Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 73: Khiến Cho Hắn Không Còn Đường Để Đi
“K
huyết điểm của tôi là đẹp trai quá mức cho phép.”
Xe chạy trên đường, Hàn Đông lấy di động ra, bắt đầu không coi ai ra gì chơi trò chơi. Chiếc di động này quả thực được thiết kế dựa theo tính tình của hắn, tốc độ rùa bò khiến Vương Trung Đỉnh ngồi một bên nhìn cũng không nhìn nỗi.
“Đưa đây.” Vương Trung Đỉnh nói.
Hàn Đông vẻ mặt đề phòng: “Chi?” Định lén lút xem ảnh mát mẻ của tôi chớ gì?
Vương Trung Đỉnh không giải thích, đưa tay đoạt lấy di động của Hàn Đông, xóa hết dữ liệu trong hai sim, rồi hạ kiếng xe xuống, ném vào xe rác đối diện chạy ngang qua một cách chuẩn xác.
Hàn Đông nếu có chịu thiệt thì chỉ chịu thiệt ở tốc độ phản ứng, chờ khi hắn muốn ngăn lại, di động đã bay ra ngoài.
“Sao lại ném di động của tôi?”
Vương Trung Đỉnh nói không đến nơi đến chốn: “Công ty sẽ trang bị máy mới và sim mới cho cậu.”
“Vậy anh cũng đâu cần phải ném đi, anh phát cho tôi cái mới, thì tôi đem bán cái cũ!”
“Tôi chỉ sợ cậu đem bán cái mới, giữ lại cái cũ.”
Hàn Đông bất đắc dĩ xoa mặt một phen, được rồi, anh thật hiểu tôi…
Một lát sau, Vương Trung Đỉnh lại lấy ví, rút ra hơn mười tờ đưa tới trước mặt Hàn Đông: “Đây là trợ cấp ngoài định mức tháng này của cậu, cầm lấy.”
Hàn Đông hỏi: “Cái này là công ty phát hay là cá nhân anh cho?”
Phùng Tuấn thay Hàn Đông trả lời vấn đề này: “Công ty đối đãi bình đẳng với người mới, không ai được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, sau này đừng hỏi loại vấn đề này.”
“Nếu như vậy, anh có thể cho tôi thêm mấy hộp thịt không?” Hàn Đông được đà lấn tới.
Vương Trung Đỉnh nhất thời không kịp phản ứng: “Hộp thịt gì?”
“Hôm đó tôi ăn trong văn phòng anh á, tôi thấy ngon lắm.”
Lúc Hàn Đông nói ra câu này, tài xế phía trước lẫn người ngồi ở ghế phó lái đồng thời sửng sốt, ăn trong văn phòng? Từ khi nào Vương tổng đã cho phép người khác ăn trong văn phòng anh vậy?
“Đồ hộp không được.” Vương Trung Đỉnh trực tiếp cự tuyệt.
Hàn Đông chưa từ bỏ ý định: “Sao lại không được?”
“Bởi vì cậu không mở được.”
Không biết có phải vì ngón tay thứ sáu bị cắt mất hay không, mỗi lần Hàn Đông giật móc kéo đều dùng lực không đúng, mười lần có hết chín lần giật đứt đoạn, nhưng hắn chết cũng không thừa nhận: “Làm sao anh biết tôi không mở được?”
Vớ vẫn, tôi đây thức đêm mở cho cậu hơn hai mươi hộp cơ mà… Vương Trung Đỉnh vẻ mặt bế tắc nhưng lại không nói gì.
“Dừng xe” Hàn Đông đột nhiên kêu.
Nhị Lôi không giảm tốc độ, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Cậu đừng quản, dừng xe trước đã.” Hàn Đông gấp gáp.
Vương Trung Đỉnh hất cằm, ý bảo Nhị Lôi dừng ở ven đường.
Hàn Đông sau khi xuống xe liền nhanh chóng chạy vào cửa tiệm, mua một hộp cháo Bát Bảo về, sau đó tập trung hết toàn bộ nội lực vào ngón trỏ, không ngừng mặc niệm trong lòng: Nhất định phải thành công, nhất định phải thành công, nhất định phải thành công…
‘Ba’ một tiếng!
Nắp hộp dễ dàng mở ra.
Hàn Đông thực sung sướng, khóe miệng muốn kéo lên tới tận mang tai rồi. Nếu dùng ngôn từ trong tiểu thuyết sến súa mà nói, tuyệt đối sẽ là: “Hắn nở một nụ cười rạng rỡ, bày hết tâm tư mình ra trước mặt giám đốc Vương, trong giây phút đó đã hòa tan trái tim lạnh như băng của vị giám đốc này.” Sau đó, hắn một câu cũng không nói, cầm nắp hộp mình mở được kia như một cái huy chương phóng tới trước mặt giám đốc Vương lắc tới lắc lui, anh có cho hay không đây?
Quả nhiên, Vương Trung Đỉnh dùng giọng điệu bị tâm tính trẻ con của hắn đả bại, nói: “Nhị Lôi, kiểm tra xem chỗ tôi còn không, lấy mấy hộp tặng cho cậu ta.”
Mưu kế ngu xuẩn của Hàn Đông đã thực hiện được, hắn liền đắc ý ăn cháo Bát Bảo, nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn vị bên cạnh một cái, vốn định nhìn trộm bộ dáng bất lực không thể làm gì của Vương Trung Đỉnh, kết quả lại khiến mình tâm hoảng ý loạn.
Mình thế quái nào đột nhiên lại cảm thấy thân thiết với anh ta rồi?
Còn có, tại sao mình lại vui vẻ như thế? Anh ta cho mình thịt hộp, không phải mình nên làm loạn khi anh ta dung túng sao? Không phải chỉ có khi anh ta đạp mình mắng mình mới đáng để vui vẻ sao? Thế nhưng lúc anh ta mắng mình thì mình làm cái gì? Mẹ nó mình lại phát tiết đi chẻ! Gỗ!
Tiêu rồi, tiêu rồi… Tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng Hàn Đông vang lên mãnh liệt, hắn bắt đầu điên cuồng tẩy não: Đã bao lâu rồi mình không hành động? Cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, mình phải xem việc tìm đường chết trở thành sự nghiệp chung thân…
Nghi thức ký hợp đồng vừa kết thúc, Lý Thượng theo Phương Vân đến nhà riêng của cô, nằm ở đoạn đường quốc mậu CBD hoàng kim, một căn phòng rộng mấy trăm thước vuông, bên trong bày trí vô cùng xa hoa.
Nhưng khi Phương Vân bước vào liền bắt đầu đập phá, đập bể bộ trà cụ mười mấy vạn mà một cái chớp mắt cũng không chớp.
Lại thấy Phương Vân đằng đằng sát khí chạy đến bồn tắm lớn, Lý Thượng vội vàng ngăn cản, lại bị Phương Vân giống như điên rồi vung tay tát cho một cái: “Khốn nạn! Có nghe không? Tôi nói lại lần nữa, cút đi!”
Lý Thượng vẫn ôm chặt lấy Phương Vân, ánh mắt trước sau vẫn kiên định như một, nhưng loại kiên định này không liên quan đến tình cảm, lý trí hắn rất thanh tỉnh.
“Ả dựa vào cái gì vừa trở về liền được hưởng thụ loại đãi ngộ này? Tôi chờ ở công ty lâu như vậy, Vương tổng đã cho tôi cái gì?”
Lý Thượng tốt tính an ủi: “Tặng đồng hồ chỉ là hình thức, không có bao nhiêu ý nghĩa. Chị ngẫm lại xem, Vương tổng không phải đã nhận lời trước mặt mọi người rằng chỉ cần là sản phẩm điện ảnh của công ty, nhất định sẽ cho chị một vai thích hợp sao?”
“Đó là khi Y Lộ đi rồi! Nếu Y Lộ không đi, những vai đó căn bản không tới phiên tôi! Bây giờ tôi có hết thảy, hết thảy chúng đều dựa vào sức tôi tự đoạt được! Ả thì sao? Ngoại trừ ra vẻ trước mặt Vương tổng còn có thể làm gì?”
“Đường tắt đi được nhất thời, nhưng không đi được cả đời.”
Những lời này lại đụng trúng lưỡi dao, Phương Vân tát hắn một cái: “Cậu còn không phải cùng một đức hạnh với con tiện nhân kia sao! Ăn của tôi mặc của tôi dùng của tôi, kết quả là giẫm lên vị trí của tôi!”
Lý Thượng nhếch khóe miệng đã sưng vù, ngữ khí vững vàng: “Chị không phải đường tắt của tôi, chị là nữ thần của tôi, là tôi theo chị từ nhỏ đến lớn.”
“Đừng có giả mù sa mưa, cậu đi soi gương đi, nhìn xem trên mặt mình trừ bỏ hai chữ ‘dục vọng’ thì còn cái gì?” Dứt lời lại là vang lên một tiếng chát vang giòn.
Sắc mặt Lý Thượng vẫn không đổi: “Tôi có dục vọng, nhưng chỉ đối với chị.”
Phương Vân lại làm ầm ĩ một trận, rốt cục yếu đuối ngã trong lòng Lý Thượng, khóc đến không thể kiềm nén.
“Tôi không cam lòng…”
Vậy Lý Thượng thì cam lòng sao?
Ra khỏi chỗ Phương Vân không bao lâu, Lý Thượng đã bị Lương Cảnh gọi vào phòng làm việc.
“Người này cậu đã từng gặp qua rồi chứ?” Lương Cảnh ném ảnh chụp và tư liệu của Hàn Đông đến trước mặt Lý Thượng.
Lý Thượng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua.
“Gặp rồi.”
Lương Cảnh không nghĩ Lý Thượng lại bình tĩnh như thế, bất quá đây là chuyện tốt. Nếu Hàn Đông đã là sự tồn tại không thể chối cãi, vậy Lương Cảnh chỉ cần chấp nhận sự thật này, đồng thời cũng khiến Lý Thượng tiếp thu. Nhưng nhìn trạng thái của Lý Thượng hiện giờ, hắn không chỉ ung dung chấp nhận, hơn nữa còn đã chuẩn bị tâm lý đấu đá trường kỳ.
“Cậu có suy nghĩ gì không?” Lương Cảnh hỏi.
Lý Thượng nói: “Đi trên con đường của hắn, khiến hắn không còn đường để đi.”
“Ha ha… Tôi quả nhiên không nhìn lầm người.”
Trước khi Hàn Đông ra khỏi cửa đã ồn ào nói rắng muốn đến chợ bán sỉ, nhưng khi trở về hai tay lại trống trơn.
“Sao lại không mua?” Du Minh hỏi.
Hàn Đông bộ dạng xui xẻo muốn chết: “Chợ bán sỉ bị dời đi nơi khác, hôm nay đóng cửa.”
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Mua online.”
“Vậy là còn phải đợi hai ngày hàng mới đến đúng không?”
Hàn Đông phát sầu: “Còn cách nào sao? Tôi không thể cứ suốt ngày chạy ra bên ngoài được. Cũng nên thực sự làm chút việc, già đầu thế này rồi còn không làm việc đàng hoàng, tiền vốn ban đầu tích góp sắp ăn sạch rồi.”
“Ngài còn có vốn ban đầu à?”
Du Minh nào biết cái gọi là ‘vốn ban đầu’ của Hàn Đông chính là giá trị cừu hận cày trên người Vương Trung Đỉnh.
Đêm qua Hàn Đông suy nghĩ rất nhiều, trong khoảng thời gian này ứng chiến quả thật có chút tiêu cực. Chống đối Vương Trung Đỉnh là một quá trình vừa dai dẳng vừa buồn chán, trong lúc nhất thời không được có một chút lười biếng, nhất định phải ‘giữ nghiêm trận địa’, để ngừa Vương Trung Đỉnh nhân cơ hội ‘chui lỗ chó’.
“Cậu nói xem, làm sao để một người giảm bớt mị lực của mình đây?” Hàn Đông đột nhiên hỏi.
“Giảm bớt mị lực?” Du Minh khó hiểu: “Không phải rất đơn giản sao? Tùy tiện làm chút chuyện xấu là được.”
Hàn Đông lắc lắc ngón tay, khẩu khí ngông cuồng: “No, no, no! Đó là đối với người khác mà thôi, với tôi mà nói một chút cũng không đơn giản như thế đâu.”
Du Minh ngẫm lại: “Thật ra cậu không có cái gì để giảm bớt cả.”
“Ý là sao?” Hàn Đông trừng mắt báo.
Du Minh lại một lần nữa bày ra nụ cười không hiền hậu chút nào.
“Tôi phát hiện tên khốn cậu không chỉ độc mồm độc miệng, mà còn xấu tính…” Hàn Đông oán hận nhìn cậu: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh nhanh nghĩ giúp tôi coi, làm sao để khiến một người đang thích tôi trở mặt ghét tôi đây?”
Du Minh nói: “Tôi cảm thấy cậu nên đổi lối suy nghĩ.”
“Đổi?” Hàn Đông không rõ.
Du Minh giải thích nói: “Nếu một người thích cậu, cũng chính là thích luôn khuyết điểm của cậu.”
“Tại sao?”
Bởi vì cậu căn bản không có ưu điểm… Đương nhiên Du Minh không thể nói trắng ra như vậy, chỉ có thể uyển chuyển tỏ vẻ: “Đoán thôi.”
Hàn Đông cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như cũng có loại khả năng này… Đoạn thời gian gần đây mình phơi bày khuyết điểm nhưng hiệu quả rất nhỏ, chẳng lẽ phương châm của mình thật sự có vấn đề?
“Nói về ưu điểm của cậu đi.” Du Minh thật sự không nghĩ ra được.
“Tôi sau một lần bắn có thể không mềm đi mà còn bắn liên kích, còn có thể điều khiển chym trong trạng thái cương tự động đong đưa, giống như vòi voi á, hoàn toàn không cần tay, mà dựa vào suy nghĩ nha, cậu muốn xem thử hông?”
Trán Du Minh nổi lên mấy cọng gân đen: “Dẹp đi, nói về khuyết điểm.”
“Cậu đây không phải làm khó tôi sao?” Hàn Đông trầm tư suy nghĩ, một lúc sau rốt cục mở miệng: “Khuyết điểm của tôi á hả… Thì phải là đẹp trai quá mức cho phép.”
Du Minh vốn định nói một câu ‘đừng đùa’, nhưng lại giật mình phát hiện Hàn Đông đang nghiêm túc hẳn hoi.
“Tôi biết, họa là do khuôn mặt này gây ra!” Hàn Đông tỏ vẻ mình hiểu mà: “Tôi nói cho cậu biết, tôi chính là người như thế. Nếu tôi là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, anh ta nhất định là ‘ngay cả khi mặt em dính cớt, tôi cũng vẫn yêu em như thế.”
Du Minh: “…Vậy cậu còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn huỷ dung?”
“Không cần phải vậy, anh đây còn có tuyệt kỷ hạng nhất chưa nói cho cậu biết —— chính là Vua thay mặt! Tôi có thể làm 10 cái mặt quỷ mà không gián đoạn, đảm bảo hù chết cậu luôn!” Hàn Đông nói xong liền làm một cái.
Du Minh quả nhiên nhảy dựng lên, lùi ra hơn cả mét.
“Biến, cách xa tôi ra.”
“Á há há há…”