại cảm ơn trời đất vì khuôn mặt này. Bởi vì, hình như nàng rất thích
Thì ra là vậy… Tần Thiên nhớ tới việc hắn không biết nói, dùng hành động để biểu hiện cũng rất bình thường. Nhưng mình lại hết lần này tới lần khác hiểu lầm hắn…
- Đừng nói như vậy, nếu không có Đại phu nhân giúp đỡ, giờ ta vẫn chỉ là nha hoàn giặt quần áo mà thôi
Tần Thiên nói với hắn:
- Hơn nữa chúng ta giờ cũng coi như là người một nhà, không cần khách khí như vậy.
Ba chữ “người một nhà” khiến Trang Tín Ngạn rất vui vẻ, nụ cười càng rực rỡ. Tần Thiên thầm than một tiếng “yêu nghiệt” rồi lại mặc niệm: Không tức thị sắc, sắc tức thị không. Sau đó, nàng lại quay về chính sự
- Tín Ngạn, ngươi chưa từng nghĩ đến việc học nói sao?
Xong chuyện tỷ thí thì cũng nên lo đến việc này. So với tưởng tượng, việc dạy hắn nói chuyện lại là việc vô cùng gian nan. Vẻ mặt Trang Tín Ngạn ngạc nhiên như không thể tin được lời Tần Thiên nói
“Tần Thiên, ngươi trêu ta sao? Ta như vậy sao có thể học nói.” Trang Tín Ngạn viết.
Không thể nghe thì sao có thể học nói?
Nhắc tới khiếm khuyết của mình, sắc mặt Trang Tín Ngạn hơi trầm xuống, không khỏi mẫn cảm nghĩ: Nàng đang nhắc nhở ta điều gì? Bởi vì hành vi gần đây của ta khác thường?
Trong lòng có chút uể oải.
Hắn xoay người, trở lại chỗ nắm, không muốn nói tiếp
Chuyện rõ ràng có hi vọng thì sao Tần Thiên lại dễ dàng bỏ qua? Nàng đuổi theo, vén màn hắn lên
Hắn xoay người, quay lưng về phía nàng. Nàng kéo áo hắn mấy lần hắn cũng không để ý, còn dịch người vào trong.
Tần Thiên nhịn không được muốn cười, hắn lại nổi tính trẻ con rồi…
Nàng cũng bướng bỉnh, hôm nay đã mở đầu rồi thì phải nói rõ với hắn mới được
Tần Thiên định chui vào màn, muốn đến trước mặt hắn. Trang Tín Ngạn như là không ngờ nàng lại làm vậy, ngồi bật dậy, vẻ mặt đỏ ửng lên trong nháy mắt
Hắn theo bản năng vội chui ra ngoài, Tần Thiên nổi cáu, giữ chặt hắn lại, cứng rắn kéo mặt hắn đối diện với nàng. Nàng cau mày, tiến đến gần hắn, hung hăng nói:
- Không được động đậy, nghe ta nói xong đã.
Nhìn mũi Tần Thiên gần chạm đến mũi mình, Trang Tín Ngạn giật mình nhưng không né tránh, hai mắt như có băng mỏng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dây dưa khiến tim Tần Thiên bất giác đập mạnh
Tần Thiên có hơi không chịu được, buông tay, lùi ra phía sau, mặt hơi nóng lên.
- Ta từng nghe thấy ngươi phát ra tiếng, ngươi chỉ là không nghe thấy nên không học được nói nhưng cũng không có nghĩa ngươi không thể nói chuyện…
Tần Thiên không thể giải thích rõ ràng về từ “thanh quản” với hắn nên nói theo cách mà hắn có thể hiểu được.
- Ngươi biết xem khẩu hình, chỉ cần học cách phát âm thì ta cảm thấy hắn là có thể học được cách nói chuyện
Nói xong, nàng kích động nhìn hắn nói:
- Một khi ngươi học được cách nói chuyện thì sẽ dễ dàng trao đổi với mọi người, về sau cũng chẳng cần lo lắng chuyện chọn đương gia, ngươi chẳng phải là người tốt nhất?
Nhìn đôi môi không ngừng mấp máy của nàng mà Trang Tín Ngạn ngây ngẩn người. Vẻ mặt Tần Thiên không hề giống đang đùa
Thấy hắn ngơ ngác, Tần Thiên cũng không biết hắn nghĩ gì, nhìn hắn thử hỏi:
- Tín Ngạn, ngươi trả lời ta, ngươi có muốn học nói không?
Hắn muốn học là có thể nói sao? Trang Tín Ngạn khẽ cười, đương nhiên, hắn nằm mơ cũng muốn có thể dễ dàng trao đổi, giao tiếp với mọi người, hắn mong được mọi người khẳng định, hắn mong hắn không còn là kẻ vừa câm vừa điếc, như vậy, nàng có thể ở lại không?
Nhưng thực sự có thể?
Nhưng vẻ mặt Tần Thiên vô cùng chắc chắn. Hắn không thể không tin nàng.
Hai mắt hắn dần sáng lên, tim đập loạn, hắn dùng sức gật đầu.
- Tín Ngạn, ngươi nhìn ta nói cẩn thận này…
Tần Thiên nắm lấy tay hắn, giờ khắc này nàng mới hiểu, giữa nam nữ, có đôi khi nắm tay chỉ thực đơn thuần, là cổ vũ cũng có thể là an ủi.
Trang Tín Ngạn mở to mắt.
Tần Thiên chậm rãi nói:
- Ta không phải nói bừa, bởi vì thật sự đã có người thành công nhưng quá trình gian khổ vô cùng. Đây là một quá trình, gian nan, khó khăn, sẽ có nhiều thất bại, có lẽ sẽ khiến ngươi rất nản lòng nhưng thế nào cũng không được bỏ cuộc
Nàng nắm chặt tay hắn, nói từng câu từng chữ:
- Bởi vì ngươi không cô độc, ta sẽ luôn giúp ngươi
Trong màn, ánh sáng có chút mờ ảo nhưng hai mắt nàng lại sáng như sao
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên trào dâng cảm xúc vô cùng, cảm xúc này không thể khống chế được khiến cho hắn mất lí trí, đến khi hắn phản ứng lại thì nhận ra mình đã ôm nàng vào lòng
Hắn cảm giác được người nàng thoáng cứng đờ nhưng lập tức trầm tĩnh lại, nàng lấy tay vỗ vỗ lưng, trong động tác đầy sự an ủi, cảm thông. Chương 146: Lời đồn đại
Tiếng pháo nổ vang vọng khắp Dương thành, dân chúng nơi nơi đều nghển cổ nhìn ra, đều đoán xem đây là hỉ sự của nhà ai
- Là Thịnh Thế Trà Hành
Có người lớn tiếng nói:
- Hôm nay Thịnh Thế Trà Hành treo bảng vàng chữ hoàng thượng ngự ban, các thương gia có mặt mũi trong thành đều đến ăn mừng, bắn hết mấy tràng pháo, vô cùng náo nhiệt
- Nghe nói, Đại phu nhân hôm nay cũng sẽ chính thức giới thiệu người tiếp quản Trà Hành
- Người đó có phải là Nhị thiếu gia Trang phủ không?
- Không phải Trang nhị thiếu, là Đại thiếu phu nhân mới lấy vào cửa, nghe nói Đại thiếu phu nhân này rất khó lường, từng biểu diễn trước hoàng thượng, được thiên tử khen ngợi.
- Từ sau khi Trang lão gia qua đời, Trang phủ vẫn là âm thịnh dương suy, không nghĩ tới đến tân đương gia cũng là một nữ tử
- Còn nói gì nữa, chúng ta đi xem náo nhiệt đi
Đám dân chúng nhàn rỗi rất thích chuyện vui như vậy, đều không hẹn mà cùng đổ xô về phía Thịnh Thế Trà Hành.
Cửa lớn Thịnh Thế Trà Hành, dân chúng vây xem thành một hàng dài, cũng có rất nhiều gia đinh mặc đồ mới đứng bên ngoài ổn định trật tự. Nơi nơi đều là pháo nổ giòn giã, đỏ rực một góc trời, khuôn mặt mọi người tươi cười dưới ánh mặt trời rực rỡ càng lộ rõ sự náo nhiệt.
Thỉnh thoảng có xe ngựa đẹp đẽ, hoa lệ dừng trước cửa, khách thương quần áo sang trọng được quản sự, chưởng quầy cười đón, chỉ chốc lát mà đã có hàng dài những chiếc xe ngựa hoa lệ khác nhau khiến phố phường chật như nêm cối.
Đại sảnh Trà Hành có bức hoàng phi lớn chữ vàng treo cao, trên hoành phi viết ba chữ “Bích Loa xuân” lớn. Đại phu nhân mặc áo gấm màu bạc được Nguyệt Nương đỡ, dắt Tần Thiên ăn mặc sang trọng và ba anh em Trang Tín Ngạn cùng với chưởng quầy Trà Hành dập đầu ba lần với bảng hiệu để biểu hiện lòng thành kính
Sau đó, Đại phu nhân chính thức giới thiệu Tần Thiên với các thương gia có quan hệ chặt chẽ với Trà Hành.
Đám người nhìn Tần Thiên trước mặt, thấy nàng hôm nay mặc áo màu trắng bạc thêu đôi phượng vàng, váy dài màu xanh lam nhạt, đầu búi tóc xinh đẹp, cả người như đóa ngọc lan trắng dịu dàng, nhìn cô nương còn chưa đầy đôi mươi này mà mọi người đều trợn tròn mắt nhìn nhau
Tiểu cô nương này là đương gia? Đại phu nhân có nhầm không?
Những khách thương đó đều là khách hàng lớn qua lại Trà Hành bao năm qua. Năm đó, sau khi Trang lão gia qua đời, Đại phu nhân tuy cũng là nữ nhi tiếp nhận Trà Hành nhưng lúc đó Đại phu nhân đã từng tham gia việc mua bán Trà Hành, cũng từng giao thiệp với bọn họ nên tuy rằng chỉ là nữ nhân nhưng cũng rất được bọn họ tín nhiệm.
Nhưng tiểu cô nương trước mặt linh động đáng yêu, tuổi này dù khôn khéo hay có năng lực thì cũng chỉ có hạn. Hàng năm việc làm ăn của bọn họ và Thịnh Thế Trà Hành ít thì mấy ngàn lạng, nhiều thì hơn mười vạn lạng bạc, chỉ chút sơ suất cũng sẽ khiến bọn tổn thất không ít, bảo bọn họ sao có thể tin tưởng một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa này?
Hơn nữa càng khiến bọn họ băn khoăn là vì có tin đồn, nữ tử này là một nha hoàn, vì Đại phu nhân bị mù nên mới để cho nha hoàn tâm phúc chuộc thân trở thành Đại thiếu phu nhân để chèn ép Trang nhị thiếu vốn có thể thành chủ nhà
Nhìn bộ dạng Đại phu nhân, mắt mù có vẻ là sự thật, chẳng lẽ đương gia này vốn là nha hoàn cũng là sự thật?
Trong lúc nhất thời, đám khách buôn trong lòng đủ mọi suy nghĩ, chỉ là không tiện mở miệng
Nhưng vẫn có người nhanh mồm nhanh miệng, một gã nam nhân thân thể cao béo, mặc trường bào lụa xám đi ra khỏi đám người, nhìn Đại phu nhân nói:
- Trang phu nhân, giao tình giữa chúng ta cũng đã mấy chục năm rồi, ngươi cũng biết tính cách của ta rồi, không giữ được gì trong lòng cả. Hôm nay ở đây cũng đều là bằng hữu thân thiết của Trang phủ cho nên có gì muốn nói lão Lưu ta sẽ không giấu trong lòng, muốn hỏi thẳng, xin Trang phu nhân không lấy làm phiền lòng
Đại phu nhân quay mặt về phía người nọ, cười nói:
- Lưu lão bản có cái gì muốn nói cứ việc nói thẳng
Lưu lão bản nhìn Tần Thiên một cái, nói:
- Trang phu nhân, chúng ta đều nghe được lời đồn, nói tân đương gia vốn là nha hoàn Trang phủ, có việc này sao?
Tần Thiên nghe xong lời này, theo bản năng nhìn Trang Tín Xuyên ở bên một cái đã thấy hắn cúi đầu, khóe miệng cười đầy quỷ dị thì biết lời đồn này và hắn chắc chắn có liên quan
Sớm biết rằng bọn họ sẽ không an phận, chỉ không nghĩ động tác cũng quá nhanh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã truyền tin tức đi xa như vậy, mất vài ngày ngắn ngủn đã đem tin tức truyền rộng như vậy, có thể thấy được tìm không ít tâm tư.
Đại phu nhân nhìn Lưu lão bản gật đầu, thản nhiên nói:
- Không sai, Tần Thiên vốn là nha hoàn Trang phủ ta
Nghe xong lời này, đám khách buôn đều biến sắc, một người không nhịn được nói:
- Đại phu nhân, ngươi bảo sau này chúng ta phải đi tin một nha hoàn sao?
Đám người còn lại cũng đều bàn tán, việc trong Trang phủ bọn họ không quan tâm nhưng hành động này của Đại phu nhân khiến bọn họ sao dám tiếp tục buôn bán với Trang phủ?
Thấy tình cảnh này, Trang Tín Xuyên không khỏi cười nhạt, hắn muốn chính là kết quả này. Hắn ở Trà Hành lâu như vậy, đương nhiên là cũng biết chuyện Trà Hành. Khách hôm nay đến có người là chủ vườn trà, có người là chủ các ngân hàng… ai cũng là người có mối quan hệ chặt chẽ với Thịnh Thế, bọn họ đương nhiên quan tâm đến năng lực của đương gia tương lai Thịnh Thế bởi vì nó cũng liên quan đến lợi ích của bọn họ.
Nước có thể dâng thuyền, cũng có thể làm lật thuyền, đại nương nghĩ ra cách này để áp chế bọn họ th́ì bọn họ cũng có thể lợi dụng điểm này để phản kích bà
Nếu bọn họ đều không thể tin tưởng Tần Thiên, đều tìm Trà Hành khác thì chính là một sự đả kích lớn. Đến lúc đó, xem đại nương còn có thể kiên trì để Tần Thiên làm đương gia nữa không. Chờ khi hắn có cơ hội lên đài, tốn chút tâm tư lung lạc đám khách kia là được
Trang Tín Xuyên nhìn gương mặt Đại phu nhân cùng Tần Thiên, nắm chặt tay thành quyền
Mọi người đều coi thường hắn, cho rằng hắn vô dụng, cho rằng hắn chỉ là sắt rỉ. Đến ngay cả muội muội, thê tử cũng không xem trọng hắn, hắn muốn chứng minh ọi người xem, hắn dựa vào chính mình cũng có thể đoạt lại mọi thứ của mình
- Các vị lão bản
Đại phu nhân được Nguyệt Nương đỡ đi ra, không chút hoang mang nói:
- Chư vị biết Giang Hoa Anh ta cũng không phải ngày một ngày hai, các ngươi chẳng lẽ cảm thấy ta đem chuyện Trà Hành ra làm trò đùa? Tần Thiên tuy xuất thân nha hoàn nhưng có thiên phú kinh doanh, lúc trước, ta cũng để cho nàng ở trong Trà Hành, quen với việc làm ăn của Trà Hành. Lần này nàng có thể được Hoàng thượng tán thưởng, lấy cho chúng ta tấm bảng vàng này chính là minh chứng tốt nhất
Đại phu nhân chỉ lên bức hoàng phi trên cao:
- Các vị nếu tin tưởng Giang Hoa Anh ta thì hãy tin tưởng quyết định của ta
- Chúng ta đương nhiên là tin Đại phu nhân… nhưng là…
Mọi người nhìn khuôn mặt non nớt của Tần Thiên, vẫn khó mà tin
Một nha hoàn 16,17 tuổi nào có thể nói tin là có thể tin? Nếu không phải giao tình sâu đậm với Trang phủ thì bọn họ cũng chẳng cần nói những lời này, thấy không hợp, đổi Trà Hành khác cũng được. Chỉ là đôi bên vẫn hợp tác vui vẻ nên mới không muốn cắt đứt mối làm ăn này.
Đại phu nhân còn định nói gì thì Tần Thiên đi đến bên bà, vỗ vỗ tay nàng, thanh thúy nói:
- Mẫu thân, không bằng để con đến nói đôi câu
Đại phu nhân mỉm cười, gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tần Thiên, đủ loại ánh mắt, khó tin, coi thường, nghi ngờ… Tần Thiên ưỡn ngực, không tránh không né, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của bọn họ
Kiếp trước, nàng cũng từng gặp đủ các loại khách, rất nhiều kẻ làm khó dễ, cảnh xấu hổ, quẫn bách hơn thế này còn xử lý được thì thế này có là gì
Nàng mỉm cười, bình tĩnh
- Các vị lão bản đều là trưởng bối của Tần Thiên, Tần Thiên ở đây xin có lời chào mọi người
Nói xong, thi lễ với bọn họ
Mọi người thấy cử chỉ, lời nói của nàng đoan trang văn nhã, lòng sinh hảo cảm, sắc mặt không khỏi hòa hoãn lại.
Hành lễ xong, Tần Thiên đứng thẳng dậy, nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói:
- Ta biết, mọi người thấy ta tuổi trẻ, sợ ta không đủ kinh nghiệm, không đủ năng lực quản lý tốt Trà Hành, về sau tất sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người
Lời này nói thẳng vào trọng tâm khiến mọi người đều ngượng ngùng, một số người xấu hổ cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng.
Tần Thiên tiếp tục cười nói:
- Các vị lão bản đừng để ý, các vị lão bản lo lắng lợi ích của mình vốn là chuyện kinh thiên địa nghĩa, hôm nay mọi người nói thẳng ra là tốt nhất, ít nhất có thể khiến chúng ta hiểu biết nhau nhiều hơn
Những lời này, đổi lại là phụ nữ hiện đại, bất kể là ai mở miệng cũng có thể nói được. Nhưng đây là thời đại nam tôn nữ ti, nữ nhi phần lớn không được giáo dục, tư tưởng bị giam hãm, rất ít nữ tử có thể nói ra những lời thấu tình đạt lý như vậy trước mặt mọi người.
Hơn nữa nữ tử này còn chỉ là một nha hoàn
Ánh mặt mọi người nhìn Tần Thiên không khỏi có chút ngạc nhiên
Trang Tín Ngạn ở một bên mỉm cười, mặc kệ làm sao, Tần Thiên sẽ luôn có cách khiến người ta khiếp sợ
Một bên, Trang Tín Xuyên có chút lo lắng nhìn Tần Thiên, bỗng nhiên nhớ tới muội muội từng nói:
- Ca ca, nước cờ này của ngươi không phải không tốt nhưng để đạt được mục đích thì rất khó.
Lúc ấy hắn không phục, phản bác:
- Chuyện làm ăn, nữ nhi như ngươi biết cái gì?
- Muội muội không hiểu chuyện làm ăn nhưng muội muội hiểu Tần Thiên, nàng sẽ không dễ bị lật đổ như thế đâu.
- Ngươi chẳng phải đang ca ngợi người khác, tự hủy oai phong của mình sao
- Trước kia chúng ta quá coi thường đối thủ nên mới thất bại như vậy. Giờ chúng ta thà xem trọng đối phương chứ cũng đừng coi thường đối phương. Ca ca cứ làm đi nhưng đừng quá kì vọng.
Nhìn khuôn mặt không chút sợ hãi của Tần Thiên, Trang Tín Xuyên bất tri bất giác biến sắc
Bên kia, Tần Thiên tiếp tục nói:
- Tần Thiên đúng là xuất thân nha hoàn nhưng có câu nói: anh hùng không hỏi xuất thân, nói cách khác thì đương gia cũng đừng hỏi xuất thân, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt được chuột thì chính là mèo tốt
Khi nói chuyện, hai mắt nàng sáng bừng, má lúm như ẩn như hiện, vẻ mặt này khiến ai nấy đều mỉm cười thoải mái. Trong đó, một khách thương tóc hoa râm lớn tiếng cười nói:
- Tiểu cô nương này tuổi không lớn nhưng khẩu khí lại không nhỏ chút nào
Tần Thiên đi tới nhìn người đó mỉm cười:
- Vị lão bản này nói đúng, Tần Thiên tuổi trẻ, kinh nghiệm còn thiếu là sự thật. Nhưng phía sau Tần Thiên còn có Đại phu nhân, còn có nhiều chưởng quầy, quản sự như vậy, mỗi người đều là sư phụ tốt của Tần Thiên, mọi người chỉ cần cho ta thời gian, Tần Thiên ta sẽ không làm mọi người thất vọng nhưng có một số việc, các vị lão bản phải tin tưởng ta
Nói tới đây, Tần Thiên đi đến trước mặt mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt thành khẩn. Nàng vươn ngón trỏ chỉ lên trời, gằn từng tiếng mạnh mẽ:
- Tôn chỉ làm ăn của Tần Thiên giống mẫu thân, chúng ta chỉ kiếm tiền nên kiếm, cũng để người khác có phần lợi mà họ nên hưởng. Chúng ta thu lợi một phần thì cũng sẽ không để người hợp tác với mình thiếu một phần
- Nói hay lắm
Một người từ ngoài đi vào, vừa vỗ tay vừa lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, giọng vang dội khiến tất cả mọi người đều chú ý