Số lần đọc/download: 1296 / 2
Cập nhật: 2017-11-25 04:45:12 +0700
Chương 77: Em Đây Gọi Là Có Oán Phải Trả! 【7】
Đ
ây là lần đầu tiên Bạc Sủng Nhi cảm thấy trời đất quay cuồng!
Hồi lâu, cô mới hiểu được, thì ra là đây mới là đau lòng chân chân chính chính!
Bảy năm, cô khư khư cố chấp đợi đến cuối cùng, kiên trì đến cuối cùng, coi chừng điểm mấu chốt, coi chừng hết thảy, nhưng đổi lấy chính là kết quả như vậy sao?
Cô nhìn ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đó, chung quy cô vẫn thấy mình sắp khóc lên, nhưng là cô phát hiện, một loại cao ngạo, từ nhỏ đến lớn, bẩm sinh, cho dù giờ phút này, nhìn như tan vỡ, cô cũng không cho phép, chính mình rơi xuống một giọt lệ!
Cô khẽ hếch cằm, ngạo mạn vô cùng!
Thậm chí, còn cười lớn hơn, nụ cười vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng giống như là bị phủ một tầng tro bụi, cô đơn như vậy.
Đúng là vẫn còn ngập đầy tâm sự.
Cô nói: "Là sao? Đã đính hôn? Tại sao em không nghe nói?"
Tâm tình của cô phập phồng, không cách nào ổn định, đến cuối cùng, trực giác ngơ ngẩn.
Thái tử gia Tịch gia đính hôn, chuyện đại sự như vậy, vì sao cô không có nghe nói?
Gia tộc quyền quý, đại sự như thế, như thế nào dễ dàng qua loa?
Thiên kim đại tiểu thư nhà ai, có thể so với Bạc Sủng Nhi cô xứng đôi vớithái tử gia Tịch gia hơn?
"Trong nhà còn không biết, lần này cô tới, tôi chính là muốn đem cô ấy giới thiệu cho người trong nhà."
Thanh âm trầm thấp của Tịch Giản Cận ở trong đầu Bạc Sủng Nhi, lại một lần nữa vang lên, rõ ràng là âm điệu cô yêu đến không thể tự kềm chế, vì sao lúc này lại làm cho cô hận như thế?
Bạc Sủng Nhi không nói gì, chờ đau thương nơi đáy lòng a, từng điểm từng điểm biến mất không thấy gì nữa.
Chuyện cho tới bây giờ, cô phải làm như thế nào?
Cô nhớ, từ lúc nhỏ, ba ba nói cho cô biết, một người nếu như thích một thứ gì, có lẽ chỉ cần một giây đồng hồ, liếc mắt một cái liền định cả đời, nhưng nếu quên mất một thứ gì, muốn nhớ lại được phài cần thời gian thật lâu.
Thậm chí, quên mất so với nhớ được còn thống khổ hơn.
Nhưng nếu thật sự là như thế, không bằng, nghĩ hết biện pháp nhận lấy.
Cô hẳn là phải đi tranh thủ, có phải hay không?
Chỉ cần bọn họ không có bước vào lễ đường, cô liền có thể tranh thủ được có phải hay không?
Nhưng là, vì sao, giờ phút này, cô lại cảm thấy đáy lòng mình lạnh lẽo, trống rỗng, có chút khổ sở.
Sau khi hoảng hốt, Bạc Sủng Nhi nhìn gương mặt của Tịch Giản Cận anh tuấn cao ngất như cũ, mặt mày lãnh lãnh đạm đạm như cũ, mơ hồ lộ ra một tầng chính trực!