I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Rõ Ràng Có Rắp Tâm Bất Lương
õ ràng có rắp tâm bất lương
Lãnh Dịch Hạo mặt mày lạnh lẽo không nói một câu..
Tần Thế Viễn là thương nhân, Lãnh Dịch Hạo từ trước đến giờ luôn không thích thương nhân.
Mà Tần Thế Viễn này thật sự không đơn giản, ở đây cách kinh thành gần ngàn dặm, nhưng hắn lại có thể nắm mọi việc ở kinh thành trong lòng bàn tay.
Ngay cả đến việc hắn đến thành Ngọc Sơn Thạch, hắn cũng có thể biết được đầu tiên. Mặc dù mắt Lãnh Dịch Hạo không nhìn thấy gì, nhưng lỗ tai của hắn nghe thấy được, hắn biết rằng cái vẻ phô trương ngày hôm nay, không có chuẩn bị đầy đủ kỹ càng là tuyệt đối không thể làm được.
Quả nhiên người này chí không hề nhỏ.
Tần Thế Viễn không hề để ý đến vẻ lạnh nhạt của Lãnh Dịch Hạo, lại chắp tay cung kính:
"Thuận vương gia, tiểu nhân đã chuẩn bị chút thức ăn và rượu ngon cho hai vị, hân hạnh mời hai vị qua quý phủ một chuyến, không biết ý Vương gia Vương phi thế nào?"
Lúc Tần Thế Viễn nói chuyện, ánh mắt tuấn mỹ dịu dàng nhìn Úc Phi Tuyết, có thể thấy được, vị Vương phi này có vẻ dễ dụ dỗ..
"Được!" - Úc Phi Tuyết cười tủm tỉm đồng ý. Nàng cũng muốn xem, cái tên giàu nhất thiên hạ này rốt cuộc ở trong cái kim ốc ngân lầu gì.
"Ta có nói đi sao?"
Tên này rõ ràng có rắp tâm bất lương, tiểu nha đầu lại cùng kẻ này ăn nhịp với nhau! Nếu nói trước đó Lãnh Dịch Hạo chỉ bình thường không thích Tần Thế Viễn, thì giờ phút này cực kỳ bài xích hắn.
"Đi thôi đi thôi!" - Úc Phi Tuyết đang được tâng bốc nên vẫn lâng lâng, lười so đo với mấy lời lạnh nhạt của Lãnh Dịch Hạo.
Úc Phi Tuyết lắc lắc cánh tay Lãnh Dịch Hạo ngọt ngào thuyết phục, thấy Lãnh Dịch Hạo vẫn không có phản ứng, vì thế lấy tay kéo cổ Lãnh Dịch Hạo xuống, nói bên tai hắn:
"Ngươi nghĩ đi, hắn ta là kẻ giàu nhất nước đấy, nói không chừng cả cái thành Ngọc Sơn Thạch đều là của hắn, ngươi đi ở trọ ăn cơm, cũng có thể là của hắn mở ra, thế thì không bằng trực tiếp đến nhà hắn ăn, có phải không? Đi thôi, được chứ?"
Úc Phi Tuyết để có thể ghé sát đến bên tai hắn, hai tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, hơi thở ấm áp tinh tế phả vào tai Lãnh Dịch Hạo, cơ thể Lãnh Dịch Hạo chợt cứng đờ.
Xuân Nhật Ngưng Hương Tán quả nhiên thật lợi hại, đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn rất dễ dàng tạo nên phản ứng! Hay là......hắn thật sự bắt đầu có phản ứng với nha đầu này? Không thể nào!
Úc Phi Tuyết nói hết lời, bỏ lại Lãnh Dịch Hạo đang ngây ra, quay đầu sang sảng nói:
"Chúng ta đi!"
Tần gia quả nhiên khí phái phi phàm.
Đúng là một Tần gia trang rộng lớn, chiếm mất một nửa thành Ngọc Sơn Thạch. Mà một nửa khác, cũng có không ít sản nghiệp của Tần gia. Nhỏ từ quán trà sòng bạc, lớn đến khách sạn tiền trang, dường như không có cái gì không giao thiệp với Tần gia. Hoàn toàn có thể nói, thành Ngọc Sơn Thạch này Tần gia
Cho nên, quyết định của Úc Phi Tuyết là chính xác.
Tần Thế Viễn dùng lễ tiết long trọng nhất tiếp đãi bọn họ, Úc Phi Tuyết cũng lần đầu tiên chân chính trải nghiệm cái gì gọi là tiêu tiền như nước.
"Hai vị lần này đến thành Ngọc Sơn Thạch, là vì Linh Diên Hủy sao?" - Tần Thế Viễn không hề ngại vẻ lạnh nhạt không quan tâm của Lãnh Dịch Hạo, ngược lại vẫn luôn cung kính.
"Làm sao ngươi biết?" - tin ức của hắn đúng là nhanh nhạy! Úc Phi Tuyết mới mở miệng, đã bị người ta đạp vào chân, Lãnh Dịch Hạo mắt nhìn nàng, Úc Phi Tuyết lập tức im miệng.
Quái lạ, vị Tần công tử này vừa nhìn cũng biết là người tốt, tại sao Lãnh Dịch Hạo không thích hắn vậy?
"Tại hạ ngoài thành cũng có vài cửa hàng, tất cả những hiệu thuốc bắc ngày trước Vương phi đến đều là Tần mỗ mở."
Tần Thế Viễn nói rất khiêm tốn, nhưng lại làm cho Úc Phi Tuyết líu lưỡi, nói cách khác cửa hàng của hắn không chỉ ở thành Ngọc Sơn Thạch, ở bên ngoài cũng có, hơn nữa nói không chừng, trải rộng khắp nơi, có lẽ ngày nào đó không chừng lại bước vào địa bàn của Tần gia.
Hơn nữa theo ngụ ý của hắn, hắn đã sớm biết mắt Lãnh Dịch Hạo có vấn đề, lại một chữ cũng không nhắc đến, xem ra người này thật đúng là không đơn giản.
"Cửa hàng của ngươi, không phải trải khắp cả thiên hạ đấy chứ?" - Úc Phi Tuyết cẩn thận hỏi một câu.
Tần Thế Viễn cười mà không đáp.
"Nếu hai vị thật sự muốn lên núi, Tần mỗ cũng nguyện ý giúp hai vị một tay."
"Ngươi đồng ý giúp chúng ta?" - Úc Phi Tuyết đang lo làm thế nào lên núi, loại cỏ này cực kỳ mảnh mai, sau khi rời khỏi mặt đất, không đến nửa canh giờ thì khô héo, hoàn toàn vô dụng. Cho nên nàng phải mang Lãnh Dịch Hạo lên n
"Đương nhiên, núi này rất trơn, đường đi gập ghềnh, chỉ sợ hai vị đi bộ lên núi sẽ có khó khăn, cho nên tại hạ đã chuẩn bị một vài đồ dùng cần thiết để lên núi cùng bốn kiệu phu, có lẽ có thể giúp các bị." - Tần Thế Viễn vẫn tươi cười vui vẻ như trước.
Úc Phi Tuyết không khỏi cảm thán nói:
"Tần công tử, ngươi thật sự rất cẩn thận! Nếu ai may mắn gả được cho ngươi, đúng là đã tu luyện phúc khí mấy đời!"
Người tốt đây mà! Giải quyết một vẫn đề khó của nàng! Nàng cũng không muốn một mình mang theo một người mù lên núi!
Úc Phi Tuyết thuận miệng một câu, Tần Thế Viễn chậm rãi cười:
"Nói ra thì, Tần mỗ cũng vừa mới định một việc hôn nhân."
"Ah? Cô nương nhà ai có phúc khi như vậy?" - lại có thể gả cho người giàu nhất nước, nghĩ ra thì nhất định là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có tài xử lý việc nhà.
"Chính là đại thiên kim Úc phủ Thừa Tướng."
"Phụt..." - Úc Phi Tuyết vừa mới uống xong một ngụm rượu đã phun hết ra. Là đại tỷ?
Đại tỷ một lòng muốn gả cho kẻ có tiền, xem ra cả đời này đã được như mong muốn.
"Úc Thừa tướng cũng đáp ứng Tần mỗ, hôn kỳ đã định. Chính là ngày mùng tám tháng tư năm sau." - trên mặt Tần Thế Viễn vĩnh viễn lộ ra nụ cười ấm áp.
"Nói cách khác......" - Úc Phi Tuyết không nói gì nhìn Tần Thế Viễn, trong mắt hiện lên hình ảnh đại tỷ chanh chua mắng người. Hai người bọn họ sắp thành hôn?
"Nói cách khác, chúng ta rất nhanh sẽ là người một nhà."
Cơm nước xong, Úc Phi Tuyết vẫn không tiêu hóa được tin tức
"Tần Thế Viễn nhìn qua tao nhã lễ độ, làm sao có thể cùng đại tỷ......"
"Trước tiên chăm sóc nàng tốt đi đã." - Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng nhắc nhở, từ lúc nhìn thấy Tần Thế Viễn đến bây giờ, miệng nha đầu kia vẫn chưa thấy khép lại, líu ríu suốt dọc đường, phiền muốn chết!
"Vương gia, Vương phi, công tử nhà ta đã sắp xếp một xe ngựa đặc biệt, đưa hai vị ra phố xá đi dạo, không biết ý hai vị như thế nào?" - Một nam tử mặc đồ nhã nhặn ở ngoài cửa hỏi.
"Không đi!"
"Được!" - gần như cùng lúc.
Ý kiến không đồng nhất.
"Ngươi không đi cũng được, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta nhất định sẽ mang đồ ăn ngon về cho ngươi! Ngoan nha!" - Úc Phi Tuyết quả thực rất hưng phấn, Tần Thế Viễn này làm việc gì cũng đều rất hợp khẩu vị nàng. Lại nghĩ đến việc nàng muốn đi dạo phố mua đồ! Úc Phi Tuyết vỗ mặt Lãnh Dịch Hạo, xem ra việc hắn không nhìn thấy đối với nàng mà nói cũng có cái hay!
"Không cho phép đi!"
"Cạch."
Lãnh Dịch Hạo còn chưa nói xong, đã vang lên tiếng cửa khép lại, Úc Phi Tuyết tâm trạng tốt sôi nổi đi chơi.
Tách một tiếng, chén trà trong tay Lãnh Dịch Hạo nứt ra. Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Vương gia sao lại tức giận như vậy, đó là chút tâm ý của tại hạ." - tiếng Tần Thế Viễn truyền đến.
"Tần Thế Viễn, bản vương biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, có điều bản vương có thể nói rõ cho ngươi biết, bản vương sẽ không cho ngươi đạt được ý muốn." - Lãnh Dịch Hạo quay sang, không hề khách khí lạnh lùng đối mặt.
Nương Tử Đừng Nghịch Nữa Nương Tử Đừng Nghịch Nữa - Lam Yên Hiểu Nguyệt