Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Chương 75
K
ết thúc câu nói, tôi nhìn nàng, nàng nhìn tôi, cả hai đều ngượng ngùng chẳng nói được câu nào. Và có lẽ sẽ như thế mãi nếu tôi không nhớ ra việc hai đứa còn phải đi dạo tối nay. Đúng là thi thoảng Lam Ngọc lại có những câu nói bá đạo mà đến tôi chẳng thể nào tưởng tượng được. Nhưng chung quy lại thì tôi thích Lam Ngọc như thế này hơn, nhất là đôi má hồng hồng đó nhìn xinh cực, cứ muốn véo ột cái thôi.
Nhưng kể ra thì chống cặp nạn này đi lung tung trong khu cắm trại cũng có đôi chút ức chế. Cứ mỗi lần đi ngang trại nào, là mấy đứa trong trại đó cứ nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm cứ như tôi từ hành tinh nào rớt xuống vậy. Đôi lúc tôi muốn khõ ỗi đứa một cây nạn lắm nhưng nghĩ lại bị cả trăm đứa dí thì có mười cái mạng cũng không đủ chết.
Do cắm trại toàn trường nên số lượng trại ở đây khá lớn, các trại ở đây nằm sang sát nhau nên các lớp cứ thế giao lưu lực lượng thoải mái qua việc tổ chức tiệc tùng bánh mức, hoặc thậm chí còn có đứa mang đàn theo hát tập thể nhìn xom tụ lắm. Thời của tôi thằng nào mà biết một chút tài lẻ như đánh đàn, thổi sáo hoặc hát hay thôi là con gái thích mê. Nhưng với Lam Ngọc thì khác, ở nàng không có chút cảm giác nào gọi là ngưỡng mộ những thằng đó, chỉ có chút thắc mắc thôi:
-Chậc, mấy người đó học bao lâu rồi mà đánh đàn tốt thế nhỉ?
-Hửm, bộ Ngọc cũng học à?
-Không, chỉ tính học thôi, tại dạo này thời gian rảnh rỗi cũng nhiều!
-Bộ không học võ nữa sao?
-Cũng có chứ nhưng không còn học dồn để thi lên đai nữa!
-Ủa, sao thế? Tính giải nghệ hử?
Nàng phì cười đấm nhẹ vào ngực tôi:
-Ở đây người ta không có dạy lên tam đẳng, muốn thì qua Nhật thi, Phong có muốn không?
-Èo, thôi! Gì chứ học ở đây còn làm biếng huống chi qua Nhật!
-Thế đấy, nên nhị đẵng được rồi, với lại học cao hơn cũng chẳng để làm gì!
-Ừ…ừm…công nhận!
Rồi nàng đập vai tôi:
-Thôi đi tiếp đi, kẻo trễ! Còn đi xem đốt lửa trại nữa đó!
-À rồi, đi ngay đây!
Buổi tối, ngoài những lớp giao lưu với nhau ra, còn có một số lớp ăn tối muộn. Cũng là do tụi nó đặt cơm trễ nên khi đến giờ phát cơm, ban tổ chức ưu tiên cho những lớp đặt cơm trước sau đó mới đến lượt tụi nó đi nhận. Trông mấy lớp đó ngồi sắp lớp ăn cơm chẳng khác gì người tỵ nạn, cơ mà lớp tôi khi ăn cơm cũng thế thôi nhưng lúc đó là giờ ăn cơm tập thể nên chẳng hề gì, còn này là cá biệt mà, nên nhìn ngồ ngộ lắm, cũng có gì đó tội tội nữa. Nhưng tôi chỉ dám nhìn thôi chứ cười thì còn lâu.
Cá biệt là vậy, còn đa số là đi long ngong qua các láng trại khác trêu đùa, ngắm gái, quậy phá kiểu như bắt một thằng tẹt hai chân nó ra gốc cây chứ chẳng đứa nào chịu ngồi yên. Thứ ba học trò mà, có muôn vàn kiểu quậy quá thời học sinh mà có đứa nào không từng trải chứ. Cho nên quảng thời gian cấp 3 chắc có lẽ là quảng thời gian vui nhất trong cuộc đời học sinh có được, cho nên những ai trong quảng thời gian này rán trân trọng nhé!
Đi một hồi, bọn tôi lại đến khu đất sau nhà ông Mười. Và hình ảnh chúng tôi thấy được lại là đám ăn cắp xoài gồm liên hiệp nam nữ A4, A5 đang hí hoáy trèo cây, đứa ôm xoài, đứa đứng chỉ.
Gặp bọn tôi, cả đám tái xanh mặt mày:
-Úi, bà Ngọc! Đi đâu vậy, hề hề…ực…!
-Lại ăn cắp nữa hử, tôi nói bao nhiều lần rồi?
-Híc, xoài keo ngon mà bà Ngọc, hái có vài trái hông sao đâu!
-Hừm, sáng cũng nói thế, chiều cũng nói thế, tối cũng nói thế, ngày nào cũng nói thế chẳng phải là hết xoài của người ta luôn sao?
-Thôi mà bà Ngọc, cho bà một trái với bịt muối ớt nè! Dẫn ông Phong ra chỗ nào đó ngắm cảnh, thưởng thức đi! Đừng trừ tụi tui tội nghiệp!
Vừa nói, bọn nó vừa dúi trái xoài với bịt muối vào tay Lam Ngọc làm nàng không muốn nhận cũng không được. Với việc cả đám van xin, nài nỉ như thế, nàng đành miễn cưỡng chấp thuận mà bỏ qua cho tụi nó, tiếp tục buổi đi dạo vòng quanh khu cắm trại tối nay.
Mà lạ lắm, đi dạo với Lam Ngọc dường như tôi cảm thấy thời gian trôi qua khá mau. Mới lúc nào cả khu cắm trại còn sáng trưng những đèn là đèn, mà chỉ thoáng chốc sau tất cả đã chìm vào bóng tối của màn đêm tĩnh mịt vì các trại sinh đã không còn trong trại nữa. Bây giờ đã là 10h hơn, đã đến lúc thắp lên ngọn lửa trại sáng bừng, việc mà bất cứ trại sinh nào cũng muốn được chứng kiến.
Tuy nhiên chiếc chân đau không cho phép tôi có thể len lỏi vào trong đám đông để thưởng thức lửa trải được, nhìn thấy đám đông trước mắt, tôi nhăn mặt: