The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Đêm Khuya Kinh Hồn
ương tổng, tôi biết ngài là người theo thuyết vô thần, nhưng có vài chuyện ngài không thể không tin…”
Chạng vạng, Hàn Đông đi tìm Nhị Lôi hỏi thăm chuyện thịt hộp: “Cái này mua ở đâu thế? Sao tôi kiếm trong siêu thị mà không thấy?”
“Quà được tặng, không bán ở ngoài.” Nhị Lôi nói thẳng.
Hàn Đông lại hỏi: “Ai tặng Vương Trung Đỉnh?”
“Chú anh ta tặng.”
Chú… Hàn Đông đột nhiên nhớ ra, chú Vương Trung Đỉnh không phải là Vương Hải Chí sao? Là chủ tịch tập đoàn Trung Đỉnh! Hôm tổ chức nghi thức ký hợp đồng còn nhìn thấy ông ta, chẳng lẽ Du Minh không chịu lộ diện là vì cậu ta có gian díu với chủ tịch sao?
Tin tức sét đánh trời quang nha!
Sau khi trở về, Hàn Đông lại giống như ở trên xe, tập trung hết nội lực vào ngón trỏ, mặc niệm trong lòng: Nhất định phải thành công, nhất định phải thành công, nhất định phải thành công…
‘Ba’ một tiếng!
Móc kéo bị giật đứt.
Hàn Đông đổi hộp khác, tiếp tục nhưng kết quả vẫn giống nhau, hắn không tin loại tà môn này, thất bại là mẹ thành công, thẳng đến khi giật dứt toàn bộ móc kéo hắn mới chịu hết hi vọng.
Tay ôm một đống hộp trụi lủi, Hàn Đông đột nhiên có một loại cảm giác rất quen thuộc, cẩn thận nhớ lại, hình như trước kia từng phát hiện dưới sàn cũng có một đống đồ hộp bị đứt móc kéo, lúc ấy còn nghĩ rằng: Thằng này ngứa tay dữ vậy, sao lại giật đứt hết móc kéo? Hóa ra là do mình làm! Nhưng Hàn Đông lại không nhớ ra sau đó làm thế nào để mở hết đống hộp ấy…
Thôi cho qua, đừng nghĩ nữa, ngày mai đập ra ăn cũng được.
Hàn Đông nằm trên ghế sa lon, trước khi ngủ còn làm nóng người —— luyện trò thay mặt.
Đếm thầm: 1, 2, 3, 4… Cứ vài số là nhanh chóng đổi một cái mặt quỷ, mỗi vẻ mặt đều có thể khiến người khác tăng xông, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, mới đầu làm xong người cái trong vòng ba mươi giây, nhưng sau đó chỉ mười giây đã xong hết.
Trong lúc luyện tập kịch liệt, thể lực tiêu hao nhanh chóng, Hàn Đông nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.
Hơn một giờ sáng, Vương Trung Đỉnh mới đi thăm phim trường từ bên ngoài về, quay về văn phòng nghỉ ngơi như thường lệ.
Nhị Lôi lo lắng hỏi Vương Trung Đỉnh: “Có cần tôi trực đêm không? Lỡ đâu Hàn Đông lại mộng du đến quấy rầy anh thì sao?”
Vương Trung Đỉnh nói: “Chẳng phải cậu đã tăng thêm hai bảo vệ trực đêm ở tầng làm việc của tôi rồi sao?”
“Tôi chỉ sợ lỡ đâu có tình huống gì bất ngờ, anh cũng biết cậu ta rất hay giở trò.”
“Cậu ta dù có giở trò thế nào cũng không thể tay không đối phó với hai người đi?”
Nhị Lôi còn định nói gì đó, nhưng bị Vương Trung Đỉnh đưa tay ngăn lại.
“Được rồi, cậu về sớm nghỉ ngơi đi, có gì tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Nhị Lôi gật gật đầu.
Vương Trung Đỉnh trở lại văn phòng, không đầy một lát sau, Hàn Đông quả nhiên lại lắc lư đi đến nơi này, nhưng lần này Hàn Đông không đi thang máy lên thẳng đây. Mà ra khỏi thang máy ở dưới một tầng, sau đó mới đi thang bộ lên tầng này.
Đèn ở cầu thang là hệ thống cảm ứng âm thanh, bước chân của Hàn Đông lại phi thường nhẹ, đi đến bậc trên cùng đèn cũng không bật. Sau đó hắn cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, tựa như đang đợi điều gì.
Một lát sau, bảo vệ trực ban đi tuần đến chỗ này, cảm giác ở cầu thang có người, khua đèn pin qua liền soi thấy một cái mặt vặn vẹo như quỷ. Hơn nữa mặt quỷ này còn liên tục biến hóa, đa dạng mà phức tạp, hiệu quả thị giác đủ để khiến người khác nhồi máu cơ tim, đây căn bản không phải trình độ nhân loại có thể với tới.
“A —— “
Bảo vệ lúc ấy lảo đảo, trượt từ trên mặt tường xuống đất, mặt xanh lét, đứng không nổi.
Mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu to, người trực ban còn lại cũng chạy qua hướng này, vì sợ quấy nhiễu đến Vương Trung Đỉnh, hắn không dám đi quá nhanh. Cho nên chờ đến khi hắn mò tới cầu thang, đèn cầu thang đã tắt, hắn giơ đèn pin lên chiếu thẳng vào mặt Hàn Đông, sau đó bi kịch vừa rồi lại diễn ra lần nữa.
Lúc cửa bị đẩy ra, Vương Trung Đỉnh đành phải cam chịu số phận bất hạnh.
Có một vài người sinh ra chính là để làm phiền mình.
Hàn Đông ôm một túi thực phẩm, đống thịt hộp Nhị Lôi đưa cho bây giờ không thiếu một cái nằm hết trong này.
Có lẽ đã thành thói quen, lần này Vương Trung Đỉnh không hỏi Hàn Đông lấy một câu, khui hết toàn bộ hộp trong đó. Sau đó xếp thành hàng ngang bày lên bàn làm việc, ăn đi, ăn xong thì cút đi dùm!
Kết quả Hàn Đông bất chợt mở miệng nói: “Không phải tôi tới tìm anh để mở hộp.”
“?” Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, cái hộp cháo Bát Bảo tôi mở được hồi trưa kia chỉ là ăn hên thôi, thật ra tôi luôn mở không được.” Hàn Đông quả nhiên tự bán rẻ bản thân.
Vương Trung Đỉnh: “…”
“Trên hộp viết sau khi mở nắp ra nên dùng hết trong 24 giờ, nhiều như vậy tôi ăn không hết trong một ngày, cho nên anh đóng lại được không?”
Biểu tình Vương Trung Đỉnh so với hai gã bảo vệ bên ngoài còn khó coi hơn: “Nếu cậu không muốn tôi đạp cậu tỉnh thì mang hết đống này đi về!”
“Tôi sẽ không đi đâu, coi như vì chỗ thịt hộp này.” Hàn Đông vòng tay bảo vệ đống thịt hộp: “Cứ để vậy xách về nhất định sẽ bị hư, tôi không nở để thịt anh tặng bị hư.”
Nghe kìa, một câu ấm lòng biết bao nhiêu!
Lúc ấy trong lòng Vương Trung Đỉnh nghĩ: Mày nghe cái tên bệnh thần kinh này nói bậy bạ làm gì? Thế nhưng kết quả là anh nghĩ một đằng làm một nẻo. Đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một hộp giữ tươi, đổ hết thịt và nước sốt vào trong.
Kết quả Hàn Đông lại cầm lấy một hộp, thò lưỡi vào liếm nước sốt còn thừa lại.
“Thịt hộp anh cho không thể lãng phí một giọt.”
Quả nhiên…
Vương Trung Đỉnh đành phải kiên trì cạo sạch sẽ hộp thịt, sau đó mới đưa cho Hàn Đông, quá trình này trễ nãi hết mười mấy phút đồng hồ.
Nhưng Hàn Đông vẫn không đi, hào hứng nói với Vương Trung Đỉnh: “Tôi muốn tặng anh một món quà, quà đáp lễ.”
Dứt lời, Hàn Đông trổ hết bản lĩnh của mình ra —— biểu diễn tiết mục Vua thay mặt.
Làm một người có tâm lý phản đối cảm xúc cực đoan ở một trình độ nhất định, vào thời điểm không biết nên dùng diễn cảm gì để biểu thị cảm xúc của mình, có lẽ chỉ có thể nở nụ cười. Vương Trung Đỉnh đang lâm vào loại tình huống. Anh đặc biệt muốn đến trước bia mộ cha mẹ Hàn Đông cúng bái một phen, thành tâm hỏi rằng: Hai người làm thế nào mới có thể tạo ra loại yêu quái này?
Kỹ thuật thay mặt của Hàn Đông dùng phương thức trực diện, nghịch thuật, xen kẽ mà biểu diễn, Vương Trung Đỉnh rốt cục cũng biết Hàn Đông làm thế nào để tránh thoát được hai gã bảo vệ bên ngoài, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả, Hàn Đông ôm lấy anh từ phía sau.
“Đừng đi, tôi sợ!”
Vương Trung Đỉnh nghiến răng nói: “Chỗ này còn có thứ gì đáng sợ hơn cậu sao?”
Hàn Đông vẫn ôm chặt lấy Vương Trung Đỉnh không cho đi, Vương Trung Đỉnh thô bạo gở Hàn Đông ra, một khắc trước khi ra khỏi cửa còn nghe thấy tiếng Hàn Đông kêu lên thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết này nghe cũng không phải là giả, Vương Trung Đỉnh sợ Hàn Đông sau khi tỉnh sẽ bị chấn động thần kinh, té ra không phải. Hàn Đông không có tỉnh, cũng không bị ngã, mà mặt hắn bị chuột rút.
Đúng vậy, cơ mặt hắn do tiêu hao thể lực ở cường độ cao, rốt cục quang vinh bị chuột rút.
Hàn Đông buộc phải duy trì bản mặt miệng méo mắt lác, làm thế nào cũng không thể khiến cơ mặt khôi phục lại, nước mắt trào ra, khiến người ta nhìn mà lo lắng.
Vương Trung Đỉnh đành phải giải quyết nhu cầu bức thiết của Hàn Đông trước, mà giải quyết như thế nào, chỉ có thể mát xa thôi. Chườm khăn nóng không được, dụng cụ mát xa cũng không được, Vương Trung Đỉnh thử dùng bàn tay ôm lấy gương mặt Hàn Đông, ôn nhu xoa nắn. Thẳng đến khi nhiệt độ hai má dưới lòng bàn tay truyền đến, các cơ căng cứng mới chậm rãi thả lỏng, ngũ quan cũng trở về vị trí cũ.
Hàn Đông lúc này mới ngoan ngoãn ôm hộp giữ tươi đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh đi theo bên cạnh hắn.
Hai gã bảo vệ cũng đã tỉnh lại, đang rửa mặt trong buồng vệ sinh, Vương Trung Đỉnh đi qua thấy bọn họ không sao, cũng không mở miệng hỏi han, mà đưa Hàn Đông lên thang máy rồi sau đó trở về văn phòng.
Kết quả ngủ chưa được nửa giờ, chuông cửa lại vang lên.
Vương Trung Đỉnh trước khi mở cửa đã nghĩ kỹ, nếu người đứng ngoài cửa là Hàn Đông, anh tuyệt đối sẽ cho hắn một quyền ngủ luôn trên đất, tuyệt đối không nương tay.
Nhưng người đứng ở cửa lại là hai gã bảo vệ trực ban, sau khi rửa mặt mà hốc mắt vẫn sưng đỏ như cũ.
“Vương tổng, chúng tôi không định quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng có điều chúng tôi không thể không nói, có chuyện ma quái ở văn phòng, thật sự, tôi với Đại Cường đều thấy được…”
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đã âm tới cực điểm: “Việc này ngày mai nói sau.”
“Vương tổng, tôi biết ngài là người theo thuyết vô thần, nhưng có vài chuyện ngài không thể không tin…”
“Đi ra ngoài!”
Hai gã bảo vệ đáng thương bị Hàn Đông làm cho kinh hách một phen, giờ lại còn bị ‘chồng’ của hắn mắng mỏ…
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông lục tìm thịt hộp trong tủ lạnh, kết quả không thấy thịt hộp, mà lại thấy một cái hộp giữ tươi thật lớn, bên trong toàn là thịt.
Hắn đi qua phòng Du Minh thì thấy một cây búa nhỏ, dịu dàng nói với Du Minh: “Càng ngày càng săn sóc, chẳng thể trách chủ tịch lại xem trọng cậu.”
Du Minh quăng qua một ánh mắt lạnh, mới sáng sớm tên này lại phát điên.
Vương Trung Đỉnh và đạo diễn Lỗ cùng bước vào thang máy, đạo diễn Lỗ am hiểu quay phim điện ảnh kinh dị, được xem là thiên tài hiếm có trong số đạo diễn mới ở đại lục.
“Tiến trình quay phim bên chú thế nào rồi?” Vương Trung Đỉnh hỏi thăm một câu.
Đạo diễn Lỗ tỏ vẻ không lạc quan lắm: “Bây giờ khán giả xem phim mà đều quan trọng hiệu quả thị giác, nói thật, ba người diễn vai quỷ được định trước này cũng không quá tốt, tôi thấy không có một tý ghê sợ nào.”
Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhưng không trực tiếp mở miệng.
“Vương tổng, nếu công ty chúng ta có diễn viên thích hợp, anh giúp tôi để ý một chút.”
Vương Trung Đỉnh gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Ăn no nê xong, Hàn Đông đi qua khu tòa nhà văn phòng, người ta nhìn thấy Vương Trung Đỉnh là treo lên mặt tươi cười rồi chào hỏi, hận không thể bày ra vẻ mặt ngọt ngào nhất cho tổng giám đốc xem, nhưng Hàn Đông lại thừa dịp Vương Trung Đỉnh không đề phòng tặng cho một cái mặt quỷ. Không nhận được phản ứng như mong muốn, hắn lập tức thay đổi nhiều kiểu mặt.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh từ đầu đến cuối cũng không tỏ ra có gì đáng sợ hay khó chịu, ngược lại thời gian diễn trò của Hàn Đông càng dài, ý cười trong mắt anh lại càng đậm.
Má! Tôi đang doạ anh đấy, không phải chọc anh cười!
Vì thế Hàn Đông lại tăng cường độ vặn vẹo, rồi nhận được kết quả bi kịch.
Lại bị chuột rút!
Đau đến gào khóc kêu to, làm sao cũng không bình thường trở lại, chỉ thiếu điều đập đầu vào tường thôi.
Vương Trung Đỉnh như thừa biết sáng sớm Hàn Đông sẽ gặp được quả báo, trực tiếp đưa tay ra xoa mặt cho Hàn Đông, xoa xoa mới vài cái đã trị được chứng chuột rút của hắn, nhưng lại không buông tay.
Lúc tầm mắt hai người giao nhau.
Hàn Đông sửng sốt, trong một khắc ấy nảy lên suy nghĩ: Vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy? Hình như đã từng xảy ra ở đâu rồi?
Vương Trung Đỉnh lúc này mới mở miệng nói: “Chỗ tôi có một nhân vật rất hợp với cậu.”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang