Số lần đọc/download: 3304 / 22
Cập nhật: 2015-10-23 04:58:42 +0700
Hồi 74: Hà Nữ Chấp Mê, Bị Trấn Áp Người Tiên Thương Tình, Ban Ánh Sáng
X
uân Anh sử dụng phép thuật, thu được phân nửa số nước biển Đông Hải vào trong một chiếc thùng nhỏ, xách thùng nước lên núi Thành Hoàng, định trút nước biển xuống, làm chìm ngập nhà cửa, tài sản, dìm chết số đông dân chúng ở thành Hàng Châu, để trả thù cho lão giao. Nào ngờ lên tới lưng chừng núi, gặp được một cô bé, cùng cô trò chuyện nửa ngày trời. Lúc chia tay, cô bé đòi uống một ngụm nước biển. Xuân Anh không nỡ từ chối lời yêu cầu khẩn thiết của cô bé, đồng ý cho cô uống nước. Ai dè cô bé chỉ hớp một hớp, số nước trong thùng cạn sạch, không còn một giọt. Xuân Anh thấy vậy, kinh hãi quá chừng, ngã lăn ra đất, nằm ngay đơ.
Cô bé vội chạy lại, đỡ Xuân Anh ngồi dậy, nói:
- Con đã nói rồi, số nước trong thùng của má không đủ cho con uống một ngụm đâu. Nay con đã lỡ cạn thùng nước, má đừng buồn phiền nữa.
Xuân Anh được cô bé đỡ dậy, đặt ngồi trên tảng đá, đưa mắt nhìn lại cô bé từ đầu tới chân, chợt hiểu ra, cất tiếng khóc rống lên, nói:
- Được lắm, được lắm. Ta đã nhận ra ngươi rồi. Ngươi chẳng phải một cô bé tử tế, mà là Chung Li Quyền, trước đây đã vâng lệnh lão Đông Hoa sai phái, tới giết chồng và các con của ta đó mà. Nay biết ta nhất quyết trả thù cho chồng, ngươi lại cố tình tới để thu phục ta. Hôm nay, ta làm việc này là quyết liều thân, cùng chết với thần nhân và mọi người. Nếu người không tin, hãy coi con dao nhọn ta mang theo đây. Ta tính rằng sau khi báo thù cho chồng ta xong, ta sẽ đâm cổ tự tận, để xuống suối vàng gặp lại chồng và các con ta. Ta đã tưởng mình tu luyện nhiều năm, được chồng truyền thụ di khí, dạy bảo cho nhiều phép thuật, nhất định sẽ trả thù được cho chồng. Nào ngờ ngươi có đạo thuật cao thâm hơn ta rất nhiều, chỉ hớp một hớp đã hút cạn số nước trong thùng của ta, chẳng còn một giọt. Vậy là bao tâm huyết của ta trong mười năm qua một sớm bị ngươi phá tan, ta không còn thiết sống nữa.
Chung Li Quyền nghe Xuân Anh nói rõ hành tung của mình, tự nhận thấy không cần ẩn thân nữa, liền lắc mình một cái, biến trở lại nguyên hình, là một đạo sĩ trẻ tuổi, mặt trắng môi đỏ. Nghe bà kia nói giọng thắm thiết, đáng thương, anh động lòng trắc ẩn, không nỡ hại bà ta, lại tìm lời khuyên giải một chập nữa, vạch rõ cho bà ta biết lão giao chính là kẻ thù đã hại chết mẫu thân của bà, khuyên bà đừng nên nặng tình với lão giao nữa, mà hãy hồi tâm chuyển ý, tự tu thành chính đạo. Chung Li Quyền nói:
- Trong tương lai, bà sẽ tu thành chính quả, hưởng phúc vô cùng, hà tất phải đem hạnh phúc cả cuộc đời mình vất bỏ, chỉ vì kẻ thù đã hại chết mẫu thân của mình? Hôm nay, nếu không gặp tôi bị tôi ngăn cản, có thể bà đã trả được thù cho chồng êm thắm, dù có phải hại chết nhiều người chăng nữa. Tuy nhiên, đời sau thiên hạ sẽ phê bình bà ra sao. Chỉ sợ người ta không khen bà là người vợ nghĩa dũng, hết lòng vì chồng, mà trái lại còn trách bà vì tội bất hiếu với mẹ nữa đó. Chuyện đó đã quá rõ ràng, chẳng cần phải giải thích dài dòng. Bà là người thông minh tuyệt đỉnh, lẽ nào lại không hiểu rõ đạo lý đó?
Chung Li Quyền nói mấy lời, tin chắc Xuân Anh phải hiểu rô điều lợi hại, thị phi, lập tức tỉnh ngộ, thoát khỏi lầm đường lạc lối. Nào ngờ Xuân Anh bẩm sinh có tính cố chấp, tự tin, một khi đã cố định kiến, không ai có thể thay đổi. Bà ta nghe những lời nói của Chung Li Quyền như gió thoảng bên tai. Bà ta đã tin chắc chồng mình là một vị thần tiên chân chính, lại là người đa tình, hết lòng thương yêu vợ, thì những kẻ đã giao chiến với anh ấy, tru lục anh ấy đều là yêu tinh, quỉ quái mà thôi. Vả lại, bà ta đã từng thề thốt, quyết trả thù cho chồng, lời thề ấy làm sao thay đổi được? Tự biết mình pháp lực có hạn, không địch lại nổi Chung Li Quyền, bà không quan tâm tới chuyện thành bại, chỉ biết là mình phải hành động để trả thù cho chồng thì lòng mới yên. Nay thấy mình không còn hy vọng gì, bà lên tiếng cầu xin Chung Li Quyền mau giết bà đi. Trong khỉ đó Chung Li Quyền lại không nở xuống tay, nên mới cố gắng tìm lời khuyên nhủ. Nhưng rồi, nghe bà ta nói, anh biết bà coi anh như kẻ thù không đội trời chung. "người không giết ta ta cũng giết ngươi". Con người này thật tình là kẻ quá cố chấp, không thể khuyên giải nữa rồi. Để bà ta sống trên đời, cuối cùng bà ta cũng gây hại cho người khác mà thôi. Nhưng ý của Đông Hoa đế quân lại không muốn cho ta giết người đàn bà này, chi bằng ta hãy tạm tha, nhưng phải cấm cố một nơi, đợi qua nhiều năm tháng, bà ta có thay đổi tính tình, mới có hy vọng khuyên bà ta quay về chính đạo. Trước mắt chỉ thấy bà ta là một người đàn bà có khí tiết, ta xuống tay hành tội, lòng nào mà yên ổn cho được?
Chung Li Quyền bất giác nhỏ hai hàng nước mắt bi thương, nhìn vào mặt Xuân Anh, nói giọng buồn thảm:
- Này phu nhân, tôi khuyên bà lần cuối. Lão giao là kẻ thù giết hại mẫu thân của bà đó. Chiếu theo lệ cũ, đối với kẻ thù của cha mẹ mình, ta phải coi là kẻ thâm thù, không đội trời chung. Bà chỉ biết báo thù cho chồng, mà không biết người chồng đó chính là kẻ thù không đội trời chung của mình. Lúc trước, bà bị hắn mê hoặc, sau lại vì tình ân ái giữa vợ chồng mà mắc sai lầm, nay bần đạo đã vạch rõ cho bà thấy, sao bà còn hồ đồ và cố chấp mà quên đi hiếu đạo như thế? Bần đạo thương bà vô tình mà mắc tội, kính bà khí tiết thuần lương, tính tình trung hậu, mới xin với tổ sư mở cho bà một con đường sống, hy vọng bà tu tâm dưỡng tính, quay về với chính đạo. Bần đạo tuy bất tài, cũng xin nhận lãnh trách nhiệm hướng dẫn cho bà chứng ngộ đại đạo, thoát kiếp hồng trần, siêu thăng tiên phủ, cùng thọ với trời đất. Đó há chẳng phải niềm vui tột đỉnh hay sao? Phu nhân thông minh hơn người, xin nghĩ lại cho chín.
Chung Li Quyền nói mấy lời đó, đã thổ lộ hết lòng trắc ẩn của mình, nhưng Xuân Anh chỉ thấy đó là những lời khuyên nhủ mình gia nhập Đạo môn, liền đáp lại bằng giọng lạnh lùng:
- Chẳng cần nói nhiều. Ta nghe chồng ta nói anh ấy cùng các ngươi đều chung giáo phái, phân biệt ra nhánh nọ ngành kia, bài xích lẫn nhau. Chồng ta vì không chịu theo giáo hệ của các ngươi, các ngươi mới tìm cách giết anh ấy cho bằng được, lại sát hại luôn bốn đứa con của ta. Mối hận thù đó so với mối thù không đội trời chung cũng chẳng sai nhau bao nhiêu. Ta chỉ biết phản bội chồng là bất nghĩa, quên các con là bất từ, báo thù không xong là vô dũng, muối mặt phục vụ kẻ thù là vô sỉ. Hạng người bất nghĩa, bất từ, vô dũng, vô sỉ có sống trên đời cũng uổng một kiếp. Nếu người quá thật có lòng nhân, hãy ban cho ta một nhát kiếm. Hãy mau giết ta đi, cho ta toàn chí nguyện. Đừng ở đó mà nói những lời giả nhân, giả nghĩa, ta không muốn nghe đâu.
Nói rồi, vươn cổ đợi chết, hô to:
- Mời dụng hình.
Chung Li Quyền thấy bà ta chấp mê như thế, buồn bực trong lòng, mới lùi lại ba bước, nói lớn tiếng:
- Phu nhân nghe cho rõ đây. Bà cứ một mực chấp mê, ta đành phải thay trời hành tội, chiếu luật xử phân. Nhưng gươm báu của ta không nỡ chém người vô tội, ta sẽ đem bà nhốt dưới chân ngọn núi này. Ta lại ban cho bà một viên thuốc, bảo đảm bà sẽ không thấy đói khát nữa. Nếu bà biết hồi tâm chuyển ý, sau này sẽ có ngày xuất đầu lộ diện. Vả lại, số trời đã định, trong tương lai sẽ có người cứu bà. Bà hãy nhẫn nại, tu tâm dưỡng tính mà chờ đợi.
Nói rồi, đưa tay che lấy mặt, thảy xuống một viên thuốc mầu hồng, sau đó giơ cao một bàn tay, úp chụp lên mình Xuân Anh. Liền nghe một tiếng nổ vang trời, quả núi Thành Hoàng Sơn úp chụp lên Xuân Anh, nhốt bà ta trong một thạch động, đồng thời Xuân Anh biến đổi thân hình, trở thành một giao long cái, khuất phục bên trong hang động. Lúc đầu nó ráng nhịn đói, nhịn khát muốn chết mà chết không được. Sau rồi, chịu không nổi đói khát, đành bỏ viên thuốc vào miệng, nuốt đi, quả nhiên không cảm thấy đói khát gì nữa. Tuy nhiên, bị nhốt trong núi sâu, nó xoay chuyển không được, khó chịu vô cùng, lâu dần cũng tự an. Chỉ có điều phiền muộn là không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chẳng phân biệt là ngày hay đêm. Vả lại, lòng thì là lòng người, mà thân hình là thân hình giao long, thiếu nước không thể sống nổi. Trong núi cũng có nước suối, nhưng hang động quá chật hẹp, không đủ chỗ cho nó hoạt động? vẫy vùng. Lại không biết ngày nào mình mới được xuất đầu lộ diện đây? Khi ra ngoài, cảnh tượng sẽ thay đổi ra sao nhỉ? Mỗi khi nghĩ đến những điều đó, giao long cái cảm thấy không sao chịu đựng nổi.
Mãi tới đời nhà Nam Tống, mới có Hứa Tinh Dương tu hành đại đạo, được phong chân nhân, vân du qua đây, cảm thấy ưa thích cảnh núi non thanh nhã, lưu luyến chẳng nỡ rời chân. Bỗng nhiên ông nhận thấy chỗ đầu núi lờ mờ có oán khí phát ra. Bấm đốt ngón tay, hiểu rõ sự tình, ông mới thi triển đại pháp lực, dùng phép mật âm truyền vào trong núi, hỏi chuyện người bên trong. Giao long cái bị nhốt lâu lắm rồi, nay đột nhiên nghe được tiếng người, mừng rỡ vô cùng, mới lên tiếng trả lời, kể lại chuyện đời mình, sau đó năn nỉ van xin, muốn được di chuyển đến chỗ có nhiều nước, lại xin được thưởng thường nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Hứa chân nhân động lòng thương, lập tức thi triển pháp lực, dời giao long cái tới một nơi có nguồn nước suối chảy qua, lại khai mở hang động rộng ra, để ánh mặt trời có thể chiếu tới.
Đúng thời gian đó, nhân dân địa phương muốn đào một giếng lớn để lấy nước sinh hoạt, nhưng chưa đủ phương tiện thực hiện. Hôm đó, họ bỗng thấy đất bằng sụt xuống, thành một hang động sâu thăm thẳm. Mọi người lấy làm lạ, tìm cách thăm dò. Xuống tới đáy hang động, chỉ thấy nước suối tràn đầy, họ mừng rỡ cho rằng trời ban giếng tiên, liền chất đá, xây thành miệng giếng, có những bậc thềm lên xuống, biến nơi đó thành một miệng giếng rất lớn.
Từ đó, giao long cái có nước sâu để bơi lội thỏa thích, có ánh mặt trời soi sáng. Hứa chân nhân sợ nó có thể thoát ra ngoài miệng giếng, mới dán một lá bùa trên vách đá, ngăn cản giao long cái thoát ra ngoài. ông lại dạy cho nó nhiều khẩu quyết về tu tâm dưỡng khí, bảo nó yên tâm luyện tập, sống thanh nhàn ở chốn hang động. Giao long cảm kích xin vâng lời, nhân đó lại hỏi bao giờ có thể xuất đầu lộ diện. Hứa chân nhân nói:
- Cảnh vật là do lòng người tạo ra, hễ lòng ngay thẳng sẽ thấy cảnh vật rộng lớn. Người muốn biết bao giờ có thể xuất đầu, hãy tự mình xem ngày nào có thể minh tâm kiến tính.
Giao long cái kể lại chuyện đời mình, than thở những điều oan khuất từng gặp phải, chân nhân mới cười, bảo:
- Ngươi vốn vô tội, chỉ vì cố chấp mới mắc phải tai ách này. Những chuyện ngày trước, ta biết cả rồi, bất tất phải nói nhiều. Ngươi nên biết việc tu chân học đạo mà được ở nơi hang động là thích hợp hơn cả. Nếu ngươi biết dụng tâm tu trì, sẽ có ngày thành phật thành tiên. Sau này còn có thiên thần hạ giáng: đón ngươi lên trờ, hà tất ngươi phải nóng vội, cầu mong được xuất đầu lộ diện ở chốn trần gian? Nếu ngươi biết thành tâm tu đạo, lòng tinh tiến không đổi dời, thì ta ước tính cho ngươi ba ngàn năm sau có thể thành công, ngươi vốn có tính chất đơn thuần, không nhiều vật dục, nên dễ tiến bộ, hơn hẳn người bình thường. Sở dĩ ta ước tính cho ngươi ba ngàn năm, là vì ngươi mắc đường tình ái quá thâm sâu Đó chẳng phải điều thích hợp cho người tu đạo. Chính vì duyên cớ đó, ta toán định cho ngươi, phải tu hành một thời gian dài, mới đạt được pháp lực, đạo hạnh, có thể tiêu trừ tội ác cho chồng ngươi.
Giao long cái nhỏ nước mắt, nói:
- Theo lời pháp sư, chồng tôi chết thảm như thế, mà còn phải chịu tội ở dưới địa ngục nữa sao?
Chân nhân cười lớn tiếng:
- Chồng ngươi phạm nhiều tội ác lớn lao, làm sao có thể tiêu trừ? Trước đây, Chung Li tiên đã nói với ngươi những gì, đều là chân thật cả đấy. Chỉ tại ngươi không chịu tin đó thôi. Chiếu theo những điều chồng ngươi đã làm trước đây, tàn hại nhân dân và vật loại quá nhiều, thì tội ác đó đáng bị giam cầm ở mười tám tầng địa ngục hàng ngàn, hàng vạn năm, cũng chẳng phải là quá đáng. Vừa rồi, ta nói thời gian ba ngàn năm là để cho ngươi tu thành tiên đạo mới có thể cứu chồng ngươi ra khỏi địa ngục.
Giao long cái nghe vậy, lặng yên, chân nhân mới tìm lời an ủi:
- Ngươi đừng nóng vội, chớ ngại buồn chán. Lời tục nói rằng..: "Có nếm mùi đau khổ, mới nên người tốt", người tu đạo chẳng cầu ăn miếng ngon, ở chỗ tốt. Nay ngươi đã có nước, có ánh sáng, lại có hang động, có thể ở yên. Chỗ này lại không phải lo sợ vì hùm sói, yêu quái nên so với người tu đạo bình thường, ngươi chiếm được nhiều điều tiện nghi lắm rồi. Hãy coi cảnh trước mắt là điều hưởng phúc. Một khi tâm khí bình thản, sẽ tự vui với cảnh. Nỗ lực dụng công, sẽ có ngày thành công. Ta đi đây!
Hai chân vừa nhấc khỏi mặt đất, Hứa chân nhân đã biến đâu mất. Giao long cái ở trong động quì xuống, làm lễ tiễn đưa.